Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥Chương 1♥

Thấm thoát, đám người Sở Thiên Hựu đã âm thầm tìm kiếm thái hậu được 3 năm, 3 năm không phải là quãng thời gian ngắn. 3 năm đủ để đem 1 phần tình cảm sâu đậm in tạc trong đáy lòng.

Hôm nay. đoàn người Sở Thiên Hựu đi tới 1 huyện thành sầm uất, phồn hoa, tên là An Dương huyện.

một nhóm 4 người, đang ở trong nhà trọ lớn nhất. Khách đến ở trọ, vì 1 câu nói lời lẽ chí lí của Ngũ Vị:"Đinh Ngũ Vị ta cái gì cũng ko có, chỉ có 1 chút tiền"

"Thiên Hựu ca, uống trà!" San San ngồi xuống cầm ấm trà rót 1 li

"Được" Thiên Hựu hướng về phía San San cười dịu dàng

"A, dựa vào cái gì? San San, muội sao có thể bất công như vậy? mời các người trọ tại khách điếm lớn nhất là ta, muội sao có thể.........." Ngũ vị còn chưa nói hết câu đã nghe tiếng Triệu Vũ rút đao. Triệu Vũ ánh nhìn lạnh lùng, ẩn phía sau Sở Thiên Hựu, lông mày nhướng lên, có ý uy hiếp.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi.............................." Ngũ Vị đưa tay chỉ chỉ Triệu Vũ, nhưng trước cái nhìn của Triệu Vũ ngay cả 1 câu đầy đủ cũng nói ko ra. Nhìn thấy tình cảnh đó, Thiên Hựu cùng San San liếc nhau, sau đó nổi lên tiếng cười sảng khoái của Thiên Hựu " Ha Ha Ha.................................". San San cũng che miệng cười.

"ngươi, các ngươi..........." Ngũ Vị tức giận chỉ vào 3 người, nhưng đổi lại ko có ai phản ứng.

Triệu Vũ uống trà xong, đứng dậy ôm quyền hành lễ nói: " công tử, mọi người nghỉ ngơi trước, đợi đệ đi tìm tin tức của lão phu nhân"

"ừ" Thiên Hựu gật đầu đáp ứng " Nhưng đệ phải cẩn thận"

" dạ, công tử" Triệu Vũ đáp lời, sau đó liếc Ngũ Vị 1 cái rồi xoay người chớp mắt rời đi.

" Kì lạ, đầu đá nhìn ta làm cái gì?" Ngũ Vị ko hiểu ánh mắt Triệu Vũ muốn truyền đạt điều gì, lắc đầu buồn bực." mặc kệ hắn, bổn thiếu gia muốn ra phố tiêu tiền" lầm bầm 1 mình xong tiêu sái đến bên San San:" San San, đi, cùng Ngũ Vị ca ra ngoài tiêu tiền, Ngũ Vị ca bảo đảm hôm nay muội chính là An Dương huyện nữ bồ tát" San San nghiêng 1 chút cũng ko có liếc Ngũ Vị 1 cái " Ngũ Vị ca, Bồ Tát để cho huynh làm đi, San San ko như huynh có tiền"

nói xong quay người nhìn Thiên Hựu nói:" Chúng ta đi nghỉ ngơi trước" Thiên Hựu nhìn vẻ buồn rầu của Ngũ Vị cười rồi chuyển hướng sang San San:" đi thôi, lên lầu" 2 người lên lầu để lại Ngũ Vị ko nói được gì.

Buổi tối, triệu vũ trở về, nhưng tin tức mang về ko mấy khả quan. Hắn cũng ko tìm được thông tin về thái hậu.
"Công tử, thực xin lỗi" Triệu Vũ cúi đầu tự trách
Thiên Hựu cười tỏ ý bảo Triệu Vũ ngồi xuống
"Triệu Vũ, đó ko phải lỗi của đệ, 3 năm rồi, tình huống này ta cũng đã dự liệu trước."nói xong khẽ vỗ vai Triệu Vũ
San San đau lòng nhìn nam nhân bên cạnh, hắn thật giỏi che giấu. Miệng nói có thể chấp nhận nhưng nàng có thể thấy được sự đau thương của hắn, lại ko có cách nào giúp hắn, loại cảm giác bất lực này khiến cho lòng nàng thoáng chốc đau.
" Thiên Hựu ca!" San San gọi hắn, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng đến cuối cùng chỉ hóa thành 1 câu " sẽ tìm được thôi"
Thiên Hựu hiểu được sự lo lắng cùng khích lệ, động viên của nàng, cảm kích nhẹ cười. Không nói nhưng hắn biết nàng sẽ hiểu.
Triệu Vũ nhìn thấy 2 người ăn ý như vậy, ko khỏi cảm thấy an ủi, công tử vì nước vì dân, tự mình ngẫm lại, Cảm tình mà San San đối với quốc chủ hắn đã nhìn thấy, thật tâm chúc phúc cho họ.
" Đói chết ta rồi!" Người chưa tới thanh đã đến trước, ko cần nghĩ cũng biết là ai. Vào cửa liền một mạch đến bàn của Thiên Hựu , ngồi xuống đưa tay thuận tiện gắp miếng rau bỏ miệng, còn mơ hồ ko rõ nói xong tự mình thấy mệt. Bị sự quấy đảo của hắn, không khí nặng nề vừa rồi cũng ko còn. Mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn. San san nhịn không được trêu chọc: "Ngũ vị ca, huynh ko phải đi tiêu tiền sao? sao mà giống dân chạy nạn quá vậy? Có cần muội cho huynh 1 ít tiền ko?"
nói xong Thiên Hựu cười lớn:" Ha ha ha..........." Triệu Vũ cũng ko khỏi lộ ra ý cười
Ngũ Vị thật vất vả đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, uống li nước San San đưa qua, lúc này mới tiếp tục mở miệng oán giận:"Các ngươi là một đám không có lương tâm, ta khổ cực kiếm tiền, cướp của người giàu chia cho người nghèo, các ngươi an tâm hưởng lạc thì không nói, ngay cả ăn cơm cũng không chờ ta, còn đối với ta như vậy, thật sự là không biết tốt xấu, có biết không ta mới là chủ nhà, a?" Càng nói thanh âm càng lớn, khoảng cách hắn gần San San nhất, khiến nàng ko khỏi lấy tay bưng kín lỗ tai:" Ngũ vị ca, huynh lớn tiếng như vậy làm gì." San San bất mãn oán giận. Ngũ Vị vừa định tiếp tục nói lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, đối với 3 người nói: "Các ngươi đoán ta hôm nay thấy được ai?" Ai ngờ ba người cũng không để ý tới hắn, như trước nhàn nhã ăn cơm của mình." các ngươi sao có thể như vậy" Ngũ vị thấy mọi người ko để ý đến hắn, sốt ruột nói:" Ta nói cho các ngươi biết, ta hôm nay nhìn thấy người phụ nữ bán thịt rồng" chỉ nghe 1 tiếng "Cạch" chiếc đũa trong tay Thiên Hựu rơi xuống đất. Triệu Vũ kích động đứng lên:" Ngũ vị, ngươi nói thật chứ?" Ngũ Vị thấy Triệu Vũ nghi ngờ lời nói của mình, cũng tức giận đứng lên:"đương nhiên, ngay tại huyện nha gần đây, ko tin ngươi có thể..................."chưa kịp nói xong chợt thấy cái bóng trắng tông cửa xông ra. "Thiên Hựu ca" "Công tử" San San cùng Triệu Vũ cũng đuổi theo.
"Làm cái gì vậy?"Ngũ Vị ngỡ nàng nhìn hành động của 3 người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro