CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vài ngày cứ trôi qua trong bình yên như vậy.

Một hôm, Santa đã hoàn thành buổi tập và bước ra khỏi phòng nhảy, nhưng bị người phía sau chặn lại "Santa! Bây giờ anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh", là Kiko.

Santa lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy còn sớm, gật đầu đồng ý với Kiko, "Đi qua quán cà phê đằng kia nói đi, anh cũng hơi khát"

Hai người cùng nhau đi vào quán cà phê, gọi đồ uống và tìm một chỗ ngồi xuống, Kiko ngồi đối diện với Santa, nhưng thái độ của cô hôm nay rất khác, không phải là sự hấp tấp thường thấy mà có chút ngại ngùng. Đồ uống được mang lên rất nhanh, Kiko khẽ cắn ống hút trong vô thức tỏ rõ vẻ lo lắng, Santa nhìn sắp đến lúc Riki tan sở, cậu muốn về nhà mua rau và nấu ăn nên đành lên tiếng trước "Kiko có việc gì vậy?"

"Cái đó ... cái đó ..." Kiko do dự hồi lâu không nói ra được.

"Hở?"

"Em, em thích Santa! Em thích anh từ lâu rồi! Nghe tin anh bỏ nhà đi, em đã tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, em đã định bỏ cuộc, không ngờ anh đã quay lại đây. Nên em nghĩ lần này dù có thế nào đi nữa em cũng muốn nói rõ với anh, em muốn được trở thành một dancer giỏi như anh, dù bây giờ em chưa có gì cả nhưng em nhất định sẽ cố gắng để có thể được đứng bên anh. Anh chấp nhận lời tỏ tình của em nha?!" Kiko càng nói càng hưng phấn, nói xong có vẻ đã bình tĩnh lại.

Nghe lời thú nhận của Kiko, Santa chợt nhớ lại những gì mình đã nói với Riki trước đây.

Đối mặt với người bạn đã quen biết vài năm, cậu hơi khó xử khi nói những lời từ chối. Cậu gãi đầu "Xin lỗi Kiko, anh thực sự không thể đồng ý được, vì anh cũng có người mình thích. Anh hiểu cảm giác của em, anh biết thích một người thực sự không dễ dàng. Thực sự xin lỗi em."

Khi nghe câu đầu tiên của Santa là xin lỗi, Kiko đã hiểu cái kết rồi, nước mắt cô rơi không tự chủ được, cô biết rằng khả năng của việc được chấp nhận là rất thấp, nhưng khi thực sự bị từ chối, cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc "Anh có thể cho em dù có chết thì cũng được rõ ràng một chút không? Em muốn biết Santa thích ai, để em thực sự từ bỏ ..." Kiko chỉ muốn biết cô đã mất Santa vào ai.

"Um ... Người anh thích ... Thích ...  ừm ..." Santa không biết có nên nói cho Kiko biết hay không vì không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, để khiến Kiko có thể từ bỏ, Santa đành thú nhận "Kiko có còn nhớ Riki đã ở trong phòng nhảy với anh ngày hôm đó không?"

"Vẫn nhớ, đó không phải là anh họ của anh sao?"

"Thật ra ... anh ấy không phải anh họ của anh, anh sống ở nhà anh ấy, anh ấy là chủ nhân của anh. À, đừng hiểu lầm, là do anh trốn trong nhà Riki lúc trốn nợ. Khi bị đuổi theo, anh đã trốn trong hộp các-tông, sau đó bị sốt rồi ngất đi và được anh ấy cứu. Để tìm nơi ở, anh đã đề nghị được làm thú cưng của anh ấy" Santa cho hay

"Anh, anh cũng như Riki, không phân biệt giới tính, cũng không có gì khác, chỉ là anh thích anh ấy, dù cho giữa bọn anh có bao nhiêu không phù hợp, thì anh vẫn chỉ thích anh ấy. Vì vậy, xin lỗi Kiko, anh không thể chấp nhận lời tỏ tình của em, bởi vì anh cũng sẽ vì người anh thích mà cố gắng"

Lúc này Kiko hoàn toàn sốc, cô không thể biết rằng việc cô nghe một người tình nguyện làm thú cưng trong nhà người khác khiến cô sốc, hay việc cô biết được rằng Santa thích con trai "Vậy là Santa luôn thích con trai sao?" Cô muốn biết có phải cô đã thua ngay từ đầu hay không.

"Có vẻ như không phải. Trước đây anh từng nghĩ mình thích con gái, nhưng với Riki thì khác. Khi gặp anh ấy, anh hiểu một câu. "Khi bạn gặp một người lộng lẫy như cầu vồng, bạn sẽ nhận ra những người khác chỉ là đám mây"

Nghe câu trả lời này, Kiko biết mình thật sự không còn hy vọng "Vậy thì, xin lỗi Santa, tuy rằng em không mong anh thích một người con trai nhưng em vẫn mong anh được hạnh phúc. Dù em không thành công trong tình cảm này nhưng em vẫn muốn gửi đến anh lời chúc phúc. Đừng lo lắng, em rất kín miệng, sẽ không nói gì đâu, dù sao đây là cuộc sống của anh, nên dù là bạn, em cũng sẽ không nói thêm bất cứ điều gì. Ừmm.. chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?" Kiko hỏi câu cuối trước khi rời đi.

"Ừ." Santa không muốn mất đi một người bạn đã quen biết nhiều năm như vậy

"Thôi, ngày mai hẹn gặp lại ở phòng tập, đừng trốn đó nhé, hahaha, em đi đây." Kiko nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. Còn lại Santa ngồi bần thần cầm ly rượu, cậu thấy thương cho Kiko và mong cô tìm được người thật sự phù hợp với mình để yêu.

Santa định thần lại, kiểm tra thời gian thấy đã muộn, cậu còn phải đi mua sắm, sau sự việc vừa rồi, cậu đột nhiên rất muốn gặp Riki, sự trống trải đang bủa vây tâm hồn, chỉ có Riki mới có thể lấp đầy nó.

Khi cậu vừa mua xong rau từ siêu thị và đang đi bộ về nhà, bất ngờ nhận được tin từ Riki, nói rằng anh tình cờ gặp Nakajima-kun trên đường đi làm về, Nakajima muốn mời Riki ăn thử vài món mới của nhà hàng, không nỡ từ chối nên đành phải đồng ý, để Santa tự ăn tối và không quên nhắn anh sẽ về sớm.

Sao hôm nay lại về sớm vậy? Đang trên đường về nhà nấu cơm cho anh ấy thì lại bị tên Nakajima này bắt đi mất. Sau khi đọc tin, Santa bực bội nghĩ.

Santa âm thầm cố không nghĩ đến nhưng trong lòng lại càng khó chịu, thậm chí còn có cảm giác hoảng sợ Riki sẽ bị giật mất bất cứ lúc nào, hắn quyết định chủ động.
Cậu lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Riki, hỏi nhà hàng của Nakajima ở đâu, Riki nhanh chóng trả lời và gửi cho cậu địa chỉ, không quên hỏi cậu sao lại muốn đến đó. Santa ngẫu nhiên bịa ra một lý do. Dù sao thì cậu cũng chỉ muốn đi thôi. Riki nhìn lý do vô lý của cậu nhóc trong điện thoại, hơi sững sờ ...

"Sao em họ của Riki-kun cũng đến vậy?" Nakajima thấy Riki đang nhìn điện thoại thì mỉm cười "Không có gì đâu, thằng nhóc nói không muốn ăn một mình nên muốn đi theo"

"Hahaha, có vẻ như em họ của Riki-kun khá trẻ con."

"Ừm ... không sao đâu. Mặc dù đôi khi hơi ngây thơ, nhưng cậu ấy đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua"

"Ồ... Vậy à?" Nakajima trầm ngâm nói.

"Nhưng mà, tôi đã không mang ô của Nakajima-kun. Tôi thực sự xin lỗi. Hôm nay tôi đã không mang nó theo" Riki chợt nhớ mình không mang theo ô của Nakajima, rồi lại vô tình gặp lại cậu ấy.

"Không sao, tôi có rất nhiều ô. Lần sau cậu đưa cho tôi cũng không sao."

Santa về nhà, cất các món ăn vào tủ lạnh và đi đến nhà hàng, Riki và Nakajima đã vào trong rồi, có vẻ như hôm nay đóng cửa sớm vì có món mới. Khi cậu mở cửa đi vào, thấy Riki và Nakajima đang ngồi cùng nhau, trên tay mỗi người cầm một ly bia, vừa nói vừa cười, Santa cảm thấy khung cảnh đó trông đặc biệt chói mắt.

"Đây là em họ của Riki-kun phải không? Xin chào, tôi là Nakajima, là bạn của Riki" Nhìn thấy Santa, Nakajima nhanh chóng đứng dậy bước tới.

"Tôi là Uno Santa." Trước sự nhiệt tình của Nakajima, Santa lộ ra một chút lạnh lùng, Riki cũng có chút kinh ngạc. Khi Santa ngồi xuống, Nakajima hỏi cậu muốn uống gì, Santa chỉ hỏi một cốc nước.

Cậu im lặng ngồi bên Riki và lắng nghe họ trò chuyện, đợi các món ăn được dọn lên, cậu lặng lẽ nghe Nakajima giới thiệu về các món ăn mới và nếm thử chúng.

Riki hơi lạ về điều này, rốt cuộc thì chú chó lông vàng này bình thường hoạt bát hơn ai hết, không khỏi có chút lo lắng Riki vội hỏi Santa có chuyện gì, cậu chỉ lắc đầu nói mình ổn. Riki vẫn cảm thấy khó chịu, sờ lên trán thấy cũng không bị sốt, vậy thì có chuyện gì.

Riki không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Thấy Santa không chịu nói gì, anh chỉ sợ cậu sẽ bị ốm, nếu thật vậy, anh phải làm sao.

Suy cho cùng, sức khỏe của Santa quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro