CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Riki .... Em sẽ thực sự ngoan ngoãn. Đừng rời xa em, được không." Santa vươn tay nắm lấy góc quần áo của Riki, nhưng không dám dùng sức vì sợ bị hất đi.

Nhìn Santa đã thấm ướt mưa trước mặt, mái tóc uốn lọn vẫn còn đang nhỏ nước, quầng mắt cũng đỏ hoe, không phân biệt được là nước mắt hay nước mưa. Cậu nhóc này thật sự đã khóc mỗi ngày kể từ khi đến nhà anh, Riki nghĩ vậy.

"Vào nhà trước đi" Rốt cuộc Riki cũng không đành lòng nhìn thấy Santa bị ốm, hôm nay Santa thật sự không có làm sai chuyện gì, nếu muốn nói là sai, thì người đó có lẽ chính là bản thân anh.

Anh đưa tay về phía cậu bé trước mặt, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh một cách vô hồn. Riki khẽ thở dài, anh cũng ngồi xổm xuống và xoa đầu cậu "Tóc ướt thật đấy. Nếu còn không vào nhà lau khô, em sẽ ốm đó, nếu em ốm thì tôi sẽ phải nghỉ làm để chăm sóc em. Em có muốn vậy không?"
Nghe những lời này, cậu trở nên hơi hoảng sợ, "Riki, không, không, em sẽ chăm sóc bản thân mình. Em, em có sức khỏe tốt và sẽ không bị ốm đâu" Cậu ấy cũng lập tức đứng lên, "Chúng ta. .. về nhà?" Cậu thận trọng hỏi

"Ừ, về nhà thôi" Riki hạ ô, ôm Santa lại, cùng Santa về nhà trong mưa.

Về đến nhà, Riki bảo Santa đi tắm nước nóng rồi nói chuyện.

Riki ngồi trên sô pha nghe tiếng nước trong phòng tắm, nghĩ đến chuyện vừa rồi, tên nhóc này thật là, muốn đợi người thì có thể ở nhà, sao phải ngồi xổm dưới mưa mà đợi chứ. Nếu bị sốt thì làm sao? Trong tâm trí của anh, nếu cậu ấy thật sự bị ốm, liền cảm thấy rất khó chịu.

Santa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Riki đang ngồi trên sô pha suy nghĩ điều gì đó, cậu không dám làm phiền anh chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, cậu không trách Riki không trả lời điện thoại của mình, cậu chỉ biết miễn đó là Riki thì cậu vẫn sẽ luôn chấp nhận. Chủ nhân, cậu ấy sẽ luôn yêu Riki, đối với cậu ấy, chủ nhân là quan trọng nhất.

Khi Riki trên ghế sô pha phản ứng lại, phát hiện Santa đứng ở một bên không phát ra tiếng động, như thể sợ làm phiền anh. Riki tức giận đến mức không thể nói ra khi nhìn thấy ánh mắt thận trọng của Santa.

"Lại đây sấy tóc đi." Riki ra hiệu cho cậu ngồi xuống trước ghế sô pha, cầm máy sấy tóc bên hông lên, sấy tóc cho Santa.

Vừa sấy Riki chợt nhớ đến cô gái tên Kiko hôm nay, lại nhớ cô gái đó khi nắm tay Santa như thế nào, càng nghĩ càng thấy khó chịu, anh giả bộ dửng dưng nói "Cô gái tên Kiko hôm nay có vẻ rất vui khi gặp em, hình như cô ấy thích em. "

"Em cũng không biết."

"Vậy nếu cô ấy thích em thì sao?" Santa hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Riki, Riki vội vàng nói tiếp, "Không phải tất cả con trai ở độ tuổi của em đều thích những cô gái như thế sao?"

"Chà, thật khó để nói như thế. Tình cảm của mỗi người đều quý giá, nhưng nếu Kiko thật sự thích em thì em nghĩ mình không thể đáp lại, tình cảm phải xuất phát từ hai phía mới có ý nghĩa. Em không muốn cô ấy lãng phí tình cảm cho mình, bởi em cũng đã có người mình thích, và em cũng đang mong chờ sự hồi đáp từ người đó"

"Santa đã có người mình thích à?" Khi Riki nói điều này, anh cảm thấy có chút chua xót không thể giải thích được, chắc chắn rằng ngay cả là thú cưng thì vẫn sẽ có người mà cậu ấy thích và một ngày nào đó cậu ấy sẽ ra đi.

"Đúng vậy, em có thích một người, nhưng hình như anh ấy không biết, cũng không biết bao giờ anh ấy mới hiểu được trái tim em." Santa thực sự hơi lo lắng khi nói điều này, cậu không biết Riki sẽ nghĩ gì khi nghe những điều cậu nói.

"Thật tuyệt khi có người mà em thích, Santa rất dễ thương, chắc chắn em sẽ được hồi đáp" Riki giả vờ không quan tâm nói.

"Thật... vậy, Riki thì sao, Riki có người mình thích chưa?" Santa thận trọng hỏi.

"Anh à? Anh không có, anh thậm chí còn không có bạn bè. Anh không biết phải tìm ai nếu muốn thích một người" Riki có chút bất lực.

"Vậy nếu Riki muốn thích một người, thì thích em đi! Em vẫn luôn thích Riki!"

"Cái gì? Santa đã có nguòi mình thích, sao lại còn muốn anh thích cậu? Santa muốn trở thành một tên tồi tệ sao?" Riki nghe Santa nói, trong lòng như có gì đó xúc động, nhưng lại nghĩ đến Santa đã có người mình thích mà lòng chua xót.

"Cho dù em thích ai, thì người em thích nhất phải là Riki! Và làm sao Riki biết rằng em không thích anh?" Santa nói nửa câu đầu rất nghiêm túc, nhưng sau đó lại giả vờ nói nửa thật nửa đùa, cậu cảm thấy vẫn có gì đó chưa được thoải mái.

"Được rồi, anh thích Santa nhất." Giọng điệu của Riki như đang dỗ bọn trẻ ở nhà vậy. Santa biết Riki không nghiêm túc nên hơi mất hứng. Đột nhiên, khi nhớ đến lúc Riki về nhà hôm nay, một điều gì đó loé lên trong đầu cậu "Hôm nay ai đã đưa Riki về nhà?"

"Ồ, đó là Nakajima-kun, đồng nghiệp cũ của anh, nhưng bọn anh đã không liên lạc sau khi anh ấy từ chức. Anh không nghĩ có thể gặp được anh ấy trong bữa tối hôm nay. Anh ấy đã mở nhà hàng, công việc kinh doanh có vẻ tốt. Nakajima-kun thật sự rất tuyệt vời" Riki nói một cách chân thành.

Nghe Riki khen Nakajima, càng nghe càng cảm thấy khó chịu, mở nhà hàng thì có gì tuyệt vời, cậu vẫn có thể thắng cuộc thi nhảy, tại sao Riki lại không khen cậu ấy "Đúng vậy, anh ấy thật là giỏi."

"Tại sao lại khó chịu thế này? Không phải Santa đã hỏi anh sao? Anh và Nakajima-kun giờ là bạn, tình cảm cũng rất tốt. Cậu ấy không chỉ đưa anh về nhà mà còn cho anh mượn ô"

"Chiếc ô do Nakajima đưa ?!" Giọng điệu của Santa có phần ngờ vực.

"Ừ, làm sao chúng ta có thể mang ô khi ra ngoài được? Nakajima-kun nói rằng sẽ ổn nếu trả lại cho cậu ấy khi bọn anh gặp nhau lần sau." Riki không nghĩ là có vấn đề gì, và nhìn Santa một cái nhìn khó hiểu. "Có gì sao?"

Santa nhìn Riki với vẻ mặt vô tội, nhưng radar Gougou trên đầu cậu đã phát ra cảnh báo "dididi". Tên Nakajima này thực sự chỉ xem Riki là bạn sao?

"Không có gì đâu, chỉ là đây là lần đầu tiên em nghe Riki nhắc về bạn của anh" Santa quyết định trước tiên phải quan sát động tĩnh của đối phương, không nên kích động, nếu không sẽ phản tác dụng.

Riki sấy xong tóc cho Santa thì quay về phòng, nằm trên giường nghĩ về những gì Santa đã nói, cậu ấy nói thích mình nhất, cũng mong mình sẽ thích cậu ấy, đúng không? Riki trong lòng rất vướng bận, nhưng lại ngại ngùng không dám hỏi thẳng Santa, cũng không rõ là mình thích Santa hay là chỉ là tính chiếm hữu thú cưng.

Đột nhiên, cửa phòng được mở ra, Riki ngồi dậy, nhìn Santa đang đứng ở cửa "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, em chỉ muốn ở cùng với Riki, nhưng nếu em không chủ động đi tìm Riki, thì có lẽ Riki sẽ không chủ động tìm em, cho nên em muốn hỏi, Riki anh có muốn không?"

Riki sững sờ khi nghe được những lời bày tỏ này, chợt nghĩ đến một câu mình đã đọc trước đó "Chỉ khi nào anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa."

Riki im lặng một lúc.

"Em vào đi"

Cho dù là tính chiếm hữu hay thật lòng yêu thích, ít nhất tại thời điểm này, anh cảm thấy rằng mong muốn của anh và Santa đều giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro