Chương 5-Ngày 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời ấm áp, như thường lệ vào những buổi sáng yên tĩnh như thế này. Sanemi cảm thấy những tia nắng rực rỡ chiếu vào mặt, thúc giục hắn tỉnh dậy.

Đầu hắn cảm thấy mơ màng, cơ thể thì ê ẩm, và hắn cảm thấy mình đang tỉnh dậy, nhưng đôi mắt hắn nặng như những viên đá.

‘Hắn đang ở đâu?’

Có tiếng nức nở nhẹ nhàng ở đâu đó xung quanh hắn, từ phía bên trái của hắn. Hắn cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, âm thanh của hơi thở không đều và gãy gánh không thể không nghe thấy.

Ai đang khóc? Tại sao họ lại khóc?

Hắn nghe thấy một giọng nói khác, nhưng không thể nghe được họ đang nói gì. Hắn nghe thấy tiếng bước chân và sau đó là tiếng cửa, và rồi căn phòng lại im lặng, chỉ còn tiếng khóc khe khẽ.

Hắn muốn tỉnh dậy,muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Sanemi cố gắng cử động, co cơ một chút. Hắn cố mở mắt, và mặc dù chúng nặng nề, hắn vẫn ép mình mở ra.
Hắn thấy trần nhà màu trắng, và khi hắn quay đầu xuống, hắn thấy một cái tủ gỗ cũ, đứng dựa vào tường phía đối diện. Nó mở ra, lộ ra vài bộ yukata treo bên trong mà Sanemi nhận ra là của mình.
Tiếng khóc giờ đã rõ hơn, mặc dù vẫn còn mơ hồ. Ánh sáng mặt trời sáng chói trong phòng, và khi hắn dần hồi phục ý thức, hắn cảm thấy cơ thể mình nặng nề như thế nào.

Mọi thứ đều đau, và hắn không dám cố cử động chân mình, cảm giác như chúng bị nặng như đá. Hắn rên rỉ, chớp mắt liên tục để giữ mắt mở. Hắn nắm chặt tay của người đang cầm tay mình, không chắc đó là ai nhưng biết rằng họ là người đang khóc.

Cơ thể hắn cảm giác như đã bị xe lửa đâm, và khi hắn cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, hắn nhăn mặt. Tiếng khóc đang chậm dần khi hắn cử động một chút, cảm thấy không thoải mái trong tư thế hiện tại.

Hắn nghe thấy một tiếng nấc nghẹn, và hắn quay đầu về phía bên trái.

Giyuu đang ngồi bên giường của Sanemi, mắt anh mở lớn và sưng húp. Môi anh đỏ và khô nứt, và mặc dù gương mặt anh có vẻ không cảm xúc, nước mắt vẫn chảy xuống má anh như thác nước. Tay anh đang nắm chặt tay của Sanemi, các ngón tay đan vào nhau.

Trái tim Sanemi đập rộn ràng khi nhìn thấy Giyuu, và hắn cố gắng nở một nụ cười tốt nhất có thể. Đôi mắt xanh đẹp của Giyuu phản ánh sự nhẹ nhõm của anh, nhưng cũng đầy cảm giác tội lỗi.

"Chúng ta đang ở đâu?"

Giọng Sanemi khàn khàn và thô ráp khi hắn hỏi, nhưng Giyuu trả lời trước khi hắn có thể kết thúc.

"Phòng khách sạn của chúng ta."

Với một tiếng rên rỉ, Sanemi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua và làm thế nào hắn lại ở đây, và khi hắn nhắm mắt và tập trung, những ký ức ùa về.
Cơn sụp đổ xấu hổ của hắn, hoàng hôn, trận chiến với Hạ Huyền Tứ. Và chính mình, nằm một mình trong bụi đất và đang chết dần.

Khi quay lại nhìn Giyuu, hắn nhăn mặt.

"Còn con quỷ?”

Giyuu gật đầu.

"Nó đã chết."

Sanemi mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn nhìn vào vị Thủy Trụ trước mắt, và mắt hắn di chuyển xuống cánh tay của Giyuu nơi anh đang nắm tay mình. Hắn nhận thấy một băng gạc dưới tay áo của haori Giyuu, và hắn nhíu mày, quay lại nhìn Giyuu khi một câu hỏi khác hiện lên trong đầu.

"Mày ổn chứ? Không bị thương nặng lắm đúng không?"
Giyuu thở dài, gần như có vẻ khó chịu. Anh mỉm cười, nhưng Sanemi nhận thấy nụ cười đó không thật lòng.

"Cậu còn hỏi tôi điều đó sao?"

Sanemi cảm thấy một cơn cười sắp tràn ra, và hắn để lại một tiếng cười khẽ, cố gắng không làm tổn thương những vết thương của mình

"Chắc hẳn mày đã thắng cuộc chiến."

Giyuu lắc đầu và thở dài, nắm chặt tay của Sanemi. Họ nhìn nhau, không ai quay đi.

Anh trông như đang lạc vào suy nghĩ của mình, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh đầy cảm xúc hỗn loạn. Sanemi biết có điều gì đó đang làm phiền anh, nhưng trước khi hắn có thể lên tiếng, Giyuu đã bắt đầu.

"Sanemi-"

"Ôi! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, thật tuyệt vời!"

Sanemi nhíu mày khi bị cắt ngang và quay sang phải nơi tiếng nói phát ra. Ở cửa phòng anh, hắn thấy Shinobu, đang mỉm cười. Nụ cười của cô không hoàn toàn chân thành, nhưng cũng không phải là nụ cười thù địch thường thấy.

Cô là một gương mặt bất ngờ, nhưng điều làm Sanemi ngạc nhiên hơn là người đứng bên cô. Đứng hơi lùi phía sau cô, hắn thấy Genya, với vẻ mặt lo lắng. Shinobu bước vào và đến bên bàn đầu giường, nơi Sanemi thấy một đống thuốc và thảo dược.

Cô bắt đầu kiểm tra từng lọ thuốc, và Sanemi quay sang Genya. Hắn nhìn thấy em trai mình lo lắng bước vào phòng, nhìn Sanemi một cách thận trọng.

Sanemi thở dài khi thấy em trai mình lo lắng và biết rằng Genya đang rất lo lắng. Cậu đang đứng hơi phía sau Shinobu, trông như muốn tiếp cận nhưng không biết có nên hay không.

Nhìn vào Genya, Sanemi nhăn mặt và cảm thấy sự tội lỗi về những gì mình đã làm tràn ngập. Hắn rên rỉ, dụi mặt bằng tay.

Sanemi không ngờ mình lại phải trò chuyện với Genya theo cách này, nhưng đành phải chấp nhận.

"Genya." Hắn gọi, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em trai khi bất ngờ bị gọi tên. Genya gần như giật mình, có vẻ như không thể tin được điều đó
Em trai hắn trông như sắp phát điên, nhưng Sanemi không thể không mỉm cười vì biết rằng Genya vẫn yêu quý hắn dù hắn đã cư xử tồi tệ như thế nào. Genya không nói gì, trông quá sốc để có thể đáp lại.

Sanemi vẫy tay nhẹ nhàng, tay không bị Giyuu nắm, ra hiệu cho Genya lại gần. (ảnh không nỡ buông đó)

"Đến đây."

Genya làm theo, và Shinobu bước ra khỏi phòng, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Genya quỳ gối bên giường của Sanemi, nhìn chằm chằm vào hắn. Sanemi mỉm cười nhẹ nhàng, nâng tay lên và luồn các ngón tay qua tóc Genya, vò nhẹ nó.

"Anh xin lỗi."

Genya giật mình, nhìn hắn trong sự bất ngờ. Những từ này lặp đi lặp lại trong đầu cậu, mắt cậu mở to khi nhận ra ý nghĩa. Cậu lắc đầu dữ dội khi nhận ra, vẫy tay và lắp bắp.

"Không! Em mới là người phải xin lỗi, em-"

Sanemi nắm tay thành quả đấm nhẹ và đụng đầu Genya, cau mày. Cậu im lặng, mặt mày đầy vẻ bất ngờ.

"Em không cần phải xin lỗi điều gì cả, Genya. Anh đã cư xử như một đứa trẻ. Anh muốn em có một cuộc sống ngoài điều này, kết hôn và bắt đầu một gia đình. Nhưng anh đã đóng cửa và để em một mình. Anh xin lỗi. Anh đã hành xử như một kẻ xấu khi lẽ ra nên ở bên em."

Genya trông như sắp khóc khi Sanemi nói xong, nước mắt đã rưng rưng ở khóe mắt. Cậu hít một hơi, lau nước mắt và thốt lên một tiếng khóc nhỏ. Cậu nắm lấy tay Sanemi, ôm chặt.

"Em rất vui vì anh ổn, Nemi!"

Sanemi cười, trái tim hắn ấm lên khi nghe thấy biệt danh quen thuộc. Hắn vỗ về má Genya và rồi vỗ nhẹ, cảm nhận được Giyuu siết tay mình như một động viên.
Genya mỉm cười, buông tay Sanemi ra và lau nước mắt cuối cùng. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng bị ngắt lời khi cửa lại mở ra.
Sanemi nhìn lên và thấy Shinobu trở lại, lần này cô cầm một miếng chườm đá và dẫn theo nhiều người khác. Sanemi thấy các đồng đội Hashira của mình đang nhìn vào phòng khách sạn từ phía sau Shinobu, và hắn thở dài khi họ bắt đầu chen chúc vào phòng.

"SHINAZUGAWA!!" Mitsuri kêu lên, lao đến ôm chầm lấy hắn.

Genya né tránh sát nút khi cô lao về phía giường của Sanemi, đôi mắt cô đầy nước mắt. Cô nhào tới ôm Sanemi, quàng tay quanh hắn và siết chặt.

Sanemi rên rỉ khi cô ôm chặt, những vết thương của hắn kêu gào nhưng hắn vẫn chấp nhận cái ôm đó.

"Mitsuri, nhớ là anh ấy bị thương đấy!" Shinobu nói, giọng nhẹ nhàng, và Mitsuri đỏ mặt vì xấu hổ.

Cô buông Sanemi ra gần như ngay lập tức, vỗ tay và cúi đầu liên tục.

"Ahh, tôi quên mất! Tôi xin lỗi Shinazugawa!!" Mitsuri cầu xin, và Shinobu đặt miếng chườm đá lên đầu Sanemi.
Sanemi muốn tức giận, muốn khó chịu và đuổi họ đi, nhưng hắn không thể tìm thấy động lực hay lí do nào để làm vậy.
Hắn thở dài khi nhớ lại việc thấy họ trong những khoảnh khắc cuối cùng của mình, nhưng hắn cảm thấy hạnh phúc. Hắn vui vì thấy tất cả họ đều khỏe mạnh và có mặt bên anh, Uzui thậm chí cũng đến mặc dù không còn là Trụ nữa.

Vì vậy, hắn mỉm cười, và không thể không bật cười nhẹ.

"Không sao đâu." Hắn nói, giọng nói của hắn lạ lùng vui vẻ.

Hắn nhận thấy mình khiến mọi người ngạc nhiên, các đồng đội nhìn hắn với vẻ mặt bối rối một lúc.

Tuy nhiên, Giyuu là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi phản ứng này, và anh không rời mắt khỏi Sanemi, nụ cười của anh nhỏ nhưng đầy sự yêu thương và có vẻ như là sự tự hào.

Uzui nhíu mày nhìn Sanemi, khoanh tay lại.

"Biết sao không, với người vừa mới bước vào cửa sinh tử, thì cậu có vẻ khá vui vẻ đấy."

Sanemi cười lớn hơn lần này, và Giyuu giúp hắn ngồi dậy dựa vào đầu giường. Cơ thể hắn không còn nặng nề như khi ngủ nữa, và các đồng đội của hắn tụ tập quanh giường.
Uzui mỉm cười với Sanemi, và Muichiro lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Genya và dựa vào vai cậu.

"Nhân tiện, trong trận chiến đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sanemi ngạc nhiên trước sự quan tâm đột ngột của Muichiro, nhưng hắn chỉ nhún vai, phớt lờ đến điều kỳ quặc đó.

Ngày hôm nay đã đủ kỳ lạ, thêm một điều nữa cũng chẳng sao?

"Tôi không nhớ rõ tất cả, nhưng tôi nhớ cái nọc độc đó đau đến mức nào."

Sanemi cảm thấy Giyuu siết chặt tay hắn, nhưng lần này không phải là động viên, mà là sợ hãi, và anh đang căng thẳng bên cạnh hắn.

Sanemi nhìn vào Giyuu, lo lắng cho anh, nhưng Giyuu không còn nhìn vào hắn nữa.
Ánh mắt của anh đang nhìn xuống sàn, tóc mái che khuất mặt anh.

Sanemi muốn nói điều gì đó, nhưng có quá nhiều người xung quanh, và cuộc trò chuyện này không phải là một chủ đề mà hắn nghĩ là cả hai người bọn họ sẽ muốn thảo luận trước mặt mọi người.

Shinobu là người nhận ra sự ngượng ngùng trong bầu không khí, và sự im lặng khi Sanemi dừng câu chuyện và nhìn Giyuu.

Cô nhíu mày nhìn hai người đàn ông, nhưng quyết định rằng có lẽ họ cần trò chuyện về đêm qua, và tốt nhất là một mình.

"Được rồi mọi người, Shinazugawa cần nghỉ ngơi. Mọi người có thể quay lại sau, nhưng giờ thì hãy ra ngoài nào." Lời nói của cô rất cứng rắn, và dù có sự phản đối và than vãn của các Trụ, họ vẫn rời khỏi phòng.

Muichiro kéo Genya theo mình, và khi Mitsuri rời đi, cô thở hổn hển.

"Ôi! Tôi quên nói với anh! Lễ hội ngày mai! Chúa công Ubuyashiki đã cho tất cả các Trụ và một số người khác một ngày nghỉ để thưởng thức lễ hội! Thật tuyệt phải không!!"
Lễ hội.

Điều đó đã thoát khỏi tâm trí Sanemi, và khi Iguro và Shinobu đưa Mitsuri ra khỏi phòng, Sanemi nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để dành những ngày nghỉ cuối cùng với Giyuu.

Quay sang Giyuu, Sanemi nhăn mặt. Giyuu vẫn đang nhìn xuống chân mình, nắm tay hắn ngày càng lỏng lẻo và cuối cùng tay anh trượt ra khỏi tay Sanemi.

Sanemi ghét nhìn thấy Giyuu rõ ràng đang bị tổn thương. Hắn nghiêng người và nắm lấy má Giyuu, nhẹ nhàng đẩy mặt anh lên.

Sự tội lỗi hiện rõ trong mắt Giyuu, và anh trông như sắp khóc thêm lần nữa.

"Có chuyện gì vậy?"

Giyuu nghẹn ngào và lắc đầu, nhưng Sanemi vẫn kiên quyết, lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt Giyuu.

"Tôi xin lỗi."

Sanemi lắc đầu, tay hắn tiếp tục xoa đầu Giyuu.

"Mày không có gì phải xin lỗi cả."

Giyuu nhíu mày, thút thít. Anh lắc đầu, trông nhỏ bé như một đứa trẻ trong khoảnh khắc đó.

"Không. Tôi vẫn yếu đuối. Tôi không thể làm gì cho cậu, giống như với Sabito."

Nhận ra Giyuu đang cảm thấy như thế nào khiến Sanemi cảm thấy như bị xe lửa đâm phải, và hắn nhăn mặt.

Những giọt nước mắt của Giyuu lại rơi, và anh khẽ rên rỉ khi cơ thể mình run rẩy.
Sanemi nghiêng người về phía Giyuu và đặt trán mình lên trán Giyuu, tay anh vẫn giữ má Giyuu.

"Mày sai rồi. Nếu không có mày, tao đã chết và nằm một mình trong cái hố nào đó."

Giyuu thút thít, cơ thể run rẩy ngày càng tồi tệ hơn. Đôi mắt anh nhắm chặt, gương mặt thường không cảm xúc của anh đầy sự đau khổ.

"Nhưng tôi...lẽ ra tôi nên..."

"Tao không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa, Giyuu."

Với những lời đó, Sanemi nghiêng người về phía trước và ôm chầm lấy vai Giyuu, phớt lờ sự phản đối của cơ thể mình và ôm chặt Thủy Trụ, người mà hắn yêu.

Hắn xoa đầu Giyuu, thắt chặt tay mình trong những lọn tóc đen của anh. Giyuu ôm lại hắn một cách nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng, tựa đầu vào vai Sanemi và phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào.

"Ổn cả rồi." Sanemi nói nhẹ nhàng vào tai Giyuu, chôn mũi vào tóc đen của anh. Giyuu siết chặt hơn, một tiếng nấc nghẹn ngào trượt ra khỏi môi anh.

"Tôi rất vui vì cậu còn sống."

Sanemi cười khúc khích, thư giãn trong vòng tay của Giyuu. Hắn thở dài, gật đầu với chính mình.

"Tao cũng vậy."
"Chuyện tốt đây, Shinazugawa~"

Sanemi kìm lại một tiếng rên khi Shinobu nói vào mặt hắn, quấn lại vết thương trên cánh tay. Bây giờ đã muộn hơn, sau khi mọi sự phấn khích đã lắng xuống và tất cả đã trở về phòng của mình vào ban đêm. Các Đại Trụ và Genya đã đến thăm hắn trong suốt cả ngày, nhưng họ dường như cũng đang tận hưởng kỳ nghỉ nhỏ của riêng họ.

Hắn đã biết từ Uzui rằng ngoài các Trụ, nhóm Kamado và bạn bè của cậu cũng được mời ở lại khách sạn qua đêm và tham gia lễ hội vào ngày mai.

May mắn thay cho Sanemi, hắn vẫn đang nằm trên giường, nên không phải lo lắng về việc giao tiếp nhiều ngoài những lần người khác đến thăm hắn trong suốt cả ngày.

Shinobu hoàn thành việc quấn băng và hắn khẽ rên rỉ. Hắn nhìn về phía cửa phòng tắm, nơi Giyuu đang rửa mặt.

"Ngày mai anh sẽ có thể đi lại để tham gia lễ hội! Anh thật may mắn, Shinazugawa, nếu con quạ của Giyuu tìm thấy tôi muộn hơn một chút, anh có thể đã mất một chi hoặc thậm chí cả mạng sống~"

Giọng cô ngọt ngào giả tạo, và Sanemi biết cô đang giảng giải cho hắn vì đã hành động ngu ngốc.

Hắn thở dài, lắc đầu.

"Ừ, ừ, sao cũng được."

Shinobu bóp vào vết thương của hắn, khiến hắn kêu lên vì đau.

"Cái quái gì thế?!"

Shinobu chỉ cười nhẹ nhàng và không trả lời, thay vào đó lấy ra một lọ thuốc từ túi da nhỏ của mình và đưa cho Sanemi.

Hắn nhìn cô, sẵn sàng nổi giận, nhưng cô đã đi đến cuối giường của hắn.

"Đây là thuốc giảm đau. Uống trước khi đi ngủ, sẽ giúp anh nhiều đó."

Sanemi định phản bác, nhưng bị ngắt lời khi Giyuu tắt nước và đi ra khỏi phòng tắm, lau mặt và tóc bằng khăn.

"Tôi sẽ tiễn cô ra ngoài."

Giyuu nói, và Shinobu gật đầu.

Giyuu tiễn cô ra cửa khách sạn, nhắc Sanemi nghỉ ngơi trước khi trở về phòng của mình. Anh để khăn ướt lên giường, và Sanemi thấy áo yukata của Giyu rơi khỏi vai anh, quầng thâm dưới mắt rõ rệt khi anh ngáp.

Sanemi mỉm cười với Giyuu, nhưng Giyuu không nhìn thấy khi anh trở lại bên giường của mình.

"Giyuu, mày thực sự cần đi ngủ đấy." Sanemi nói khi Giyuu lại ngồi vào chỗ của mình.

Giyuu nhìn Sanemi rồi nhăn mặt, lắc đầu nhẹ nhàng. Anh đưa tay qua mái tóc ẩm, gỡ rối.

"Tôi không đi đâu cả."

Sanemi nhăn mặt, khoanh tay lại. Hắn ngồi dậy trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào Giyuu.

Họ có một cuộc đấu mắt, và Sanemi cảm thấy mình ngày càng mất kiên nhẫn.

"Mày rõ ràng là rất mệt, chỉ cần đi ngủ đi."

Giyuu nhìn lại, hạ tay xuống lòng và nhíu mày.

"Tôi không đi đâu."

Họ tiếp tục tranh cãi một lúc nữa trước khi Sanemi rên rỉ. Hắn lẩm bẩm với chính mình khi xoay người và nghiêng người về phía sau, với tay ra chạm vào cái đèn phía sau. Hắn kéo sợi dây đèn, khiến căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.

Hắn có thể nghe thấy Giyuu mở miệng để nói, nhưng hắn ngắt lời bằng một tiếng rên. Cơ thể hắn vẫn còn đau nhức, nhưng hắn bỏ qua điều đó, quay lại và vòng tay quanh ngực Giyuu, kéo anh vào lòng và ôm chặt.

Giyuu cứng người vì sốc, và Sanemi tận dụng cơ hội này để điều chỉnh lại tư thế của họ. Hắn nằm xuống, một tay gối dưới gối của mình và tay còn lại vòng qua eo Giyuu.

"Này…"

Sanemi nhắm mắt lại, thư giãn vào giường và sự thoải mái của cơ thể ấm áp của Giyuu đang áp sát vào mình.

"Nếu mày không định ngủ trên giường của mình, thì tốt hơn là ngủ trên giường của tao nhỉ."

Sanemi không thể thấy phản ứng của Giyuu, nhưng hắn chỉ có thể đoán là Giyuu rất ngượng ngùng. Hắn suýt cười khi nghĩ về việc mặt Giyuu đỏ bừng, nhưng hắn kìm lại, thay vào đó, nghiêng người và đặt cằm lên đỉnh đầu Giyu.
Họ vẫn nằm yên trong một vài khoảnh khắc, và sau đó Sanemi cảm nhận Giyuu dần thư giãn. Cánh tay của Thủy Trụ dần dần quấn quanh cổ hắn, một tay lướt vào tóc Sanemi trong khi tay còn lại đặt lên vai hắn.

Sanemi khẽ cười, một tiếng cười gần như không nghe thấy nhưng Giyuu vẫn nhận ra.

"Chúc ngủ ngon, kẻ thua cuộc." Sanemi nói đùa, và Giyuu khịt mũi, càng thêm thư giãn vào vòng tay của Sanemi.

"Chúc ngủ ngon."

_______________________________

Bà nào đoán được ai tỉnh tò trước, tối nay tui ra full luôn😋.

Bình thường hơi sĩ chứ nghiêm túc là anh Phong dỗ em Thủy phát một luôn🙇.
Đọc xong nhớ vote và cmt cảm nhận để ủng hộ tui nhá.

https://archiveofourown.org/chapters/74387172?show_comments=true&view_full_work=false#comment_804326590
Đây là link gốc của fic, các bạn có thể bấm vào để xem fic gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro