Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥Chương 2♥

Ngũ vị ngỡ ngàng nhìn bộ dạng chạy băng băng ra ngoài của 3 người, lòng ngập tràn sự khó hiểu, buông đũa xuống đuổi theo, phát hiện 3 người đã dùng khinh công đi mất

- ai~, thật là, lần này cũng không phải là bổn thiếu gia ta không đi tìm các ngươi nga!

tiếp tục cầm đũa chiến đấu với mâm cơm, sau khi cơm no rượu say phủi phủi tay lên lầu nghỉ ngơi.

"Các ngươi thích làm khổ bản thân thì cứ làm khổ bản thân đi, bổn thiếu gia đi ngủ trước!"
Ngũ vị rung đùi đắc ý đi lên lầu.

Bên kia huyện nha phụ cận

Trời đã tối, trên đường người đi lại rất ít, lúc này có ba đạo nhân ảnh xuất hiện, áo trắng là Thiên Hựu, áo lam là Triệu Vũ, còn hoàng y là San San. Khí chất khác nhau, lúc này lại tản ra cùng hơi thở, đó chính là sốt ruột.

-Tiểu Vũ, ngươi tìm phía đông. Ta cùng san san tìm phía tây!

Thiên Hựu hạ lệnh dứt khoát, trong giọng lộ ra lo lắng
- Vâng!

Triệu vũ cũng không nói nhiều. Hai hàng nhân liền phân công nhau tìm kiếm. Vì đang ở đường lớn, mấy người cũng không thể la lên thái hậu hoặc mẫu hậu, chỉ có thể yên lặng tìm kiếm. Nửa canh giờ trôi qua, vẫn ko thấy ai.

-  Thiên Hựu ca, nghỉ 1 lát đi

San san nhìn thấy sự lo lắng của Thiên Hựu cùng nỗi thất vọng trong đôi mắt, cũng ko mở miệng nói. Thiên hữu trong lòng cũng hiểu được, huyện nha phụ cận chỉ lớn như vậy, nửa canh giờ đã đem nơi này xơi tung lên, nhưng hôm nay cái gì cũng ko có, chẳng lẽ là ngũ vị nhìn lầm rồi, hay là mẫu hậu đã muốn rời đi? Thiên hữu trong lòng nổi lên từng đợt chua xót. ông trời ơi, rốt cuộc khi nào thì ngài mới bằng lòng làm cho chúng ta mẫu tử đoàn tụ? Ta lại làm sai cái gì ngươi phải như vậy trừng phạt ta?

- Thiên Hựu ca!

SS từ sâu trong đôi mắt đã hiểu được tâm tư của hắn, hắn lại đang tự trách, trong lòng nàng có chút đau đớn.

- Thiên Hựu ca, đừng suy nghĩ quá nhiều, Thái Hậu cát nhân thiên tướng, sẽ ko có việc gì đâu, lão thiên gia cảm động sự mong nhớ của huynh chắc chắn cho huynh tìm được thái hậu!

San San ko nén nổi cầm lấy tay Thiên Hựu.
Cảm nhận được trên tay truyền đến ấm áp cùng lời nói ôn nhu của San San, tâm Thiên Hựu ko khỏi 1 trận ấm áp, cúi đầu nhìn nữ tử trước mắt. 3 năm, thấm thoát SS đã làm bạn với hắn được 3 năm, 3 năm này với biết bao gian khổ chính hắn trong lòng rất rõ, rất nhiều lần bản thân thậm chí chống đỡ ko được, nhưng nữ tử trước mắt chưa bao h nghĩ sẽ buông tay, lặng lẽ ở bên cạnh, ko cần hồi báo, vì hắn mà ra sống vào chết, hắn luôn để trong lòng, nàng luôn giữ 1 vị trí êm ái trong tim hắn. Với Triệu Vũ, hắn bằng lòng vào sinh ra tử, với nàng là hắn nguyện ý đồng cam cộng khổ, hắn ko thể rời xa nàng.

San san nhìn thấy Thiên Hựu ngẩn người, trong lòng lại trào ra bất an, đưa tay đặt lên 2 má hắn
- Thiên Hựu ca, huynh làm sao vậy, đừng dọa muội nha?

SS bất an nhìn Thiên Hựu, khiến hắn rốt cục dừng lại suy tư, nhìn SS trước mặt, ôn nhu nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trên mặt mình vỗ nhẹ. Trấn an nàng.

- San San, ta không sao! :)

Thấy thiên hữu không có việc gì, San San như trút được gánh nặng, nở nụ cười, nhưng cảm giác được bàn tay của mình được nắm bởi 1 bàn tay to lớn khác, bất giác có chút đỏ mặt. Thiên Hựu đương nhiên biết nguyên nhân SS đỏ mặt, nhưng vì bộ dạng hiện tại của nàng rất mê người, hắn một chút cũng không nghĩ muốn buông nàng ra. Ý xấu cùng San San như vậy ko nói gì. San San sắc mặt đỏ bừng, muốn thu tay lại Thiên Hựu lại ko buông, nghĩ muốn nhắc nhở hắn nhưng chính mình lại ngượng ngùng. Cứ như vậy. hai người đứng dưới ánh trăng hồi lâu, không khí ấm áp mà hài hòa.
♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥+♥
-------------------------------------------

Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thiên Hựu cảnh giác quay đầu lại, nhưng nháy mắt đứng yên tại chỗ. trước mặt là người phụ nữa trung niên đang cúi đầu tìm kiếm gì đó, 1 thân quần áo vải thô, trên đầu chỉ có một cây mộc sai, từ trên xuống dưới ko có chút gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt lại làm cho thiên hữu tâm tâm niệm niệm mười mấy năm.

- Mẫu hậu?

Hắn ko thể tin được chỉ dám thở nhẹ, tựa hồ sợ rằng thanh âm lớn 1 chút sẽ làm hắn thức dậy, điều này thật khiến hắn ko thể tin, giống như là mơ vậy. Người Phụ nữ nghe thấy thanh âm phía trước ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, có chút vui sướng, có chút ko xác định
-  Ngươi là......Long nhi?

Nghe được thái hậu mở miệng, Ngọc Long kích động chạy như bay đến trước mặt ôm lấy bà

- Mẫu hậu, ta là Long nhi, là Long nhi của người!

thái hậu cũng kích động, nước mắt lưng tròng ôm lấy đứa con của mình, một bức thiên luân chi nhạc. San san vui mừng đứng ở một bên xem, đột nhiên phát hiện trong thần sắc thái hậu hiện lên một tia vô cùng tàn nhẫn, lại rất nhanh dấu đi, nhanh đến nỗi san san cơ hồ nghĩ rằng chính mình nhìn lầm rồi. Nhưng nàng ko có nhìn lầm, bởi vì ko biết Triệu Vũ xuất hiện khi nào cũng nhìn thấy, 2 người liếc nhau, xác định hoài nghi. TV đang định hành động lại nhận thấy ánh mắt SS nhắc nhở ko được nóng nảy, lại kiềm chế cơn giận xuống. SS đau lòng nhìn Thiên Hựu, làm sao có thể để hắn thừa nhận thêm 1 lần thất vọng, xem ra thái hậu giả chưa có ý hành động ngay lập tức, vậy tương kế tựu kế đi, vừa lúc chính mình trong lòng có một  ý tưởng, cũng là để cho thiên hữu ca vui vẻ trong chốc lát.

SS nâng bước đến bên 2 người trước mặt.

- Thiên Hựu ca, chúng ta vẫn là về khách điếm đi, nơi này không phải chỗ ở lâu.

Thiên Hựu lúc này cũng lau khô nước mắt nói.
-  Mẫu hậu, chúng ta về khách điếm trước!

Hắn cười thực dịu dàng.
Một hàng bốn người hướng khách điếm đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro