Phần Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

x Sanri

xAU,ABO

1

Riki ở Trung Quốc có rất nhiều người quen, xong chân chính kết bạn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đối với anh, được làm quen và tiếp xúc với người mới điều mới là một niềm vinh hạnh. Nhưng anh lại không quá giỏi giao tiếp, vậy nên các mối quan hệ cá nhân chỉ nông nông cạn cạn dừng lại ở mức độ nhận thức thông thường.

Ngoại trừ Santa, những người duy nhất có thể cùng anh nói vài lời chân thành chỉ còn AK và Vu Dương chung công ty.

Đây là năm thứ ba sau khi Riki và Santa kết hôn, và là năm đầu tiên họ cùng nhau tới trung Quốc. Santa vô tình  thu được không ít nhân khí nhờ một số hoạt động ở Trung Quốc, ký hợp đồng với một công ty chủ quản không tệ. Thực lực gia trì, lại được công ty coi trọng, sự nghiệp của Santa lên như diều gặp gió.

Riki trước là biên đạo nhảy, sau này nguyện ý theo Santa sang Trung Quốc làm vợ toàn thời gian.

Trong cuộc hôn nhân không tình cảm này, song phương, suốt 20 năm cuộc đời, chỉ biết sống cùng cha me. Ấy vậy mà, từ sau khi kết hôn, họ chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần, đến Trung Quốc phát triển cũng là ý kiến của cả hai. Hai người đồng điệu về mọi mặt, không có ngoại lệ. Tuy nhiên, Riki đối với cuộc sống nhàn rỗi có chút cảm thấy mệt mỏi, muốn ra ngoài tự mình kiếm việc. Sau này vừa hay lại đuoejc Santa giới thiệu vào công ty của cậu làm lão sư dạy nhảy.

Riki, một mặt, vì sự nghiệp của Santa mà từ bỏ công việc ở quê hương, theo Santa tiến vào Trung Quốc. Mặc khác, là muốn nhờ cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm dài lâu. Nhưng trên thực tế, kể từ khi tới đây, cả hai có rất ít thời gian để sinh hoạt cùng nhau, phần lớn đều là anh ôm chăn ngủ thiếp đi trong căn phòng cô quạnh.

Sự nghiệp của Santa ngày một vượng, Riki cảm thấy mình không thể tiếp tục lười biếng, tiếp nhận lời giới thiệu của Santa, mang theo một chút kiến thức cơ bản, bắt đầu toàn tâm toàn ý trở thành biên đạo nhảy. Một phần xuất phát từ tình yêu đối với vũ đạo của Riki, một phần anh hy vọng Santa sau này, có thể ở trên sân khấu, nhảy điệu nhảy mà anh biên.

Sau khi đi làm, trở nên bận rộn là chuyện vô cùng bình thường. Riki mới đầu còn cho rằng công việc này sẽ kéo gần khoảng cách giữa anh và Santa lại, xong mọi chuyện không phát triển thuận lợi như anh muốn.

Anh và Santa, một trước một sau sân khấu, anh bận rộn biên đạo, Santa bận rộn chạy show khắp nơi, đến cả nói chuyện cũng chỉ một hai câu chắp vá, đừng nói gì tới thế giới của riêng hai người. Cả hai, từ tác phong, sự nghiệp tới quỹ đạo sinh hoạt đều vô cùng trái ngược, ngay cả việc chung sống cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.

Nhưng liên quan tới chuyện này, không ai rõ ai là người có vấn đề trước.

Hai người đã rất lâu không nhìn thấy mặt nhau, có thì cũng rất ngắn. Riki sẽ trêu chọc bọng mắt ngày càng thâm quầng của Santa. Santa vòng tay ôm anh và nói rằng anh gầy đi không ít, chưa kịp cùng nhau hàn huyên tâm sự, thì lại bị một cuộc điện thoại nào đó phá bĩnh, vội vàng đến rồi hớt hải đi.

Ngôi nhà rất lớn vậy nên để trông cho bớt vắng vẻ, Riki bèn nuôi một chú chó.

Lúc này AK đang ôm chó chạy vòng vòng trong nhà, Vu Dương thoải mái tựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách, kêu AK cẩn thận một chút. Riki mặc tạp dề quẩn quanh trong bếp, đặc biệt nấu các món ăn Trung Quốc để chiêu đãi hai vị khách.

"Ối sắp 12 giờ rồi, sao Santa còn chưa về?" AK ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt toả ra từ bếp, cái bụng liền òng ọc kêu gào.

"Ơ, 12 rồi á? Để anh gọi điện thoại cho em ấy." Riki rửa tay sạch sẽ, chùi lên tạp dề, chuẩn bị lôi điện thoại ra gọi.

"Không cần gọi đâu, Riki lão sư." Vu Dương chậm rãi lột vỏ quýt. "Santa hẳn sắp về tới nơi rồi."

Riki vẫn cầm điện thoại lên. "Vẫn là nên nhắn cho em ấy một cái tin."

Vu Dương chia đôi quả quýt, mình một nửa, nửa còn lại đưa cho cái bụng đói ùng ục của AK. Đối phương còn đang bận ôm chó, nên muốn được phục vụ tận mồm. Vu Dương khinh thường liếc nó một cái, đem quýt bỏ mồm bản thân, ăn xong liền chạy vào bếp, xem anh có cần giúp đỡ gì không.

Riki vừa nhắn xong thì thấy Vu Dương tiến vào bếp, xắn tay áo, xả van nước, chuẩn bị rửa rau, muốn đuổi y ra ngoài nhưng không được. Vu Dương vững như bàn thạch vậy, động tác rửa rau của y so với anh còn thành thạo hơn. "Riki lão sư, chương trình tạp kỹ của Santa phải ghi hình tầm một tháng nhỉ? Trong lúc đó, chưa từng về nhà sao?"

Riki một bên đem cà chua thái hạt lựu một bên gật đầu, "Không còn cách nào khác, sự nghiệp là quan trọng."

AK, đang mải mê chơi với chó, bỗng dưng tiếp lời. "Không thể nói như vậy được. Công việc sao quan trọng bằng lão bà chứ?"

Lời này trong tai Vu Dương nghe không đúng lắm, y đành phải hỗ trợ giải thích, "Đằng sau một người đàn ông thành công là một hậu phương vững chắc. Huống chi Riki lão sư còn biết biên đạo."

Riki cảm thấy xấu hổ vì lời tâng bốc, chỉ cười cười. "Không, không. Mặc dù Santa bảo em ấy thích vũ đạo của anh, nhưng ẻm chưa bao giờ dùng chúng hết á."

Riki trông vô cùng hạnh phúc khi nói, mi mắt cụp xuống, cẩn cẩn dực dực xắt cà chua, biểu tình đầy ôn nhu và bao dung. AK cùng Vu Dương nghe xong đều không khỏi dừng lại mà nhìn nhau. AK trong lòng tự nhủ, xin lỗi Santa sư huynh, em không muốn lắm lời tọc mạch đâu, nhưng mà vợ anh suy nghĩ có hơi chân chất, em không nói không được.

AK thăm dò hỏi, "Riki lão sư, Santa dạo này suốt ngày ở bên ngoài, anh không lo lắng sao?"

Riki suy nghĩ một lúc, "Có lo nha, em ấy phải làm ngày làm đêm, anh sợ cơ thể em ấy không thể nào chịu nổi."

Quả nhiên không cùng tần số não với nó mà. Mặc dù đã đoán được trước, nhưng AK vẫn cảm thấy nhức não muốn chết. Nhịn không được nói một lời khó nghe: "Ý của em là, gần đây có rất nhiều vũ công là Omega, chương trình thì bắt cặp, xong rồi battle, mắt đưa mày liếc, anh nhìn mà không lo lắng à?"

Lúc này. Vu Dương liếc cậu một cái, ý bảo cậu mau ngậm mồm cho tôi. Y biết AK lâu như vậy, thừa biết tình cách của cậu, tuyệt đối không đổi trắng thay đen, có tốt nói tốt, có xấu nói xấu. Nhìn qua cứ tưởng là một rapper hiền lành vô hại; bình thường nói chuyện hầu hết đều khiến người khác yêu thích, nhưng đôi khi nói tới nói lui, nói ra lời vô cùng cay nghiệt.

Mặc dù Vu Dương rất thích tính cách thẳng như ruột ngựa của AK, nhưng đây là chuyện hôn nhân gia đình của người ta, nóng lạnh như nào chỉ có người uống nước mới biết. Chuyện giữa hai người không cần cùng người khác giải thích rõ ràng.

Nhưng AK, đối với việc này, có thái độ hoàn toàn trái ngược. Nó cho rằng càng là người trong cuộc thì càng u mê, chỉ có người ngoài cuộc mới đủ tỉnh táo. Riki rất ít khi ngồi lê đôi mách, một mực tận tâm đứng sau sân khấu nên có thể không hiểu rõ cái giới minh tinh này, nơi càng sáng sủa, xinh đẹp thì càng quan hệ lộn xộn. Tất nhiên là cũng có mấy đoá bạch liên, nhưng chiếm số lượng ít tới đáng thương.

"Anh đừng có thản nhiên như vậy. Santa là Alpha, lại còn xuất sắc như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều Omega thầm thương trộm nhớ. Anh đừng có chủ quan, để rồi ngày nào đó bị lừa đi lại hối hận."

"Anh tin em ấy."

"...Em cũng không bảo là không tin anh ấy. Chính là, em càng tin vào sức hấp dẫn tự nhiên giữa Alpha và Omega. Anh ấy khẳng đỉnh bình thường rất hay đi liên hoan đúng không? Chắc là cũng uống không ít rượu đi? Chẳng phải người đời thường nói say rượu làm càn sao?"

Ánh mắt Riki mông lung, Vu Dương tranh thủ thời gian mượn gió bẻ măng, bốc một nắm cà chua đã cắt, nhét vào cái mồm phá hoại của AK, đồng thời bẻ lái sang đề tài khác: "Rượu vào lời ra, Santa biết đâu lại công bố ảnh đã kết hôn thì sao."

AK bị ép nuốt xuống một đống cà chua, vẫn không chịu bỏ qua, hàm hàm hồ nói. "Ơ chẳng lẽ hai người không biết? CP của Santa đang rất hot gần đây ấy?"

Hết chuyện để nói rồi sao, Vu Dương thực sự muốn đem cái mồm AK bịt lại, "Quản gì mấy couple linh tinh, cuối cùng vẫn về nhà ôm vợ ngủ còn gì?"

AK cảm thấy mình không thể nói nổi với Vu Dương, xua tay nói: "Quên đi, không nói với hai người nữa."

Lòng tin tưởng tuyệt đối với Santa không phải xuất phát từ tình cảm không thể phá vỡ của bọn họ, mà là bởi Santa vô cùng thờ ơ với hầu hết Omega. Đó không phải là sự thờ ở trong tình dục, mà là thờ ơ về thể chất.

Santa khác với Alpha bình thường, có thể là do phát sinh trong quá trình phân hoá. Cậu không nhạy cảm với pheromone của Omega. Ngay cả khi cậu và một Omega động dục bị khoá chung một phòng, cậu vẫn có thể bình tĩnh ngồi im, tâm bất biến như Liễu Hạ Huệ.

Hồi trước, ai cũng hoài nghi cậu là Beta, nhưng sau khi kiểm tra đủ thứ ở bệnh viện, có thể xác định, cậu chính xác là một Alpha.

Liên quan tới tình trạng này của cậu, Bác sĩ đưa ra đề nghị, hoặc là trường kỳ tiêm thuốc để tăng độ mẫn cảm với tin tức tố của Omega, hoặc thông qua hệ thống số liệu tìm cho cậu một Omega có độ tương thích cao nhất.

2.

Cuộc hôn nhân giữa Riki và Santa, vừa được ba mẹ sắp xếp, vừa được cả hai chấp thuận. Riki cho rằng Santa sở dĩ đồng ý là bởi tin tức tố của họ có độ phù hợp cao, nhưng anh đồng ý gả cho Santa không phải vì tin tức tố, cũng không phải vì ba mẹ yêu cầu, mà là vì chính cậu.

Riki kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền đem tên của Santa, Uno Santo, nhớ kỹ. Khi còn nhỏ, ngẫu nhiên nghe được mẹ mình gọi điện thoại buôn chuyện, nửa đùa nửa thật nói sau này để hai đứa nhỏ cưới nhau. Nhưng, đối với câu đùa vu vơ này, Riki lại vô cùng khắc cốt ghi tâm, phảng phất cho rằng đó chính là tương lai của mình.

Tiểu học bị bạn bè khi dễ, liền tự nhận mình là con gái.

Không chỉ là con gái, mà sau này còn muốn lấy chồng.

Tới tận sơ trung, Riki vẫn là một tiểu hài tử đơn thuần chậm nhiệt, chỉ mỗi chuyện thay răng sữa cũng đủ khiến anh nơm nớp lo sợ cả ngày. Anh rất sợ, sợ khủng khiếp, mặc dù mọi người hết sức dỗ dành rằng chiếc răng kia sẽ sớm mọc lại thôi, anh vẫn không thể yên lòng. Về sau, mỗi lần đánh răng đều mang một bụng đầy tâm sự suy nghĩ, đứng trước gương, dùng ngón tay sờ sờ lỗ hổng kia.

Cũng may về sau, răng liền chậm rãi nhú lên.

Khi đó, anh vẫn chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ ở trong cái thế giới thanh thuần của mình, tới cả tâm sự cũng vô cùng trong sáng, giống như một dòng nước bình thường thoạt đến thoạt đi. Nhưng, vẫn nhịn không được, nghĩ tới đối tượng kết hôn của mình một chút.

Riki chưa bao giờ thực sự gặp qua đối phương, chỉ biết cậu ấy sống ở nước ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy Santa là trên TV, lúc đó đối phương thành công giật được Quán Quân tại cuộc thi nhảy Hip-hop quốc tế. Mười bảy tuổi, khí phách áp đảo, phong vân cuồn cuộn.

Từ đó về sau, anh liền để ý tới Santa nhiều hơn. Cho tới thời điểm đối phương 20 tuổi trở về nước, cả hai mới có lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

Santa rất lễ phép, đối với anh gọi một tiếng ca ca (anh.) Khi đó Riki vì quá căng thẳng mà sơ ý vấp một bước, Santa liền vươn tay đỡ lấy anh. Trong một thoáng gần gũi thân mật đó, anh nghe được giọng Santa phát ra từ trên đỉnh đầu. "Anh ơi... tin tức tố của anh mùi hoa cam à?"

Nghe được câu này, ai cũng ngạc nhiên, Mẹ của Santa thì tròn xoe mắt bất ngờ và thích thú: "Santa, con ngửi được mùi tin tức tố của Riki á?"

Cuộc hôn nhân cứ như vậy mà được quyết định, nhìn thì tưởng là cưỡng ép, nhưng Riki lại cảm thấy nó rất là lãng mạn nha, thiên thời địa lợi nhân hoà, giữa biển người mênh mông, gặp được bạn đời có tin tức tố tương đồng 100% chính là nhân duyên nghìn năm có một, từ trên trời rơi xuống.

Không thể là ai khác. Đối với việc này, Riki thậm chí còn không dám nghĩ tới. Anh không rõ tình cảm của mình dành cho Santa là gì, nhưng nếu mọi người hỏi anh có muốn không, anh vẫn sẽ vô thức mà gật đầu.

Nhưng sau khi kết hôn, Riki mới thấu hiểu, không có gì là không thể.

Đêm tân hôn, bọn họ cái gì cũng không phát sinh. Sau đó, trong suốt ba năm chung sống, mỗi lần Riki phát tình, Santa đều không ở bên cạnh. Mỗi khi anh sắp tới kỳ động dục, Santa lại hội họp đủ kiểu, họp báo sát đít. Nhưng thời điểm rời đi vẫn vô cùng chu đáo chuẩn bị đầy đủ miếng dán và thuốc ức chế để anh có thể thành công vượt qua kỳ động dục dai dẳng và khó khăn.

Riki đôi lúc tự hỏi có phải ngay từ đầu anh đã sai rồi không. Giữa hai người bọn họ, có lẽ cũng không phải 100% tương thích, anh với cậu mà nói, bất đắc dĩ cũng chỉ là 1 trong 1 vạn Omega bình thường mà cậu không cảm nhận được thôi.

Anh cũng không phải là ái nhân ngàn năm mới gặp của cậu.

-

Thẳng tới sau này, có một lần Santa say tới bất tỉnh nhân sự, luồn vào trong chăn của anh, giống như mất sạch lý trí, lột bỏ áo ngủ của anh, cưỡng ép anh phát sinh quan hệ. Một lần duy nhất trong suốt mấy năm kết hôn. Alpha trẻ tuổi tất nhiên còn thiếu kinh nghiệm, động tác vẫn còn trúc trắc, cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, đem tin tức tố hoá thành thuỷ triều bao phủ lấy anh, hại anh tới khí lực để thở cũng không có, cơ hồ bị cậu ghim chặt trên giường.

Ngày hôm sau, anh miệng đắng lưỡi khô tỉnh lại, muốn rời giường đi rót cốc nước, chân vừa chạm xuống đất, cảm giác mệt mỏi sau một đêm bị giày vò vô độ liền ập tới, thế giới lập tức đảo điên, cuối cùng té xỉu, nhập viện nằm ba ngày mới khôi phục như cũ.

Đó không phải là ký ức đẹp. Nhưng khi anh vừa tỉnh lại liền bắt gặp gương mặt lo lắng của đối phương, trong mắt tràn đầy ôn nhu và áy náy tới đau lòng.

Riki thực sự không nghĩ trách cứ cậu gì hết. Anh cho rằng sau lần phát sinh quan hệ này cùng ba ngày tỉ mỉ chăm sóc, tình cảm giữa bọn họ sẽ cấp tốc khởi sắc. Lại không ngờ rằng, ngay sau khi xuất viện, hai người liền khôi phục trạng thái hồ yên sóng lặng như ban đầu.

Về sau, Riki cũng không bao giờ thấy Santa uống rượu nữa.

Trải nghiệm không mấy tốt đẹp lại trở thành ký ức mà Riki hết sức trân trọng.

"Bất quá, Riki lão sư, anh cùng Santa không tính có con hả?" Vu Dương, trong lúc Riki vẫn đang cắt cà chua, đập trứng vào bát, cầm đũa lên và khuấy.

Riki bị hỏi tới mức nóng cả mặt.

AK cùng Vu Dương đều là bạn tốt của Santa, ngoại trừ đại diện và trợ lý của Santa thì chỉ có hai người này biết chuyện Santa đã kết hôn. Sau nay, khi Riki trở thành biên đạo nhảy cho công ty của họ, AK và Vu Dương liền đặc biệt chiếu cố anh. Nhưng thực trạng giữa Santa và Riki, AK và Vu Dương cũng không biết nhiều.

Ba mẹ hai bên vẫn cho rằng bọn họ rất tốt - hôn nhân mỹ mãn, hoà hợp hạnh phúc.

Vu Dương cho rằng Riki vì xấu hổ mà không nói nên lời, vừa cười vừa nói. "Hai người xác thực là còn rất trẻ, không cần vội. Nhưng mà, em có cảm giác con của Santa và Riki lão sư sau này sẽ là một thiên tài vũ đạo nha!"

Thời điểm Santa mở cửa liền nghe được mấy câu đó, động tác không khỏi dừng lại một chút. Suýt chút nữa thì quên không đeo lại nhẫn cưới, bên ngoài công tác không tiện đeo, phần lớn thời gian cậu đều cất nhẫn trong túi áo, khi về tới nhà lại đeo lên. Đứng trước cửa, nghiêm túc vuốt ve chiếc nhẫn kia hai lần rồi mới bước vào nhà, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời Vu Dương vừa nói khi nãy.

Santa không thể phủ nhận, trong lòng cậu thực sự mong có một đứa con. Cậu không ít lần từng nghĩ, con của hai người sẽ là trai hay gái, lớn lên giống cậu hay là Riki, thích ca hát hay là nhảy múa, thích ăn ngọt hay ăn cay....

Nếu lớn lên giống Riki thì chắc là sẽ đáng yêu lắm, có khi thực sự giống như lời Vu Dương nói, là một thiên tài vũ đạo.

Thế nhưng, hạnh phúc của người khác đối với bọn họ là điều quá xa xỉ.

Riki chỉ biết cậu đối với tin tức tố của các Omega khác không quá mẫn; nhưng không hề biết rằng, nếu kết hợp với tin tức tố của Omega có độ phù hợp cao, cậu có thể mất đi lý trí, thậm chí phát điên.

Santa mới đầu tính từ chối hôn sự này. Cậu không có cách nào đảm bảo hạnh phúc cho Rik. Nhưng cuối cùng, mưu cầu về một cuộc sống bình thường cùng ích kỷ tự thân đã đánh bại tất cả - cậu khao khát sự ấm áp và tính cách chân thuần của Riki.

Mùi thơm ngào ngạt, chua chua ngọt ngọt, cả đời cậu không bao giờ quên, mang theo vị chát nhẹ của hoa cam.

Thế nhưng sau khi rước vợ về dinh, cậu hoàn toàn không dám vượt quá giới hạn, sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát và làm tổn thương Riki. Hành động thân mật nhất giữa hai người chỉ dừng lại ở một cái ôm hay nụ hôn. Chỉ duy có một lần say rượu làm càn đoạt lấy đối phương đã đủ khiến cậu tự trách không thôi.

Thân thể Alpha và Omega trời sinh tương tích, thế mà lần đầu tiên hai người làm lại như đánh trận, cậu chán ghét cái cảm giác mất khống chế đó. Nhưng hết thảy, chỉ có người cậu thích mới làm cậu mất kiểm soát, đẩy cậu vào vòng lặp vô hạn.

Thời điểm Riki sốt cao tới hôn mê, cậu nắm chặt đôi tay mềm mại của đối phương, nghĩ muốn hôn lên.

Cậu không muốn tổn thương Riki.

Tình yêu và hạnh phúc, phải chăng ngày từ khi cậu vừa sinh ra, đã không xứng đáng có được?

"Santa?" Suy nghĩ bị đánh gãy, nâng mắt nhìn thấy Riki, đang mặc tạp dề hoa, hướng cậu chào hỏi.

Linh hồn Santa dường như tan chảy trước giọng nói và thân ảnh của Riki. Thường xuyên bận rộn công tác bên ngoài, nhưng mỗi khi mở cửa ra, cậu luôn mang một tia mong đợi, mong được cảm nhận hơi ấm gia đình, mong được nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Riki, quen thuộc và ôn hoà tới mức làm cậu vô cùng tham luyến.

"Santa?" Riki lại lần nữa gọi tên cậu.

Santa xốc lại tinh thần, chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy Vu Dương, từ bếp đi ra, đang nghiêm túc chia cắt chú chó và AK, đối với hai người phân biệt chào hỏi một câu rồi mới đem áo khoác cởi ra, rửa tay xong liền chui tọt vào bếp, triệt để đá đít Vu Dương ra phòng khách.

Phòng bếp không thể chứa quá nhiều người bởi sẽ rất vướng tay chân, cộng thêm suy nghĩ muốn dành cho hai người thế giới riêng, Vu Dương thức thời lui ra, ngồi lên ghế salon, lấy cùi chỏ chọc chọc AK. "Thấy không? Tình cảm của họ rõ ràng tốt như vậy, về sau đừng nói lung tung."

"Tao đâu có nói nhảm đâu?" AK bĩu môi. "Tao cũng chỉ là nghĩ tới hạnh phúc của anh em thôi. Họ đã không gặp nhau mười ngày nửa tháng, tình cảm dù tốt đến mấy cũng không tránh được khổ sở nha."

Vu Dương cảm thấy lời nói thật thà của đứa nhỏ này cũng có chút đúng, nhưng sau một hồi cân nhắc, y vẫn cảm thấy không nên. "Cũng không hẳn, gọi điện video vẫn được mà?"

"Mày đang nói tới hẹn hò online à? Sờ không được, ôm không xong, nếu mày thực sự yêu người yêu mày, liệu mày có chịu nổi việc ngày ngày nói chuyện với đối phương qua video call không?"

"... Không cam lòng,"

AK thả cục bông tròn ủm xuống, chống cằm nhìn bóng lưng hai người trong phòng bếp. "Theo tao thấy á, khả năng họ không phải định mệnh."

Vu Dương cũng học theo cậu, chống lấy cái cằm. "Theo tao thấy á, hai người họ vô cùng định mệnh."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro