Chương 3- Ngày 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc thức dậy vào sáng hôm sau là một vấn đề khó khăn, Sanemi rên rỉ khi ngồi dậy, đầu hắn như sắp nứt ra. Thị lực hơi mờ, và cơn say rượu khiến hắn cảm thấy rất tệ, nhưng không phải là thứ tệ nhất mà hắn từng trải qua.

Giyuu đã dậy và tắm xong, tóc vẫn còn ẩm. Anh đang chải tóc trên giường khi Sanemi thức dậy, tập trung vào việc tháo gỡ các nút rối. Sanemi thấy mình đang ngồi trên sàn, chai rượu sake rỗng nằm bên cạnh. Cổ hắn đau nhức vì tư thế ngủ, và yukata của hắn rối tung, không mặc đúng cách.

Căn phòng đầy sức nóng, và hắn rên rỉ như một đứa trẻ, xé yukata ra. Hắn không nhận ra đây là ngày thứ hai liên tiếp hắn cởi đồ trước mặt Giyuu, và có lẽ nếu hắn không say rượu như vậy, hắn sẽ cảm thấy xấu hổ.

"Mấy giờ rồi?" Hắn hỏi, hầu như chỉ để bản thân nghe, nhưng Giyuu nhanh chóng đáp lại.

"Khoảng một giờ." Câu trả lời nhanh gọn và đơn giản, và Sanemi lại rên rỉ. Hắn không có ý định ngủ lâu như vậy, nhưng rượu đã khiến hắn như thế.

Bụng hắn trống rỗng và hắn cảm thấy đói, nhưng Sanemi bỏ qua cảm giác đó và thay vào đó đi tắm nhanh. Nó nhanh hơn so với ngày trước, và khi hắn quay trở lại phòng chỉ mặc mỗi quần lót, Giyuu đưa cho hắn một ít thuốc.
Anh nói rằng Shinobu đã đưa cho anh thuốc này để trị đau đầu, nhưng Sanemi không chú ý lắng nghe, chỉ tập trung vào cơn đau đầu của mình.
Hắn nuốt viên thuốc nhỏ mà không cần nước, không quan tâm lấy nước từ bồn rửa phòng tắm. Viên thuốc mắc lại trong cổ họng hắn nhưng hắn vẫn cố nuốt, rên rỉ khi cuối cùng cảm thấy nó trượt xuống cổ họng.

Giyuu ép hắn ăn một thanh granola mà anh đã gói, sau đó bảo Sanemi nằm trên giường trong khi đợi thuốc có tác dụng. Hắn làm theo lời, không có tâm trạng để chống cự.

Hắn nằm ngửa, nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng chải tóc đều đều của Giyuu. Không gian yên tĩnh, và hắn nhắm mắt lại, cơ thể dần thả lỏng trên giường bên dưới.

Thuốc có tác dụng khá nhanh, nhưng Sanemi vẫn e ngại đứng dậy. Hắn cảm thấy bình yên khi ở bên Giyuu, một cảm giác bình yên lạ lẫm nhưng đáng trân trọng.

Một lúc sau, hắn miễn cưỡng ngồi dậy, xoa mặt. Giyuu vẫn đang ngồi trên giường chải tóc, một bộ yukata mới phủ lên người anh. Bộ này màu xanh đậm, với họa tiết trông giống như nước.

Sanemi nghĩ rằng Giyuu muốn thể hiện rõ rằng anh là Thủy Trụ, nhưng anh không nói ra. Hắn đứng dậy và bước đến tủ quần áo, mở ra. Bản lề kêu cót két, và Sanemi nhăn mặt một chút trước tiếng ồn tăng cao. Hắn chỉ mặc quần lót, một động thái táo bạo khác của hắn.

Quét mắt qua các bộ yukata khác mà anh mang theo, mắt hắn dừng lại ở một bộ yukata màu xám đơn giản. Hắn không biết kế hoạch của mình cho ngày hôm nay là gì, nhưng hắn quyết định điều đó không thực sự quan trọng.
Hắn lấy bộ yukata ra khỏi móc áo, luồn tay vào ống tay áo. Chúng ngắn hơn những bộ khác của hắn, nên hắn quyết định xắn tay áo lên, để cánh tay được tự do khỏi sự gò bó của vải lần này.

Hắn đang xắn một tay áo thì nghe thấy Giyuu thở dài hài lòng, tiếng nhẹ nhàng khi anh đặt chiếc lược xuống vang lên rõ ràng trong sự im lặng. Hắn không quay mặt về phía Giyuu, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình.

"Hôm nay cậu muốn làm gì?"
Câu hỏi đơn giản, nhưng khiến Sanemi chững lại trong giây lát. Hắn hừ một tiếng, xắn nốt tay áo còn lại và nhanh chóng hoàn tất.

Một phần trong hắn cảm thấy ngạc nhiên. Hắn không mong đợi Giyuu muốn ở bên hắn nữa, vì Thủy Trụ là một người ẩn dật đúng nghĩa. Thật buồn cười, tuy nhiên, một phần trong hắn chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Giyuu dường như đang cư xử hòa đồng hơn, sẵn sàng làm việc cùng người khác.

Cùng Sanemi.

Đó là một suy nghĩ thoáng qua, một suy nghĩ mà hắn luôn kìm nén, nhưng trong giây lát hắn để bản thân tin rằng Giyuu hành động như vậy vì anh thích hắn, theo cách này hay cách khác.
Lắc đầu xua tan những suy nghĩ đó, Sanemi tiếp tục mặc yukata.

"Tao muốn ghé thăm suối nước nóng vào một lúc nào đó," hắn nói, buộc chặt phần trước. Một lần nữa, hắn để ngực hở ra, khoanh tay và gật đầu khi đã xong.

Hắn nhìn lại Giyuu, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt hắn khi Giyuu ở trước mắt.

Giyuu ngồi gọn gàng trên giường, nhìn Sanemi với vẻ mong chờ. Anh gật đầu, từ từ đứng dậy.

"Tôi cũng muốn xem suối nước nóng."

Và thế là quyết định được đưa ra. Không cần thỏa thuận bằng lời, nhưng Sanemi đã biết đó là kế hoạch của họ cho ngày hôm nay.

Họ rời đi gần như ngay lập tức sau khi quyết định, Sanemi lại khóa cửa và cất chìa khóa vào túi, hắn không tin tưởng Giyuu lắm, anh có lẽ sẽ làm mất nó.

Họ đi theo hướng ngược lại với hôm trước, theo khói bốc lên trong không khí và những biển chỉ dẫn trên tường.
Khi họ bước đi, Sanemi liếc xuống và thấy tay của Giyuu gần tay mình, và hắn tự hỏi thoáng qua rằng sẽ thực sự có chuyện gì xảy ra nếu hắn cầm lấy tay Giyuu.

Hắn quyết định không làm vậy, nhưng khi bước đi, hắn không thể không mong rằng một ngày nào đó, hắn có thể cầm tay Giyuu mà không sợ hãi bất cứ điều gì.

Nhưng một ngày như thế dường như là điều không thể.
Cả quãng đường đi cả hai người đều im lặng nhưng lại rất thoải mái. Sanemi khoanh tay, cổ vẫn còn đau từ tư thế ngủ không tốt. Hắn hy vọng suối nước nóng sẽ làm dịu các cơ bắp của mình, toàn thân hắn hơi nhức mỏi.

Hắn nhìn lén Giyuu nhiều lần trong suốt quãng đường đi, ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của anh. Tóc của Giyuu lại được thả tự nhiên, không buộc đuôi ngựa như thường lệ, mà thay vào đó là sự bồng bềnh tự nhiên của mái tóc. Sanemi tự hỏi liệu tóc của Giyuu có mềm không, đôi mắt hắn len lỏi trên khuôn mặt của Giyuu trong những khoảng khắc ngắn ngủi, ngắt quãng để không làm Giyuu nhận ra rằng hắn đang nhìn trộm.

Sau một quãng thời gian ngắn và nhiều ánh nhìn lén lút từ phía Sanemi, họ đến suối nước nóng. Họ bước vào khu vực tắm nam và bất ngờ thấy không có ai xung quanh.
Sanemi là người đầu tiên bước vào, cởi yukata và đồ lót, treo chúng lên khu vực quy định. Hắn bước vào bồn tắm, không quan tâm liệu Giyuu có nhìn thấy hắn hay không vào lúc này.

Ngồi xuống một trong những trạm rửa, Sanemi bắt đầu chà xát cơ thể bằng một thanh xà phòng nhỏ màu trắng. Hắn nghe thấy Giyuu cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, lắng nghe tiếng anh cởi đồ.
Hắn không nhìn về phía Giyuu, chỉ thấy từ khóe mắt hình bóng của Giyuu đi về phía mình. Giyuu ngồi cạnh Sanemi, bắt đầu chà xát cơ thể mình.

Họ lại im lặng, nhưng Sanemi cảm thấy khó xử. Hắn muốn nhìn Giyuu, nhưng hắn đã ngăn mình lại, không muốn làm anh thấy khó chịu.

Hắn gầm gừ nhẹ sau khi hoàn thành việc chà xát ngực mình và quét mắt quanh trạm để tìm khăn tắm. Nó treo cạnh gương trước mặt hắn, và hắn lấy nó. Khăn hơi ẩm, và hắn dùng nó để lau xà phòng trên cơ thể.

Hắn đang lau vai, xoa bóp để làm dịu cơn đau khi nghe Giyuu hít một hơi sâu, giọng nói của anh vang lên chỉ sau vài giây.

"Shinazugawa, cậu có muốn tôi chà lưng cho cậu không?"

Những lời nói đó đánh vào đầu óc Sanemi như một cơn bão, và hắn khựng lại, cuối cùng quay lại nhìn Giyuu lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng tắm. Anh cũng đang cầm khăn, và đôi mắt của anh lấp lánh. Sanemi thấy đôi mắt "cún con" quen thuộc từ ngày hôm trước, và hắn thở dài.
Hắn thật sự không biết liệu Giyuu có nhận ra sức hút của ánh mắt đó không. Chết tiệt, hắn thậm chí không biết liệu Giyuu có biết mình đang làm gì hay không, hoặc liệu đó chỉ là sự hồn nhiên, phấn khích như trẻ con bùng lên bề mặt một lần nữa.

Và Giyuu sẽ không từ bỏ ý định này, Sanemi có thể thấy điều đó trong mắt anh. Giyuu đã làm điều này rất nhiều trong hai ngày qua, thể hiện một mong muốn thực sự để làm điều gì đó thay vì chỉ bị kéo đi như thường lệ.

Điều này làm cho Sanemi cảm thấy an ủi phần nào, biết rằng Giyuu đang cố gắng chủ động trong việc làm bạn, nhưng nó cũng làm hắn đau lòng. Đó là một cảm giác ngọt ngào pha lẫn đau đớn, biết rằng Giyuu sẽ không hiểu và sẽ không bao giờ biết về cảm xúc của hắn, và rằng kỳ nghỉ này ảnh hưởng đến hắn như thế nào.
Sanemi có thể cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp. Hắn muốn từ chối, muốn chống lại. Hắn biết điều đó sẽ cứu rỗi hắn về lâu dài, giúp hắn vượt qua những cảm xúc này, nhưng hắn không thể tìm thấy trong lòng mình bất kì lý do nào để nói không, và hắn đồng ý với một cái gật đầu chậm rãi.

"Được thôi, tại sao lại không chứ?" Hắn nói, và giọng của hắn khá bình thường, tạ ơn trời.

Giyuu mỉm cười, điều mà anh cũng đã làm rất nhiều. Đó là nụ cười nhút nhát, nhưng chân thành, và Sanemi yêu nó.

Đứng dậy, Giyuu ngay lập tức di chuyển từ chỗ ngồi của mình đến phía sau Sanemi, quỳ xuống. Anh lấy khăn và thanh xà phòng, không lãng phí thời gian và bắt đầu chà xát lưng của Sanemi.

Giyuu bắt đầu chà xát xà phòng vào da, lòng bàn tay của anh ấn vào những khu vực căng thẳng trên lưng của Sanemi. Hắn không biết làm sao Giyuu biết được chỗ nào trên cơ thể hắn bị căng thẳng, nhưng cảm giác thật tuyệt, và Sanemi có thể cảm nhận được đôi vai của mình thả lỏng và các nút thắt trong cơ bắp của mình được mát xa tan biến.
Và chết tiệt, Sanemi sẽ nói dối nếu hắn nói rằng hắn không thích điều này, hắn hẳn sẽ là một kẻ nói dối bẩn thỉu.

Hắn hoàn toàn có khả năng tự chà lưng mình, nhưng cảm giác có ai đó làm điều đó cho mình thật tuyệt vời.

Sanemi cảm nhận được đôi tay ấm áp của Giyuu trên lưng mình, và hắn thả lỏng thêm dưới sự đụng chạm vào của chúng. Hắn xoay cổ sang một bên, thở dài.

"Cảm ơn. Sau khi xong, tao sẽ rửa lưng cho mày." Hắn nói nhỏ, cố gắng không phá hỏng khoảnh khắc này.

Hắn chỉ có thể đoán rằng Giyuu gật đầu, bởi vì anh không nói gì. Cái chạm của Giyuu rất nhẹ nhàng, đôi tay của anh thật mềm mại mặc dù đã trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện.

Giyuu xoa bóp một khu vực cụ thể dưới bả vai của Sanemi, và hắn hít một hơi nhanh, cắn chặt lưỡi khi một tiếng rên thỏa mãn đe dọa thoát ra khỏi môi.

Đây có lẽ là massage lưng tốt nhất hắn được trải nghiêm, và hắn không muốn phá hỏng nó bằng cách phát ra những âm thanh kỳ lạ và làm Giyuu sợ hãi.

Giyuu tiếp tục chà xát, thỉnh thoảng xoa bóp bất kỳ nút thắt nào trong cơ bắp của Sanemi. Khi đã hài lòng, anh chà khăn lên lưng Sanemi vài lần và rửa sạch xà phòng, và chỉ một vài phút sau anh đã hoàn thành.

Sanemi muốn rên rỉ về việc này, cảm thấy nhớ cái chạm nhẹ bởi đôi tay Giyuu. Hắn muốn yêu cầu anh tiếp tục, nhưng hắn cắn chặt miệng, và thay vào đó đứng dậy và hướng dẫn Giyuu ngồi xuống.
Thủy Trụ làm theo như được yêu cầu, và Sanemi vắt khăn của mình trước khi đi đến khu vực không có người và lấy một cái khăn sạch khác.
Hắn quay lại và quỳ sau lưng Giyuu, bắt đầu rửa lưng cho anh. Trái tim hắn đập loạn nhịp, nhưng hắn cố gắng hết sức để phớt lờ nó.

Nhìn vào lưng Giyuu, Sanemi nhận thấy một vài vết sẹo. Không nhiều, chỉ có vài vết, và chúng nhỏ. Nhưng chúng vẫn còn đó.

Hắn xoa lưng Giyuu bằng xà phòng một cách nhẹ nhàng, lấy mái tóc dài của anh và đẩy nó qua phía trước vai.
Giyuu dường như không cần hoặc không muốn mát xa, điều này tốt vì Sanemi không giỏi trong việc nhẹ nhàng. Đôi tay hắn di chuyển chậm rãi trên vai Giyuu, xoa nhẹ nhất có thể trước khi di chuyển xuống lưng và đến hông của anh.

Giyuu im lặng, nhưng hơi thở của anh không đều. Sanemi muốn hỏi anh về điều đó, nhưng khi hắn định mở miệng, Giyuu đã lên tiếng trước.

"Shinazugawa..." Giọng anh nhỏ và yếu, và Sanemi có thể nhận ra điều gì đó không ổn trong tông giọng của anh.
Hắn nhíu mày và nhìn lên Giyuu, cau mày. Đầu của anh quay sang một bên, mắt nhìn Sanemi. Chúng mờ đục, đục ngầu như của Muichiro vậy.
"Shinazugawa ..." anh bắt đầu, nhưng rồi ngừng lại. Anh nhìn chằm chằm trong hắn một lúc trước khi anh quay lại đối diện phía trước, nhưng Sanemi ngăn anh lại.

Hắn cẩn thận đặt tay lên má trái của Giyu, quay anh trở lại đối diện với Sanemi. Hắn nhận ra rằng cử chỉ của mình thật kỳ lạ, nhưng hắn phớt lờ điều đó để tập trung nhìn vào đôi mắt rộng mở của người bạn đồng hành.

Môi của Giyuu hơi mở ra và mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì khác.

"Có chuyện gì vậy?" Sanemi hỏi, giọng đầy lo lắng không giống hắn thường ngày.

Giyuu lắc đầu nhẹ, nhắm mắt và hít một hơi sâu.
"Cậu giỏi việc này." Anh nói nhanh, gần như quá nhanh.

Sanemi chớp mắt, ngực thắt lại. Hắn cố tiêu hóa lời của Giyuu, lăn chúng trong đầu mình. Đó là một lời thú nhận đơn giản, nhưng nó làm hắn rung động đến tận cốt lõi.
Hắn lại đỏ mặt, cắn vào bên trong má. Giyuu quay đi một lần nữa, và khi Sanemi tiếp tục chà xát lưng cho anh, anh đã thả lỏng.

"Cảm ơn... tao nghĩ vậy."
Giyuu không nói gì sau đó, nhưng Sanemi có thể nhận ra rằng anh muốn nói nhiều hơn. Thật lạ, khi chính Giyuu là người khởi xướng những việc như thế này.

Mặc dù không bị phản đối, nhưng vùng lãnh thổ mới mẻ này làm Sanemi cảm thấy không quen thuộc, và anh không thực sự biết đâu là nơi an toàn để thử nghiệm. Vì vậy, hắn giữ im lặng, hoàn thành việc rửa lưng cho Giyu nhanh chóng. Hắn lau sạch lại bằng khăn ướt trước khi đứng dậy, duỗi tay lên đầu.
Hắn rời khỏi người Giyuu, nhặt khăn bẩn từ trước đó và đi đến khu vực nhỏ trong nhà tắm có các thùng chứa. Hắn đặt khăn bẩn vào thùng giặt, lấy hai khăn mới để họ quấn quanh mình.

Hắn quay lại chỗ Giyuu, người vẫn đang ngồi, và đưa cho anh một trong những chiếc khăn.

Vị Thủy Trụ ngây ngô cảm ơn hắn, đứng dậy và quấn khăn quanh eo. Sanemi cũng làm tương tự, và khi họ đã sạch sẽ, họ đi đến cánh cửa ở phía bên kia của khu vực tắm, cánh cửa dẫn đến suối nước nóng.

Họ bước ra ngoài không khí lạnh, nhưng Sanemi phớt lờ những cái nổi da gà của mình, thích thú nhìn xung quanh. Lại một lần nữa, không có ai ở đây, và mọi hồ suối nước nóng đều trống.
Không có gì ngạc nhiên cả. Đó chỉ mới là giữa tuần, và giữa ngày, nên không ngạc nhiên khi không có ai xung quanh.
Sanemi khoanh tay lại, nhìn quanh các hồ suối nước nóng, nhưng trước khi hắn có thể chọn, Giyuu đã di chuyển, đi đến hồ ở phía cuối. Nó hơi ẩn và được che bởi cây hoa anh đào, và Sanemi phải kìm nén một tiếng cười.

Điển hình của con người Giyuu, chọn hồ biệt lập nhất.

Hắn theo sau một cách lặng lẽ, hài lòng để Giyuu dẫn dắt hắn. Họ đi đến suối, và Sanemi là người đầu tiên ngồi xuống, ngồi trên đá lạnh và thả chân vào hồ.

Hắn thở dài lớn, tháo khăn ra và ngâm mình hoàn toàn trong nước với một tiếng rên hài lòng. Nước ấm thật thư giãn, và Sanemi cảm thấy như đang trôi nổi.

Giyuu theo sau, đi vòng quanh suối nhỏ và bước vào từ phía đối diện. Hắn không từ từ xuống nước mà thay vào đó, tháo khăn ra và thả nó xuống đất một cách bừa bãi, nhanh chóng ngâm mình dưới nước. Hắn ngồi trên bờ dưới mặt nước, kéo chân lên ngực.

Sanemi ngắm nhìn khi Giyuu lấy một sợi dây buộc tóc từ cổ tay (một thứ mà trước đó hắn không để ý đến) và buộc tóc lên. Anh buộc nó thành một búi tóc, lộn xộn và không có tổ chức nhưng giữ cho tóc tránh khỏi nước.

Sanemi muốn ngắm nhìn anh suốt cả ngày, nhưng miễn cưỡng quay đi khi Giyuu đã buộc tóc xong. Hắn chìm sâu hơn vào dòng nước, đặt hai tay ra sau lưng lên thành bể, tựa đầu vào đá lạnh phía sau. Hắn thở dài lần nữa, nhắm mắt lại và tận hưởng sự yên tĩnh dễ chịu này.

Hơi nước bốc lên từ mặt nước, thoang thoảng mùi hương nhài quanh họ. Hắn cảm thấy thoải mái, các cơ bắp dần thư giãn sau buổi massage lưng và ngâm mình trong nước ấm.

"Cậu nhận ra từ khi nào?"
Giyuu phá vỡ sự im lặng. Điều này thật bất thường, nhưng Sanemi bỏ qua.

Giyuu đã hành xử rất kỳ lạ, và hắn chấp nhận điều đó.
Có thể là do không gian yên tĩnh, có thể vì họ đang ở một mình với nhau, hắn không biết, cũng chẳng muốn biết.
Mở mắt ra, Sanemi nhấc đầu mình lên và nhìn Giyuu. Câu hỏi đến từ đâu đó, đặc biệt là khi họ không nói chuyện về bất cứ điều gì cụ thể suốt thời gian qua.

"Nhận ra điều gì cơ?"

Giyuu nhanh chóng trả lời, hàng mi che đi đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Đôi môi hơi hé mở, và Sanemi cố gắng tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài vẻ đẹp của anh.

"Rằng cậu thích đàn ông."

Sanemi nhướng mày. Nếu hắn không quá thư giãn và thoải mái, câu hỏi đó có thể đã làm hắn thấy bối rối. Hắn cảm thấy không hài lòng lắm khi cuộc trò chuyện lại quay về chủ đề này, vì nó là một ranh giới mong manh giữa việc vô tình thừa nhận cảm xúc của mình và giữ chúng lại, nhưng hắn vẫn trả lời Giyuu.

"Mày chắc chắn là nên hỏi tao điều đó ở đây sao?"

Những hàm ý rõ ràng, và cuộc trò chuyện này đang báo động nguy hiểm. Hai người đàn ông trong suối nước nóng, thảo luận về sự thu hút của họ đối với những người đàn ông khác. Đó là một công thức cho thảm họa nếu họ bị phát hiện, nhưng Giyuu dường như không biết hoặc không thực sự quan tâm.

"Chẳng có ai ở đây cả."

Sanemi gầm gừ. Giyuu không tỏ ra phản kháng nhiều, và Sanemi biết rằng hắn sẽ sớm từ bỏ nếu thực sự ngừng đề tài này.

Nhưng Sanemi không làm vậy, thay vào đó hắn tiếp tục cuộc trò chuyện với Giyuu, để mình suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

"Chưa lâu lắm đâu. Trước đây tao không cảm thấy sự thu hút với ai cả, nên tao còn chẳng biết sở thích của chính mình."

Câu trả lời của hắn mơ hồ. Bởi vì rõ ràng Sanemi không thể kể cho Giyuu biết sự thật. Hắn không thể nói với người con trai tóc đen trước mặt rằng khoảnh khắc anh đứng lên chống lại các Đại Trụ khác và Chúa công Ubuyashiki chỉ để bảo vệ anh em nhà Kamado, cam kết cả cuộc đời mình một cách ngớ ngẩn cho một con quỷ. Lúc đó, Sanemi cảm thấy khắp bản thân đều nổi lên cơn thịnh nộ, sự giận dữ không thể tả nổi, nhưng không phải vì lý do hắn nghĩ mình nên có.

Hắn nên tức giận vì một trụ cột, một người đã thề sẽ tiêu diệt quỷ, lại bảo vệ một con quỷ. Hắn nên tức giận vì Giyuu dám chống lại lệnh của chính anh, bất chấp chúa công và phản bội các trụ cột khác.

Nhưng không, tất cả những điều đó không quan trọng với hắn. Điều làm hắn bực bội, điều làm hắn tức giận nhất lại là lời hứa cam kết về cuộc đời anh một cách ngớ ngẩn.

Hắn tức giận vì Giyuu dễ dàng lấy ra cả cuộc đời mình, nhận lấy mọi trách nhiệm và đồng ý hy sinh nếu cô gái quỷ đó làm tổn thương bất kỳ người nào.

Điều đó khiến hắn vô cùng tức giận, đến mức hắn đã hành động một cách không lý trí, tự rạch tay mình và khiêu khích cô gái quỷ, hy vọng rằng nếu hắn có thể chứng minh cô ấy nguy hiểm, Giyuu sẽ rút lại những gì đã nói và đồng ý với phần còn lại trong số họ.

Và giữ mạng sống của chính mình.

Nhưng khi cô gái Kamado từ chối ngay cả máu đặc biệt của hắn, Sanemi cảm thấy một cảm giác quen thuộc, một nỗi sợ hãi đang dâng lên. Hắn không tin tưởng cô em gái Kamado, dù chỉ một chút, và giờ đây chính cô là người nắm giữ chìa khóa của mạng sống Tomioka Giyuu.

Nếu cô ấy sơ suất một chút, mạng sống của anh sẽ hoàn toàn kết thúc.

Và suy nghĩ đó đã giết chết Sanemi, ăn mòn hắn từ bên trong. Hắ luôn cảm thấy lạ lùng khi ở gần Thủy Trụ, không hiểu vì sao cho đến khi cô gái quỷ quay đầu.

Nhận thức đó ập đến với hắn như một cơn mưa đá.

Hắn yêu Tomioka Giyuu, và giờ mạng sống của anh nằm trong tay của thứ mà Sanemi ghét nhất trong cuộc đời này, của một con quỷ.

Đó là một khoảnh khắc thực sự đáng sợ. Một khoảnh khắc đầy rẫy những cảm xúc khó thở đến mức Sanemi nghĩ mình có thể gục ngã, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng hắn đã kìm nén sự yếu đuối đó trước mặt các trụ cột khác, nhốt sự tức giận và căng thẳng bên trong mình, và cố gắng phớt lờ nó.

Nhưng giờ thì cơn tức giận đã qua, nỗi buồn và căng thẳng đã tan biến vào không khí cùng với hơi nước của suối nước nóng.

"Gần đây thôi ư? Thật bất ngờ. Tôi đã tưởng cậu sẽ có nhiều người theo đuổi lắm."
Sanemi cười với điều này, và Giyuu cũng vậy. Hắn biết vị Thủy Trụ ngốc nghếch kia có thể chỉ đùa một nửa, nhưng hắn không thể không cười.

"Không, tao chưa bao giờ quan tâm đến bất kì điều lãng mạn nào."

"Cho đến gần đây?"

Sanemi gật đầu, và hắn hy vọng Giyuu sẽ không nghe thấy trái tim hắn đập nhanh.
Hắn nhìn lên Giyuu, nhận thấy mặt trời đang hạ thấp dần xuống. Vẫn là buổi chiều, nhưng Sanemi nhận ra rằng mặt trời không còn sáng như một giờ trước đây.

"Người đó là ai?"

Sanemi cảm thấy như mình bị châm chọc, không thể không căng thẳng. Hắn biết rằng Giyuu cuối cùng cũng sẽ hỏi, nhưng hắn vẫn chưa sẵn sàng để trả lời.

Hít một hơi thật sâu, Sanemi cố gắng thư giãn, nhắm mắt lại và dựa đầu vào nền đá phía sau mình.

"Không có ai cả. Cậu sẽ không biết người đó."

Lời dối trá của hắn rất đáng tin, và may mắn cho Sanemi, Giyuu không phải là kiểu người sẽ hỏi sâu vào vấn đề.

Và anh không làm vậy.

Giyuu im lặng một lúc, có vẻ như là một phút, trước khi anh tiếp tục nói. Đây là lần đầu tiên Sanemi nghe Giyuu nói một cách tự nhiên như vậy, một điều mới mẻ.

"Tôi cũng có người mà tôi thích."

Những lời này khiến cơ thể Sanemi chấn động, và hắn cảm thấy sự tức giận bắt đầu sôi sục trong bụng. (có là gì của người ta đâu mà đòi ghen anh ơi)

Tất nhiên, thật sự không thể là cảm giác nào khác.

Hắn nhăn mặt, nhưng cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ tức giận, cố gắng không làm hỏng cuộc trò chuyện tốt đẹp.

Giyuu đang nỗ lực giao tiếp và hòa đồng hơn, và Sanemi không muốn làm hỏng điều đó.

Vì vậy, hắn chỉ ậm ừ, mặc dù có phần căng thẳng nhưng gần như không thể nhận ra.

"Người đó là ai?" Hắn hỏi, mặc dù thực sự không muốn biết chút nào.

Hắn nhại lại câu hỏi của Giyuu mặc dù mong muốn không biết của hắn rất mạnh mẽ. Hắn không muốn biết, vì nếu biết có thể sẽ làm hắn tan vỡ, thật sự đấy.

Nhưng miệng hắn cứ tiếp tục nói, và hắn không thể ngừng lại.

"Có phải là một trong các Đại Trụ khác không? Có thể là Rengoku hoặc Uzui?"

Hắn ghét chính mình, Hắn ghét chính mình rất nhiều. Giọng hắn luôn luôn nghe có vẻ tức giận, dù ẩn dưới một lớp tò mò giả tạo, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Hắn không dám nhìn Giyuu, vì biết nếu làm vậy hắn sẽ thực sự mất kiểm soát.

Giyuu lắc đầu, tỏ vẻ là không, và Sanemi đoán chắc anh đang lắc đầu hoặc nhíu môi.

"Không, không phải họ."

Sanemi nhăn mặt, và một người khác lóe lên trong đầu hắn.

Không..., không thể là người mà hắn nghĩ đến tiếp theo. Hắn từ chối và không cho phép điều đó.

"Là thằng nhóc Kamado?"

Hắn cần biết, ngay bây giờ, chỉ một chút thôi. Vì nếu đó là cậu nhóc đó, Sanemi nghĩ mình có thể phải chống lại mệnh lệnh và đưa hai anh em đó đến tận mặt trăng, để họ tránh xa Giyuu.

Khi nghe đến đây, Giyuu cười nhẹ, và Sanemi mở mắt, nhìn thấy Thủy Trụ đang lắc đầu, khóe mắt anh nhăn lại khi mỉm cười.

"Không, Tanjiro giống như một người em trai với tôi."

Đó là một chiến thắng nhỏ, nhưng Sanemi ăn mừng trong đầu như thể vừa trúng số độc đắc. Cảm ơn trời vì không phải là thằng nhóc đó, vì hắn không biết liệu mình có thể hồi phục được tinh thần hay không, nếu đó là sự thật.

Sanemi định hỏi thêm câu hỏi, nhưng may mắn thay, hắn bị Giyuu ngắt lời, người tiếp tục nói.

"Không phải họ. Mặc dù đôi khi tôi tự hỏi liệu có dễ hơn không nếu yêu một trong số họ. Sự thật là, tôi không nghĩ người ấy thích tôi nhiều."

Sanemi cười khẩy trước điều này, gần như quá rõ ràng. Hắn ngồi dậy, xoa mặt và vuốt tóc.

Hắn đối diện với Giyuu, đôi mắt xanh thẳm như đại dương của anh trông buồn và thất vọng.

"Thế thì người ấy thật sự là một thằng ngốc nếu không nhận ra điều đó."

Giyuu ngạc nhiên trước câu nói này, ánh mắt anh phản chiếu sự bất ngờ và sự nhíu mày của anh. Giyuu thể hiện nhiều cảm xúc hơn, và khi anh làm vậy, Sanemi không thể không thấy vẻ dễ thương của anh khi tập trung.

Giyuu nhìn lên, ánh mắt anh lặng lẽ tìm kiếm sự thật trong mắt Sanemi. Khi không thấy dấu vết của lời nói dối, anh dường như cảm thấy hài lòng, thậm chí vui vẻ.

Giyuu mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng đầu một chút, lộ ra cổ của mình. Sanemi nuốt nước bọt, tưởng tượng cảm giác đầu mình được đặt ở đó.

"Cảm ơn Shinazugawa. Tôi chắc chắn rằng người cậu thích cũng bị cuốn hút bởi cậu đó."

Sanemi muốn cười nhạo một lần nữa, nghĩ về sự mỉa mai của tình huống này. Nhưng hắn kiềm chế, thay vào đó, hắn gửi cho Giyuu một nụ cười chân thành nhất.

"Cảm ơn, Tomioka."

  _____________________________

Phần còn lại của ngày trôi qua trong mơ hồ. Sanemi hầu như không nhớ gì. Sau khi tắm suối nóng thêm một giờ nữa, cả hai rời đi khi đã cảm thấy hài lòng và được làm mới.

Họ lại tiếp tục rửa lưng cho nhau trong khu vực tắm, và khi đã thay đồ xong và sẵn sàng, họ đi dạo quanh khách sạn, tìm kiếm một món ăn nào đó.

Họ không tìm thấy nhiều, bị lạc vài lần, nhưng được nhân viên lễ tân thông báo rằng khách sạn có dịch vụ phòng.
Vì vậy, họ đã gọi món.

Giyuu chọn một bát Udon đơn giản với thịt heo, còn Sanemi gọi món rau xào với cơm.

Họ ăn cùng nhau trên sàn, và khi đã ăn xong, họ bắt đầu giết thời gian trước khi phải đi ngủ.

Giyuu đọc sách, còn Sanemi mài nhẹ thanh kiếm của mình khi ngồi thẳng trên giường.

Sự im lặng là dễ chịu, nhưng giờ đây Sanemi ghét nó. Hắn nhớ lại những điều mình đã nói trong ngày hôm nay, và hắn ghét chính mình vì đã đẩy và hỏi Giyuu về tình yêu của anh.

Cuộc trò chuyện cứ lặp lại trong đầu hắn suốt cả ngày.

"Tôi cũng có người mà tôi thích."

Điều đó làm trái tim Sanemi đau đớn, và toàn bộ cơ thể hắn cũng vậy. Hắn đã hy vọng rằng việc tắm suối nóng sẽ làm giảm cơn đau, nhưng nó lại làm tăng thêm. Hắn cảm thấy căng thẳng trở lại, vai hắn lại căng cứng.

Hắn mài thanh kiếm của mình bằng viên đá đơn giản, tiếng "xẹt" và "cắt" của lưỡi kiếm không làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

Hắn tức giận, nhiều hơn với chính mình, hơn là bất kỳ ai khác.

"Shinazugawa, cậu có ổn không?"

Hắn giật mình khi Giyuu gọi tên hắn. Giyuu luôn gọi hắn như vậy, như thể đang kêu gọi sự chú ý của hắn một cách tha thiết.

Sanemi thở dài, vẫn căng thẳng như sáng nay. Hắn nuốt cơn giận xuống, không muốn đổ nó lên người con trai bên cạnh

"Ừ?" Giọng hắn có vẻ căng thẳng, và hắn cảm thấy mình nhăn mặt khi nghe giọng của chính mình. Hắn biết Giyuu đã nhận ra điều đó, và điều đó làm hắn cảm thấy tồi tệ hơn.

Giyuu im lặng một lúc trước khi Sanemi nghe thấy anh di chuyển và đứng dậy khỏi giường. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Giyuu đi đến bên cạnh Sanemi, và trước khi hắn kịp hiểu, bàn tay của Giyuu đã đặt lên vai hắn, vỗ về một cách an ủi.

"Cậu có muốn tôi mát-xa lưng lần nữa không?"

Hắn muốn lắm, trời ạ, hắn thật sự muốn thêm một lần nữa. Hắn biết đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng khi đối diện với Giyuu, hắn dường như đánh mất hết sự kiểm soát.

Dường như may mắn mỉm cười với hắn, vì trong ánh mắt Giyuu hiện lên một ánh sáng quyết tâm rạng rỡ, và Sanemi không thể từ chối. Hắn khẽ gật đầu, và Giyuu cười, từ từ ngồi xuống phía sau hắn, dựa lưng vào đầu giường nhỏ.

Sanemi cất thanh kiếm của mình và cúi xuống, đặt nó xuống đất khi Giyuu cảm thấy thoải mái. Giyuu đặt chân mình lên hai bên Sanemi, làm cho chiếc giường hơi lún một chút khi anh định vị. Anh cẩn thận gỡ bỏ ống tay của chiếc yukata rộng, kéo chúng xuống đến cẳng tay.

Đôi tay của Giyu ấm áp khi anh bắt đầu xoa bóp vai của Sanemi, và giờ đây Sanemi cảm nhận rõ sự mềm mại của chúng.

Giyu dường như rất tự nhiên khi làm việc này, như thể anh đã làm điều đó hàng triệu lần trước đây. Nhưng Sanemi không than phiền, không thể kiềm chế một tiếng rên ngắn khi Giyu bắt đầu ấn vào phần vai của hắn.

Hắn cắn chặt môi, cúi đầu xuống nhìn đôi chân của mình. "Chết tiệt."

Hắt rít lên, cảm nhận Giyuu chạm vào một điểm nhạy cảm nào đó.

Đôi tay của Giyuu giống như thiên đường, và tâm trí Sanemi bắt đầu lang thang đến những nơi khác. Hắn không muốn nghĩ về Giyuu theo cách đó, nhưng những suy nghĩ vẫn cứ hiện lên trong đầu. Bàn tay mềm mại ấy ôm lấy mặt hắn, đôi tay thô ráp và chai sạn của hắn ôm chặt Giyuu vào lòng.

Giyuu chạm đúng những điểm cần thiết, xoa bóp và giải tỏa những điểm căng cứng trong cơ bắp của Sanemi. Hắn không cố gắng kìm nén tiếng rên hay lời nói của mình nữa khi chỉ có hai người trong phòng, thở dài hạnh phúc khi Thủy Trụ xoa bóp qua từng điểm căng thẳng.

Im lặng, chỉ có tiếng thở của Giyuu và âm thanh gầm gừ nhỏ, thỉnh thoảng, của Sanemi, tất cả đều bình yên.

Sau một lúc, Sanemi cảm nhận Giyuu bắt đầu chậm lại, đôi tay anh lúng túng hơn. Sanemi muốn hỏi có chuyện gì không ổn, nhưng một lần nữa, hắn lại bị cắt ngang, cảm giác như đã trải qua hàng triệu lần trong chuyến đi này.

Hắn nghe thấy một tiếng rên rỉ và Giyuu ngừng hoàn toàn, đôi tay anh buông rủ xuống. Sanemi cảm thấy Giyuu nghiêng người, trán anh tựa vào lưng của Sanemi. Hắn cảm thấy thật ấm áp, và những cánh tay yếu ớt quấn chặt quanh eo của Sanemi, ôm chặt nhất có thể.
Sanemi cảm nhận Giyuu áp má lên lưng mình, hơi thở ấm áp và mềm mại khiến sống lưng hắn tê dại.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh đến mức Sanemi nghĩ rằng mình có thể đang mơ, nhưng khi nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của Giyuu, hắn biết mọi thứ là thật.

Ánh nến đang dần tắt, và ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn chỉ vừa đủ chiếu sáng phòng. Giyuu đã ngủ thiếp đi, ôm chặt vào vật đầu tiên trong tầm tay, mà chẳng may đó chính là Sanemi.

Hắn không thể không đỏ mặt, nhưng bằng cách nào đó,hắn vẫn kiềm chế tâm trí của mình để gỡ bỏ đôi tay của Giyuu ra khỏi eo của mình, dù cả hai cơ thể đều không đồng thuận.

Giyuu, trong giấc ngủ và với đôi mắt hờ hững, lại bám chặt lấy hắn, lần này quấn quanh cánh tay của Sanemi. Sanemi biết rằng Giyuu không hề nhận ra anh đang làm gì, vì mỗi khi anh mệt, anh thường ôm lấy haori khi ngủ. Nhưng haori không có trên giường này, chỉ có Sanemi.

Tất cả xảy ra quá nhanh đến mức Sanemi gần như không thể tiếp nhận. Trước khi hắn kịp hiểu rõ, hắn đã bị kéo xuống đệm. Hắn cảm thấy Giyuu nâng chân lên và quấn quanh eo hắn, giải phóng cánh tay của mình một lúc trước khi quấn chặt lấy ngực Sanemi, ôm hắn một cách chặt chẽ.

Đây là điều mà Sanemi luôn ao ước, những khoảnh khắc thân mật của sự tiếp xúc thể xác. Nhưng cảm giác lần này lại sai lầm.

Sanemi cảm thấy lạc lõng, nhận ra rõ ràng đây không phải là thứ hắn tìm kiếm. Giyuu đang nửa tỉnh nửa ngủ và, vào lúc này, có lẽ không hiểu được những gì mình đang làm. Sanemi buộc phải nằm yên trong vòng tay của Giyuu, trái tim hắn vỡ vụn với mỗi chuyển động mềm mại của Giyuu.

Bởi vì Sanemi biết rằng đây chẳng có ý nghĩa gì. Hắn biết điều này hoàn toàn không có gì, và hắn muốn hét lên khi nghĩ đến việc Giyuu sẽ chẳng bao giờ dành cho hắn một cái nhìn.

Sanemi cảm thấy bị mắc kẹt. Mắc kẹt dưới gánh nặng của những cảm xúc dồn nén và áp đảo. Hắn yêu Giyu đến nỗi đau đớn, những gốc rễ của tình yêu đã ăn sâu vào linh hồn hắn.

Hắn không thể kéo chúng ra ngay cả khi muốn, cái cây quá lớn và những gốc rễ quá dài.
Hắn muốn la hét và khóc lên, hắn ghét cảm giác này
Hắn ghét cảm giác này, ghét cảm giác này, cái cảm giác chết tiệt này.

Sanemi ghét việc mình lại yêu thích nó. Hắn ghét cảm giác ấm áp của Giyuu, và cách anh ôm chặt Sanemi, như thể đối với anh, hắn là một người quan trọng.

Nhưng thật sự là không phải như vậy, và điều đó khiến hắn đau đớn.

Thở dài, Sanemi kìm nén những giọt nước mắt đầy tức giận và mặn mà đang dâng lên trong mắt. Hắn vội lau chúng đi, ngồi dậy chỉ một chút và với tay ra bật đèn bàn.

Hắn tắt đèn, thổi tắt những tàn lửa cuối cùng của nến trước khi quay lại nhìn Giyuu. Ánh trăng chiếu lên mặt Giyuu ở những góc đẹp nhất, và nếu có một vị thần, Sanemi chắc chắn rằng đó là hình dạng của Giyuu.
Và cơn giận của hắn lại bị nhu cầu tình cảm ích kỷ của mình lấn át. Hắn mỉm cười, dù không muốn, nhưng vẫn làm vậy.

"Có thể chỉ một đêm thôi," hắn tự nhủ, và biết rằng đó là một lời dối trá.

Và hắn cố phớt lờ nó, đẩy lùi nỗi đau, sự tức giận và nỗi buồn. Hắn ôm Giyuu vào lòng, chôn sâu mũi mình trong mái tóc của anh.
Hắn bao bọc Giyuu như một chiếc chăn ấm, và cảm thấy Giyuu đang ôm hắn chặt hơn, vùi mặt vào ngực Sanemi. Hắn biết Giyuu đã ngủ, nhưng chết tiệt, anh sẽ luôn dễ dàng khiến Sanemi dao động.

Vì vậy, hắn nhượng bộ như thường lệ, thư giãn trên đệm. Hắn hít một hơi sâu, giữ Giyuu gần sát ngực, đưa một tay với lấy lọn tóc của Giyuu và tay còn lại ở lưng dưới của anh.

Hắn biết mình sẽ hối hận ngay khi tỉnh dậy, nhưng hắn không quan tâm. Trái tim hắn đang rỉ máu, và hắn không quan tâm.

Hắn thở dài khi để giấc ngủ chiếm lấy mình, và điều cuối cùng hắn cảm nhận là sự ấm áp của Giyuu và nỗi đau âm ỉ trong trái tim.

_______________________________

Ông kẹ không là gì của người ta mà ghen thấy sợ luôn 😋. Còn 4 chương nữa, mọi người đọc xong cmt cảm nhận và vote ủng hộ mình nhé. Yêu mọi người ❤️😭

https://archiveofourown.org/chapters/74387172?show_comments=true&view_full_work=false#comment_804326590
Đây là link gốc của fic, các bạn có thể bấm vào để xem fic gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro