#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi về đến nhà, mẹ và các em đã ngủ hết, chỉ còn bố là người đợi tôi về, ông ấy đang uống rượu.

Tôi ăn khuya trong khi nói chuyện với bố, tắm rửa rồi nằm lên giường.

Tôi đắp chăn rồi cố ngủ, nhưng không hiểu sao tôi không thể, đành mở điện thoại ra và xem thông tin liên lạc vừa mới được trao đổi lúc nãy.

Khá kỳ quặc khi ai đó đột nhiên gọi bạn ra ngoài và nói với bạn rằng bạn trông giống người anh trai đã mất của họ, rồi khóc ngay trước mặt bạn. Thậm chí tôi còn ngỏ ý muốn nghe câu chuyện của họ và mời họ đi chơi, giờ đầu óc tôi quay như chong chóng.
Tôi tặc lưỡi nhẹ, cắm lại điện thoại vào bộ sạc và lần này nhắm mắt lại.

Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ.

Đó là một giấc mơ kỳ lạ.

Tôi đang nắm một cái gì đó.

Tôi không biết mình đang cầm cái gì. Ngay cả khi đã nhìn kỹ, chỉ thấy đó là một cái bóng đen, và tôi không thể nhận ra đó là gì.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ, cảm giác đó không hề khó chịu.

Thứ tôi đang ôm ấm áp đến nỗi tôi cảm thấy nhẹ nhõm chẳng vì lý do gì.

Đúng lúc tôi đang nheo mắt để nhìn lại thứ màu đen đó thì tôi tỉnh dậy.

Khi nhìn xuống bàn tay phải đang vo tròn của tôi, không có gì cả..

Vì lý do nào đó, một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong tim tôi, nhưng rốt cuộc thì đó cũng là một giấc mơ. Không suy nghĩ nhiều, tôi xuống giường và thay quần áo. Hôm nay tôi có một bài giảng ở trường đại học cả ngày nên được nghỉ làm thêm một ngày.  Ngay khi tôi rút điện thoại của mình ra khỏi bộ sạc, tôi nhận được thông báo có email mới.

" Cảm ơn vì đã liên lạc với em. Được thôi, thứ Bảy tuần tới em sẽ đi. "

Đây là tin nhắn từ Genya Shinazugawa, người đàn ông kỳ lạ mà tôi đã gặp ngày hôm qua.

Tôi rất ngạc nhiên khi tên anh ấy chỉ khác tên tôi một chữ cái. (*)

(*): Là vì tên của cả Genya và Sanemi viết theo Kanji thì chỉ khác nhau đúng một chữ, Genya là  玄 (Gen), còn Sanemi là 実 (Sane), còn lại đều là 不死川 _  弥. Nhưng của Genya thì đọc là Ya (弥) còn Sanemi lại là Mi (弥), thế nên nếu QT thì tên của Sanemi sẽ biến thành Saneya hoặc Saniya.


Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có cùng họ với mình. 

Đây là một cái họ khá hiếm gặp. Tôi tự hỏi trong giây lát liệu anh ấy có thực sự là họ hàng xa hay không. Tôi nghĩ mình sẽ hỏi bố xem có cơ hội không, sau đó tôi vô thức nhét sách vào cặp và rời khỏi nhà.

Tôi đã hứa sẽ ăn tối với Genya vào thứ Bảy tuần sau.

Khi tôi đề nghị, tôi ngay lập tức nhận được phản hồi từ ứng dụng nhắn tin rằng anh ấy đã đồng ý.

Sau đó anh ấy hỏi: “Em có thể chọn địa điểm không?”

  ‘Tôi sẽ để việc đó cho anh,’ tôi trả lời,

" Em hiểu rồi.  Em sẽ liên lạc lại với anh.  " anh ấy đáp lại.

“Nemi, có chuyện gì vui à?”

"Hử?"

Trong phòng thí nghiệm nghiên cứu ở trường đại học của tôi, bạn tôi Masachika hỏi tôi khi đang rót cà phê.

"Cậu gặp chuyện gì vui à?"

"Không có gì đâu."

"Thường ngày thì sắc mặt của Sanemi rất đáng sợ. Nhưng hôm nay nó đã giảm đi gần như là 30%."

"Masachika..., cậu đang muốn gây sự à?"

"Ahaha, không, không. Tôi chỉ muốn nói là điều đó thật tuyệt thôi."

“Đừng nói nhảm nữa và nhanh chóng cung cấp cho tôi kết quả nghiên cứu của cậu vào ngày mai, hiểu không?”

"Vâng vâng"

Một người đàn ông lớn tuổi có họ giống tôi.  Kể từ đó, dù có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể quên Genya được. 

Điểm số của tôi vẫn không sa sút và tôi vẫn tỏ ra bình thường, nhưng tôi có cảm giác như có người đã đoán được rằng tôi đang mong chờ đến thứ Bảy, và tôi cảm thấy thật ngại về điều đó.

Trong cơn tức giận, tôi dùng một tập tài liệu dày đánh vào đầu Masachika và nốc một ngụm cà phê mà cậu ta đã rót cho tôi.

Ngày qua ngày, thứ Bảy đó đã đến.

Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê nơi gặp nhau lần đầu vào 5 giờ chiều.

Tôi có buổi luyện thi vào cả sáng và chiều, và ngay sau khi hoàn thành công việc bán thời gian, tôi chạy thẳng đến nơi này.

Tôi đến sớm 10 phút nên ngẫu nhiên đứng trước quán cà phê, khi đang vừa giết thời gian vừa nhìn vào điện thoại thì Genya bước ra khỏi cổng soát vé 5 phút trước giờ chúng tôi đã hẹn.

Genya cao và có kiểu tóc đặc biệt nên anh ấy nổi bật ngay cả khi đứng ở xa.

Áo len cổ tròn màu tím sẫm, quần ống rộng và đôi bốt ngắn màu đen. Bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khuôn mặt đẹp trai của anh giãn ra.

Nhìn thấy khuôn mặt đó khiến tôi cảm thấy ấm áp khắp cả người.

Genya nhanh chóng tiếp cận tôi, tránh những người xung quanh và xin lỗi vì đã đến muộn hơn tôi.

"Xin lỗi đã để cậu phải đợi! ___Ừm, Shinazugawa-san."

"Không, nhưng tôi và anh có cùng họ."

Tôi không phải đợi quá lâu, nhưng chưa kịp nói rằng tôi cũng chỉ đến sớm hơn anh ta 5 phút thì anh ấy đã xin lỗi tôi.

Cả hai đều có cùng họ. Vậy nên việc gọi nhau bằng họ thật là kỳ lạ.

"À, vậy thì...S-Sanemi-san?"

"...Anh không cần phải dè chừng trong việc xưng hô. Tôi nhỏ hơn anh mà."

"K-không...!! chỉ là...!"

Genya đưa tay ra và từ chối lời đề nghị của tôi.  Anh ấy trông hơi lo lắng.

"Sao?"

Thật kỳ lạ khi một người đàn ông hơn tôi gần 10 tuổi lại gọi tôi bằng kính ngữ.

"Chà...hahaha. Ah, đi thôi! Từ đây đến nhà hàng cũng gần."

Tôi đang cười trừ.  Nếu anh ấy ổn thì tôi không còn gì để nói nữa, nhưng tôi cũng không chắc chắn.

Có vẻ như nhà hàng mà Genya đã đặt chỗ cách nhà ga này khoảng 10 phút đi bộ.

Sanemi-san, hôm nay anh đi làm thêm à?”

"Ừ. Tôi thường làm việc theo ca vào thứ bảy và chủ nhật."

"Em hiểu rồi. Chắc khó khăn lắm nhỉ. Sắp tới là mùa thi. À, trước tiên là phải thi tuyển sinh ở các trung tâm phải không? "

“Điều đó còn tùy thuộc vào trường mà tôi muốn học. Nhưng đúng, hầu hết những người đã theo học các trường luyện thi cho đến thời điểm này có thể phải học ở trung tâm.”

Trường luyện thi nơi tôi làm việc bán thời gian coi trọng tính độc lập của sinh viên nên gần đây họ đã cải tạo một phòng chứa đồ không sử dụng thành một phòng học mới.

Một số sinh viên sử dụng cơ sở này mỗi giờ dưới một tấm biển ghi "nói chuyện riêng tư và bất cứ điều gì khác ngoài việc học đều bị nghiêm cấm".  Khi mới mở, tôi đã nghĩ rằng sẽ không có nhiều người đăng ký học nó, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều học sinh tham gia. 

Đặc biệt, số lượng người tham gia học còn nhiều hơn gấp đôi so với mùa xuân và mùa hè, có lẽ vì kết quả kiểm tra liên quan trực tiếp đến con đường sự nghiệp trong giai đoạn này.

"Phòng học thêm hả? Ngày nay, các trường luyện thi đều có chúng. Những người làm việc chăm chỉ thật đáng kinh ngạc. Em đoán là họ thường bị phân tâm ở nhà hoặc ở trường."

"Tôi không biết. Nếu anh muốn làm, anh cũng có thể làm ở bất cứ đâu."

“ Sanemi-san có tham gia luyện thi không?”

"Có, khi còn học cấp ba, tôi chỉ được phép đến đó vào cuối ngày. Nơi tôi làm việc bán thời gian bây giờ cũng chính là nơi tôi đã luyện thi khi còn là học sinh cấp ba."

"Hả...! Thật ngầu đó. Vậy học sinh hiện tại ở đó đều là đàn em của Sanemi phải không?"

“Chà, chắc vậy.”

“Em học toán rất tệ, mỗi lần mở sách ra là em lại đau đầu”.

"Hửm? Tôi nghĩ Toán học rất vui."

Khi tôi nói vậy, Genya cứng người và nhìn tôi như thể không thể tin được.

Tôi luôn giỏi toán. Nhờ có điều này, tôi đang theo học chuyên ngành khoa học tại trường đại học của mình. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình yếu ở bất kỳ môn học nào trong kỳ thi tuyển sinh, nhưng môn tôi thích học nhất là toán.

V-vui? Toán?”

"Ừm"

"Wow... thật tuyệt vời...  Không hổ danh là một giáo viên."

Tôi đoán anh ấy thực sự có ý đó. Tôi không nghĩ đó là kiểu “nịnh hót” mà người lớn tuổi thường làm khi cố gắng khiến người trẻ cảm thấy tự đắc. Con ngươi hình quả hạnh của anh ta chớp chớp liên tục, và đôi mắt màu hoa cà, cùng màu với tôi, đang tỏa sáng rực rỡ.

Vẻ mặt của anh ấy trông giống biểu cảm của những đứa em của tôi khi chúng nói  “Anh hai thật là giỏi”, và khuôn mặt của tôi không hiểu sao lại trở nên thoải mái.

"Này."

"Vâng?"

"Tại sao anh không ngừng sử dụng kính ngữ?"

Trong khi tôi, người nhỏ hơn, nói chuyện một cách gần như ngang hàng thì Genya lớn hơn lại sử dụng kính ngữ. Và thậm chí thêm "-san" vào sau tên của tôi.
Genya suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng, có lẽ anh ấy cảm thấy không đúng nên đã đồng ý với lời đề nghị của tôi.

"...Hmm. Ừm, cũng phải. Tôi hiểu rồi."

"Ừm"

Sau đó, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nhà hàng.
Vì không có mặt tiền hướng ra đường lớn nên khu vực xung quanh đây khá yên tĩnh và vắng vẻ.

“Chà, có một nơi như thế này à?”

"Có lẽ là vì nó cách xa đường chính. Tôi không ngờ rằng ở một nơi như thế này lại có một nhà hàng. Tôi cũng sẽ không bao giờ biết về nó cho đến khi được bạn tôi giới thiệu."

Genya mở cửa nhà hàng một cách thân thuộc. Tôi đoán anh đang cố gắng mời tôi vào trước. Giữ tay nắm cửa và để nó mở, Genya xoay người lại như thể anh là người gác cổng. Tuy nhiên, anh ấy trở nên bối rối và gọi tôi khi tôi chần chừ không bước vào trong.

"...? Sanemi-san?"

"··À"

Khi họ bước vào cửa hàng, Genya gọi nhân viên cửa hàng, “Tôi là Shinazugawa, chúng tôi có đặt chỗ trước.”

Sau đó, ''À, Shinazugawa-sama. Chúng tôi đang đợi anh. Cảm ơn anh đã ủng hộ, như mọi khi.''

Anh ấy nói chuyện với Genya như thể anh ấy biết anh ấy.

Nội thất bằng gỗ của cửa hàng chứa đầy nhạc jazz từ nhiều thế hệ trước, loại nhạc mà cha tôi thường nghe.

Một nhân viên dẫn tôi đến một phòng riêng và tôi ngồi xuống chiếc ghế sang trọng.

"Anh có đến đây thường xuyên không?"

"Ừ, gần đây thì có. Cậu có thấy hơi khách khí không?"

“Ừm, tôi thấy ổn.”

"Vậy thì tốt rồi!"

"..."

"...? Sanemi-san?"

Tôi nhìn xuống, ôm ngực nên Genya nhìn mặt tôi với vẻ lo lắng.

Trên đường đi, Genya chấp nhận lời đề nghị của tôi và thay đổi cách nói chuyện với tôi.

(Ôi không...)

Để tôi nói xem, thật ra nó không hề khiến tôi thấy khó chịu chút nào.

Tôi biết đó không phải là điều tôi nên cảm thấy đối với một người đàn ông gần 30 tuổi, nhưng tôi thật sự thấy anh ấy dễ thương.

Mỗi lần Genya nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy như có thể nghe thấy nhịp tim của mình, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Điều tương tự cũng xảy ra khi tôi bước vào cửa hàng trước đó. Câu nói của Genya, “Mồ...Tôi không nghĩ là tôi biết điều đó,” khiến tôi ngừng suy nghĩ trong giây lát.

("Mồ" có ý gì?) (*)

(*): Gốc làもん (~mon), thường dùng trong câu giải thích, biện minh với giọng điệu trẻ con, nũng nịu, làm mình làm mẩy.


Dễ thương quá.  Cảm xúc này là sao?

“Không có gì, tôi sẽ gọi đồ ăn.”

"...Cậu ổn chứ? Có phải cậu đang ôm ngực không đấy...?"

"Không sao đâu. Tôi chỉ đói quá và tức ngực."

"Hmm, tức ngực? Vì đói...?"

“Đây là thực đơn à?"

Lờ đi Genya vẫn đang lo lắng, tôi mở menu.  Thực đơn dường như tập trung vào món ăn Nhật Bản. Thịt, cá, rau, mì. Hầu hết các loại đều có sẵn.

"Anh thường ăn gì?"

"...Ừ. Tôi thường ăn chủ yếu là rau, như salad rau ấm hoặc bắp cải hấp và thịt lợn. Có món nào cậu không thích không, Sanemi-san?"

“Món nào tôi cũng ăn được.”

"Ai cha, hay đấy."

"...Này, anh nói khích tôi đấy à."

"...Eh, đ-đừng làm vậy! Thật đấy! Tôi chỉ nghĩ thật tuyệt khi không có gì tôi không thích cả."

"..."

Thật buồn cười khi Genya rất dễ bối rối khi bị trêu chọc, nhưng đó không phải là tất cả.

Khi tôi được anh ấy khen, cơ thể tôi lại nóng lên.  Đã quá rõ ràng rồi ______
Nghiêm túc mà nói, tôi có thể đoán được đây là loại cảm xúc gì.

"Tôi chỉ đùa thôi. Tôi không bận tâm gì đâu, cứ gọi bất cứ thứ gì anh muốn, Genya."

"À, ừ, tôi hiểu rồi..."

Genya định giơ tay trong khi cầm thực đơn để gọi nhân viên nhưng chợt khựng lại.

“…Tôi sẽ gọi một ít thịt và cá.”

Nói xong tôi lại giơ tay gọi người phục vụ dẫn tới chỗ chúng tôi.

"Xin lỗi đã để anh đợi. Tôi sẽ ghi nhận. Hả? Anh Shinazugawa, mặt anh có vẻ đỏ quá. Có chuyện gì vậy?"

"Hả!?...À, à, không...!!"

"Nơi này gần máy lạnh. Hôm nay trời lạnh hơn bình thường nên chúng tôi đã đặt nhiệt độ cao hơn một chút. Nếu anh thấy nóng, tôi sẵn lòng đổi chỗ cho anh. Có sao không ạ?"

"Không! Không sao đâu! A, ngồi ở chỗ này là được rồi!"

Genya đặt mu bàn tay lên đôi má đỏ bừng của anh như muốn làm nó hạ nhiệt rồi gọi từng món một. Bò nướng sốt Nhật, cá hồi nướng muối và salad rau củ ấm áp. Anh ấy chỉ nhìn xuống thực đơn và thậm chí không ngước nhìn vào người đang ngồi trước mặt anh ấy.

"Cậu có muốn uống gì không?"

Giờ tôi cũng nghĩ về điều đó, Genya cuối cùng cũng nhìn tôi và nói rằng anh ấy vẫn chưa quyết định.

Tôi mỉm cười với Genya, khóe miệng nhếch lên một chút (Masachika thường nói rằng tôi có một nụ cười cực kỳ lạnh lùng), và đặt nước với nhân viên phục vụ.

"Hiện tại chỉ còn hai loại nước thôi."

"Vâng, vậy thì bia-"

"Không, này, dừng lại một chút! Hai trà ô long!"

Ngay lập tức, Genya hủy đơn của tôi và người nhân viên ngạc nhiên kiểm tra lại.

Anh cũng muốn hai tách trà ô long?”

"Ừ, không sao đâu. Hủy bia đi...Tôi muốn hai cốc trà ô long."

"Tôi hiểu rồi."

Không hỏi thêm, người phục vụ lặp lại đơn và rời khỏi bàn của chúng tôi.

"...T-tôi không thể làm như thế. Sanemi-san, cậu có phải là trẻ vị thành niên không...?"

Genya nói với tôi với giọng hoảng sợ.

__tch"

“C-chậc lưỡi!?”

Má Genya vẫn còn ửng đỏ.  Lý do khiến mặt Genya đỏ bừng, có lẽ là ____

"...Anh có phiền nếu tôi gọi anh bằng tên không?"

Thông thường, tôi, người trẻ hơn, sẽ gọi cô ấy bằng một danh hiệu kính trọng.

Genya cho phép điều này nên anh đối xử với tôi một cách vô cùng thân thiện, nhưng tôi vẫn hướng tới mục tiêu trở thành một giáo viên. Vì bố mẹ tôi cũng là giáo viên nên lễ phép được dạy dỗ kỹ lưỡng. Tại nơi làm việc, tôi thường sử dụng kính ngữ với các giảng viên đồng nghiệp của mình và (kể cả những người tôi không thích), tôi không ngại nói chuyện với những người lớn tuổi hơn mà tôi mới gặp một cách lịch sự. Tôi chưa bao giờ thật sự muốn gọi tên của họ.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại khác khi nói đến Genya.

Mặc dù mới gặp nhau một thời gian ngắn nhưng Genya cảm thấy “điều này” rất phù hợp. Lý do tôi hỏi anh ta "Tôi có thể gọi anh bằng bất cứ gì tôi muốn không?" thay vì "Tôi có thể gọi anh như thế nào?" vì tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ không từ chối nó.

Và đúng như dự đoán, Genya đồng ý với câu hỏi của tôi.

"__Ừ, không sao đâu. Như thế tôi thấy thoải mái hơn..."

Anh ấy nhìn đi nơi khác một chút và đặt mu bàn tay lên khuôn mặt vẫn còn đỏ của mình để làm dịu rồi nói: ''Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên tôi hơi ngạc nhiên.''

"...Anh đang nghĩ tôi là một đứa trẻ hỗn láo?"

"Tôi không nghĩ vậy...! Nhưng tôi không thể uống đồ uống có cồn... có phải là cậu cũng đang giễu cợt tôi không...?"

"Tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem liệu anh có thực sự là người trưởng thành bỏ qua việc uống rượu khi đối phương chưa đủ tuổi vị thành niên hay không."

"...Tôi không thể hiểu được..."

Genya đặt tay lên trán và gục đầu xuống.

"Tôi đoán Genya không uống được nhiều. Đừng xa lánh tôi."

"...Không, tôi không phải là người nghiện rượu...Ý tôi là, tôi không thể uống như thế này được..."

"Hừm."

Khi chúng tôi đang nói chuyện thì đồ ăn đã đến. Vì đồ ăn được chế biến từ nhà hàng nên rất bắt mắt.

Bắt đầu với món salad rau ấm được Genya khuyên dùng.

"Ồ."

"Đúng! Tôi thực sự thích salad ở đây...Ngay cả khi tôi cố bắt chước cũng không ngon như thế này được."

"Anh có nấu ăn ở nhà không?"

"Ừ, đôi khi. Nó vui, tiết kiệm và đó là một sự thay đổi khá thú vị."

"Vậy à."

Đột nhiên, tôi nghĩ rằng mình chưa biết nhiều về Genya.
Những thông tin duy nhất tôi biết về Genya là tên, thông tin liên lạc, tuổi và anh ấy không giỏi toán.

Genya có đang làm việc không?”

"Hả...trông tôi không giống người có việc làm sao...?  ”

Genya nhìn tôi với vẻ hơi sốc trên khuôn mặt khi anh ấy gắp súp lơ luộc hấp giữa đôi đũa của mình.

Không phải…tôi chỉ không nghĩ ra công việc nào hợp với anh."

Tôi không phải là kiểu người hòa đồng hay có nhiều bạn bè (mặc dù tôi không thích những tương tác xã hội vô nghĩa).  Mặc dù vậy, khi ở bên Genya, tôi cảm thấy thoải mái đến mức không thể tin được là chúng tôi vừa gặp nhau. Việc có những điều tôi không biết về Genya khiến tôi cảm thấy không tự nhiên. Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ vậy, nhưng ____...

"...Tôi biết điều này có vẻ kỳ lạ vì chúng ta mới gặp nhau, nhưng tôi muốn biết thêm nhiều thứ về anh. Tôi cũng không ngại kể cho anh nhiều nhất có thể, vì vậy anh có thể vui lòng kể cho tôi nhiều hơn về anh được không?"

"..."

Thật không tốt khi nói về mọi thứ một cách vòng vo.
Khi tôi nói thẳng với anh ấy cảm giác của mình, Genya lại cứng đờ.

"...Vậy, Sanemi-san, cậu muốn biết về tuổi, hay sở thích ...?"

"Công việc..."

Genya hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói.

"Tôi làm công chức. Ừm... tôi là thành viên của Lực lượng Phòng vệ."

"Ồ? Lực lượng phòng vệ?"

"Ừ, cậu không nhận ra sao?  ”

Đó có phải là lý do tại sao anh ấy có thể chất tốt đến lạ so với độ tuổi của mình?

“…Không, tôi tưởng anh chỉ rèn luyện thể hình.”

"Ahaha, vâng. Tôi tự tin vào sức mạnh thể chất của mình. Tôi đã tập luyện rất nhiều."

"Hả? Vậy bây giờ anh đang được nghỉ à?"

"Ừ. Lâu lắm rồi tôi mới có một kỳ nghỉ dài. Tôi từng ở Mỹ lâu lắm, mới bắt đầu làm việc ở Nhật đầu năm nay thôi. Tôi cảm thấy như mình sắp dùng hết số tiền nhàn rỗi mà mình đã tích lũy trước khi tôi chính thức được bổ nhiệm.”

"Ở Mỹ lâu lắm là mấy năm?”

"Ừm, có lẽ là 5 năm.  Khi trở lại, tôi ngạc nhiên khi thấy thành phố đã thay đổi nhiều đến thế."

“Năm năm qua cậu chưa từng quay lại Nhật Bản một lần sao?”

“Tôi đã về Nhật Bản để báo cáo và họp, nhưng không có việc gì đặc biệt nên chỉ đi đi về về từ căn cứ đến sân bay. Thực sự đã lâu lắm rồi tôi mới đi bộ quanh thành phố như tôi đã làm hôm nay."

Genya cười và nói rằng anh rất ngạc nhiên khi thấy đèn giao thông giống như một tấm ván mỏng.

“Ồ, đó là đèn LED.”

“ đúng rồi, nó thật mỏng!”

Tôi nghĩ vậy nên tôi nghĩ về nó hai lần.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện về nước Mỹ và những điều khiến anh ấy ngạc nhiên ở Nhật Bản.

Trước khi tôi kịp nhận ra thì đồng hồ đã điểm 8 giờ, tức là khoảng ba tiếng đã trôi qua.
Trước khi rời đi, Genya vào nhà vệ sinh và rời khỏi chỗ ngồi.
Khi tôi vừa chờ đợi vừa nhìn vào điện thoại thông minh của mình, Genya nhanh chóng quay lại.

"Tôi đã để bạn phải đợi. Xin lỗi, tôi đến muộn. Bạn ổn chứ?"

"Không sao đâu. Làm việc bán thời gian còn phải đợi lâu hơn thế này."

"Tôi hiểu rồi. Thật khó để không thức khuya."

Khi tôi mặc áo khoác, người phục vụ lúc nãy mỉm cười xoay tay nắm cửa và nói: “Cảm ơn bạn. Chúng tôi rất mong được gặp lại bạn.”

Genya trả lời: “Cảm ơn vì bữa ăn, tôi sẽ quay lại lần nữa” và đi thẳng qua quầy tính tiền và đi ra ngoài.  Không nói gì, tôi theo Genya ra khỏi cửa hàng.

Tôi nắm lấy cánh tay Genya khi anh ấy bắt đầu đi bộ xuống phố vào ban đêm với đèn đường bật sáng.

"···Này"

Tôi đã dỗi. Tôi nghĩ giọng tôi có lẽ đã trầm hơn một chút.  (Có lần Masachika nói với tôi rằng tôi luôn có vẻ mặt quá nghiêm khắc.)
Đúng như dự đoán, Genya có vẻ hơi ngạc nhiên.

"C-cái gì?"

“Anh không đợi  tôi…”

"Hả!? Ồ, tôi đã làm gì đó sao...?"

"Tôi đang trả tiền."

"Hở"

Genya có vẻ ngạc nhiên rồi lắc đầu. Có lẽ anh ta muốn nói rằng đã thanh toán hóa đơn trên đường từ nhà vệ sinh trở về.

"K-không, tôi muốn bữa ăn hôm nay là lời xin lỗi cho những gì đã xảy ra ngày hôm trước...và cậu thấy đấy, tôi lớn hơn Sanemi-san..."

“Nó không quan trọng.”

“K-không, nó có...”

"Nói chung, chết tiệt thật, đừng có lúc nào cũng hành xử như người trông giống anh trai mình là nhỏ tuổi hơn anh."

"Không, không, đó là một câu chuyện khác!"

“Anh ồn ào quá! Tôi chắc chắn sẽ trả tiền lại cho anh!”

“Không, tại sao!?”

"Ồ? Tại sao không? Tôi đã nói là tôi sẽ bỏ tiền vào ví của anh, đồ chết tiệt, nên chắc chắn tôi sẽ trả cho anh!"

"À, à, ừ... tôi hiểu rồi."

Mặc dù tôi rất khó chịu vì Genya không chịu gật đầu, nhưng sau đó tôi đã dày vò anh ấy nhiều lần và cuối cùng tôi đành nhượng bộ.

“__tch”

Tôi tặc lưỡi bực tức, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã buông tay Genya ra và bắt đầu bước đi theo con đường mình đã đến.
Genya, người đang xoa cổ trông có vẻ kiệt sức, vội vã đuổi theo tôi.

"Ừm, Sanemi-san...anh biết đấy."

"..."

Hôm nay em đã có rất nhiều niềm vui.”

Tôi dừng bước.  Khi tôi quay lại, tôi thấy khuôn mặt tươi cười của Genya.

Cảm ơn anh rất nhiều vì đã ở bên một người xa lạ như vậy, cả lúc chúng ta gặp nhau lần đầu và ngày hôm nay.”

Genya gãi đầu và tiếp tục, "Em cứ không thể nói rõ ràng."

"Vậy, mồ, như em đã nói trước đó, bữa ăn hôm nay là để xin lỗi. Em xin lỗi vì đây là tất cả những gì em có thể nghĩ ra..."

___ Tiếp tục với “Mồ.”  Anh cụp lông mày xuống, tỏ vẻ xin lỗi.  Anh ấy hơi nghiêng đầu vì anh ấy cao hơn tôi và tiến lại gần để chúng tôi có thể nhìn vào mắt nhau.

"Anh có chấp nhận tình cảm của em không?"

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập.

Tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ toàn bộ cơ thể mình dồn lên mặt.  Tôi mừng vì trời đã tối om. Cơ thể và khuôn mặt của tôi nó đỏ bừng.

"..."

“S-Sanemi-san?”

"...Đồ chết dẫm, anh ngốc quá...!!!"

"Hở"

Cái tôi của tôi làm giảm đi sức nóng trong cơ thể tôi. Tôi hít một hơi thật sâu bằng miệng và bình tĩnh lại.  Tôi mừng vì bây giờ đã là đêm rồi.  Tôi không muốn ai nhìn thấy mặt mình lúc này vì tôi có thể cảm nhận được hơi nóng đang dồn lên khắp mặt mình.

Genya vẫn đang nhìn tôi như thể đang muốn nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Không có gì."

"không ư?  ”

"Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa. Lần này tôi chấp nhận, nhưng nếu mỗi lần gặp nhau anh đều đối xử với tôi như vậy thì tôi sẽ ân cần hơn. Lần sau, anh không cần phải nói như vậy nữa."

Muốn hạ nhiệt cơ thể, tôi tăng tốc để đón gió.

"Ờ, ừm, đợi một chút."

Genya theo sau.

"Ah?"

"Ừm...tiếp theo..."

"Là ____...ta không thể đi ăn cùng nhau nữa đúng không?"

"!!!"

Genya nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"··Gì thế?  ”

"...Cậu thật đáng ghét."

Sau đó, Genya cười, giống như đêm chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Genya và tôi cùng nhau đi bộ đến nhà ga.  Trong khi đi bộ, tôi đã hẹn lần sau chúng tôi sẽ gặp nhau.

Khi chúng tôi đến nhà ga, Genya, người dường như đang đi ngược hướng với tôi, chào tạm biệt tôi một cách ngắn gọn và đi lên cầu thang để tới một sân ga khác. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy tồi tệ khi phải nói lời tạm biệt, nên tôi nhìn theo Genya chạy lên cầu thang một lúc.  Sau đó, cái lưng vững vàng của anh ta chậm rãi dừng lại, quay người lại.  Chúng tôi chạm mắt với nhau.

Genya có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó đôi mắt anh dần thư giãn và anh mỉm cười. Rồi chúng tôi vẫy tay nhanh chóng, anh ta lại tiếp tục đi lên cầu thang.

Khi Genya đã khuất hẳn, tôi ngồi thụp xuống.

Ngực tôi nóng khủng khiếp, và tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng đến tận mang tai.

Tôi nhận ra rằng Genya đã đánh cắp trái tim của tôi mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro