Chương 4- Ngày 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ấm áp của mặt trời mọc đánh thức Sanemi, khiến hắn phải mở mắt. Tiếng chim hót vang vọng ngoài cửa sổ phía sau hắn, và hắn rên rỉ khi duỗi chân ra.

Hắn cảm thấy mơ màng, ánh sáng mặt trời làm chói mắt anh tạm thời. Hắn nhận ra đôi chân đang quấn quanh eo mình và đôi tay trải dài trên ngực, và hắn thở dài.

Quay đầu lại, Sanemi thở dài lần nữa, lần này là với sự nhẹ nhõm, khi hắn nhận thấy Giyuu vẫn đang say ngủ. Hắn biết mình phải đưa Giyuu trở lại giường của anh trước khi anh tỉnh dậy và tình huống trở nên lúng túng, nhưng hắn nấn ná lại, lưu luyến và tận hưởng sự ấm áp từ Giyuu.

Trái tim hắn vẫn đau nhói, và hắn cảm nhận lại nỗi khao khát anh sâu thẳm trong tim một lần nữa. Nỗi khao khát về điều gì đó hơn thế, điều gì đó với Giyuu.

Và rồi cơn đau quay trở lại, hắn không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hắn không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa, không, sau ngày hôm qua.

Giyuu yêu một người khác.
Và Sanemi nhận ra rằng hắn cần phải rời xa Giyuu, ngay lập tức.

Cơn hoảng loạn đến nhanh chóng. Ngực hắn cảm thấy như đang bị ai đó thắt chặt và hắn cảm thấy bản thân cần phải chạy trốn, chạy thật xa.
Nó quá nhiều, tất cả đều quá sức chịu đựng của hắn, và hắn không biết liệu mình có thể chỉ là "bạn" với Giyuu nữa không.

Trái tim hắn không cho phép, cơ thể hắn sẽ từ chối, và hắn biết mình cần phải xây dựng một bức tường giữa hắn và Giyuu. Một bức tường đá lạnh lùng, và bao bọc bản thân trong đó.

Ý nghĩ này làm hắn vụn vỡ, gần như khiến hắn rơi nước mắt. Nhưng hắn cần phải bảo vệ bản thân, và quan trọng hơn, là bảo vệ những người hắn yêu thương. Toàn bộ lý do hắn tham gia vào chuyến nghỉ dưỡng này là để giải quyết mọi thứ, nhưng hắn vẫn chưa làm được.

Và hắn sẽ rời đi sau hai ngày nữa.

Hắn không thể tiêu diệt quỷ dữ trong tình trạng như thế này, hắn không thể bảo vệ những người hắn quan tâm. Hắn không thể bảo vệ Genya. Và, hắn cũng chẳng thể bảo vệ Giyuu.

Hắn tháo dây buộc của yukata và kéo nó ra khỏi vai khi đi về phía tủ quần áo. Hắn mở nó một cách nhẹ nhàng, định lấy một bộ yukata mới, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt hạ xuống chiếc túi ở đáy tủ.

Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc túi, đôi mắt nheo lại. Hắn không có kế hoạch gì cho ngày hôm nay, và mặc dù biết đây là kỳ nghỉ của mình, hắn vẫn muốn tập luyện, muốn chém giết thứ gì đó để khiến bản thân cảm thấy khá hơn.
Hắn không suy nghĩ lâu, và chỉ trong một động tác nhanh gọn, hắn mở khóa túi và lấy bộ đồng phục từ bên trong ra. Nó vẫn còn bẩn, nhưng hắn không quan tâm.

Hắn nhanh chóng mặc quần, xỏ đôi bốt và áo sơ mi, hy vọng rằng Giyuu sẽ ngủ đủ lâu để hắn có thể lẻn đi mà không bị phát hiện.

Hắn quyết định để lại haori của mình, không muốn nó làm vướng víu hay hạn chế chuyển động.

Quay trở lại giường, hắn cúi xuống một cách lặng lẽ và lấy thanh katana từ dưới gầm giường. Hắn cần phải gạt hết mọi thứ ra khỏi đầu, gạt Giyuu ra khỏi đầu, và tập luyện có vẻ là giải pháp hoàn hảo lúc này.

Quay về phía bàn đêm, Sanemi lấy chiếc chìa khóa, nhét nó vào túi. Hắn nhìn Giyuu lần cuối, và trái tim hắn thắt lại khi thấy người con trai đó cuộn mình trong chăn, run rẩy nhẹ vì làn không khí lạnh buổi sáng.
Sanemi thở dài, bước đến và lấy haori của Giyuu từ trên giường.

Hắn cẩn thận phủ nó lên người Giyuu, hơi thở hắn nghẹn lại khi người con trai kia khẽ rên rỉ từ sự ấm áp vừa có được.

Ngực hắn đau nhói, chân run rẩy và bụng cồn cào. Mọi thứ đều đau, đầu hắn dường như sẽ nổ tung vào một khoảnh khắc nào đó.

Và trước khi hắn có thể nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, hắn nhanh chóng rời đi, cẩn thận khóa cửa sau lưng và chạy vào khu rừng gần nhà trọ, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để quên đi Giyuu.

Sanemi gầm lên một cách đau đớn khi vung kiếm chém vào một cái cây, tầm nhìn của hắn trở nên mờ nhòe khi nước mắt hắn dâng đầy trong mắt. Chúng chảy xuống má hắn cứ như những dòng thác, ấm nóng và mặn chát.

Đôi tay hắn run rẩy, hơi thở không đều. Nhịp tim hắn đập mạnh trong tai, và khi hắn chuẩn bị vung kiếm lần nữa, hình ảnh của Giyuu lại hiện lên trong đầu hắn.

Tiếng cười của Giyuu, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong vắt, đẹp đẽ.

Hắn đã đứng tại chỗ đó suốt cảm giác như hàng giờ liền, mặt trời từ trên đỉnh trời đã bắt đầu lặn. Hắn đã chém tất cả những gì có thể; bụi cây, cây cối, bất cứ thứ gì.

Nhưng nó vẫn không giúp được gì.

Hắn không thể chịu đựng nổi. Chân hắn đã đau nhức, hắn chẳng thở đúng cách, và những cú vung kiếm của hắn trở nên lộn xộn hơn theo thời gian.

Và khi hắn cố vung kiếm lần nữa, người hắn sụp xuống, ngực hắn co thắt lại.
"Chết tiệt!"

Hắn ngã xuống đất kèm theo một tiếng chửi rủa, hít vào một hơi thật sâu. Ngực Sanemi nhói đau, như thể ai đó vừa đâm một thanh katana thẳng vào phổi hắn. Hắn hầu như không thể thở nổi, tay nắm chặt lấy đồng phục và ho sặc sụa.
Hắn cảm thấy hoảng loạn, giọng nói của hắn trở nên méo mó, đầy cáu kỉnh khi hắn gục ngã xuống đất bằng cả tứ chi. Nước mắt làm mắt hắn rát bỏng, và việc thở trở nên khó khăn hơn. Mọi thứ đều đau nhức, cơ thể hắn run rẩy dữ dội khi hắn nghẹn ngào trong tiếng nấc.

Cơ thể hắn bị hành hạ bởi những tiếng khóc, và hắn cố kéo mạnh tóc mình, nghẹn ngào trong nước mắt. Miệng hắn không thể phát ra lời nào, và giọng nói của hắn trở nên yếu ớt và đứt quãng.
Không khí xung quanh hắn lạnh buốt, ép chặt lấy phổi hắn. Hắn đã không sử dụng hơi thở đúng cách, điều mà hắn tưởng rằng mình đã thành thạo, và giờ hắn đang phải trả giá cho việc tập luyện quá lâu với kỹ thuật sai.
Hắn cảm thấy như mình đang bị trừng phạt vì sai lầm đó, hơi thở của hắn như bị cướp đi, để lại hắn trong trạng thái ngạt thở.

Không có gió, không có cơn gió lạnh dễ chịu nào quấn lấy hắn và mang hắn bay lên bầu trời vô tận. Những chiếc lá trên mặt đất kêu răng rắc dưới chân hắn, nhưng hắn chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng ù ù trong tai mình.

"RA KHỎI ĐẦU TA!"

Hắn tìm được lời nói, hét lên lớn nhất có thể. Hắn ở đủ xa nhà trọ để không ai có thể nghe thấy và chạy tới, chỉ còn những cái cây xung quanh hắn là nghe thấy những tiếng khóc thảm hại của hắn.

Những hình ảnh của Giyuu lướt qua đầu hắn, và hắn lại nức nở như một đứa trẻ mới nếm vị ngọt của tình yêu, giọng nói hắn như tan vỡ. Trái tim hắn đang kéo căng hắn, đập thình thịch trong lồng ngực, la hét và kêu gào muốn thoát ra. Hắn cảm thấy có thứ gì đó đang cào xé bụng mình, những con bướm đẹp đẽ mà trước đây hắn từng cảm thấy giờ đây đã bị xé nát và chết đi.

Cổ họng hắn khô khốc, cơ thể hắn run rẩy. Hắn kéo mạnh tóc mình hơn, hy vọng nỗi đau đó sẽ khiến hắn phân tâm khỏi nỗi hoảng loạn đang lan rộng trong huyết quản.
Giyuu lại hiện lên trong tâm trí hắn, và hắn hét lên, kéo mạnh hơn vào những lọn tóc trắng.

"RA NGOÀI, BIẾN ĐI!"

Hắn muốn Giyuu biến mất. Hắn muốn anh bước ra khỏi đầu mình. Hắn muốn những cảm xúc rối bời của mình biến mất, tan biến và không bao giờ quay lại.

Những hình ảnh, những khoảnh khắc, chúng cứ lướt qua đầu hắn, những ký ức về ba ngày qua và tất cả những ngày trước đó.

Khoảnh khắc hắn nhận ra mình đã yêu, cái bánh ohagi mà Giyuu đã làm cho hắn mà hắn đã giả vờ ném đi, nhưng sau đó lại quay lại để lấy, những trận đấu tập hàng tuần của họ.

Những nụ cười nhỏ, ngày ở thị trấn, những lời thú nhận giữa những ngụm rượu sake.
Đôi bàn tay ấm áp, những lần xoa bóp lưng, và nỗi khao khát đau đớn mà hắn cảm thấy khi Giyuu nói rằng anh đang yêu một ai đó.

Hắn muốn tất cả biến mất, hắn ghét chúng.

"TA GHÉT NGƯƠI!"

Nhưng thật ra hắn không ghét Giyuu, hắn biết chứ. Hắn ghét bản thân mình. Hắn khinh miệt chính mình. Hắn luôn giận dữ, tàn nhẫn, miệng lưỡi cay nghiệt.
Làm sao hắn dám nghĩ rằng mình có thể yêu một người như Giyuu? Một người trong sáng, đẹp đẽ như thiên thần, và tốt bụng như Tomioka Giyuu.

Hắn lại nghẹn ngào, rên rỉ như một đứa trẻ yếu đuối khi cơ thể hắn cứ run lên như một chiếc lá. Hắn không xứng đáng với Giyuu, hắn không đủ tốt với anh.

Tất cả những lời lăng mạ và cơn giận dữ mà hắn đã trút lên vị Thủy Trụ ấy vẫn còn vang vọng trong trí nhớ của hắn, làm hắn cảm thấy tồi tệ hơn.

Đúng vậy, hắn thật tồi tệ. Hắn có lẽ đã tra tấn Giyu, lăng mạ anh một cách thường xuyên, cố gắng hết sức để khiến Thủy Trụ cảm thấy tồi tệ
Và giờ hắn nhận ra mình là một tên khốn nạn đến mức nào.

"Chết tiệt." Hơi thở của hắn dần chậm lại, cơn giận biến thành nỗi đau thuần khiết và không thể che giấu.

Nó đau đớn, đau đớn kinh khủng khiếp.

Hắn trở nên yếu đuối, và hắn ngã sang một bên, co mình lại. Sanemi chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như thế này kể từ ngày hắn tự tay giết mẹ mình, và điều đó chỉ làm tăng thêm sự căm ghét mà hắn dành cho bản thân.

Hắn thật tệ hại, thật sự tệ hại. Hắn luôn nhanh chóng phán xét một điều gì đó, luôn sẵn sàng đáp trả lại ai đó với một lời đáp cay nghiệt. Có lẽ chẳng ai muốn ở cạnh hắn, cạnh một người luôn gây khó chịu đối với bất kì ai.

Làm sao Giyuu có thể yêu một người kinh tởm như hắn?

Anh sẽ không bao giờ yêu hắn, không bao giờ.

Sanemi nén lại một tiếng nức nở khác, cơ thể hắn vẫn run rẩy dữ dội. Hắn đã ở trong rừng suốt cả ngày, hét lên, xả giận và chém vào cây cối bằng katana, nhưng hắn vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào, dù chỉ là một chút.

Hắn biết Giyuu chắc hẳn đang lo lắng, bởi vì anh thực sự tốt bụng đến thế. Giyuu tốt đẹp và xinh đẹp, lo lắng cho một tên khốn nạn như Sanemi.

Hắn thở dài, một cơn rùng mình chạy dọc theo xương sống. Sanemi ôm lấy bụng mình, ho dữ dội. Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng bình tĩnh lại.

Cơ thể hắn đau nhức, căng thẳng dần biến mất, nhường chỗ cho cơ bắp thư giãn. Sự hoảng loạn giảm dần, giờ chỉ còn là cảm giác đau âm ỉ trong lồng ngực.

Hắn hít vào một hơi lớn, nghẹn lại. Hơi thở của hắn vẫn run rẩy, và nước mắt vẫn chảy không ngừng.

Sanemi nhìn chằm chằm qua đôi mắt mờ mịt vào cái cây ngay trước mặt, bị chém thành những vết cắt. Nó quay cuồng nhẹ nhàng, và đầu hắn nhức nhối sau tất cả những tiếng khóc.

Hắn thoáng nghĩ về việc Chúa công Ubuyashiki sẽ nói gì về hắn nếu ông thấy Sanemi trong tình trạng này, và với ý nghĩ đó, hắn bật ra một tiếng cười chua chát.

Những lời của Người vang lên trong tai hắn, lặp đi lặp lại trong tâm trí.

"Chúng ta đã mất quá nhiều, thật đáng tiếc nếu mất đi cả con nữa. Tâm trí con đang rối loạn, mâu thuẫn. Con không thể giết quỷ với những suy nghĩ này.”

Sanemi lại cười, gương mặt hắn méo mó.

"Và hơn thế nữa, ta lo lắng cho con. Làm ơn, hãy chấp nhận đề nghị của ta, giải quyết cảm xúc của con, và trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

"Mạnh mẽ hơn bao giờ hết? Thật là một trò cười." Lời nói của hắn đầy tức giận, như thường lệ. Hắn nắm chặt lấy ngực mình, cào vào những vết sẹo.

Bầu trời dần trở nên tối hơn khi hắn nằm trên mặt đất bẩn thỉu, nhưng Sanemi không quan tâm. Hắn đối mặt với chân trời, nhìn qua những tán cây khi mặt trời dần lặn xuống.

Lẽ ra hắn phải cảm thấy thanh thản, thư giãn, nhưng trái tim hắn vẫn đang gào thét, đầy giận dữ, nhục nhã và buồn bã.

Một cơn gió thổi qua hắn, và hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nó xoáy quanh, cuốn theo vài chiếc lá trên mặt đất. Hắn thở ra một hơi ngắn, cơ thể đang run rẩy dần dừng lại.
Hắn cảm thấy lạnh, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn lại hít vào một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể ngăn được sự run rẩy. Sanemi mơ hồ nghe thấy tiếng lá khô giòn nát phía sau lưng, nhưng hắn phớt lờ, cố gắng tập trung lại.

Hắn đã mất kiểm soát, mất bình tĩnh và mất đi tất cả sự sáng suốt, dù chỉ trong chốc lát, và hắn ghét những gì nằm bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Hắn ghét sự yếu đuối, nỗi bất an và buồn bã mà mình cảm thấy, hắn muốn nó biến mất.

Tiếng lá rụng dần trở nên gần hơn, và ngay sau đó, hắn nhận ra đó là tiếng bước chân. Hắn không di chuyển, cơ thể hắn căng cứng khi nghe thấy giọng nói mềm mại của người con trai mà hắn yêu, đầy sự lo lắng và quan tâm.

Và Sanemi ước rằng anh sẽ tránh xa hắn.

"Shinazugawa...?"

Hắn siết chặt nắm đấm, miệng hắn cứng lại. Hắn gầm gừ, cố gắng chống đỡ cơ thể bằng khuỷu tay. Một tiếng rên phát ra khi hắn cố ngồi dậy.
Hắn không quay lại nhìn, dùng tay vuốt qua tóc để gạt đi bụi bẩn.

"Ừ?" Giọng hắn khàn khàn và mệt mỏi vì đã hét lên quá nhiều, và hơi thở hổn hển của hắn đang lột tả sự yếu đuối của chính hắn.

Hắn cảm thấy lạnh, ngày càng lạnh hơn khi mặt trời khuất sau chân trời. Gió khẽ cắn vào da thịt hắn mặc dù bộ đồng phục hắn đang mặc che kín hầu hết da thịt.

Sanemi nghe thấy tiếng lá xào xạc một lần nữa, và rồi hắn cảm thấy có thứ gì đó ấm áp quanh vai mình. Hắn nhìn xuống qua màn sương mờ trong mắt và đôi mắt hắn mở to, cột sống rùng mình khi thấy chiếc haori màu đỏ thẫm của Giyuu được khoác lên vai hắn.

Hắn không kịp phản ứng khi bất ngờ cảm nhận được vòng tay của Giyuu quấn quanh cổ mình, ôm chặt lấy hắn.

Lồng ngực của Giyuu ép sát vào lưng hắn, và hắn có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn của Giyuu. Anh đang ôm chặt lấy hắn,  mọi thứ xảy ra nhanh chóng nhưng Sanemi cảm thấy như đang trong trạng thái chuyển động chậm.
Và hắn cảm thấy muốn khóc lần nữa. Hắn không hiểu sao điều này lại có thể xảy ra, nhưng tất cả nỗi đau và sự hổ thẹn dường như tạm thời rút lui, chỉ còn lại cảm giác ấm áp bao quanh hắn.

Điều đó khiến hắn phát điên vì hắn khao khát người con trai phía sau mình đến nhường nào. Hắn muốn anh hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này, hơn cả những điều hắn đã từng khao khát.

"Shinazugawa-"

Sanemi ngăn anh lại bằng cách lắc đầu, lồng ngực hắn thắt lại. Hắn siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu.
Hắn không thể chịu đựng được nữa.

Hắn không quan tâm liệu Giyuu sẽ nghĩ gì về mình, hay điều đó có thiếu trang trọng hay không, nhưng hắn cần nghe tên của mình từ đôi môi của người kia, dù chỉ một lần.

“Sanemi. Gọi tao là Sanemi.”

Giyuu im lặng một lúc trước khi siết chặt vòng tay, nghiêng người sát lại gần hơn.

“Sanemi…”
Âm thanh đó nghe thật lạ lẫm, nhưng nó làm không khí xung quanh họ trở nên tràn đầy năng lượng. Sanemi mỉm cười, phát ra một tiếng cười khàn khàn, đầy vẻ châm biếm.

Hắn thư giãn dưới cái chạm của Giyuu, đầu hắn dựa vào vai của Giyuu. Hắn quay sang bên cạnh, dụi đầu vào cổ Giyuu và hít một hơi dài sâu. Mùi hương của vani và hoa oải hương hòa quyện lại, một sự kết hợp thú vị mà Sanemi cảm thấy vô cùng cuốn hút.
Bầu trời chuyển sang màu cam, một sắc cam rực rỡ đến mức gần như làm chói mắt. Giyuu nghiêng người vào cái chạm của anh, di chuyển một cánh tay và đặt bàn tay lên ngực trần của Sanemi, ngón tay lướt qua những vết sẹo.
Đó là một cái chạm đầy an ủi, và Sanemi rùng mình, hít vào một hơi.

"Tomioka-"

Bây giờ đến lượt Giyuu ngắt lời hắn. Anh lắc đầu nhẹ nhàng, hít một hơi thật sâu và kêu lên một tiếng ậm ừ phản đối.

"Đừng." Anh bắt đầu, siết chặt Sanemi một lần nữa. "Giyuu."

Đó là những từ duy nhất anh có thể thốt ra, nhưng Sanemi không bận tâm.

Hắn cười khẽ, dụi mũi vào cổ của Giyuu một lần nữa, đưa tay lên để ôm lấy cánh tay của anh. Hắn tìm đến bàn tay của Giyuu khi nó nằm trên ngực mình và đan các ngón tay của họ vào nhau, ngón tay cái lướt qua các đốt ngón tay của người con trai trước mắt.

"Giyuu, cảm ơn."

"Vì điều gì?"

Sanemi mỉm cười, và hắn cảm thấy hạnh phúc. Những lo lắng của hắn chưa biến mất, sự lo âu vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí, nhưng hắn có thể để nó đợi.

Hắn đang phớt lờ mọi thứ mình đã hứa với bản thân vào đầu ngày hôm nay. Hắn biết điều đó không tốt cho mình, hắn biết mình nên giữ khoảng cách, xây dựng bức tường và khóa mình bên trong nó.

Nhưng hắn không muốn.

"Vì đã tìm thấy tôi."

Mặt trời lặn dần, và Sanemi nhận ra mình vẫn nằm trong vòng tay của Giyuu. Cảm giác như đã lâu lắm rồi họ mới ngồi đó, đắm chìm trong sự ấm áp mà họ mang lại cho nhau.

Sanemi cảm thấy rất thoải mái khi nằm trong vòng tay của Giyuu, nhưng chính hắn lại là người di chuyển trước, vì trời đã tối và họ đang ở sâu trong rừng. Giyu dường như miễn cưỡng buông tay, nhưng cuối cùng cũng làm vậy, và khi cả hai đứng lên, tay họ rời nhau.

Sanemi bước đến nhặt thanh katana của mình, nhặt nó lên từ mặt đất và tra vào vỏ, chỉnh lại quần áo của mình. Hắn vẫn đang mặc chiếc haori của Giyuu, và không thể không để lại một nụ cười khẽ trên môi.

Chiếc haori quý giá nhất của Giyuu, và anh đã cho hắn mượn nó.

Giyuu đứng ở phía bên cạnh, và khi Sanemi cuối cùng đã thu xếp xong, hắn quay sang nhìn vị Thủy Trụ của hắn. Hắn nhận thấy rằng Giyuu cũng đang mặc đồng phục, ngoại trừ chiếc haori.

Thanh katana của anh vẫn đang treo trên thắt lưng, gần như thể anh sắp rời đi làm nhiệm vụ.

"Tại sao mày lại mặc đồng phục?" Những từ ngữ trượt qua môi Sanemi trước khi hắn có thể ngăn chúng lại.
Giyuu nhìn xuống bộ đồ của mình rồi quay lại nhìn Sanemi, gạt một lọn tóc rơi ra khỏi tai.

"Khi tôi tỉnh dậy, cậu đã đi mất cùng với thanh katana và đồng phục của mình. Tôi lo lắng rằng đã có chuyện gì đó xảy ra."

Trái tim Sanemi dâng trào, và hắn mỉm cười. Chỉ cần biết rằng Giyuu lo lắng cho mình là đủ để khiến trái tim hắn bùng nổ. Hắn không quan tâm Giyuu đã tìm thấy hắn bằng cách nào hay làm sao biết hắn đang ở đâu, tất cả những gì hắn quan tâm là việc Giyuu đã lo lắng cho hắn.
Hắn bước đến gần Giyuu, kéo chiếc haori xuống khỏi vai mình. Hắn đặt nó trở lại cho Giyuu trước khi anh kịp phản đối, rồi kéo anh vào một cái ôm ngắn.

"Tao xin lỗi."

Đó không phải là một lời xin lỗi cụ thể, mơ hồ và không rõ ràng. Bởi vì Sanemi có quá nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không thể tìm ra từ ngữ để diễn tả những gì đang diễn ra trong trái tim mình.

Giyuu không đáp lại, nhưng dường như anh hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời đó.
Anh vòng tay qua ôm Sanemi và ôm chặt hắn, gật đầu nhẹ và tựa đầu lên vai hắn. Anh không hỏi Sanemi xin lỗi về điều gì, hay tại sao Sanemi lại làm những điều đó.

Và Sanemi biết ơn vì điều đó.
Bầu trời giờ đã hoàn toàn tối đen, và hai Trụ cột đang bị bỏ lại mà không có nguồn sáng nào.

"Chúng ta nên quay lại nhà trọ thôi. Trời đã khuya rồi." Sanemi nói khẽ, gần như thì thầm, và Giyuu đồng ý với một cái gật đầu chậm rãi.

Họ ôm nhau thêm một lúc nữa trước khi Sanemi buông tay ra, và cả hai bắt đầu rời đi, vai họ chạm nhẹ vào nhau khi họ bước đi gần nhau.
Và Sanemi không thể ngừng mỉm cười.

Khu rừng trở nên tối tăm và yên lặng, một sự kết hợp chết chóc. Sanemi cảm nhận được sự thay đổi, và đột nhiên có một cảm giác bất an trong không khí.

Họ chưa đi được bao lâu, nhưng bầu không khí đã thay đổi, từ yên bình và thậm chí có phần lãng mạn trở nên nguy hiểm ngay lập tức.
Sanemi nhanh chóng nhận ra điều đó, lập tức biết rằng có điều gì đó không ổn.

Giyuu dường như cũng cảm nhận được điều tương tự, và cả hai người đàn ông dừng bước. Tay Sanemi di chuyển đến chuôi kiếm của mình, và mặc dù cơ bắp đang đau nhức, hắn vẫn rút kiếm ra, nắm chặt nó.

Hắn nghe thấy tiếng cười của con quỷ trước khi nhìn thấy nó, một tiếng cười khúc khích trầm thấp trong những tán cây. Giyuu cũng rút kiếm của mình ra, và Sanemi lập tức di chuyển một chút về phía trước anh, đưa tay ra để che chắn cho anh như một bản năng.

Sanemi theo dõi trong bóng tối khi thấy hình bóng mờ nhạt của một con rắn lớn đang trườn về phía họ. Khi nó tiến lại gần, Sanemi có thể nhìn thấy thân người của nó và đầu rắn, cũng như cái đuôi đỏ dày của nó.

Đôi mắt của nó sáng vàng, và Sanemi trừng mắt nhìn khi nó trườn về phía họ. Hắn nhìn thấy chữ "Hạ Huyền Tứ" được khắc vào mắt phải của nó, không hề chớp mắt.

"Chúng ta có gì ở đây?" Nó rít qua những chiếc răng sắc nhọn, cười khúc khích.

Sanemi định tấn công nó, nhưng Giyuu ngăn lại, nắm lấy vạt áo của hắn và lắc đầu.

"Nó là Hạ Huyền, chúng ta không biết nó có Huyết Quỷ Thuật gì." Những lời nói của Giyuu đầy tính sát khí, khuôn mặt lạnh lùng và xa cách.
Sanemi biết anh nói đúng, và hắn lẩm bẩm, đạp chân xuống đất.

Hạ Huyền Tứ cười khúc khích một lần nữa và trườn lên một cái cây, Sanemi theo dõi từng động tác của nó. Nó trườn lên cây phía trên họ, treo ngược xuống.

Sanemi quay lại phía nó nhanh chóng, đẩy Giyuu lại phía sau mình một lần nữa.
Giyuu đang nắm chặt đồng phục của mình để giữ hắn lại, thanh katana vẫn nằm bên cạnh.

Hạ Huyền rít lên, nở một nụ cười.

“Phong và Thủy Trụ. Hôm nay là ngày may mắn của ta rồi.”

Đầu Sanemi đau nhói, cơn giận bốc lên nóng rực. Hắn hiểu rõ sự nguy hiểm của con quỷ này, nhưng họ cần tấn công nó.

Họ đang đứng yên tại chỗ, và điều này khiến Sanemi khó chịu. Họ sẽ không đi đến đâu nếu không tấn công nó.
Hắn lẩm bẩm, không quan tâm đến việc biết hay chờ đợi để hiểu xem Huyết Quỷ Thuật ngu ngốc của con quỷ này là gì.

Hắn lao vào Hạ Huyền, chém tới nó. Con rắn né tránh, vung đuôi và quăng Sanemi vào một cái cây.

Hắn rên rỉ nhưng nhanh chóng đứng dậy, nghe thấy Giyuu bắt đầu chiến đấu. Con rắn rơi xuống đất từ cái cây, rít lên và quẫy đuôi.

" Thức thứ tư: Đả Triều."

Sanemi hít một hơi sâu trước khi lao tới một lần nữa, nhảy cao nhất có thể và nhắm vào cổ. Hắn muốn tiêu diệt con quỷ này càng sớm càng tốt, không chỉ vì sự an toàn của mọi người ở nhà trọ, mà còn vì hắn muốn quay trở lại kỳ nghỉ của mình và thời gian bên cạnh Giyuu.

Nhưng hắn gạt bỏ những mong muốn đó. Sanemi nhảy lên, tung mình vào một cú lộn ngược và hướng thanh katana xuống phía con quỷ.

"Thức thứ chín: Nhân Điền Cuồng Phong!"

Hắn quan sát khi một luồng gió xoáy tròn được phóng xuống cổ sinh vật, cắt đứt cổ của nó một cách gọn gàng.
Sanemi xoay người và đáp xuống đất, nhưng hắn vẫn giữ cảnh giác vì con quỷ vẫn chưa bắt đầu tan rã.

Hắn biết một điều đơn giản như vậy sẽ không hiệu quả với một Hạ Huyền, nhưng hắn vẫn mệt mỏi, và đã hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng điều đó sẽ đủ. Hắn không nên tự làm bản thân kiệt sức suốt cả ngày, bởi giờ hắn cảm thấy như sắp sụp đổ lần nữa.
Giyuu đứng cách đó vài bước chân, katana giơ cao và đang nhìn chằm chằm vào con rắn. Sanemi quan sát và khuôn mặt hắn nhíu lại khi nghe thấy tiếng cười, và đột nhiên những chiếc đầu rắn bắt đầu mọc lại.

Tuy nhiên, Sanemi rên lên trong sự khó chịu khi hắn nhận thấy hai cái cổ khác đang mọc ra từ đoạn cổ mà hắn vừa cắt. Hắn nhìn thấy những chiếc đầu rắn lớn, vảy đỏ, gầm gừ và phun nọc độc. Chúng dài ra, và một cái lao về phía Sanemi.

Hắn né tránh, chém nó tốt nhất có thể. Hắn mơ hồ nhận ra rằng còn nhiều đầu khác đang mọc lên, và hắn chửi thề khi hai cái đầu khác tấn công hắn với lực mạnh.

Nhảy lùi lại, Sanemi gầm gừ. Hắn không thể xác định được cái đầu nào là đúng nữa, tất cả đều giống hệt nhau. Giyuu đang bận rộn với ba cái đầu trong khi Sanemi đối phó với bốn cái còn lại, cả hai đều đang vật lộn để tìm ra cái đầu chính xác.

Sanemi cố gắng chém từng cái, nhưng mỗi cái đầu bị cắt chỉ dẫn đến nhiều cái đầu khác mọc lên. Giyuu cũng gặp phải vấn đề tương tự, và khi Sanemi chém một cái đầu nữa, hắn cảm thấy những chiếc răng sắc nhọn cắm vào cánh tay mình.

Hắn chửi thề, quay người và chém đi cái đầu đang cắn vào cánh tay. Hắn cảm thấy chất độc bắt đầu lan tỏa vào mạch máu ngay lập tức, nóng rát đến mức hắn cảm thấy như máu mình đang bốc hơi.
Đẩy mình lùi lại và ra khỏi tầm tấn công của con quỷ trong chốc lát, Sanemi nghiến răng, toàn bộ cơ thể cảm giác như vừa bị đâm.

"Khốn kiếp!" Lời chửi thề trượt ra khỏi miệng hắn, và hắn rên rỉ. Hắn quay lại nhìn Giyuu khi hắn đang nắm chặt cánh tay, chân hắn bắt đầu co rút. Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang chậm lại, nọc độc cháy bỏng trong da và nhanh chóng làm suy yếu hắn.

Hắn muốn nôn mửa, mắt hắn cảm giác như sắp bật ra khỏi hốc mắt. Hắn cố gắng tìm một cách để giết con quái vật này thật nhanh. Hắn có thể cảm nhận cơ thể mình đang dần tê liệt, và hắn biết nếu không xử lý nhanh chóng, nọc độc sẽ làm hắ hoàn toàn tê liệt và giết chết hắn.

Phổi hắn co thắt, tim như bị bóp nghẹt.

‘Phải kết thúc nhanh thôi.’

Hắn bước lên một bước, tập trung khi chém liền ba cái đầu cùng lúc. Hắn nhận thấy rằng chúng rơi xuống và bắt đầu tan biến khỏi cơ thể chính, tuy nhiên Hạ Huyền vẫn còn nguyên vẹn.

Con rắn cười lớn, và Giyuu đang vật lộn khi có bốn cái đầu tấn công anh. Ba cái đầu nữa đang từ từ mọc lên, và Sanemi mở to mắt khi nhận ra rằng nếu chém tất cả các đầu cùng lúc, con rắn sẽ bị vô hiệu hóa và lộ ra cái đầu thực sự của nó.

Hắn quay lại và thấy Giyuu đã bỏ lỡ một cái đầu, và nó đang tiến tới phía sau anh. Sanemi biết rằng nếu Giyuu bị cắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc, và hắn chửi thề.

Hắn lao tới mà không suy nghĩ, chạy thẳng tới chỗ Giyuu, nhảy lên và hét lớn khi chém xuống bốn cái đầu cùng lúc.

"Cẩn thận! Mày suýt bị cắn đấy!"

Giyuu mở to mắt kinh ngạc và định nói gì đó thì Sanemi cắt ngang.

"Nghe này, khi tất cả các đầu mọc lại, chúng ta cần phải-"
Sanemi bị ngắt lời khi một cái đầu khác cắn vào chân hắn. Anh cảm nhận được nọc độc đang được tiêm vào mạch máu nhiều hơn nữa, và hắn lại rít lên trong đau đớn. Hắn ngã xuống, cơ thể co giật và miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Giyuu trông hoảng loạn khi Sanemi ngã xuống đất, miệng mở ra và phát ra âm thanh nghẹn ngào. Anh nhanh chóng chém đi cái đầu vừa cắn Sanemi và quỳ xuống, tay run rẩy lơ lửng trên cơ thể Sanemi.

Giyuu với tay về phía anh, nhưng mắt anh mở to và anh ho dữ dội khi chân Sanemi đạp vào ngực anh, đá anh ra xa.

Sanemi không thể để Giyuu bị phân tâm. Không phải bây giờ. Hắn không thể chiến đấu nữa, chân tay hắn gần như không còn phản ứng.

"TẤT CẢ CÙNG MỘT LÚC, ĐỒ NGỐC! MÀY PHẢI CHÉM TẤT CẢ CÁC ĐẦU CÙNG MỘT LÚC!" Hắn hét lên với tất cả sức lực còn lại, cơ thể hắn bắt đầu tê liệt.

Mắt hắn mờ đi và đầu hắn đau như búa bổ. Hắn cảm thấy chóng mặt, máu trong cơ thể bị nhiễm quá nhiều nọc độc mà một con người không thể chịu đựng nổi. Cơ thể hắn vẫn co giật nhưng hắn hầu như không cảm nhận được nó giữa cơn đau nhói trong phổi. Da thịt hắn như bị xé rách, và hắn không nghe thấy gì ngoài tiếng chuông chói tai trong tai mình.

Hắn cảm thấy con rắn quấn đuôi quanh hắn, siết chặt bụng hắn. Hắn ho khan, nhưng cơ thể không phản ứng, mọi chức năng của hắn đã ngừng hoạt động.

Hắn nghe thấy tiếng cười ré lên của nó, miệng sùi bọt mép và mắt lộn ngược vào trong khi nó siết chặt hắn hơn nữa, nghiền nát vài xương sườn của hắn.

Sanemi nhìn lên bầu trời tối tăm trong cơn mơ màng, tầm nhìn càng mờ đi. Hắn không nghe thấy gì, hoặc hầu như không cảm nhận được gì. Hơi thở của hắn ngày càng chậm lại, một sức nặng đè nặng lên hắn.

Những ngôi sao sáng lấp lánh và mặt trăng cao vời vợi, và khi mọi thứ bắt đầu mờ dần, Sanemi nhắm mắt lại. Hắn thấy gia đình mình, tất cả anh chị em và mẹ đang mỉm cười với hắn.

Hắn nhìn thấy Genya, người anh em duy nhất còn sống. Nước mắt lăn dài trên má hắn khi hắn nghĩ về việc chưa bao giờ có cơ hội nói lời xin lỗi với Genya, chưa bao giờ ôm em trai và nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Hắn thấy Chúa công Ubuyashiki, cùng tất cả các Đại Trụ khác và bạn bè của mình. Hắn nghe thấy những lời càu nhàu không ngớt của Shinobu và những lời tuyên bố yêu thương của Mitsuri. Những giọng nói lớn của Uzui và Rengoku vang dội trong tai hắn, ngay sau đó là giọng nói của Iguro bảo họ im lặng.
Sanemi mỉm cười, nghe thấy tiếng cười của Himejima và Muichiro.

Và rồi hắn nhìn thấy Giyuu, nhìn hắn đầy dịu dàng. Nụ cười của anh nhỏ bé, nhưng đẹp đến nao lòng. Giyuu lên tiếng, giọng nói mềm mại và đầy tình yêu thương.

'Sanemi...'
Sanemi ho, nghẹn ngào trong không khí. Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng hét, và đột nhiên cảm nhận được cơn gió lướt qua hắn, giống như hắn đang rơi xuống.

Nhiều giọt nước mắt lăn dài trên má, và hắn mỉm cười, chìm vào bóng tối với suy nghĩ cuối cùng.

'Tôi xin lỗi vì tôi đã từng là một kẻ khốn nạn.'

_______________________________

Dịch xong thấy thương anh Phong quá trời 😭.
Không ai hối, tui tự hối bản thân rồi dịch muốn lòi chĩ nên mấy bồ đọc xong nhớ vote và để lại cảm nhận cho tui nhé.

https://archiveofourown.org/chapters/74387172?show_comments=true&view_full_work=false#comment_804326590
Đây là link gốc của fic, các bạn có thể bấm vào để xem fic gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro