CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, cửa phòng tập nhảy đột nhiên bị đẩy ra, là một cô gái trông rất đáng yêu, Riki bất giác quay lại nhìn Santa.

"Santa! Cuối cùng thì anh cũng đến! Hôm qua em không có ở đó, em còn tưởng là Furukawa đã nói dối"

Đôi mắt cô gái nhỏ này như đặc biệt sáng lên khi nhìn Santa, dường như chẳng để ý thấy Riki đang đứng bên cạnh, cứ thế bước ngang qua anh mà tiến đến nắm tay Santa "Em đã lâu rồi không gặp anh, nhắn tin anh cũng không trả lời, em còn tưởng sẽ không gặp lại anh nữa" thật sự nhìn ra cô ấy đang rất vui.

Santa đang bị giữ chặt hơi cứng người, anh nhìn Riki như cố giải thích điều gì đó.

Riki cảm thấy hơi xấu hổ khi đứng bên cạnh như người ngoài cuộc, bây giờ anh là anh họ của Santa không phải là chủ nhân của cậu ấy.

"Này, đây ... có phải là bạn của Santa không?" cô gái lúc này như mới nhìn thấy Riki, quay sang hỏi Santa với vẻ bối rối.

"Đây là anh họ của anh, Riki. Còn đây là bạn học cấp 3 của em, Kiko" Santa nhanh chóng giới thiệu.

"Xin chào Kiko, cứ gọi anh là Riki." Dù cảm thấy xấu hổ nhưng Riki vẫn thể hiện sự điềm tĩnh của người lớn trước mặt cô gái. "Hôm nay không có việc gì nên anh muốn đến đây chơi một chút. Hình như em có chuyện muốn nói với Santa, đúng lúc công ty cũng vừa gửi tin nhắn bảo anh giải quyết tí việc. Vậy anh về trước, hai em cứ ở lại chơi vui nhé"

Nói xong Riki quay lưng bỏ đi không cho Santa có cơ hội mở miệng. Bước ra khỏi phòng tập, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút tức giận. Con trai ở tuổi này có bạn bè cũng là chuyện thường tình mà, lúc anh gặp Furukawa cũng đâu có vấn đề gì nhưng không hiểu sao khi thấy sự xuất hiện của Kiko anh lại thấy khó chịu. Có cảm giác như thú cưng của mình không còn hoàn toàn thuộc về mình nữa. Chết tiệt! Cái tâm lý sở hữu này là sao chứ!

Thực ra anh không có việc gì, chỉ là muốn kiếm cớ bỏ đi, để lại không gian cho Santa trò chuyện với bạn cũ của mình, dù sao cũng là một cô bé đáng yêu trạc tuổi cậu ấy. Một nam sinh như Santa chắc chắn được rất nhiều bạn nữ ở trường yêu thích.

Riki cứ đi lang thang trên đường. Dù anh đã ở đây nhiều năm, nhưng số lần anh đi lang thang như thế này có thể đếm trên bàn tay. Về cơ bản anh đều không ra khỏi nhà vào cuối tuần mà thích ở một mình hơn. Đột nhiên, anh bắt đầu suy nghĩ về việc nuôi thú cưng có đúng không. Đã lâu rồi anh không có tâm trạng thất thường như thế này, dù đây là điều tốt hay điều xấu, Riki vẫn thấy hụt hẫng.

Chợt ngửi được mùi thơm của một quán ăn ven đường, thấy bụng có chút đói, nhìn trúng một quán rượu có vẻ ổn, anh đẩy cửa bước vào, tìm một chỗ ngồi xuống. Anh gọi ngẫu nhiên một ít đồ ăn và một ly bia, bỗng lúc này có người vỗ vai Riki, anh quay đầu lại "Trời ạ, đúng là Riki, còn tưởng là nhầm rồi chứ, Riki có nhớ tôi không? Tôi là Nakajima, từng làm chung công ty với Riki đó"

Riki nhớ anh ấy, là đồng nghiệp cũ ở phòng marketing bên cạnh, hai phòng gần nhau, sau khi tan sở thường ăn tối với nhau, Nakajima thường nói chuyện với anh ấy lúc vào làm hay tan sở, nhưng sau đó anh ta dường như bỏ việc và bắt đầu kinh doanh riêng, sau đó hai người không còn liên lạc nữa.

"Vẫn nhớ, là Nakajima-kun làm ở bộ phận marketing, nhưng cậu không phải bắt đầu kinh doanh sao? Cậu cũng đến đây để ăn à?" Riki hỏi với vẻ bối rối.

"Hahahaha, nhà hàng này của tôi" Nakajima cười và vỗ vai Riki, rồi ngồi xuống đối diện với anh.

"Hả? Mở một nhà hàng sao? Tôi đã nghĩ Nakajima-kun sẽ tự thành lập công ty. Thật bất ngờ đó" Riki bị sốc vì điều này. Nakajima vốn là một nhân viên giỏi trong công ty trước khi anh ấy từ chức, cả lãnh đạo cảm thấy tiếc khi mất đi anh ấy.

"Con người mà, tôi đã học một chuyên ngành trái với ước mơ, tôi cũng đã cố gắng đi làm chăm chỉ trong vài năm. Cuối cùng tôi đã nhận ra bản thân mình thật sự muốn mở một nhà hàng nhỏ và làm ông chủ. Hahahahaa, không có triển vọng lắm đúng không?"  Mặc dù Nakajima nói như vậy, nhưng nhìn cậu ấy lại đang rất vui vẻ.

"Không, không, thật tuyệt khi có thể mở một nhà hàng như vậy. Tốt hơn hết là tôi vẫn nên đi theo những lãnh đạo công ty như trước, nhưng không thể tốt bằng Nakajima-kun" Riki gặp lại một người quen cũ từ lâu không gặp, cả hai bắt đầu trò chuyện say sưa. Một vài nhân viên ghé qua chào hỏi, làm ông chủ quả thật rất nhàn nhã, Riki thầm nghĩ về nó.

Tiếng điện thoại đổ chuông giữa chừng, Riki xoay điện thoại để tắt tiếng mà không thèm nhìn, "Này, Riki-kun không nghe máy à? Hình như đã đổ chuông mấy lần rồi" Nakajima nghe thấy một hồi chuông điện thoại khác vang lên liền nhắc nhở anh ấy.

"Không sao, gần đây thực sự có quá nhiều quảng cáo gọi để giới thiệu nhà và xe. Từ chối cũng vô ích." Riki nhún vai.

"Thật vậy." Nakajima cũng có một biểu hiện đồng cảm.

Riki nhìn thời gian thấy đã trễ, cũng nên về rồi. Mặc dù anh ấy không muốn nhìn thấy con vật cưng khiến anh không hài lòng ở nhà, nhưng dù sao anh cũng là một người chủ có trách nhiệm, không thể chỉ nói suông được. Sau khi chào tạm biệt Nakajima, anh bước ra khỏi nhà hàng chuẩn bị rời đi, lúc này Nakajima đuổi kịp anh và nói: "Hay là để tôi đưa Riki-kun về, tôi có xe. Ở nhà hàng đã có nhân viên trông rồi"

Thấy bầu trời hơi u ám sắp mưa, Riki lại không mang ô nên sẵn sàng đồng ý.

Quả thật trời liền đổ mưa sau khi anh vừa lên xe, tiếng mưa rơi tí tách, nhìn cảnh đường phố không ngừng chuyển động bên ngoài cửa kính, rõ ràng là khung cảnh quen thuộc, nhưng nhìn vào lúc này khiến anh cảm thấy một số đau lòng không thể giải thích được.

"Đến rồi à?" Riki chán chường hỏi. Nakajima phóng xe xuống nhà Riki "Này, sao người đó lại ngồi xổm trong mưa vậy, Riki-kun có biết người đó không?" Anh đột nhiên nhìn thấy có người ngồi xổm bên cạnh nhà dưới mưa một cách đáng ngờ.

"Có, tôi đi trước, Nakajima-kun, gặp lại lần sau." Riki nhìn chằm chằm vào người đang ngồi xổm trên mặt đất, mở cửa xe bước xuống.

"À, khoan đã Riki-kun, giữ lấy ô đi, mặc dù nó rất gần nhưng đừng để bị ướt" Thấy Riki chuẩn bị xuống xe, Nakajima vội vàng đưa một chiếc ô cho anh.

"Cảm ơn, tôi sẽ trả lại cho cậu lần sau." Riki cầm ô và bước ra khỏi xe.

"Được rồi, lần sau gặp lại!" Nakajima không lái xe đi ngay, mà dừng ở chỗ cũ, đợi Riki đồng ý hẹn gặp lần sau mới chịu rời đi.

Riki mở ô và đi về phía người đang ngồi xổm dưới mưa.

"Santa, em làm gì ở đây? Sao không lên nhà?" Riki nhìn Santa đang ngồi xổm ở đó, có chút bất lực, tại sao đứa nhỏ lại ngồi ở đây, đâu phải không có chìa khóa.

"Tại sao Riki không trả lời cuộc gọi của em?" Santa ngước nhìn Riki, người đang cầm ô đứng trước mặt cậu, phớt lờ những câu hỏi của Riki và tiếp tục hỏi "Tại sao anh không trả lời điện thoại của em, Riki ... Riki không cần em nữa, Riki ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro