Quyển 2: #3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhắn tin trên điện thoại trong khi tựa lưng vào cửa tàu.

Hôm nay là bữa ăn thứ hai của tôi với Genya.
Điểm hẹn cũng giống như lần trước, là trước quán cà phê nhà ga nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

Lần hẹn thứ hai này cách bữa ăn đầu tiên khoảng ba tháng. Thời tiết cũng đã chuyển từ giữa đông sang xuân.

Lý do chính khiến chúng tôi ít gặp nhau hơn là vì thời gian nghỉ phép có lương của Genya đã hết và anh ấy bắt đầu đi làm.

Học kỳ mới đã bắt đầu và tôi đang bận rộn chuẩn bị cho các lớp học thêm mới, vì là sinh viên và được bố mẹ hỗ trợ học phí và chi phí sinh hoạt nên tôi vẫn có thời gian để nghỉ ngơi nếu muốn.

Genya có lẽ có một lịch trình bận rộn khác. Ban đầu tôi dự định làm theo lịch trình của Genya, nhưng Genya hầu như không bao giờ có một ngày nghỉ đúng nghĩa.

Ngay cả khi anh ấy có một ngày để nghỉ thì đó lại là khi tôi phải tham gia khóa học bắt buộc. Là một người mong muốn trở thành giáo viên như tôi, tôi phải học đều các môn khác và thật sự không thể nghỉ học những môn bắt buộc.

Anh ấy đã cố gắng đề xuất một ngày khác và liên lạc nhiều lần thông qua app nhắn tin, cuối cùng cũng có một ngày mà hai chúng tôi đều nghỉ và đó là hôm nay.




Ba tháng vừa qua thực sự rất dài đối với tôi.

Tôi yêu Genya.

Tôi nhận ra điều này sau ngày đầu tiên đi ăn cùng nhau.

Tất nhiên, ý của tôi đúng là muốn trở thành người yêu của anh ấy.
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên khi anh ấy không hề ngần ngại một chút nào về việc hai chúng tôi cùng giới tính.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi nhận ra rằng mình yêu anh ấy, điều đó phần nào có ý nghĩa.

Tôi cảm thấy một cảm giác thật dễ chịu, như thể đã lấy lại được thứ gì đó đã mất từ lâu.

Kể từ đó, khi không thể gặp Genya, tôi đã tự tìm cách thỏa mãn mình.

Tôi chưa bao giờ thực sự thích đàn ông, vì vậy ngay cả khi xem video đồng tính nam trên mạng, tôi cũng chưa bao giờ thấy phấn khích, nhưng nếu tưởng tượng rằng người đó là Genya thì lại là một câu chuyện khác.

Mỗi ngày tôi đều nghĩ về Genya và kể cả ngày hôm nay.

Tôi cảm thấy tội lỗi khi nhìn anh ấy với một cái gì đó không phải là tình cảm trong sáng.

Genya định gặp tôi chỉ vì tôi trông giống người anh trai đã chết của anh ấy. Tôi có cảm giác như tôi chỉ đang lợi dụng những cảm xúc đẹp đẽ của Genya, điều này khiến tôi thấy tệ.

Sau đó, điện thoại thông minh của tôi rung lên trong túi quần.

Chỉ còn một trạm nữa là đến nhà ga như đã hứa. Khi nhìn vào thông báo trên màn hình, cùng lúc đó tôi đã nhận được tin nhắn trả lời từ Genya.

Khi tôi nhấn vào thông báo để mở ứng dụng, không có chữ nào được nhắn, mà thay vào đó là một sticker hình mèo có nội dung "Được".

"..."

____Dễ thương.

Tôi đang già đi à.

Những điều tôi vừa nghĩ đến trong đau đớn đã bị thổi bay ngay lập tức.

Tôi nghiến răng chịu đựng thứ gì đó rỉ ra từ trái tim mình.
Tôi có thể thấy những đường gân trên trán tôi đang nổi lên.
Tôi cảm thấy ngại trước những người xung quanh trong tàu, nhưng điều đó không thành vấn đề.
Ngay khi tàu đến ga đích, tôi nhanh chóng nhảy xuống.
Tim tôi đập thình thịch và tôi lập tức chạy xuống sân ga.

Tim tôi nhảy lên khi nhìn thấy Genya đứng trước quán cà phê, đã lâu lắm rồi.

Genya mặc một chiếc áo cổ cao màu đen và quần jean mỏng màu xám.
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác da màu đen bên ngoài cùng màu với áo bên trong.

Đúng như tôi nghĩ khi lần đầu gặp anh ấy, Genya có phong cách ăn mặc tốt nhờ nghề nghiệp và vóc dáng được rèn luyện chăm chỉ.

Hơn hết, kiểu tóc cạo hai bên đầu của anh ấy rất nổi bật. Ngay cả khi loại trừ điểm yếu khi yêu anh ấy, anh ấy vẫn thuộc loại "người đàn ông tốt". Thật không vui khi nghĩ đến việc anh ấy bị người đi ngang qua nhìn, bất kể giới tính.

"Sanemi-san! Đã lâu không gặp!"

"__À, cũng khá lâu rồi nhỉ."

Anh ấy thật sự cười. Trong giây lát, tôi cảm thấy muốn ôm anh ta vì nụ cười đó quá ngây thơ so với tuổi, nhưng tôi đã kiềm chế bằng cách nghiến răng nghiến lợi.

"C-chuyện gì vậy? Cậu ổn chứ?"

"_____ Không có gì. Tôi chỉ đói thôi."

"V-vậy à? Cậu lại ôm ngực kìa..."

Genya đột nhiên dừng lại và nhìn tôi với vẻ lo lắng khi tôi ôm ngực mình.

Tôi không phiền nếu tôi nói thẳng với anh ấy rằng vì anh ta quá dễ thương, nhưng bây giờ có lẽ không phải lúc.

"Được rồi, đi thôi... Genya, anh đã sụt cân à?"

"Ồ, phải. Tôi có giảm một chút. Gần đây tôi ăn nhiều quá nên cảm thấy khó chịu."

"Hả? Tôi tưởng là do anh mệt mỏi vì quá bận rộn với công việc."

"Ahaha, cũng không tệ đến thế đâu. Nếu không có sức khỏe tốt thì tôi cũng không thể quản lý sự nghiệp của mình."

"...Anh muốn được thăng chức?"

"À, không, không phải kiểu vậy. Tôi nghĩ tôi chỉ muốn làm tốt nhất có thể."

"Ừm, có lẽ anh bị nghiện công việc."

"Ahaha, không, tôi rất thích công việc của mình. Tôi thích rơi vào bận rộn."

"Này..."

"Khi được thăng chức, anh sẽ bận hơn. Ngoài nhiệm vụ của anh, anh còn phải lo cho công tác của cấp dưới, vậy là tần số công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Anh phải bận rộn hơn cả việc trở thành cấp dưới. Nhưng như vậy lại khiến anh thấy thoải mái...Vậy thì anh hoàn toàn là một người nghiện công việc, đúng chứ?"

Tôi không thể nói tiếp khi Genya đang cười.

Đôi mắt của Genya trông có phần cô đơn. Nghe có vẻ như anh ấy đang nói rằng anh ấy không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác khi làm việc, nhưng anh ấy đã yêu cầu một sinh viên chưa từng đi làm như tôi nói điều gì đó về Genya, người đang đi làm thì tôi không thể nói gì.

"Vậy anh thật sự muốn điều đó?"

"À, xin lỗi. Tôi thật nhàm chán."

"Không nhàm chán, tôi không nghĩ vậy đâu. Đừng ép bản thân quá giới hạn."

Khi tôi nói vậy, Genya chớp mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi từ từ nheo mắt lại và cười như thể chỉ còn một chút nữa là khóc.

"...Ừm, cậu thật tốt bụng, Sanemi-san."

"Không có gì, bình thường mà."

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy vẻ mặt của Genya, nhưng trước khi kịp làm gì khác, tôi đã ôm chặt lấy ngực mình.

Lần trước Genya là người chọn nhà hàng cho tôi nên lần này tôi quyết định chọn nhà hàng.

Đó là một nhà hàng mà tôi thường đến cùng với đồng nghiệp sau khi làm việc bán thời gian.
Không khí rất đẹp và còn có phòng riêng nên cả hai có thể thoải mái.

Tôi nhớ rằng có rất nhiều thực đơn lấy rau làm trung tâm mà Genya thích nên chúng tôi quyết định chọn nhà hàng đó.
Khi bước vào nhà hàng, tôi được dẫn vào phòng riêng có chiếu tatami.

Có lẽ vì còn sớm nên trong nhà hàng chưa có nhiều người, không gian khá yên tĩnh.

"Có cả phòng kiểu Nhật. Thật tuyệt."

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phòng này, có lẽ vì còn sớm nên nó còn trống."

"À, đúng rồi. Mới 4h30 chiều thôi. Aah, thật thư giãn."

"Ah?"

"Có một bữa ăn nhàn nhã vào một ngày trong tuần trước khi mặt trời lặn chẳng phải là tốt nhất rồi sao? Ngoài ra, trong nhà hàng không có nhiều người nên có vẻ như đây là một nhà hàng tư nhân, cũng khá thú vị. ''

Genya ngồi trên chiếu, duỗi cánh tay lên phía trần nhà và vươn vai.

"Thậm chí còn là một căn phòng kiểu Nhật. Thật tuyệt khi có thể duỗi chân. Tôi thích mùi của chiếu tatami."

Anh ấy dang chân ra và mỉm cười, khoe hàm răng trắng.

"...Tôi hiểu rồi."

Khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng với đôi mắt lấp lánh của Genya, tim tôi lại đập loạn nhịp.
Dù lớn tuổi hơn tôi nhưng anh ấy cười rất hồn nhiên.

Nụ cười của anh dành cho tôi dễ thương đến nỗi mạch máu trên trán tôi như muốn vỡ ra vì tôi đang cố gắng kìm nén nụ cười đáp lại.

Tôi không muốn ai nghe thấy tiếng tim mình đang đập nên cố tình trả lời cộc lốc.
Ngay lúc đó, Genya thể hiện rõ ràng vẻ mặt "Chết tiệt".

Ngay khi mặt tôi tái nhợt, anh ấy lập tức chụm hai chân lại, ngồi thẳng và căng lưng. Vẻ đẹp trong tư thế của anh ấy khi căng thẳng đã được huấn luyện để trở thành thành viên của Lực lượng Phòng vệ.

Thời gian trôi qua, khuôn mặt bình thường của anh ấy ngày càng đỏ bừng.

"...Ha, ha, ha, gì vậy, anh đang nói cái gì vậy...Anh gần 30 rồi...anh...quên rồi à."

"Ồ? Làm sao tôi có thể quên được. Cậu đang ghẹo tôi đấy à, chết tiệt..."

"Huh?"

Cử chỉ của anh ấy, khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, mọi thứ ở anh ấy đều dễ thương. Anh ấy dễ thương đến mức tôi cảm thấy khó chịu, tôi không thể kiểm soát được chính mình, và tôi không thể không thốt lên một giọng cáu kỉnh.

"...Cứ thoải mái đi."

"K-không, à ừm."

"Anh muốn ngồi thế nào cũng được, làm gì cũng được. Tôi không quan trọng hình thức."

"Không..."

"Này, anh có ý gì?"

Genya lẩm bẩm, sau khi đứng dậy với nụ cười trên môi, anh ấy chớp mắt vài lần như muốn nói điều gì đó, rồi lần lượt nhìn tôi và thực đơn.


Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng một lần nữa tôi tự hỏi liệu anh ấy có thực sự sắp bước sang tuổi 30 hay không.

Dù Genya lớn hơn tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác như đang nói chuyện với em trai mình.

Sự tương phản giữa ngoại hình đáng sợ và tính cách vô tư của anh ấy còn đáng yêu hơn.

"Cậu muốn ăn gì?"

"Tôi sẽ tự gọi sau."

"Không, dù sao thì nó cũng có lý."

Genya nói và chỉ vào tôi cuốn thực đơn với nụ cười gượng.

"Tôi muốn biết Sanemi-san thích gì."

Nói xong, Genya mỉm cười.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của chính mình phản chiếu trong đôi mắt to màu hoa cà đó.

"Ừm, cậu nói cậu thường đến đây với công việc bán thời gian. Vậy cậu thường gọi món gì?"

".........Gà rán"

"Ồ, cái này à? Trông ngon quá! Vậy tôi gọi món này nhé? Còn gì nữa không?"

"...Xà lách, đậu nành Nhật Bản và gyoza."

"Đó chắc chắn là sự kết hợp tốt nhất. Tôi cũng muốn thử. Ừm... ồ, đây là gì vậy? Trông ngon quá, Chijimi? Tôi gọi nó được không?"

"Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn ..."

"Ừ, cảm ơn."

____chậc

Genya mỉm cười và lấy một thực đơn đồ uống.

"Sanemi-san, cậu có muốn uống gì không?"

"...Rượu"

"Vâng, vâng, trà ô long."

Khi anh ấy nhấn nút order, nhân viên phục vụ đã đến ngay, có lẽ vì không có khách.

Tôi gọi món mà Genya vừa đề cập.
Tôi hơi vui vì anh ấy nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi ba tháng trước.



Cảm thấy đã no, Genya và tôi rời khỏi chỗ ngồi.
Tôi nói lần này tôi sẽ trả nhưng Genya từ chối.
Tôi lại từ chối, nhưng Genya tỏ ra bướng bỉnh một cách đáng ngạc nhiên, và cuối cùng chúng tôi quyết định chia đôi hóa đơn.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, đi dạo trên phố vào ban đêm.

Tôi vào nhà hàng từ sớm nên bây giờ có rất nhiều người qua lại, trời vẫn còn khá sáng.

Tôi hy vọng rằng mình có thể đi đến ít nhất một nơi nữa.

Sau khi ngày hôm nay kết thúc, có lẽ nhiều ngày sau này tôi không thể gặp lại Genya.

Nghĩ đến điều đó khiến tôi có chút chán nản.

"...chậc"

"Cái gì, tặc lưỡi!?"

"...Thật kỳ cục đấy, tại sao tôi không được hành động theo những gì tôi muốn chứ?"

"Sanemi-san. Cậu biết đấy, cảm giác của một người đàn ông ở độ tuổi ngoài 30 bị mắng bởi một người trẻ hơn mình 10 tuổi..."

"Nếu anh nhắc đến tuổi của tôi, tôi sẽ không nói chuyện nữa."

"...Là vậy đấy"

"Khi tôi đủ trưởng thành..."

Tôi nhìn vào mặt Genya.

"Năm sau, khi tôi trưởng thành và đủ tuổi uống rượu, hãy chuẩn bị tinh thần...Tôi sẽ không để anh ngăn cản nữa đâu."

"..."

Sau đó, Genya đột nhiên dừng lại.
Khi tôi quay lại, Genya đang nhìn tôi với vẻ mặt khó tả.

Đôi mắt màu hoa cà của anh ta hơi long lanh một cách điềm tĩnh.

"Chuyện gì...?"

"___Ồ, không, không."

Khi tôi gọi, đôi mắt anh ấy mở to như thể bị lời nói của tôi đánh động.

"Tôi đang thắc mắc tại sao cậu luôn nóng tính như vậy...hehe..."

Vẫn đứng yên, Genya đặt tay lên trán và bắt đầu cười.

"Genya?"

"Ahahaha, thú vị thật, Sanemi-san."

Khuôn mặt Genya méo mó như đang khóc và đang cười khiến tim tôi đau nhói.

___Sao, sao anh lại làm vẻ mặt đó thế?

"Này, Gen..."

"Hehehe...Tôi không thể tưởng tượng nổi Sanemi-san lại là mộtgiáo viên."

"Ồ?"

"Ý tôi là...thật thú vị, một giáo viên luôn cáu gắt như vậy...hahaha...thật buồn cười phải không?"

"...Này, nếu anh muốn gây sự thì tôi không ngán đâu."

"Eh!? Không, không, nhìn này! Là nó mà!"

"? Anh có ý gì? Nói rõ ràng đi."

"Trời ạ...! C-Cậu biết mình đang làm gì phải không?"

Khi tôi ôm chặt anh ấy, Genya hơi đỏ mặt và xin lỗi.
Khi tôi buông tay ra, Genya xoa cổ, nhướng mày và mỉm cười.

Anh ấy nhìn xuống từ phía trên đầu tôi một chút, hơi nghiêng đầu và nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Có phải chỉ là tôi tưởng tượng rằng anh ấy trông như sắp khóc trong giây lát?

Trái ngược với vẻ ngoài, người đàn ông này đột nhiên có lúc tỏ ra mỏng manh vô cùng. Anh ấy trông giống như một đứa trẻ nhỏ bị lạc. Tôi lo lắng và không thể để anh ấy một mình nên có cảm giác muốn ôm.

"Tôi không cáu gắt..."

Khi tôi nói vậy, anh ấy lại mỉm cười, trông có vẻ hơi xấu hổ.

Với khuôn mặt đó, anh ta trông giống như một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi của mình, điều này làm tăng thêm sự thú vị ở anh ta.




"Vẫn còn sớm phải không? Sanemi-san, cậu có muốn đi đâu không?"




"Nhà của anh"

"Hả?"


Nói xong, tôi lập tức tỉnh ra và cứng đờ.

Tôi nghĩ, ồ không, tôi mất trí rồi. Tôi không muốn tạm biệt Genya như thế này nên tôi buột miệng nói như vậy.
Có lẽ sẽ thật kì quặc nếu tôi nói muốn vào nhà anh ta vào lần thứ hai gặp nhau, mặc dù cả hai đều là đàn ông. Genya lớn tuổi hơn tôi, và nguyên nhân bắt đầu của cuộc gặp gỡ của chúng tôi không bình thường, nên chúng tôi nên cư xử lịch sự ở mức tối thiểu.

Đúng như dự đoán, Genya cũng có vẻ như đang tự hỏi vừa xảy ra chuyện gì vậy. Trong cơn hoảng loạn, tôi đang định mở miệng sửa lại thì một phản ứng bất ngờ lại vang lên.

"___À, Genya, tôi..."

"Được thôi."

"...Ể?"


"À, Sanemi-san, nếu không phiền, cậu có muốn ở lại qua đêm không?"

"Hả!?"

Tôi lại sững người trước lời nói của Genya.

"Không, thực ra nhà tôi hơi xa. Nếu đi bây giờ và sau đó Sanemi-san đi về, tôi nghĩ sẽ rất muộn nếu cậu muốn về nhà, thời gian di chuyển, tôi không nghĩ cậu có nhiều thời gian nghỉ ngơi ngay cả sau khi về nhà."

"Tôi sẽ ở qua đêm."

"Ừ, chúng ta hãy ghé qua cửa hàng tiện lợi. Hiện tại ở nhà tôi không có gì cả. Hãy mua đồ ăn sáng rồi sang nhà nhé."

Rõ ràng, sự ngập ngừng kỳ lạ trước đó của Genya là do cân nhắc về thời gian di chuyển của chúng tôi.

Tôi đáp lại lời đề nghị của Genya, Genya mỉm cười và nói:

"Được rồi, đi lối này," rồi kéo gấu áo khoác của tôi để về hướng nhà ga.

Sau khi xoay người lại, tôi nhanh chóng buông tay ra và bắt đầu bước đi.

Với mỗi cử chỉ của anh ta, tôi cảm thấy chóng mặt và hơi nóng cứ bừng bừng trên mặt.

"Sanemi-san?"

"...Không có gì đâu."

Thật may vì đang là buổi tối, nếu không thì sẽ có ai đó thấy mặt tôi đang đỏ như cà chua. Tôi đã nghĩ về cùng một điều cách đây ba tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro