Chương 5: Đồ Ăn Lạ, Không Nên Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ trưa đã đến.

Duật Thiên mời Tuyết Chi cùng ăn trưa trên sân thượng. Họ vừa ăn vừa trò chuyện. Có vẻ hai người rất hợp tính nhau nên nói không ngừng.

"Hóa ra đó là lí do cậu chuyển đến đây à. Nghe hấp dẫn nhỉ."

''Xin cảm ơn"

"Thôi ăn nhanh rồi vào lớp. Tiết tới là tiết của giáo sư Nhật đấy.''

"Cậu sợ sao?"

"Ai cũng sẽ vậy thôi."

"Thật tò mò"

Duật Thiên xoa nắm cằm mình, trong đầu liền viễn tưởng ra một ông bác đầu hói một mảng trên đỉnh, cọng kính thật dày và cây thước gỗ trên tay để trị những học sinh không ngoan ngoãn.

Hai người sau khi trò chuyện xong thì thu gọn rác và quay về lớp.

Tuy chỉ mới là trung học nhưng trường đã sớm cho mọi người lựa chọn ước mơ. Nếu thấy phù hợp thì có thể học luôn đến khi ra trường và lập nghiệp. Nếu chưa có ước mơ có thể thử nghề nào đó hoặc tiếp tục chương trình học, sau đó hẳn chọn lựa. Mặc dù mang danh tiếng là trường chuyên đào tạo cho những chàng trai cô gái đam mê nghệ thuật nhưng lại là một ngôi trường tổ hợp đủ thứ ngành nghề. Không sợ không thiếu ngành nghề, chỉ sợ học sinh không học nỗi.

.....

Giờ toán đã đến, vốn dĩ là dành cho các bạn bên mảng thương mại, marketing hay tài chính....nhưng lại có những coi cậu thích cảm giác mạnh nên đã đăng ký học. Trong đó bao gồm có Duật Thiên.

Đây chính là giờ mà các học sinh khối A đều thích, trong đó có cả lớp A2 nhưng bọn họ chỉ thích nếu như nó không phải là do giáo sư Nhật giảng dạy. Một giáo sư nổi tiếng khắp trường với cái tình nghiêm nghị và cứng nhắc khiến nhiều người bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên.

Đối với Duật Thiên, một kiêm học sinh đã trải qua tuổi đời trung học nên cũng chẳng lạ lẫm gì với môn toán ép khô máu người này.

"Này em kia"

"Dạ vâng?"

Giáo sư chỉ tay vào hắn, giọng nghiêm khắc với chất điệu cao tuổi.

"Sao lại không tập trung? Em đang viết gì đấy. Mau lên giải bài này cho tôi"

"Vâng ạ"

Duật Thiên thẳng lưng đi lên bục, tay cầm lấy phấn và bắt đầu giải.

Câu hỏi của toán nâng cao?

Duật Thiên vừa giải vừa đoán. Cái này là giành cho học sinh phổ thông làm sao. Quá vô lí. Rõ là giành cho trường chuyên mà. Hay chỗ này là trường chuyên? Đáng lẽ mình không nên bỏ qua phần mô tả trường. Tội lỗi quá.

Cậu vừa giải vừa xin lỗi người viết phần mô tả trưởng vì nó dài quá nên cậu lười đọc và bỏ qua nó luôn.

Nét chữ viết lên bảng phát ra tiếng cột cột. Cả lớp khó lắm mới cố gắng nhìn ra nét chữ của cậu. Mọi người đều đồng thanh:

"Xấu quá"

Sau khi giải xong bài toán. Duật Thiên lại đi về chỗ ngồi của mình, bề ngoài trông nhẹ nhàng thư thái nhưng bên trong là cả một vùng sợ hãi.

Cách giải này đúng không? Hay là còn cách khác? Thôi chết mình quên ghi kết luận rồi. Sao giờ đây. Lần đầu nhập học mà làm sai thì đến khi già lẫm cẩm mình cũng còn nhớ cái nỗi nhục này đấy! Aaa

Giáo sư Nhật nhìn cách giải của Duật Thiên, ông may mắn thay vì đây là toán học chứ là văn học chắc ông sẽ cần một chuyên gian ngôn ngữ hình thể để phiên dịch.

"Ừm xuất sắc. Hoàn toàn đúng hết. Tôi mong em vào tiết sau cũng sẽ phát huy như vậy"

Duật Thiên thở phào nhẹ nhõm. May quá, ông ấy không chú ý đến lỗi sai của mình.

Duật Thiên cầm bút tiếp tục viết bài, điền các kiến thức còn sót vào cuốn ghi nhớ để về nhà học, tránh sau này não phẳng lại quên mất.

Bên ngoài cửa sổ có một tổ chim non, chúng nó ríu rít không ngừng. Nắng ấm xuyên qua từng khe lá lung linh như chùm đèn pha lê rực rỡ.

.......

Sau hai tiết toán dài mòn mỏi và ngán ngẩm. Cả lớp A2 như được phóng sinh. Vội vã gom sách vỡ về, quyết định sau này sẽ không đăng ký muộn giờ học tiết toán nữa.

Duật Thiên thu dọn và sách cặp đi về. Vừa mới bước ra cửa lớp thì có một bạn đến nói

"Bạn học Triệu, có người muốn tìm bạn kìa."

"Hả? Mình ư?"

Cậu nhìn bạn học kia với ánh mắt khó hiểu. Ai rảnh mà tìm cậu vậy? Hay là cậu lỡ gây gỗ hồi nào mà không hay? Xó khi nào lỡ vô ý khiêu khích người ta không nhỉ? Thế thù gay go thật đấy.

"Là một bạn nữ lớp A1"

"Cảm ơn bạn đã gửi lời chào đến cho mình nhưng thật tiếc là mình rất bận. Gửi lời xin lỗi cũng như cảm ơn của mình đến bạn ấy nhé. Chúc bạn buổi chiều vui vẻ"

Duật Thiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng lách người đi, vừa đi cưa ngâm nga một điệu nhạc không tên. Cậu bạn kia chỉ có thật thở dài chán nản. Không biết ai tìm nhưng lại liền từ chối ngay. Rốt cuộc cậu ta bận cái gì chứ?

.....

Duật Thiên vừa về đặt cặp lên phòng, thay quần áo. Sau khi thay thành một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái thì cậu liền đi xuống nhà dùng bữa xế chiều cùng gia đình.

Lúc đó người hầu vừa nhín thấy Duật Thiên thì kính cẩn nói.

"Thưa thiếu gia, ông chủ cùng phu nhân đã ra ngoài rồi."

"Đã đi ra ngoài rồi sao? Thế bọn họ có nhắn lại gì không?

"Ông chủ nhắn cậu nhớ làm bài tập đầy đủ, còn phu nhân nhắn cậu hãy ăn tối trước, hai người sẽ về trễ nên cậu đừng chờ ạ."

"Thiếu gia, cậu hiện tại có đang cần gì ạ? Cậu có muốn nghỉ ngơi trước hay dùng bữa trước ạ?"

"Tôi hơi đói. Cô có thể nấu một phần súp hay món xào gì đó không? À nhớ mang thêm cho tôi một ít bánh pudding và ly cacao nhé. Cảm ơn."

"Vâng ạ. Một lát tôi sẽ đem lên cho thiếu gia"

Trong lúc chờ người hầu nấu ăn. Duật Thiên cầm điều khiển mở ti vi lên xem tin tức.

Bên ngoài trời chợt đổ mưa. Những hạt mưa như những hạt ngọc rơi xuống mái nhà tạo nên âm hưởng tuyệt hảo. Nhiệt độ bên trong cũng vì vậy mà giảm xuống.

Duật Thiên thở dài:

"Sáng hôm sau chắc sẽ rất lạnh. Có thể sẽ có sương mù"

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

"Xin đợi một chút"

Duật Thiên mang dép lê vào rồi đi ra mở cửa. Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng trong khung cảnh mưa ấy có dáng hình cô gái bé nhỏ run lên vì lạnh.

Ly Sâm cầm dù trên tay trái, hộp thức ăn trên tay phải. Run rẫy lên từng đợt.

"Anh Thiên, em có nấu món ngọt mà anh thích, anh có muốn ăn không?"

"Cảm ơn nhưng tôi không thích đồ ngọt cho lắm. Tiểu thư, cô đi bộ đến đây à?

"Không ạ. Có tài xế riêng chở đến"

"Thế thì cô nên về sớm nhé. Ở ngoài lâu không tốt đâu. Đây này, cho cô"

Duật Thiên đưa cho Ly Sâm một cái khăn trắng rồi đưa tay lên môi cười mỉm.

"Buổi tối tốt lành"

Không cho Ly Sâm phản ứng kịp, Duật Thiên đóng sầm cửa lại.

Cha mẹ dạy không nên ăn đồ ăn của người lạ! Đặt biệt là người cực kì khả nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro