111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tomioka Giyuu bước đi trong rừng, dư âm của trận chiến gần đây theo sau anh như một tiếng vang ma quái. Sự tĩnh lặng của khu rừng bao quanh anh, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn mà anh vừa trải qua. Những bước chân của anh dường như vẫn vững chắc, nhưng mỗi bước như một tảng đá nặng nề dưới gánh nặng vô hình của trách nhiệm và kỳ vọng, lớp giáp nặng nề của nghĩa vụ đè lên anh.

Khi anh di chuyển, tâm trí anh cứ trôi dạt, lạc trong biển ký ức và suy nghĩ. Gương mặt của những người đã khuất ám ảnh anh— chị Tsutako, người đã hy sinh để cứu anh, và Sabito, người đã mất trong cuộc Tuyển chọn cuối cùng vẫn còn vang vọng đau đớn trong trái tim anh. Sự hy sinh của họ lẽ ra phải đem lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh, nhưng thay vào đó, chúng để lại cho anh cảm giác không xứng đáng. Anh còn sống vì họ đã không còn, và sự thật này luôn là nguồn cơn của mọi sự dày vò. Tại sao họ chết còn anh thì vẫn ở lại? Câu hỏi đó mãi mãi cũng không có câu trả lời và nó bào mòn ý thức anh về bản thân, khiến anh cảm thấy mình chỉ như một cái bóng của chiến binh mà anh nên là. Dù biết trái tim mình vẫn đập, anh không thể không cảm thấy họ đáng sống hơn anh.

Giữa những đồng đội trong Sát Quỷ Đoàn của mình, Giyuu thường đứng riêng lẻ, không phải vì kiêu ngạo mà từ cảm giác xa lánh sâu sắc. Anh ngưỡng mộ sức mạnh, quyết tâm và tình đồng đội của họ, nhưng lại không thể thấy những phẩm chất đó trong chính mình. Anh cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc, một bóng ma giữa hàng ngũ của họ. Sự im lặng của anh là một tấm chắn, bảo vệ anh khỏi mất mát và đau đớn thêm nữa, nhưng nó cũng cô lập anh, khiến khoảng trống bên trong anh càng sâu hơn.

Mỗi ngày đối với Giyuu là một chuỗi không ngừng nghỉ của những trận chiến. Nhiệm vụ bảo vệ mọi người khỏi quỷ là cao cả, nhưng nó đã trở thành nhà tù của anh. Những hành động của anh, dù anh dũng, cũng trở nên vô nghĩa về mặt cá nhân. Anh chiến đấu vì anh phải chiến đấu, không phải vì anh chọn chiến đấu. Sự tồn tại cơ học này khiến anh tự hỏi bản thân rằng liệu anh có thật sự là Thủy Trụ, hay chỉ là một công cụ có nghĩa vụ? Cuộc sống của anh dường như là một chuỗi động tác vô tận, mỗi chiến thắng trống rỗng, mỗi ngày trôi qua như hòa lẫn vào nhau.

Khi anh đi, anh bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong một vũng nước tĩnh lặng. Hình ảnh đó, nhìn anh thật xa lạ, lạnh lùng, xa cách và lạc lõng. Anh tìm kiếm trong đó bất kỳ dấu hiệu nào của con người mà anh từng là, hoặc có lẽ con người mà anh có thể trở thành, nhưng câu trả lời vẫn trốn tránh anh. Tên anh, Tomioka Giyuu, cảm giác như một danh hiệu được gán cho một chiếc vỏ trống rỗng. Anh sợ rằng mình đã đánh mất chính mình hoàn toàn, trôi dạt trong biển nghĩa vụ và trách nhiệm mà không còn ý thức rõ ràng về bản thân.

Khu rừng xung quanh anh yên tĩnh, một khoảnh khắc hòa bình tạm thời đối lập hoàn toàn với cơn bão tố trong lòng. Cuộc hành trình của Giyuu không chỉ là về việc chiến đấu với quỷ, mà còn là đối mặt với khoảng trống bên trong chính mình. Anh sợ rằng mình đang lang thang vô định trong cuộc sống, một linh hồn trôi dạt không mục đích hay định hướng. Cuộc chiến mà anh đang chiến đấu không chỉ là với những con quỷ bên ngoài, mà còn với những con quỷ bên trong, những nghi ngờ và sợ hãi không ngừng bao trùm bản thân anh.

Giyuu tiếp tục bước đi, mỗi bước là một phần của cuộc đấu tranh im lặng. Con đường phía trước không chắc chắn, đầy những trận chiến chưa được chiến đấu và những câu hỏi chưa được trả lời. Khi anh bước qua khu rừng, anh suy ngẫm về hành trình phía trước, một hành trình không chỉ là để sinh tồn mà còn là để khám phá bản thân, tìm kiếm một ý thức về danh tính đã bị che khuất từ lâu bởi nghĩa vụ và chấn thương.

Nhưng vào lúc này, khi bước vào phủ Ubayashiki, anh không thể để cảm xúc chiếm lấy mình. Anh không thể cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước những chiến binh mạnh mẽ nhất.

Các Trụ Cột đã được triệu tập cho một nhiệm vụ quan trọng chống lại một con quỷ mạnh mẽ được đồn là có khả năng huyết quỷ thuật hủy diệt. Hang ổ của con quỷ nằm sâu trong một khu rừng rậm rạp và đầy ám ảnh, bao phủ trong màn sương mù và bóng tối. Nỗi sợ hãi là điều không bao giờ thiếu trong cuộc sống của họ, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Mitsuri, Giyuu. Ta muốn hai con cùng thực hiện nhiệm vụ này." Giọng Chúa công điềm tĩnh vang lên. Ông nhanh chóng nhận được sự đồng thuận, mặc dù Iguro ném một ánh mắt gắt gỏng về phía Tomioka.

Tomioka Giyuu và Kanroji Mitsuri lặng lẽ bước qua khu rừng dày đặc và u ám, hơi thở của họ hiện rõ trong không khí lạnh của đêm tối. Ánh trăng chiếu rọi một cách mờ ảo, soi sáng con đường quanh co giữa những cây cổ thụ gầy guộc và bụi rậm um tùm. Nhiệm vụ của họ rất rõ ràng: đối mặt và tiêu diệt con quỷ được đồn là sở hữu huyết quỷ thuật hủy diệt. Mặc dù nhiệm vụ rất nghiêm trọng, một sự im lặng khó chịu bao trùm giữa họ, dày đặc hơn cả màn sương phủ dưới chân.

Giyuu, thường kiệm lời và lạnh lùng, giữ tư thế cứng nhắc, mắt anh tập trung phía trước. Bên cạnh anh, Mitsuri, luôn tươi sáng và năng động, chật vật để lấp đầy khoảng trống. Cô liếc nhìn anh nhiều lần, đôi mắt đầy lo lắng và tò mò, nhưng mỗi khi mở miệng định nói, lời nói dường như lụi tàn trong không khí lạnh giá.

"Giyuu," Mitsuri bắt đầu, giọng cô hiếm khi dè dặt như vậy, "Anh cảm thấy thế nào về nhiệm vụ này?"

Giyuu không trả lời ngay lập tức. Anh vẫn giữ ánh mắt tập trung vào con đường phía trước, tâm trí tập trung vào nhiệm vụ. "Chúng ta cần cẩn thận," cuối cùng anh nói, giọng trầm và bình tĩnh. "Con quỷ này không giống những con khác."

Mitsuri cắn môi, cảm nhận được sự tập trung của anh nhưng cũng cả sự căng thẳng tiềm ẩn. "Em biết," cô nói khẽ. "Nhưng chúng ta mạnh mà. Chúng ta đã luyện tập cho điều này."

Giyuu gật đầu, nhưng động tác đó có vẻ tự động. Anh muốn an ủi cô, muốn mang lại chút yên tâm, nhưng trọng trách của nhiệm vụ đè nặng lên anh. Con quỷ mà họ đang săn lùng nổi tiếng với bản chất tàn ác và xảo quyệt, và mối nguy hiểm mà nó gây ra là rất lớn.

Khu rừng ngày càng rậm rạp hơn, những cây cổ thụ như khép lại quanh họ. Âm thanh của đêm, lá cây xào xạc, tiếng động vật xa xăm nhạt dần thành một sự tĩnh lặng áp đảo. Mitsuri, luôn nhạy cảm với xung quanh, cảm thấy một cơn lạnh không chỉ do nhiệt độ. "Chúng ta đang đến gần," cô thì thầm, tay theo phản xạ di chuyển đến chuôi kiếm.

Giyuu dừng lại, giác quan của anh sắc bén. "Cẩn thận," anh nói, giọng nghiêm trọng. "Con quỷ này có thể tấn công bất cứ lúc nào."

Họ tiếp tục trong im lặng, sự căng thẳng giữa họ giờ đã được thay thế bằng sự tập trung chung. Con đường dẫn đến một khoảng trống, được ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng. Ở trung tâm đứng một bóng hình, hình dáng bị che khuất bởi những cái bóng dường như uốn éo và xoắn quanh nó. Đôi mắt của con quỷ phát sáng một màu đỏ ác độc, và một nụ cười hiểm ác hiện trên môi nó khi nhìn hai Trụ Cột.

"À, Thủy Trụ và Luyến Trụ," con quỷ rít lên, giọng nó tràn đầy ác ý. "Cảm động quá. Các ngươi đến để nhảy múa cùng cái chết phải không?"

Giyuu tiến lên phía trước, tay anh siết chặt chuôi kiếm. "Chúng ta đến để kết liễu ngươi," anh nói, giọng bình tĩnh mặc dù không khí căng thẳng.

Mitsuri rút kiếm ra, kim loại lấp lánh dưới ánh trăng. "Ngươi sẽ không thể làm hại thêm ai nữa," cô tuyên bố, sự ấm áp thường thấy đã bị thay thế bằng quyết tâm mãnh liệt.

Con quỷ cười, một âm thanh lạnh lẽo vang dội trong khoảng trống. "Những lời táo bạo. Để xem các ngươi có thể chứng minh chúng hay không."

Với một động tác nhanh gọn và linh hoạt, con quỷ lao vào họ, móng vuốt của nó kéo dài như những lưỡi dao chết người. Giyuu và Mitsuri di chuyển cùng nhau, thanh kiếm của họ lóe sáng khi họ đón lấy đòn tấn công. Tiếng kim loại va chạm vào da thịt quỷ vang lên, và trận chiến thật sự đã bắt đầu.

Những động tác của Giyuu chính xác, các kỹ thuật Hơi thở Nước của anh trôi chảy từ hình thức này sang hình thức khác. Anh tấn công với sự hiệu quả tính toán, nhắm vào các điểm yếu của con quỷ. Mitsuri, một cơn lốc chuyển động, bổ sung cho những đòn tấn công của anh bằng các kỹ thuật Hơi thở của Tình Yêu, lưỡi kiếm hình của cô cắt xuyên qua những cái bóng bao quanh con quỷ.

Con quỷ không ngừng nghỉ, những đòn tấn công của nó hung hãn và khó đoán. Nó di chuyển với tốc độ thử thách giới hạn khả năng của Giyuu và Mitsuri. Tuy nhiên, bất chấp cường độ của trận chiến, có một sự ăn ý giữa hai Trụ Cột, một sự hiểu biết không lời hướng dẫn các động tác của họ.

Khi trận chiến tiếp diễn, chiến thuật của con quỷ thay đổi. Nó bắt đầu tập trung nhiều hơn vào Giyuu, cảm nhận được sức mạnh của anh và tìm cách khai thác bất kỳ điểm yếu nào. Nó tung ra một loạt các đòn tấn công nhanh và dữ dội, buộc Giyuu phải phòng thủ hết sức mình. Mitsuri, thấy rõ ý đồ của con quỷ, di chuyển để chặn lại, thanh kiếm của cô lóe sáng dưới ánh trăng.

Đôi mắt của con quỷ lóe lên sự thông minh ác độc khi nó lên tiếng, giọng nói của nó như một lời thì thầm hiểm ác dường như quấn lấy tâm trí Giyuu.

"Ngươi chiến đấu giỏi đấy, Thủy Trụ," nó rít lên. "Nhưng ngươi có thể chống lại bóng tối bao lâu?" Đòn tấn công gần như không thể nhận ra, một màn sương đen bao quanh Giyuu trong chốc lát trước khi tan biến. Ban đầu Giyuu gạt đi, nhưng khi trận chiến tiến triển, anh trở nên rõ ràng hơn sự bối rối.

Giyuu cảm thấy một áp lực kỳ lạ dâng lên trong đầu, một cảm giác khiến tầm nhìn của anh mờ đi và suy nghĩ trở nên mù mịt. Anh lắc đầu, cố gắng xua tan sự hiện diện xâm nhập, nhưng ảnh hưởng của con quỷ quá tinh vi. "Mitsuri, cẩn thận," anh cảnh báo, giọng căng thẳng. "Huyết quỷ thuật của nó... nó đang cố gắng xâm nhập vào tâm trí tôi."

Đôi mắt Mitsuri mở to vì lo lắng, nhưng cô gật đầu, quyết tâm không dao động. "Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau, Giyuu," cô nói, giọng chắc nịch. "Chúng ta sẽ không để nó thắng."

Với sự quyết tâm vừa mới lập nên, họ tiếp tục tấn công, động tác của họ đồng bộ trong một vũ điệu chết chóc. Con quỷ, cảm nhận được sự kiểm soát của mình với Giyuu đang yếu đi, phóng ra một luồng năng lượng đen tối, buộc hai Trụ phải lùi lại. Giyuu loạng choạng, tầm nhìn mờ đi khi huyết quỷ thuật của con quỷ bắt đầu chiếm lấy cơ thể anh. Mitsuri lao tới bên anh, trái tim cô đập thình thịch trong nỗi sợ hãi và tức giận.

"Nhất định phải ở lại với em, Giyuu," cô khẩn thiết nói, giọng nói của cô như sợi dây cứu sinh giữa bóng tối đang cuốn quanh tâm trí anh. "Chúng ta có thể đánh bại nó. Chúng ta phải làm được."

Giyuu gật đầu, nắm chặt thanh kiếm dù cơn đau đầu đang hành hạ. "Tôi sẽ không bỏ cuộc," anh thề, giọng anh như một lời thì thầm đầy thách thức. "Không phải bây giờ. Không bao giờ."

Tiếng cười của con quỷ vang vọng qua khu rừng, một lời nhắc nhở lạnh lẽo về trận chiến sắp tới. Nhưng khi Giyuu và Mitsuri đứng cạnh nhau, ý chí của họ không bị lay chuyển, họ biết họ sẽ chiến đấu với tất cả sức lực. Thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu, và cùng nhau, họ sẽ đối mặt với bóng tối và chiến thắng.

"Thật không may cho ngươi, hôm nay ta không chết đâu. Nếu ta chết, ta sẽ không thể chứng kiến ngươi tự phá hủy, Giyuu." Con quỷ biến mất trong nháy mắt, bình minh nhảy múa trên đường chân trời. Khi hắn rời đi, Giyuu ngã quỵ xuống đất, trận chiến trong tâm trí anh trở nên dữ dội.

"Anh Giyuu! Sẽ ổn thôi, em sẽ đưa anh đến chỗ Shinobu..." Mitsuri cẩn thận cõng Giyuu lên, trước khi chạy về phía Điệp Phủ. Cô cảm thấy nước mắt trào lên, những cảm xúc nghi ngờ bản thân trỗi dậy.

_______________________________

Khi Giyuu tỉnh dậy trong một căn phòng lạ, anh không thể nhớ mình đang ở đâu, anh hoảng loạn. Anh đứng dậy nhanh chóng và cố gắng trèo qua cửa sổ để trốn thoát. Anh mới leo ra được một nửa thì những bàn tay thô ráp giữ lấy anh, kéo anh về giường. Anh nhắm mắt lại và bịt tai trong nỗi sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại.

Sau đó anh mở mắt một cách thận trọng, nhìn những người xung quanh mình. "Cuối cùng tên ngốc này cũng tỉnh rồi." Người đàn ông với vết sẹo càu nhàu, trông hắn có vẻ giận dữ.

"Được rồi... Tomioka, chúng tôi đến để kiểm tra anh và thảo luận về huyết quỷ thuật." Một cô gái với chiếc kẹp hình bướm lên tiếng, nụ cười của cô ấy giả tạo. Nó khiến Giyuu lạnh sống lưng.

"L-làm sao cô biết tên tôi." Tomioka nói, cố gắng nhớ lại bất cứ điều gì. Nhưng lúc này, đầu óc anh trống rỗng.

"Ồ, có vẻ như Chúa công đã đúng về huyết quỷ thuật. Tomioka-san, tôi là Shinobu Kocho, chúng ta làm việc cùng nhau."

"Shinobu. Ừm, tôi nghĩ vậy." Một thoáng nhận thức lướt qua mắt anh. Để giải thoát Tomioka khỏi sự đau đớn, tất cả các Trụ giới thiệu về mình. Tomioka khẽ gật đầu, anh nghĩ rằng mình biết họ. Anh biết rằng mình biết họ. Anh biết.

"Tôi nhớ ra rồi, tôi có thể nhớ. Xin lỗi, tôi không chắc tại sao lại xảy ra chuyện này." Tomioka lẩm bẩm, hơi xấu hổ.

"Đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây, Tomioka. Tôi rất xin lỗi về điều anh sắp nghe... anh đang bị ảnh hưởng bởi một huyết quỷ thuật đang xóa dần kí ức của anh..." Cô thở dài nặng nề. "Bản sắc và ký ức của anh sẽ biến mất... Tôi thật sự xin lỗi, nhưng tin đồn nói rằng con quỷ đã đặt lời nguyền này lên anh sẽ sớm kiểm soát tâm trí và linh hồn của anh, giống như một con rối." Các Trụ nhìn nhau, một cảm giác thương hại bao trùm họ.

"Vậy... tôi sẽ sớm nằm dưới sự điều khiển của nó." Tomioka hỏi.

"Đúng vậy, nhưng Mitsuri nhớ rằng nó chỉ xảy ra nếu con quỷ còn sống, vì vậy nếu chúng ta tìm và giết nó, anh có thể trở lại là chính mình. Thật không may, tôi không chắc mất bao lâu để nó hoàn toàn tiêu diệt anh." Shinobu thì thầm. Khuôn mặt cô trở nên căng thẳng, gần như bộc lộ sự giằng xé bên trong.

Điệp Phủ im lặng một cách bất thường, trái ngược hoàn toàn với năng lượng nhộn nhịp thường ngày. Các Trụ đã tập trung, gương mặt của họ phản ánh sự nghiêm trọng của tình hình. Tomioka Giyuu đứng ở giữa căn phòng, nét mặt anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại phản bội sự xáo trộn bên trong. Anh vừa được thông báo về mức độ nghiêm trọng của huyết quỷ thuật đã ảnh hưởng đến mình.

"Giết tôi..."

"Cái gì vậy tên quái dị kia?" Sanemi lẩm bẩm, không nghe rõ điều mà Tomioka vừa nói.

"Giết tôi," Giyuu lặp lại, giọng nói của anh trầm tĩnh nhưng kiên quyết. "Nếu có bất kỳ khả năng nào rằng tôi có thể trở thành con rối cho quỷ, tôi sẽ không chấp nhận nguy cơ làm hại bất kỳ ai trong mọi người. Tôi sẽ không để bản thân trở thành mối đe dọa."

Căn phòng im lặng, sự nặng nề của lời nói anh treo lơ lửng trong không khí. Kocho Shinobu, Trùng Trụ , là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô bước tới, nụ cười thường ngày biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm nghị. "Chúng tôi sẽ không làm điều đó, Giyuu," cô nói dứt khoát. "Chúng tôi sẽ tìm cách cứu anh."

Giyuu lắc đầu, nắm tay anh siết chặt bên người. "Các cậu không hiểu. Lời nguyền này... nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Tôi sẽ không kiểm soát được bản thân. Tôi thà chết bây giờ còn hơn gây hại cho bất kỳ ai trong các cậu."

Iguro Obanai, Xà Trụ, tựa vào tường, mắt anh nheo lại khi nhìn Giyuu. Dù thường ngày tỏ ra khó chịu với Thủy Trụ, giọng cậu bất ngờ nhẹ nhàng. "Cậu đúng là đồ ngốc nếu nghĩ rằng chúng tôi sẽ bỏ rơi cậu. Cậu đã chiến đấu bên cạnh chúng tôi bao năm nay. Chúng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ cậu như vậy."

Giyuu nhìn Iguro, sự ngạc nhiên lướt qua gương mặt. "Cả cậu cũng vậy sao?"

Iguro nhún vai, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khóe môi. "Cả tôi nữa."

Shinazugawa Sanemi, Phong Trụ, khoanh tay trước ngực, nét mặt cứng rắn nhưng kiên quyết. "Mày sẽ không thoát được dễ dàng như vậy, Tomioka. Bọn tao sẽ không bao giờ giết mày. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."

Giyuu nhìn quanh căn phòng, mắt anh gặp ánh mắt của từng Trụ. Kanroji Mitsuri, với đôi mắt ngấn lệ, gật đầu đồng ý. "Chúng em tin vào anh, Giyuu. Chúng em sẽ không từ bỏ."

Tengen cũng gật đầu đồng tình.

Gyomei Himejima, Nham Trụ, tiến lên phía trước, sự hiện diện to lớn của anh chiếm lĩnh cả căn phòng. "Chúng ta sẽ tìm cách cứu cậu. Cuộc sống của cậu quá quý giá để bị bỏ rơi."

Muichiro Tokito, Hà Trụ, nhìn lên sau những suy nghĩ xa xăm thường ngày, gương mặt trẻ tuổi thể hiện một quyết tâm bất ngờ. "Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết."

Giyuu cảm thấy một cơn lũ cảm xúc trào dâng, hòa quyện giữa lòng biết ơn và sự tuyệt vọng. "Các cậu đều sẵn lòng đánh đổi nhiều như vậy vì tôi. Nhưng nếu như nó không đủ thì sao? Nếu như tôi làm tổn thương ai đó thì sao?"

Muichiro bước lên phía trước, gương mặt nghiêm túc thể hiện sự quyết tâm chân thành. "Chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, Giyuu. Cậu đã làm rất nhiều cho tất cả chúng tôi. Bây giờ là lúc chúng tôi bảo vệ cậu."

Sự kiên quyết của Giyuu lung lay khi anh đón nhận sự ủng hộ kiên định của các đồng đội. Anh muốn phản đối thêm nữa, nhưng sức mạnh trong lòng quyết tâm của họ quá áp đảo. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong các cậu. Hứa với tôi rằng nếu chuyện đó xảy ra... các cậu sẽ làm điều cần thiết nhất."

Kocho đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai anh. "Chúng tôi hứa sẽ làm mọi điều có thể để cứu anh, Giyuu. Nhưng kết thúc cuộc sống của anh không phải là một lựa chọn mà chúng tôi sẵn lòng xem xét. Chúng ta mạnh mẽ hơn khi bên nhau, và chúng ta sẽ tìm ra cách."

Giyuu gật đầu chậm rãi, cảm nhận sâu sắc lời nói của họ. Anh sợ hãi, sợ hơn bao giờ hết trong đời. Ý nghĩ mất đi bản thân, trở thành con rối cho lũ quỷ, là một cơn ác mộng mà anh không thể chịu đựng nổi. Nhưng sự hỗ trợ và quyết tâm kiên định của các Trụ Cột đã mang lại cho anh một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Khi cuộc họp kết thúc, Giyuu thấy mình được bao quanh bởi các đồng đội, sự hiện diện của họ như một tấm khiên bảo vệ an ủi anh khỏi bóng tối đang đe dọa nuốt chửng mình. Sanemi ở lại gần anh, tính cách khắc nghiệt thường ngày của hắn giờ đây dịu lại với một biểu hiện đoàn kết hiếm thấy. "Mày không đơn độc trong chuyện này, Giyuu," hắn nói với giọng cộc cằn. "Chúng ta sẽ vượt qua được."

Giyuu mỉm cười nhỏ nhẹ, biết ơn. "Cảm ơn, Shinazugawa. Cảm ơn tất cả các cậu."

Các Trụ Cột thảo luận về những phương án của họ và đồng ý rằng Giyuu cần được chăm sóc và bảo vệ trong khi họ tìm kiếm phương thuốc. Họ đạt được thỏa thuận rằng Shinazugawa sẽ đón và chăm sóc Giyuu, dù hắn không mấy vui vẻ với điều này. Cuối cùng, hắn cũng đồng ý, nói rằng hắn không đời nào bước chân vào Thủy Phủ, nên họ quyết định sẽ ở tại Phong Phủ . Dù vậy, họ sẽ ở lại các phòng của Điệp Phủ cho đến khi phòng khách ở Phong Phủ được hoàn tất cho Giyuu.

Các Trụ Cột rời đi, mỗi người đều quyết tâm tìm ra giải pháp. Kocho Shinobu lập tức bắt tay vào nghiên cứu, lục tìm các tài liệu cổ và thử nghiệm các phương thuốc và chất giải độc. Mitsuri và Muichiro dành hàng giờ bên cạnh Giyuu, mang đến sự hỗ trợ và đồng hành. Tanjiro và Nezuko, nghe tin về tình hình qua một cuộc trò chuyện với Tengen, cùng các thành viên khác cũng tập hợp lại, sự gắn kết của họ càng thêm mạnh mẽ trong lúc gian khó.

Sanemi và Giyuu ổn định trong căn phòng chung tại Điệp Phủ, căn phòng chỉ được chiếu sáng mờ mờ bởi một chiếc đèn lồng. Giyuu, kiệt sức và nhợt nhạt, nằm trên tấm nệm, hơi thở nặng nề và yếu ớt. Sanemi, ban đầu đứng cạnh cửa, cảm thấy một cảm giác lo lắng xa lạ.

"Này, mày có cần gì không?" Sanemi hỏi bằng giọng cộc cằn, nhưng nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Giyuu lắc đầu, quá mệt để nói. Sanemi chần chừ, rồi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Hắn vụng về đắp lại chăn cho Giyuu, đảm bảo nó che kín cho anh. Khi hắn điều chỉnh lại chăn, ánh mắt của họ thoáng chạm nhau, và Sanemi thấy một chút tổn thương trong ánh mắt thường ngày trầm tĩnh của Giyuu. Một cảm giác muốn bảo vệ lạ lùng dâng lên trong lòng hắn.

Sáng hôm sau, Sanemi mang vào phòng một khay thức ăn sáng. Giyuu, vẫn yếu, cố gắng ngồi dậy nhưng gặp khó khăn. Không nói một lời, Sanemi ngồi xuống bên cạnh và giúp anh ngồi dậy, lót những chiếc gối sau lưng anh.

"Mày nên ăn gì đó đi," Sanemi nói, đưa cho anh một bát cháo.

Giyuu nhận lấy bát cháo, ngón tay của họ thoáng chạm nhau. Sanemi cảm thấy một cơn chấn động lạ lùng. Hắn lặng lẽ quan sát khi Giyuu ăn từng muỗng một cách chậm rãi, mỗi lần ăn dường như đều rất khó khăn. Khi Giyuu gặp khó khăn trong việc nhấc thìa lên miệng, Sanemi nhẹ nhàng cầm lấy thìa và đút cho anh từng muỗng. Hành động đơn giản, ban đầu vụng về, dần trở thành một lời hứa âm thầm về sự quan tâm.

Đêm đó, Giyuu bất chợt tỉnh dậy, cơ thể run rẩy vì một cơn ác mộng. Sanemi, một người ngủ luôn cảnh giác, lập tức nhận ra. Hắn tiến tới bên cạnh Giyuu, bàn tay hắn lưỡng lự một lúc rồi đặt nhẹ lên vai Giyuu. Những khoảnh khắc như thế này xảy ra rất nhiều trong thời gian đó, và Giyuu cảm thấy nhận được sự an ủi khi ở bên Sanemi.

_______________________________

Họ nhanh chóng chuyển đến Phong Phủ, ban đầu việc ổn định cùng nhau khá khó khăn. Nhưng chẳng mấy chốc, những thói quen dần được thiết lập.

Sanemi sớm nhận ra rằng Giyuu đã bắt đầu thực hiện các hành động mà không nhận thức được, chẳng hạn như lang thang khỏi nhà vào ban đêm hoặc tấn công những sinh vật vô hại. Những lúc như vậy, Sanemi sẽ thức dậy bởi một cơn gió mát, đứng dậy và nhận ra cửa đang mở toang, và Giyuu đang bước ra khỏi phủ, đôi mắt mờ đục. Hắn sẽ chạy tới và quàng Giyuu lên vai, mang anh trở lại phòng khách.

Một buổi tối, khi đang ngồi cùng Sanemi, đôi mắt Giyuu trở nên đờ đẫn, và anh bắt đầu mài kiếm trong vô thức. Sanemi nhìn lên anh, vẻ mặt bối rối hiện rõ. Sanemi gọi tên anh liên tục, nhưng Giyuu vẫn không phản ứng, các động tác của anh trôi chảy và lạnh lùng một cách đáng sợ. Sanemi bắt đầu búng tay trước mặt Giyuu, cố gắng khiến anh thoát khỏi trạng thái mê man. Sau vài phút, Giyuu tỉnh lại, bối rối và không biết mình đã làm gì.

"Chết tiệt, chúng ta thực sự cần phải chữa trị cho mày rồi." Sanemi lẩm bẩm.

"Chữa trị cho tôi?" Tomioka thắc mắc.

"Đừng lo nghĩ nhiều, tao chỉ đang lẩm bẩm thôi," Sanemi trả lời, lăn mắt. Dù trí nhớ của mình kém đi so với trước, Tomioka không thể không cảm nhận được sự hiểu biết mới mẻ giữa hai người đàn ông.

Giyuu có thể cảm nhận được điều đó, mỗi ngày, một phần của bản thân anh đang dần trôi xa, tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời buổi sớm. Những ký ức, từng sống động và rõ ràng, giờ đây như những mảnh vỡ của tấm gương nứt, rải rác và không thể ghép lại. Anh đấu tranh để nhớ những gương mặt của những người mà anh yêu thương, những nơi anh đã chiến đấu để bảo vệ, và con người mà anh từng là. Mỗi lần cố gắng nắm lấy những hình ảnh thoáng qua đó đều chỉ mang lại một khoảng trống đau đớn, một khoảng không nơi mà danh tính của anh từng tồn tại.

Nó bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như quên mất nơi anh đặt thanh kiếm, không thể nhớ tên của một ngôi làng mà anh đã từng cứu. Nhưng sự xói mòn của trí nhớ anh nhanh chóng lan rộng như một căn bệnh không ngừng, lây lan vào cốt lõi và đánh cắp đi bản chất của con người anh. Nỗi sợ hãi là một sự hiện diện liên tục, len lỏi trong tâm trí anh, thì thầm những ý nghĩ độc hại. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh quên hết mọi thứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh quên đi chính mình? Ý tưởng rằng anh có thể không bao giờ yêu bản thân mình, không bao giờ hiểu thấu được chiều sâu của con người mình, là một gánh nặng mà anh đã mang suốt nhiều năm. Nhưng giờ đây, thực tế của việc có thể mất đi cả cơ hội để thử lại là điều khiến anh ngạt thở.

Giyuu bám víu một cách tuyệt vọng vào những gì còn lại của quá khứ, nhưng chúng trôi tuột qua các ngón tay anh như những hạt cát. Anh nhớ tình bạn giữa các Trụ Cột, sự thấu hiểu im lặng với Sanemi, và bản năng bảo vệ mà anh dành cho Tanjiro và những người khác. Tuy nhiên, những ký ức này ngày càng trở nên mờ nhạt, các góc cạnh dần nhòe đi như thể được nhìn qua làn sương. Càng cố gắng nắm giữ, chúng dường như càng biến mất nhanh hơn, để lại anh trong trạng thái bối rối và tuyệt vọng liên tục.

Những gương mặt xung quanh anh càng ngày càng trở nên xa lạ theo từng ngày trôi qua. Biểu cảm nghiêm khắc nhưng lo lắng của Sanemi trở thành một nguồn gốc của sự tội lỗi và thất vọng. Anh biết rằng Sanemi đang cố gắng giúp đỡ, nhưng Giyuu không thể không cảm thấy mình là một gánh nặng. Anh thấy sự lo lắng trong mắt Tanjiro, nỗi sợ hãi trong ánh nhìn dịu dàng của Nezuko, và điều đó khiến tim anh tan nát khi biết rằng họ đang dần mất anh từng chút một. Mối liên kết anh chia sẻ với họ đang trở thành một tiếng vọng xa xăm, và nỗi đau từ sự mất mát này là một vết thương sắc bén, không ngừng nghỉ.

Hình ảnh phản chiếu của Giyuu trong gương dần trở thành một kẻ lạ mặt. Anh nhìn chằm chằm vào chính đôi mắt mình, tìm kiếm một tia nhận thức, một chút ánh sáng của con người anh từng là. Nhưng tất cả những gì anh thấy là sự trống rỗng, một vỏ bọc rỗng tuếch đang dần bị bóng tối nuốt chửng. Nỗi sợ hãi về việc hoàn toàn mất đi bản thân, trở thành một con rối không suy nghĩ và cảm xúc, là một nỗi kinh hoàng chưa từng có mà anh phải đối mặt. Đó không chỉ là nỗi sợ cái chết, mà là nỗi sợ bị xóa sạch, bị biến mất khỏi sự tồn tại mà không để lại dấu vết.

Anh bắt đầu đặt câu hỏi về giá trị, về mục đích của mình. Nếu anh không thể nhớ mình là ai, làm sao anh có thể tiếp tục chiến đấu? Làm sao anh có thể bảo vệ những người mà anh yêu quý khi anh không thể bảo vệ được chính tâm trí mình? Gánh nặng của nỗi sợ này thật nặng nề, đe dọa nghiền nát những gì còn sót lại của tinh thần anh. Mỗi ngày là một trận chiến không chỉ với những con quỷ bên ngoài, mà còn với sức mạnh thâm hiểm đang bào mòn chính bản thân anh.

Nỗi sợ của Giyuu không chỉ là mất đi ký ức, mà còn là mất đi cơ hội để yêu thương chính mình, để hòa giải với quá khứ và tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Đó là nỗi sợ trở thành không gì hơn một cái bóng, một hồn ma của con người anh từng là. Và khi anh đứng trước bờ vực của vực thẳm này, anh nhận ra rằng đây là cuộc chiến thực sự mà anh phải chiến đấu, cuộc chiến để giữ lấy bản sắc, cốt lõi của mình, trước khi nó biến mất vĩnh viễn.

Những kiếm sĩ trẻ lo lắng cho Giyuu, họ đến thăm và cố gắng giúp đỡ anh theo cách của riêng mình. Hôm nay, họ quyết định rằng Giyuu đủ mạnh để tập luyện cùng họ. Tất cả các cậu bé đều có mặt, cũng như Sanemi, hắn đứng đó quan sát, đảm bảo rằng không có gì sai sót. Giyuu vui mừng khi được di chuyển, vòng lặp ngồi một chỗ lặp đi lặp lại khiến anh bứt rứt.

Trong buổi tập luyện với họ, Giyuu đột nhiên trở nên hung dữ. Đôi mắt anh trở nên trống rỗng, như bị ám ảnh khi anh lao tới tấn công Tanjiro với ý định giết người. Thanh kiếm của anh vung một cách hung hãn, các động tác dường như được điều khiển. Sanemi ngay lập tức nhận ra sự thay đổi. Hắn lao vào hiện trường, và các kiếm sĩ chỉ di chuyển khi nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của Tanjiro: "GIÚP ĐỠ!"

Những người khác cố gắng kiềm chế anh, nhưng sự việc đã khiến mọi người hoảng sợ. Bị sốc bởi sự thay đổi lớn của Giyuu, dường như thời gian đang cạn kiệt nhanh hơn họ nghĩ. Mặc dù sợ hãi, họ không thể không cảm thấy đau lòng cho Giyuu.

Khi Giyuu tỉnh lại và nhận thức được, anh kinh hoàng với những hành động của mình, càng khiến anh chìm sâu vào tuyệt vọng và nỗi sợ mất đi bản thân.

"Tôi xin lỗi, tôi đã làm gì vậy..." Anh thì thầm, ngã gục xuống gối. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh không kìm nén những giọt nước mắt, nghẹn ngào trong những tiếng nức nở. Nỗi sợ vừa cảm nhận được khi có thể làm tổn thương người mà anh yêu thương thật không thể chịu nổi.

"Anh Giyuu, không sao đâu, đó không phải là lỗi của anh. Các Trụ cột sẽ sớm tìm cách chữa trị thôi." Tanjiro nhẹ nhàng an ủi, nhưng Giyuu lập tức lùi lại, hơi thở dồn dập. "Không, đừng đến gần tôi, tôi không tin tưởng bản thân mình nữa. Tôi đã làm tổn thương cậu. Tôi không đáng được sống. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa," Giyuu nói, gần như lên cơn hoảng loạn.

Sanemi bước lên, vòng tay ôm lấy Giyuu. "Tôi sẽ đưa cậu ấy đi gặp Kocho. Mọi người về nhà đi. Cậu ấy có thể gửi quạ khi cảm thấy khá hơn," Sanemi nói, không để ai có cơ hội phản bác.

Kocho làm việc không ngừng nghỉ trong phòng thí nghiệm, thử các phương pháp giải độc và tìm cách đối phó với huyết quỷ thuật. Cô lo ngại rằng nếu không tìm được con quỷ đã gây ra, không có cách nào khác để cứu Giyuu. Tuy nhiên, cô không bỏ cuộc. Sanemi đột ngột bước vào phòng, kể lại sự việc vừa xảy ra với Giyuu. Giyuu, với ánh mắt mờ mịt, loạng choạng đến gần bàn và làm rơi vài chiếc cốc. "Xin lỗi..." Giyuu nói, mắt dần trở nên rõ ràng hơn.

"Tomioka, sao không để tôi kiểm tra sức khỏe cậu một chút khi đã đến đây?" Kocho hỏi dịu dàng. Giyuu gật đầu đồng ý, dần nhớ lại cách mình đến đây, những giọt nước mắt trên khuôn mặt đã khô.

Khi Kocho bắt đầu kiểm tra, cô di chuyển để giúp Giyuu cởi áo khoác Haori. Nhưng đột nhiên dừng lại. "Shinazugawa, có lẽ tốt nhất anh nên ra ngoài."

"Tôi không đi đâu cả. Nói tôi biết cô vừa thấy gì."

Kocho thở dài, chậm rãi cởi áo Haori của Giyuu. Trên tay Giyuu là những dấu hiệu tự hại, một số từ nhiều năm trước, nhưng những vết thương mới là điều đáng lo ngại. Rõ ràng là Giyuu đã khắc những ký hiệu kỳ lạ lên cánh tay mình. Kocho nhận ra đó là những biểu tượng quỷ quyệt nhằm làm suy yếu ý chí của Giyuu.

Ngoài ra, cô cũng nhận ra rằng Giyuu đã vô tình phá hoại nỗ lực của cô, làm hỏng những thiết bị quan trọng trước đây mà anh không hề nhận thức được. Điều này càng khiến cô lo lắng hơn, vì anh thậm chí không biết mình đang làm gì. Sanemi đứng đó nhìn Giyuu với vẻ kinh hoàng, rõ ràng hắn rất đau đớn vì không nhận ra những dấu hiệu này khi chính hắn đang chăm sóc cho Giyuu.

"Giyuu này, sao chúng ta không thử một cách nhé?" Kocho mỉm cười, băng bó và làm sạch vết thương cho anh. Cô nghe thấy một tiếng đáp không rõ ràng và tiếp tục. "Sao cậu không liệt kê ba điều về bản thân, và mỗi khi đầu cậu trở nên mơ hồ, hãy nhắc lại chúng?"

"Được..." Giyuu thì thầm. "Chị tôi từng đeo một chiếc nơ, tôi từng nhuộm tóc xanh nhưng nó lại thành màu xanh lá, và tôi đã từng có một người bạn thân," Giyuu lẩm bẩm, tay vô thức siết chặt.

"Cậu có một người chị à, Tomioka?" Kocho hỏi.

Căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc thỉnh thoảng từ cửa sổ mở. Tomioka Giyuu nằm trên futon, sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt vì lời nguyền của quỷ đang dần chiếm lấy cơ thể anh. Khi Giyuu cuối cùng cũng cử động, đôi mắt anh chớp mở, chứa đựng sự tỉnh táo mà nhiều ngày nay đã không còn. Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở Shinobu và Sanemi. Có một khoảnh khắc bối rối trước khi anh lên tiếng, giọng nói như tiếng thì thầm: "Chị tôi... tên là Tsutako."

Đôi mắt của Sanemi khẽ mở to. Giyuu hiếm khi nói về quá khứ của mình, càng ít hơn về gia đình. Lời thổ lộ đột ngột này giống như một vết nứt trong lớp giáp mà Giyuu đã mặc quá lâu. Hắn trao đổi ánh mắt với Shinobu, người khẽ gật đầu, khuyến khích hắn nên lắng nghe.

"Chị ấy... chị ấy rất tốt bụng," Giyuu tiếp tục, giọng nói dần mạnh mẽ hơn. "Luôn chăm sóc cho tôi, ngay cả khi mọi thứ khó khăn. Tôi... tôi đã không thể cứu chị ấy. Bọn quỷ đã lấy đi chị ấy khỏi tôi."

Shinobu tiến lại gần, vẻ mặt dịu dàng. "Giyuu, tôi rất tiếc. Đó không phải là lỗi của anh. Khi đó anh chỉ là một đứa trẻ."

Giyuu nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn. "Tôi cứ nghĩ... nếu tôi mạnh mẽ hơn, có lẽ chị ấy vẫn còn sống."

Sanemi, người đã im lặng cho đến giờ, cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong lòng mình. Hắn luôn thấy Giyuu xa cách, lạnh lùng, nhưng giờ đây, hắn nhìn thấy sự yếu đuối, nỗi đau mà Giyuu đã mang theo suốt thời gian qua. Đó là cái nhìn thoáng qua con người thật của Giyuu, ẩn sau lớp vỏ bọc của sự mơ hồ và sự kiên định.

Sanemi bước tới, giọng nói nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Giyuu, ai cũng có những hối tiếc. Cũng có những điều chúng ta mong rằng có thể thay đổi. Nhưng tự dằn vặt bản thân cũng không giúp được gì. Chúng tôi đang ở đây vì cậu, và chúng tôi sẽ cùng nhau chiến đấu."

Giyuu nhìn Sanemi, sự ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt anh. Anh luôn nghĩ rằng Sanemi coi anh là đối thủ, có lẽ thậm chí là kẻ thù. Sự ủng hộ bất ngờ này thật... an ủi. "Cảm ơn, Sanemi," anh khẽ nói. "Tôi... tôi rất trân trọng điều đó."

Shinobu mỉm cười dịu dàng, ánh mắt phản chiếu quyết tâm của cô để giúp đỡ Giyuu. "Chúng tôi sẽ không bỏ rơi anh, Giyuu. Cho dù khó khăn đến đâu."

Khi Giyuu chìm vào giấc ngủ không yên, Sanemi lặng lẽ quan sát anh, một quyết tâm mới hình thành trong hắn. Hắn luôn tôn trọng Giyuu như một đồng đội, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy một điều gì đó sâu sắc hơn. Một mong muốn bảo vệ người con trai này, người đã chịu đựng quá nhiều nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu.

Trong những ngày tiếp theo, Sanemi dần dành nhiều thời gian hơn bên Giyuu. Hắn sẽ mang nước cho Giyuu, giúp anh ăn uống, thậm chí ngồi cạnh anh hàng giờ yên tĩnh vào ban đêm. Mỗi hành động nhỏ quan tâm dần làm tan rã bức tường ngăn cách giữa họ, hé lộ tình cảm và sự quan tâm ngày càng lớn mà Sanemi dành cho người đồng đội của mình.

Có những khoảnh khắc khi Giyuu nhìn Sanemi với một sự tỉnh táo gần như bình thường, và trong những khoảnh khắc đó, Sanemi có thể nhìn thấy con người đằng sau lời nguyền. Một người con trai dũng cảm, quyết tâm và sâu sắc bị tổn thương bởi quá khứ. Và với mỗi ngày trôi qua, quyết tâm cứu Giyuu của Sanemi ngày càng mạnh mẽ hơn, được thúc đẩy bởi sự thấu hiểu mới mẻ và một mối liên kết đang dần dần hình thành giữa họ.

_______________________________

Ngọt ngào quãi chưỡng luôn ấ, không riêng SNGY mà các trụ cũng siêu deth nữa huhu, hầu như fic nào t mê cũng flop, mong cho cái fic ngọt ngào này không floppp.

Đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốpp.

https://archiveofourown.org/works/57594733/chapters/146683729?view_adult=true

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc fic gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro