Chương III: Cuồng nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Lạm dụng rượu, panic attack, có nhắc đến lạm dụng trẻ em, bạo lực và cai rượu. Nếu không thoải mái xin click back. Có tóm tắt ở cuối nếu cảm thấy chương này hơi rối.

***

Mi mắt Giyuu từ từ mở ra khi ánh sáng tràn vào qua cửa sổ mở chiếu sáng khuôn mặt anh. Anh nhăn mặt, đưa tay lên che mắt khi cố gắng chặn ánh sáng. Những ký ức từ đêm qua từ từ trở về với Giyuu khi anh cố gắng ngồi dậy trên chiếc futon của mình.

Anh không thể ngăn khuôn mặt mình đỏ bừng một cách vô thức khi nhớ lại những gì Sanemi đã làm cho anh. Gạt đi mọi suy nghĩ không mong muốn, Giyuu ép mình đứng dậy, duỗi tay ra. Cổ họng anh khô khốc như giấy nhám khi anh cố gắng thức dậy đúng cách. Thật là một trải nghiệm kỳ lạ khi thức dậy trong một căn phòng sạch sẽ, và không bị mùi rượu ập vào ngay lập tức. Chắc chắn là yên bình, và là điều Giyuu muốn làm quen.

Anh biết mình có thể cảm ơn Sanemi vì cơn đau nửa đầu thường thấy của anh đã không còn, anh cảm thấy tràn đầy năng lượng vì được ăn no lần đầu tiên sau nhiều tháng.

Một cảm giác ấm áp mơ hồ bao trùm Giyuu khi anh tiếp tục nghĩ về người tóc trắng. Anh cảm thấy bình yên lạ thường, nhanh chóng cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó không phải là vì anh đã ngủ quên bên cạnh Sanemi.

Sau khi tắm mình trong ánh sáng ban ngày, anh đi vào phòng tắm, một nụ cười nhỏ hiện trên môi khi anh nhận thấy tàn dư của bồn tắm ngày hôm qua.

Giyuu từ từ cầm lấy chiếc lược mà Sanemi đã dùng và nhẹ nhàng đưa lên đầu. Anh cảm thấy kỳ lạ khi chải tóc; chủ yếu là vì anh đã không tự chải trong nhiều tháng, và đó là lý do tại sao tình hình trở nên tệ đến vậy. Tuy nhiên, giờ đây khi Sanemi đã loại bỏ được mớ tóc rối kinh khủng, Giyuu đã có thể chải tóc bằng khả năng vận động hạn chế của mình.

Anh không thể phủ nhận nguồn cảm hứng sâu sắc đang bén rễ trong lồng ngực khi anh liên tục nghĩ về viễn cảnh Sanemi giúp anh. Anh đã có khả năng hơn nhiều rồi, và bắt đầu nghĩ rằng có lẽ, chắc có lẽ anh có thể bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình.

Sau khi Giyuu chải tóc và đánh răng, anh đi ra phòng khách. Anh ngạc nhiên thích thú khi thấy không còn bụi bẩn và bụi bặm thường thấy trong nhà mình. Sanemi hẳn đã dành nhiều thời gian để lau dọn, và Giyuu đỏ mặt khi nghĩ đến việc Sanemi chu đáo như vậy.

Giyuu nuốt nước bọt, mặt anh lại nóng bừng khi nghĩ đến Sanemi. Anh bị sao vậy? Giyuu đưa tay lên cảm nhận khuôn mặt nóng bừng của mình, và ngạc nhiên thay, anh cảm thấy một nụ cười nhẹ trên môi. Anh thở hổn hển, ngạc nhiên trước hành động của chính mình. Tại sao anh lại hành động như vậy? Chỉ là Shinazugawa thôi, mình không có lý do gì để phải bối rối như vậy.

Đẩy những suy nghĩ của mình ra xa, Giyuu mở tủ lạnh, hy vọng tìm thấy thứ gì đó để ăn sáng. Tuy nhiên, anh nhanh chóng thất vọng. Nhìn chằm chằm vào một quả táo duy nhất thật thảm hại, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Anh rên rỉ. Anh mong đợi điều gì chứ?? Anh đã không ra khỏi nhà trong hai tháng chết tiệt rồi!

Anh đứng đó, đầu óc trống rỗng. Bây giờ anh phải làm gì đây? Anh cảm thấy bụng mình sôi lên khi anh lặng lẽ đứng trong bếp. Cảm thấy một luồng động lực, Giyuu nhanh chóng quay trở lại phòng tắm, buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa đặc trưng của mình rồi chỉnh lại tư thế. Sau đó, anh nhanh chóng đi xuống hành lang rồi quay lại cửa trước.

Sau khi dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh, Giyuu mở cửa trước một cách tự tin, bước ra ngoài lần đầu tiên sau hai tháng. Anh phải cảm ơn Sanemi vì điều này và anh biết điều đó.

Nhưng thật khắc nghiệt, ánh sáng mặt trời chói chang và không khí lạnh lẽo. Anh rùng mình, cảm thấy thôi thúc mãnh liệt muốn chui trở lại hang.

May mắn thay, hình ảnh khuôn mặt chán ghét và bất mãn của Sanemi cứ hiện lên trong đầu anh, buộc anh không được hèn nhát rút lui. Anh muốn làm tốt hơn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Sanemi.

Anh từ từ bước xuống con đường rậm rạp và hướng về thị trấn gần đó, hy vọng sẽ mua được thứ gì đó để ăn.

Anh cảm thấy không thoải mái sau khi bị cô lập quá lâu, da anh nổi gai ốc khi không khí thổi nhẹ qua da anh. Thật khó để không để cảm giác khó chịu ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, và điều khiển anh quay lại căn nhà.

Thật kỳ lạ, khi Giyuu từ từ tiến gần đến thị trấn, anh nhận ra mình mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều. Giyuu đã từng là một Trụ Cột cách đây 3 tháng, chiến đấu đến chết cùng đồng đội, vậy mà giờ đây anh lại phải vật lộn để đi bộ vài dặm đến thị trấn? Thật xấu hổ. Tim anh đập thình thịch và hơi thở nặng nhọc, khiến anh gặp nhiều rắc rối.

Một tháng hôn mê và việc anh tự cô lập mình trong nhà quá lâu, từ chối thực sự lấy lại cơ bắp đã mất rõ ràng đã ảnh hưởng đến anh. Giyuu thấy mình thở không ra hơi và mặt đỏ bừng khi anh đến thị trấn. Nuốt vào sự xấu hổ của mình, anh từ từ đi đến chợ, cảm thấy ánh mắt của những người qua đường đang đổ dồn về phía mình.

Không nghi ngờ gì nữa, chính vẻ ngoài của anh đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Cánh tay đã mất và khuôn mặt nhợt nhạt khá đáng sợ, và Giyuu nhận thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn khi thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mình.

Sắc xanh dịu nhẹ của bầu trời đột nhiên có vẻ gay gắt hơn nhiều so với những gì Giyuu nhớ, khiến anh phải nheo mắt lại để nhìn.

Ánh mắt của những người đi ngang qua như dao đâm vào anh, hết lần này đến lần khác. Anh chưa bao giờ là người bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của người khác, vậy tại sao bây giờ anh lại như vậy? Anh bây giờ có gì khác biệt? Và tại sao nhiều người lại nhìn chằm chằm như vậy?

Có lẽ là do hai tháng cô lập khiến việc chịu đựng sự chú ý trở nên khó khăn hơn.Đúng, chắc chắn là vậy. Không còn gì khác.

Giyuu thầm nguyền rủa bản thân khi anh cảm thấy tim mình tiếp tục đập nhanh hơn, đập nhanh hơn và nhanh hơn khi mọi người nhìn chằm chằm vào anh. Bụng anh chùng xuống khi anh nhìn xung quanh, nhận thấy có bao nhiêu người dường như đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh biết họ đang nhìn vào cánh tay bị mất của anh, mái tóc rối bù của anh, và có lẽ là anh nhợt nhạt như thế nào. Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa!

Không khí đột nhiên nóng lên, và Giyuu có thể cảm thấy mình đang đổ mồ hôi. Anh ép mắt nhìn xuống đất, hy vọng quên đi ánh mắt của những người qua đường đang thiêu đốt anh. Giyuu chỉ muốn chìm xuống đất, nhưng anh buộc mình phải tiếp tục. Tất cả những gì anh cần là thức ăn, thế thôi. Anh cần phải tiếp tục, anh không thể để mình rơi vào tình trạng xoang mòng mòng ở đây được.

Chỉ cần mua đồ ăn, đó là lý do anh đến đây. Không có phải lo cả.

May mắn thay, đôi mắt hoảng loạn của Giyuu đã hướng về khu chợ, và anh nhanh chóng chạy vào trong. Thật không giống tính cách của anh khi anh lại kích động như vậy chỉ vì một vài cái nhìn chằm chằm, chết tiệt, khi anh vẫn còn là một sát quỷ nhân, anh liên tục bị nhìn chằm chằm! Cơn hôn mê mà anh gặp phải sau trận chiến cuối cùng hẳn đã khiến não anh phải khởi động lại, hẳn là vậy! Dù thế nào đi nữa, Giyuu cũng đang căng thẳng. Đó là lời nhắc nhở khắc nghiệt về lý do tại sao anh không thích ra ngoài. Anh bị mắc kẹt, và anh biết điều đó một cách đau đớn.

Khi bước vào chợ, anh nhận thấy có rất nhiều lựa chọn thực phẩm. Hoàn hảo. Anh có thể cảm thấy mình bình tĩnh lại một chút.

Anh từ từ đi đến một quầy với ít trái cây tươi khi anh nhận thấy người bán hàng đằng sau quầy hàng đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mất tích của anh. Tâm trí của Giyuu dường như bị đình trệ và anh nhanh chóng nhặt một vài thứ ngẫu nhiên, loạng choạng đi về phía chủ quầy.

Làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.

Anh vội vàng để đồ lên quầy rồi lục túi, cố gắng trả tiền nhanh cho số đồ ít ỏi để có thể rời đi.

Làm ơn dừng lại đi.

Người bán hàng chậm rãi đếm tiền, Giyuu cảm thấy cơ thể mình run rẩy dữ dội hơn. Anh cảm thấy đầu gối mình có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Anh đổ mồ hôi và bồn chồn rất rõ ràng.

Trời bên ngoài lúc nào cũng nóng thế này sao?

Người bán hàng, không lớn hơn Giyuu là bao, nhặt từng đồng xu lên với tốc độ chậm đến đau đớn, khiến Giyuu phải lo lắng. Anh biết anh ta mất nhiều thời gian để đếm như vậy vì người bán hàng bị phân tâm bởi cánh tay rõ ràng đã mất của anh, và rất có thể là cách Giyuu co giật như thể anh đang lên cơn động kinh.

Cuối cùng, người bán hàng đưa cho anh tiền thừa và Giyuu chạy ra khỏi cửa hàng, đi vào những con phố đông đúc của thị trấn.

Sự run rẩy của anh nhanh chóng phát triển thành anh thực sự bắt đầu run rẩy dữ dội. Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, khiến Giyuu phải thở hổn hển.

Mình không thở được!

Giyuu đẩy một người ra khỏi đường, chạy ra khỏi đám đông và vào một con hẻm, nơi anh ngã gục xuống, thở hổn hển.

Mình bị sao thế này?!

Người tóc đen thả đồ ăn xuống đất khi anh bắt đầu cảm thấy như mình sắp nôn, và đưa tay lên miệng, nôn khan. Một cơn đau đầu dữ dội hình thành gần thái dương, khiến nước mắt Giyuu trào ra.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?!

Anh quỳ xuống, thở hổn hển và co người lại khi anh run rẩy dữ dội. Anh không quan tâm đến việc bụi bẩn bám đầy trên bộ yukata sạch sẽ của mình, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là cố gắng không chết.

Tầm nhìn của anh chao đảo và anh lại nôn khan, nhưng không có gì để nôn cả. Anh dựa lưng vào bức tường bẩn thỉu, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở hoảng loạn của mình và rồi anh nức nở. Đôi chân của anh dẫm quả táo sâu hơn vào đất khi anh túm lấy mái tóc đen của mình, tuyệt vọng tìm kiếm bất kỳ sự ổn định nào.

Sau những gì tưởng chừng như hàng giờ đau khổ và khóc lóc vô tận, Giyuu từ từ bình tĩnh lại, gần như đập mặt xuống đất khi cơ thể anh mềm nhũn.

Giyuu thở hổn hển, lau nước mắt trên mặt bằng bàn tay bẩn thỉu khi anh cố gắng hiểu tình hình. Anh cảm thấy kiệt sức, và anh nhắm mắt lại một lúc, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở.

Đó là lúc anh nhận ra một điều.

Anh đang cai rượu. Anh không uống rượu vào đêm qua, cũng không uống vào sáng nay. Tim Giyuu đập thình thịch với sự hiểu biết bắt đầu suy giảm này. Anh cảm thấy tồi tệ, và cơn run rẩy của anh không hề giảm xuống. Điều này thật tệ, rất tệ.

Anh lại cảm thấy nước mắt trào ra, mặc dù chỉ vừa mới bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn.

Mình? Một cựu Trụ Cột ư? Một cựu Trụ Cột sẽ không ngồi khóc trong một con hẻm, lên cơn hoảng loạn vì đang cai rượu.

Thật thảm hại và Giyuu biết điều đó. Anh nghĩ rằng cuối cùng anh đã đạt được sự chấp nhận đối với vị trí của mình như một Trụ Cột trong cuộc chiến với Muzan, nhưng giờ đây anh lại trở về vạch xuất phát. Không có gì khác biệt, ngoại trừ bây giờ tất cả các Trụ Cột đã chết và Giyuu là một kẻ nghiện rượu.

Trong con hẻm tối tăm, Giyuu ngồi run rẩy, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt dường như không bao giờ ngừng tuôn ra từ đôi mắt anh. Chúng bỏng rát như axit, một cái tát đau đớn vào mặt vì sự thất bại của anh trong cuộc sống. Bây giờ, khi anh co ro ở đó trên đất, run rẩy vì cai nghiện và bóng ma của một cơn hoảng loạn, anh không cảm thấy gì ngoài sự xấu hổ.

Làm sao anh có thể lún sâu đến thế? Trong một khoảnh khắc, anh suy ngẫm về những sự kiện đã dẫn đến điều này. Cái chết của tất cả mọi người mà anh từng quan tâm, việc mất đi cánh tay, sự thiếu chăm sóc mà anh dành cho bản thân, sự cô lập, sự mất mát của chính mình. Tất cả nỗi đau mà anh giữ chặt bên trong đã bộc lộ ra ngoài vào lúc đó.

Anh nghẹn ngào nức nở khi anh khóc trong vòng tay mình, không thể ngăn mình hoàn toàn suy sụp. Anh hy vọng không ai để ý đến anh, và may mắn thay là không ai để ý. Anh vô hình, như mọi khi.

Không biết qua bao lâu, Giyuu lấy tay lau mặt, hít một hơi thật sâu. Anh quỳ xuống, cố gắng ngăn nước mắt khi lấy hết can đảm để đứng dậy.

Anh biết đây là một sai lầm. Anh nên ở nhà. Nghĩ lại thì, tại sao sáng nay anh không có gì để uống? Anh biết chắc mình có một vài chai trong tủ, vậy tại sao chúng lại biến mất?

Giyuu không thể suy nghĩ đủ sáng suốt để đưa ra kết luận chắc chắn, nên anh chỉ lê bước ra khỏi con hẻm, bộ yukata mới tinh sạch sẽ giờ đã bẩn, bỏ lại hoàn toàn đống đồ ăn mà anh vừa phải cực khổ mới có được.

Anh bước nhanh xuống phố, thỉnh thoảng lau những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt sưng húp, chen qua bất kỳ ai cản đường mình trên đường đi đến quán rượu duy nhất trong thị trấn.

Anh cố gắng tuyệt vọng để lờ đi cách đầu gối anh sắp khuỵu xuống và cơn buồn nôn khiến anh phải nôn giữa đường. Qua đôi mắt đẫm lệ, anh nhìn thấy quán rượu.

Anh có muốn làm điều này không? Không hẳn, nhưng anh không được yêu cầu cai nghiện. Đó là một cơn ngứa mà không gì ngoài đồ uống có thể thỏa mãn, và Giyuu ghét việc bản thân phụ thuộc vào nó nhiều đến thế nào. Anh chỉ còn là cái xác không hồn so với con người trước đây của mình, và anh ghét điều đó. Anh ghét chính mình.

Điều này đã củng cố tất cả. Sanemi đã đúng về anh. Đây là giọt nước tràn ly đối với Giyuu. Sau tất cả những nghi ngờ và không chắc chắn, anh không thể phủ nhận những gì Sanemi đã nhấn mạnh từ đầu: anh đã chìm đắm trong nỗi buồn và tệ nạn của chính mình. Giyuu cố kìm nước mắt, thay vào đó tập trung vào những vấn đề cấp bách hơn trước mắt.

***

Sanemi lê bước trở về điền trang của Giyuu, bất chấp những lo lắng trước đó. Anh đã rời đi sau khi người kia ngủ thiếp đi và trở về điền trang của mình. Nhưng sau khi thức dậy vào sáng nay, anh không thể ngừng nghĩ về Giyuu.

Tên đó thật đáng thương, và Sanemi chắc chắn có thể dọn dẹp xong nhà của Giyuu. Anh chỉ ở đó để giúp đỡ, và hy vọng ngăn Giyuu bị ốm.

Đúng vậy, đó là lý do anh quay trở lại. Đó là bản năng bảo vệ của một người anh trai, không còn lý do nào khác.

Sanemi từ từ bước đi trên con đường giờ đã quen thuộc đến đáng tiếc, gõ cửa phòng Giyuu.

"Tomioka!" Anh gọi, cố gắng thu hút sự chú ý của anh. Đã là cuối buổi chiều, nhưng không phải không có khả năng Giyuu có thể ngủ.

Buộc phải chờ đợi trong sự sốt ruột, Sanemi tự mình vào nhà chỉ sau vài phút. Anh thầm nguyền rủa anh chàng kia vì đã ngủ quá muộn, hoặc quá sớm nếu nhìn nhận theo cách đó. Bất kể thế nào, khi anh bước vào nhà Giyuu và kiểm tra phòng ngủ, anh nhận ra Giyuu đã biến mất hoàn toàn. Mắt mở to, Sanemi bắt đầu lục soát ngôi nhà kỹ lưỡng hơn một chút.

Mặc dù đã kiểm tra mọi căn phòng trống trong điền trang của Giyuu, nhưng không có dấu hiệu nào của anh ở bất cứ đâu. Thật kỳ lạ, Giyuu đã không ra ngoài trong nhiều tháng, và đột nhiên anh biến mất? Sanemi cắn môi, một chút lo lắng dâng lên nhưng anh nhanh chóng kìm nén lại.

Lấy lại bình tĩnh, Sanemi bước ra ngoài, tìm kiếm khắp khu vực xung quanh nhà Giyuu. Mặc dù đã cố gắng đi qua những cây cối rậm rạp bao quanh khu điền trang buồn bã, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Sanemi hít vào rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh lại.

Cuối cùng, người tóc trắng đành phải gọi tên Giyuu, và bắt đầu tìm kiếm manh mối xung quanh. Tên đó có thể đi đâu được chứ? Không có bất cứ thứ gì trong thị trấn khiến anh ta quan tâm, và cũng không phải Giyuu là người sẽ cố gắng hết sức để làm bất cứ điều gì.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh khi mắt anh liếc về tủ rượu của Giyuu, rõ ràng là thiếu mất vài chai. Cổ họng anh nghẹn lại khi nhớ lại việc đã vứt hết rượu của Giyuu vào thùng rác khi anh đang tắm.

Nhưng nhanh chóng, Sanemi rũ bỏ nỗi lo lắng của mình. Anh đã làm đúng, tất nhiên là vậy. Sanemi hít một hơi thật sâu, từ bỏ việc tìm kiếm và bắt đầu dọn dẹp nhà của Giyuu một lần nữa. Có lẽ anh ấy đang ở cửa hàng để mua đồ ăn.

Sanemi cố gắng bình tĩnh lại khi bắt đầu hoàn thành công việc ở nhà Giyuu, phủi sạch mọi mạng nhện và cố gắng loại bỏ lượng bụi khổng lồ nằm im trong nhiều căn phòng không sử dụng của Giyuu.

Thật ngu ngốc khi lo lắng về tên đó, anh ấy là một cựu Trụ Cột và có thể tự chăm sóc bản thân. Ít nhất là anh ta có thể làm như vậy hai tháng trước trận chiến cuối cùng và trước khi anh ngừng nói chuyện với mọi người.

Sanemi cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ của mình bằng cách tiếp tục dọn dẹp nhà của Giyuu. Điều này, mặc dù đã cô đơn trong hai tháng, thực ra cũng không quá tệ.

Sau vài giờ dọn dẹp, Sanemi dừng lại, ngắm nghía thành quả của mình. Anh cố không nghĩ đến việc mình vừa dọn dẹp nhà của Giyuu, mà chỉ tập trung vào thành quả của mình. Mặt trời đã lặn, và Sanemi bắt đầu đấu tranh để kiềm chế nỗi lo lắng.

Anh không thể không liếc nhìn lại chiếc tủ mà Giyuu đã cất rượu của anh, giờ đã trống rỗng vì hành động của chính Sanemi. Một tiếng vọng nhỏ của tội lỗi thì thầm trong tâm trí anh, nhưng anh đã làm mọi cách có thể để im lặng. Anh không có lý do gì để cảm thấy tội lỗi. Anh đã làm điều đúng đắn. Anh luôn như vậy.

Trong nỗ lực để đánh lạc hướng bản thân một lần nữa, anh nhìn chằm chằm vào những bức tường sạch sẽ của khu điền trang trống rỗng của Giyuu, lang thang vô định xung quanh. Bất kể thế nào, mắt anh vẫn hướng về tủ rượu trống rỗng. Giống như phần còn lại của ngôi nhà, giờ đây không còn bụi bặm và bẩn thỉu.

Mình chưa bao giờ hòa hợp với tên đó, sao mình phải lo lắng?

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cửa trước mở ra, và Sanemi đứng bật dậy nhanh hơn anh muốn thừa nhận. Anh cố tỏ ra bình tĩnh, bước tới nhìn cánh cửa. Tim anh đập thình thịch khi thấy Giyuu loạng choạng quay lại bên trong, vật lộn để khóa cửa.

"Giyuu?" Anh nói, giọng anh căng thẳng. Tuy nhiên, khi anh đến gần người tóc đen, mùi rượu chế giễu nồng nặc xông vào mũi Sanemi. Anh ngay lập tức lùi lại, lùi lại vài bước không tự chủ. Anh cảm thấy mắt mình mở to và tim bắt đầu đập mạnh, một phản ứng từ tiềm thức bản năng.

Anh nhìn thấy màu đỏ. Màu đỏ của cơn giận dữ sôi sục trong anh, và màu đỏ từ máu của mẹ anh.

Nhìn chằm chằm vào người say xỉn trước mặt khiến anh cảm thấy khó chịu, và anh cảm thấy hàm mình nghiến chặt.

"Mày đã đi đâu thế? " Sanemi quát, giọng nói hung dữ và đe dọa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cảm xúc của người tóc trắng thay đổi chóng mặt như một cái công tắc.

Sanemi không có quyền thẩm vấn Giyuu, một người trưởng thành, khi anh đang ở trong nhà Giyuu mà không được phép. Nhưng điều đó không quan trọng với Sanemi, đó là điều cuối cùng trong tâm trí của Sanemi.

Chỉ cần nhìn Giyuu, Sanemi đã trở lại thành một cậu bé, chứng kiến ​​cảnh cha mình say xỉn loạng choạng trở về nhà đánh mẹ mình.

Anh nhìn Giyuu giật mình khi nghe thấy giọng nói của mình, quay sang nhìn Sanemi với đôi mắt mở to. Anh có vẻ bối rối và mất phương hướng, khá hợp lý. Anh vừa về nhà và đột nhiên Sanemi vào nhà anh và hét vào mặt anh. Thật trái ngược hoàn toàn với Sanemi mà anh đã ở cùng ngày hôm qua.

Thằng khốn chết tiệt này chắc say đến mất trí rồi! Sanemi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong tai, lớn đến nỗi anh thậm chí không thể nghe thấy câu trả lời nhảm nhí của Giyuu. Anh không quan tâm đến những gì Giyuu phải nói, nhìn anh như thế này là quá đủ rồi.

"Sao mày lại say thế hả?! Mày bị sao thế?" Sanemi quát, giờ thì tiến lại gần Giyuu. Giyuu trông như một con nai trước đèn pha, hoàn toàn bất động, nhìn chằm chằm vào Sanemi bằng đôi mắt xanh to ngu ngốc của mình.

"Trả lời tao đi?! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì thế!" Sanemi tiếp tục, nắm đấm trắng bệch khi móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

"Tại sao mày lại đi say khướt vào một ngày thứ tư chết tiệt thế này ! Mày không có việc gì tốt hơn để làm trong cuộc sống của mày sao?!"

Sanemi càng hét lớn, mắt Giyuu càng đảo quanh, cố gắng tìm cách tránh xa tên thô lỗ trước mặt, trước khi dừng lại ở Sanemi. Người đàn ông nhỏ hơn mở miệng, cố gắng lắp ghép ra một câu dễ hiểu. Anh loạng choạng lùi lại, cảm thấy bị dồn vào chân tường với một Sanemi giận dữ đang đứng sừng sững phía trên anh. Anh bắt đầu hoảng loạn khi người tóc trắng nói, tiếng vo ve quen thuộc trong đầu khiến anh khó hiểu được Sanemi đang nói gì.

Giyuu nghẹn thở, cổ họng nghẹn lại khiến anh khó có thể nói, nhưng anh vẫn cố gắng.

"Bởi vì tôi có thể. Tôi là người lớn. Tôi có thể uống rượu."

Cái cớ hợp lý của Giyuu chỉ khiến Sanemi tức giận hơn. Dù thế nào đi nữa, những lời nói lắp bắp chỉ khiến Sanemi tức giận hơn.

Anh lao tới chỗ Giyuu, túm lấy bộ yukata của anh, nắm chặt đến nỗi có thể bóp cổ Giyuu nếu nó ở vị trí cao hơn trên cổ.

"Mày là đồ vô tích sự, nghe tao nói không?" Sanemi quát, chồm lên mặt Giyuu. Anh có thể cảm nhận được Giyuu run rẩy bên dưới mình, và trong ánh sáng mờ nhạt có thể thấy đôi mắt ướt át của anh.

"Sao tôi lại là đồ vô tích sự hả, Shinazugawa?" Giyuu nói lắp bắp, cố đẩy Sanemi ra. Anh có vẻ sợ hãi, nhưng Sanemi thì mù quáng vì tức giận.

"Mày đúng là đồ vô tích sự! Mày thậm chí còn không thể tự chăm sóc cho bản thân. Mày đang thực sự suy sụp! Chết tiệt, mày nghĩ tao ở đây để làm gì? Để dọn dẹp cái nhà chết tiệt của mày vì mày vô dụng!" Sanemi gầm gừ, siết chặt yukata của Giyuu. "Mày thậm chí còn không thể ra ngoài mà không say xỉn!"

Sự táo bạo và đáng thương của Giyuu khiến anh tức giận; một cựu Trụ cột, giờ trở thành một kẻ say rượu đáng thương. Càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy thất vọng. Sanemi đang sôi sục, hình ảnh Giyuu trước mặt anh khiến anh nhớ đến cha mình. Người cha vô dụng của anh, đó chính là Giyuu! Giyuu giống ông ta, anh giống hệt ông ta.

"Có lẽ tôi đã không phải ra ngoài và say xỉn nếu cậu không vứt hết rượu của tôi đi!" Giyuu quát lại, cố gắng tuyệt vọng để kéo Sanemi ra khỏi anh. Tuy nhiên, thực tế là anh chỉ có một cánh tay và đã bị lãng phí khiến điều đó trở nên bất khả thi. Sanemi đã siết chặt Giyuu, khiến Giyuu nghĩ rằng Sanemi sẽ giết anh với ánh mắt đó.

"Được thôi, mày không cần phải say khướt để giải quyết mọi vấn đề của mình!" Sanemi đáp trả, kéo Giyuu lại gần hơn để anh buộc phải nhìn thẳng vào mắt người tóc trắng. "Mày là đồ yếu đuối! Mày dựa vào rượu để giải quyết những vấn đề mà mày có thể xử lý được."

Giyuu rên rỉ khi móng tay của Sanemi xé vào da thịt trên ngực anh, chảy máu. Giyuu loạng choạng, bắt đầu hoảng loạn hơn một chút.

"Thì sao nếu tôi như vậy? Cậu không có quyền vứt đồ của tôi đi! Cậu không biết gì về tôi cả Shinazugawa!" Giyuu cãi lại anh, bắt đầu tỏ ra phòng thủ và tức giận. Đúng là vậy, họ chẳng biết gì về nhau cả. Họ chỉ là đồng nghiệp xa cách, thậm chí còn không phải bạn bè. Họ chỉ từng đi chơi với nhau một lần trước đây, không gì hơn.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng với Sanemi, nhất là trong tình trạng hiện tại của anh.

Bụp.

Sanemi đã đẩy mạnh Giyu vào tường, nhìn đầu của người tóc đen đập vào phần gỗ sau lưng anh. Với Giyuu dựa lưng vào tường, tất cả những gì người anh có thể làm là nhìn lên người mạnh mẽ hơn trong sợ hãi. Sanemi tiếp tục trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt đầy tức giận và khó chịu.

"Tao không cần biết mày để thấy được mày là một tên say xỉn thảm hại." Giọng anh trầm và đe dọa, tiếp tục đẩy Giyuu vào tường, tay còn lại nắm lấy vai Giyuu, chắc chắn là đang chạm vào vai anh bằng cái nắm tay thô bạo của Sanemi.

"Cậu đang làm tôi đau-" Giyuu nghẹn ngào, cố gắng giật tay Sanemi ra khỏi người mình và ngăn anh xé nát ngực và vai mình, nhưng Sanemi dễ dàng chế ngự anh, giữ chặt tay anh.

"Thả tôi ra Shinazugawa! Cậu đang vô lý quá!" Giyuu hét lên, giọng anh ngày càng tức giận và hoảng loạn khi cơn say dần tan.

"Ồ, tao mới là người vô lý sao? Đúng vậy, tao chứ không phải cái thằng nghiện rượu đã dành biết bao nhiêu giờ ở quán rượu chết tiệt để say xỉn vô dụng này!" Sanemi hét lại với anh, đập anh vào tường lần nữa.

"Mày yếu đuối, mày buồn bã và mày giống hệt cha của tao. "

"Hả..?"

Tim Sanemis ngừng đập, thị lực giảm sút.

Thời gian như ngừng lại khi mắt Giyuu mở to trước lời nói của Sanemi. Không khí xung quanh họ đột nhiên trở nên đông cứng và ngột ngạt.

Giyuu đang nói, nhưng Sanemi không nghe được.

Anh đông cứng, cố xử lý cụm từ của chính mình. Có điều gì đó lóe lên trong mắt Sanemi, và anh cảm thấy như mình sắp phát ốm. Việc nhắc đến cha mình khiến tim anh đập mạnh, căng thẳng tích tụ trong lồng ngực.

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu. Tại sao cậu lại quan tâm đến thế? Tại sao những gì tôi làm lại khiến cậu bận tâm đến thế?" Giyuu nghẹn ngào, sức mạnh của Sanemi đè bẹp ngực anh khi anh bị đẩy vào tường.

Và mặc dù Sanemi đang sôi máu, anh không thể không nhận ra Giyuu có lý. Tại sao anh lại tức giận vì hành động của Giyuu? Anh thậm chí còn không biết gì về tên này, vậy mà lại tấn công anh ấy chỉ vì anh ấy say.

Anh dừng lại trước câu hỏi của Giyuu, không biết phải trả lời thế nào. Tại sao anh lại quan tâm đến thế? Anh không có lý do gì để quan tâm nếu Giyuu uống rượu đến chết, nhưng không hiểu sao anh lại hét vào mặt Giyuu và đè anh vào tường.

"Tao chỉ..." Sanemi bắt đầu, nhưng anh không biết phải tiếp tục thế nào. Anh im lặng, buông yukata và vai của Giyuu ra. Đôi mắt tím đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu, say xỉn của Giyuu, và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh.

Đôi mắt cầu xin của Giyuu nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời, một lời giải thích đơn giản tại sao Sanemi lại buồn bã như vậy. Nhưng người phía trên anh lại im lặng, không tìm được lời nào để giải thích cho bản thân. Sanemi càng nhìn Giyuu, và tình hình càng chìm xuống, anh càng nhận ra sự giống nhau giữa mình và cha mình. Giyuu không phải là người tức giận và tấn công một người vô tội, mà là Sanemi.

"Chết tiệt.." Giọng Sanemi trầm xuống, cơn giận dần biến mất và thay vào đó là một nhận thức kinh hoàng.

Giyuu hơi loạng choạng khi Sanemi thả anh ra, lau máu trên ngực nơi móng tay Sanemi đã cắm vào. Anh run rẩy trước cuộc chạm trán, rõ ràng là giật mình và bối rối. Sanemi đứng cách anh vài phân, cố gắng bình tĩnh lại và thoát khỏi cơn thịnh nộ mù quáng mà anh đã trải qua.

Mặc dù vậy, thật khó để thư giãn khi nhìn vào máu trên ngực Giyuu. Chính anh đã làm điều đó.

Sanemi biết anh là người mất bình tĩnh, người đã làm tổn thương Giyuu ngay từ đầu. Anh hành động giống cha mình hơn Giyuu trong khoảnh khắc đó. Người kia chỉ tồn tại, làm việc của riêng mình, và Sanemi đã bắt đầu một cuộc chiến với anh một cách bất ngờ.

"Mẹ kiếp..." Anh lại lẩm bẩm, giọng nói căng thẳng khi anh cố ngăn lại cục nghẹn hình thành trong cổ họng.

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm giữa hai người khi sự căng thẳng dần tan biến, và Sanemi đột nhiên cảm thấy không thoải mái trong phòng. Đứng trên Giyuu, với người kia rõ ràng đang run rẩy và bị thương, khiến Sanemi có cảm giác tội lỗi quen thuộc khủng khiếp. Anh vừa tấn công Giyuu mà không có lý do. Anh thậm chí còn không biết người này, vậy mà anh đã đi cả quãng đường đến nhà anh ấy và tấn công anh vì uống rượu.

Đột nhiên, Giyuu gập người lại và nôn ra sàn, sự căng thẳng và rượu hòa lẫn vào nhau tạo nên một cảnh tượng không hay lắm. Giyuu ho, khuỵu gối xuống, nôn ra những sợi mì Sanemi đã làm cho anh vào đêm hôm trước và những chai rượu sake anh đã uống.

Đó là giọt nước tràn ly của Sanemi, anh ngay lập tức coi đây là cơ hội để rời đi khi anh quay lại, đóng sầm cửa phòng Giyuu và bước ra ngoài, để lại người tóc đen một mình. Anh không thể chịu đựng được điều này, và anh cần phải ra ngoài. Anh cần một luồng không khí trong lành để xử lý mọi chuyện đã xảy ra.

Thở.

Chỉ cần hít thở thôi Sanemi.

Thật đáng thương khi Sanemi không thể xử lý cảm xúc của chính mình theo cách lành mạnh. Anh thực sự vừa làm thế sao? Anh thực sự vừa tấn công Giyuu vì say rượu sao? Tại sao anh lại quan tâm? Và tệ nhất là, tại sao điều đó lại khiến anh nhớ đến cha mình. Tại sao anh lại hành động như cha mình!

Anh ngồi xuống lối đi, cố sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Giyuu là đồng đội cũ, anh không đáng bị như thế này.

Anh thở dài, cố gắng để cơ thể bình tĩnh lại. Mỗi lần nhắm mắt lại, Sanemi đều có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Giyuu khi anh đè anh ấy vào tường, sự ghê tởm sợ hãi giống với nỗi sợ hãi trong mắt mẹ và anh chị em anh mỗi khi cha anh nổi cơn thịnh nộ.

Đột nhiên, Sanemi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra từ phía sau, phá vỡ sự tập trung của anh. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng anh thậm chí không thèm nhìn Giyuu. Anh chỉ ngồi đó im lặng, nhìn chằm chằm vào bầu trời tối.

"Cậu ổn chứ?" Giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của Giyuu vang lên. Điều đó khiến Sanemi tức giận, Giyuu có thể vô tư đến mức nào.

Sanemi hiểu lời Giyuu mà không nhìn mặt anh. Giyuu quá tử tế, xin lỗi vì điều mà anh không có lỗi.

"Đừng nói chuyện với tao." là tất cả những gì thoát ra khỏi miệng Sanemi, bước về phía trước và đi xa trên con đường mòn. Anh không quay lại, anh không thể. Anh cần phải trở về nhà, đến nơi duy nhất anh có thể tìm thấy sự riêng biệt.

***

Tóm gọn: Về cơ bản thì Giyuu thức dậy và tìm thấy động lực để ra cửa hàng mua đồ tạp hóa. Tuy nhiên, trên đường đến đó, anh không nhận ra rằng các kỹ năng xã hội của mình đã suy giảm nghiêm trọng như thế nào do sự cô lập chính mình, dẫn đến việc anh bị hoảng loạn vì mọi người nhìn chằm chằm vào anh và anh cũng đồng thời bị lên chứng nghiện vì cai rượu, điều này khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Sau đó, Giyuu say xỉn ở một quán rượu và trở về nhà với Sanemi ở đó. Sanemi bị kích động bởi trạng thái say xỉn của Giyuu và tấn công anh và họ cãi nhau. Sau đó, Sanemi nhận ra mình đang giống như cha mình, rồi để Giyuu một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro