Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuốn tiểu thuyết không có mở đầu. Chikada Rikimaru khẽ xê dịch cái chân trái đau nhức của mình và lăn xuống từ trên người Uno Santa. Giường vốn rất nhỏ, khiến vết máu lưu lại trên ga trải giường của người khách thuê lạ mặt nhìn có vẻ lớn hơn bình thường. Bụng dưới ướt đẫm mồ hôi, mặc người lau xong lại xuất hiện những vệt ướt át mới. Tình sự tiến hành quá nửa, không ai còn để ý đến việc phải lau đi mồ hôi nữa. Uno Santa đang hút một điếu thuốc, không khí trong phòng vốn đã lạnh lẽo ẩm ướt lại bị cậu ta sưởi ấm trở lại. Xâm nhập vào cơ thể, đốt cháy buồng phổi. Uno Santa vốn không phải dạng người mê thuốc. Giống như mọi cuốn tiểu thuyết thực sự, đều sẽ có phần mở đầu.

"Anh có muốn ra về không?" Uno Santa vừa nói vừa lướt điện thoại. Đèn phòng không bật sáng. Từ phía bên ngoài rèm cửa sổ, sắc tím vàng của hoàng hôn nhập nhoạng bắt đầu tràn vào trong phòng. Màn hình điện thoại của Uno Santa ánh lên màu xanh lam. "Anh nên uống một chút cà phê."

"Anh không muốn cử động nữa," Chikada Rikimaru đáp lại. Những gì anh thuật lại là trạng thái vật lý của cơ thể, một trong số rất ít những sự việc anh có thể để tâm suy nghĩ tại thời điểm này, "Anh ở lại có được không? Anh không thể đi bộ về trong tình trạng như thế này được."

"Có đau không?" Uno Santa cúi xuống, trưước khi chạm mặt với Chikada Rikimaru, cậu ta thở ra một làn hơi đầy khói thuốc. Tay cậu lướt trên cơ thể hãy còn ướt đẫm mồ hôi của Chikada Rikimaru, nhẹ nhàng chơi đùa phần lông mu ướt đẫm giữa hai chân đang không thể khép lại, rồi di chuyển đến huyệt đạo đang sưng tấy khó chịu, "Làm sao bây giờ, vài ngày nữa chắc cũng không đỡ hơn được."

"Không đâu..." Chikada Rikimaru thở ra mấy hơi nhẹ nhàng, vừa căng tràn, vừa thoải mái, "Nghĩ mình lợi hại đến thế cơ à..."

Uno Santa bật cười, hai vai run run khi nghe những lời chẳng rõ vì sao chọc người ta vui vẻ:

"Lại đổ tội lên đầu em đấy. Nếu Riki cứ gian xảo như thế, đến em cũng phải chống lại anh mất thôi."

"Sao hôm nay Santa ồn ào thế?"

"Rõ ràng là ngày nào em cũng ồn ào, 'Giống như lao đến cướp đoạt toàn bộ không khí xung quanh anh, sau đó lại biến mất' - trước kia Riki đã nói thế, phải không? Em thấy mình vẫn như thường ngày, hít vào thở ra. Người ta không có làm gì sai cả."

Chikada Rikimaru nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Uno Santa ra.

"Gần đây, anh có đến viện thăm ngoại."

"À, em biết ..." Uno Santa dụi phần còn lại của điếu thuốc vào chiếc gạt tàn cầm tay, đặt nó xuống đất. Cậu quay người lại, dứt khoát vùi đầu vào cần cổ của Chikada Rikimaru, "Anh nói đi. Em vẫn đang nghe."

"Ca phẫu thuật thành công nhưng mà -  việc tự động hô hấp, ủa? Là tự chủ hô hấp chứ nhỉ? - Chức năng này rất kém. Vì thế cần phải có máy hỗ trợ để giúp ngoại hít vào, thở ra, hít vào, thở ra. Ngoại rất mệt, có lẽ máy móc cũng sẽ mệt theo."

"Máy móc sẽ không mệt đâu. Nó vốn được tạo ra để thay con người chịu đựng mệt mỏi." Hầu kết của Uno Santa đè trên vai Chikada Rikimaru. Anh có thể cảm nhận được, những xung động tự nhiên truyền đến tại cơ quan hình thành ngôn ngữ nơi cậu.

"Trong trường hợp đó, sẽ không còn ngành nghề thu hồi tái chế các thiết bị máy móc phế thải nữa."

"Phế thải vì bị vứt bỏ nên mới gọi là gọi là phế thải! Rõ ràng là lỗi của những người đã vứt bỏ chúng."

Cơ thể phía sau anh truyền tới sự bất an mãnh liệt, Riki suy nghĩ một hồi, sau đó quay sang, vỗ về cái lưng đang cứng ngắc của Uno Santa. Anh nói: "Làm sao vậy, tự nhiên lại xúc động thế."

"Không có gì..." Uno Santa tiếp nhận cái ôm của anh, cậu dùng má cọ cọ anh một lần, rồi lại thêm một lần:

"Mỗi khi Riki bắt đầu nghĩ và nói về những chuyện này, thì cuối cùng ảnh sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm."

"Nguy hiểm... Anh không cảm thấy vậy... Em có cảm giác nguy hiểm sao? Ah, mỗi khi anh suy nghĩ quá nhiều, em quả thật sẽ có cảm giác này sao? Anh không biết... Khó quá... Anh không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Santa à, hôm nay nghĩ không thông nữa."

Chikada Rikimaru nhắm mắt lại. Không cần đến sự hỗ trợ của máy móc, nhịp thở của anh vẫn rất đều đặn. Trong hơi thở của anh, phảng phất có mùi thuốc lá, như có như không. Khi anh mở mắt ra lần nữa, Uno Santa đã không còn ở trong phòng.

"Vậy -- nên --" Uno Santa ném chiếc thìa nhỏ chuyên dùng để ăn đồ tráng miệng vào trong đĩa, tạo ra một tiếng vang lớn. Âm thanh ầm ĩ loảng xoảng khiến cậu co rụt cả người - trông giống hệt một đứa trẻ mới vừa mắc sai lầm - khẽ khàng dùng ánh mắt hối lỗi nhìn những người lạ ngồi quây quần xung quanh cái bàn gỗ. Âm thanh phát ra cũng trở lên nhẹ nhàng dè dặt hơn: "Giống như vầy nè, em đã nói, 'Vậy thì chia tay đi'."

Hôm nay Chikada Rikimaru không ăn món tráng miệng, mà cầm trên tay một chiếc bánh mì sừng bò mềm nhũn vì đã lấy ra khỏi lò nướng từ lâu. "A... lại chọc người khác tức giận rồi, đúng không."

"Thì rõ ràng! Nhưng mà lúc đó em cũng đã thực sự tức giận," Như thể đã thắng một trò chơi không ai ngờ tới, Uno Santa thậm chí bắt đầu tự hào đắc ý, "Tóm lại, cuối cùng, sự việc ồn ào đến mức ai cũng chịu không nổi luôn."

"... Cha mẹ em thì sao, họ sẽ khó xử lắm."

"Chà... ai mà chẳng có những nỗi phiền muộn cá nhân, không như thế này thì cũng như thế khác." Uno Santa lại cầm chiếc thìa lên - từng muỗng từng muỗng - chậm rãi xử lý chiếc bánh pudding trước mặt. "Nhưng mà, nhắc đến hôn nhân, nếu anh chỉ vì gia đình thúc giục mà cam chịu kết hôn, thì cuối cùng người chịu hậu quả nặng nề nhất vẫn là chính anh mà thôi."

"Nói thế nào nhỉ... Nếu nói Santa giống quả trứng, thì cô gái kia giống như sữa tươi. Sau đó, hôn nhân sẽ giống như cái thìa này."

"... Nếu chỉ có trứng và sữa, anh cũng không thể làm nổi một cái bánh pudding."

"Ý anh là, em cần một cái thìa để trộn trứng và sữa thành bánh pudding. Nhưng em cũng có thể khoét rỗng cái bánh pudding đó, bằng cùng một cái thìa."

"Mấy cái lời giảng giải đạo lý này, đến em nghe cũng hiểu... Không phải chỉ là không kết hôn sao? Không có thìa nữa. Em sẽ chỉ làm trứng thôi."

"Hiện tại thì cứng miệng thế thôi, sang tháng sau khéo em sẽ lại tự hỏi, 'A, khi nào mình có thể kết hôn nhỉ; người bạn đời của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào, tò mò thật đấy; à, mình muốn yêu đương --'"

"Làm ơn đi... đừng có cười nhạo em nữa," biểu tình trên mặt Uno Santa xị xuống như bánh bao nhúng nước, " Chỉ là mấy lời chót lưỡi đầu môi. Em đã không còn vội muốn kết hôn từ lâu lắm rồi."

"Không thực hiện uớc mơ năm hai mươi hai tuổi, vẫn cảm thấy ổn chứ hả?"

"Riki năm hai mươi hai tuổi còn mơ được trở thành nhân viên thử nghiệm dù lượn kia kìa."

"Đó là năm anh mười tám... Nevermind." Trong khi còn đang dở cuộc trò chuyện, Chikada Rikimaru đã ăn xong miếng bánh sừng bò. Một ít vụn bánh mì - giống như những câu nói thừa thãi - rơi lả tả xuống mặt đĩa.

"Vậy đấy, em ba mươi hai và vẫn chưa kết hôn; Riki ba mươi bảy tuổi cũng không phải là nhân viên thử nghiệm dù lượn. Chúng ta chỉ ngồi đây, ăn bánh pudding và bánh sừng bò, và nói về những điều chúng ta không thể làm."

"Mọi người có bao giờ nói về những việc mà họ đã làm được không?..."

"Làm xong rồi thì sẽ chẳng còn ai nhắc đến cả - "

Chikada Rikimaru dựa vào lưng ghế, "À - quả nhiên."

Uno Santa cũng vừa xử lý xong chiếc bánh pudding có vận mệnh bi thảm, vừa cắn thìa vừa lẩm bẩm: "Quả nhiên cái gì cơ?"

"Quả nhiên là không thể hoàn thành một cuốn tiểu thuyết. Một khi viết xong rồi, sẽ không còn ai nói về nó nữa."

"Nói đến cuốn tiểu thuyết, phải rồi, anh viết đến đâu rồi?"

Chikada Rikimaru giơ hai tay lên, tư thế giống như đang phòng thủ:

" Tiểu thuyết của anh ấy à... Nó đang không được mượt mà cho lắm"

Cuốn tiểu thuyết đã không được viết. Chikada Rikimaru thật ra không viết tiểu thuyết. Anh ấy thỉnh thoảng sẽ viết đề kiểm tra. Nói đúng hơn là biên soạn đề thi, vì anh vốn là giáo viên cấp hai dạy môn ngoại ngữ. Anh làm việc trong một trường học quốc tế, sử dụng ngoại ngữ - tiếng Anh - để dạy một ngoại ngữ vốn rất ít trẻ em chọn học khác - tiếng Bồ Đào Nha. Thu nhập thì đáng kể và công việc thì nhàn hạ, vì vậy, để kiếm thêm việc làm những khi rảnh rỗi, anh tuyên bố rằng mình sẽ viết tiểu thuyết. Tiểu thuyết vốn không nhất định phải viết ra mới thành, nhưng thực sự thì Chikada Rikimaru không viết tiểu thuyết.

Trong khi cuốn tiểu thuyết được viết, Chikada Rikimaru đang làm tình với Uno Santa. Có một trận mưa rào lớn, ràn rạt rơi bên ngoài căn hộ nhỏ. Chikada Rikimaru ướt đẫm hệt như một ngày mưa, da của anh cọ xát với không khí và với cái đó của Uno Santa. Mặc dù nói rằng chỉ là một cơn mưa rào, nhưng Chikada Rikimaru biết, nó sẽ không dừng lại. Giống như Uno Santa, người cũng sẽ không dừng lại. Thứ đồ của Uno Santa thực sự thô dày, nhưng dù là vậy, khi toàn bộ đều chôn vùi vào trong Chikada Rikimaru, thì cậu vẫn luồn những ngón tay vào và nới miệng thịt rộng ra thêm nữa. Tại sao lại muốn làm vậy, Chikada Rikimaru mơ màng suy nghĩ, trong lúc bị thúc tới mức sắp va vào đầu giường. Tại sao, đàn ông không phải đều như nhau, càng chặt thì càng mê mẩn hay sao? Vì sao cứ muốn khai mở mình như thế này?"

"Không cho phép mất tập trung" cậu bắt đầu oán trách, một tay đè ép huyệt đạo, trong khi tay còn lại nâng hai chân anh lên. Lúc làm thì chỉ nghĩ về em thôi, có được không?"

"Vẫn đang nghĩ về em đấy thôi" Chikada Rikimaru cố gắng giấu đi tiếng rên rỉ của mình, nhưng thất bại trong khoảnh khắc cậu giữ chặt khuôn mặt anh rồi hôn lên. Uno Santa làm anh một cách thô bạo, nhưng những nụ hôn lại rất nhẹ nhàng, gần như là gió, lặng lẽ thổi qua. "Ah... quá sâu rồi" anh đẩy cậu trai tay chân đầy lông tách ra xa một chút, hai bàn tay men theo lồng ngực và cơ bụng trước mặt trượt sâu xuống, thành thạo bắt lấy cổ tay đối phương - thứ vốn đã bị dịch thể của anh làm cho ướt đẫm. Dùng chút sức lực nhỏ bé để kháng cự, "Santa, cứ như thế này, anh không di chuyển được. Nhanh thêm một chút, được không, hử ... ah?"

Uno Santa bị động tác của Chikada Rikimaru đẩy trượt ra ngoài một chút, đôi môi cậu cắn lên một bên hạt đậu đang dựng đứng. Cậu dùng đầu lưỡi cuốn lấy nó, tựa như đang chơi đùa với một cái khuyên lưỡi đã tồn tại từ lâu trên chính cơ thể mình. Chikada Rikimaru khó nhịn nổi mà vặn vẹo eo, cuối cùng cũng đẩy được những ngón tay đang làm loạn trong cơ thể ra ngoài. Động tác này chắc hẳn đã làm Uno Santa phát cáu, cậu cố tình trả đũa bằng cách đút một ít chất nhầy trên tay vào miệng Riki.

"Tiếng tim đập, nhanh quá ..." Uno Santa đè ép cái lưỡi mềm mại của Chikada Rikimaru, "Là anh, hay là em thế?"

"Anh không biết." Chikada Rikimaru nói trong mơ hồ không tỉnh táo, cắn lấy ngón tay cậu, móc chân vào thắt lưng đối phương. "Nhanh một chút..."

"Nóng quá. Phát sốt rồi phải không?"

"Không đâu..."

"Tự anh tiếp tay cho việc tra tấn mình đấy nhé, Riki." Đầu lưỡi anh bị kéo ra, chơi đùa một hồi, sau lại bị nhét trở về. Chikada Rikimaru kêu lên, nghẹn ngào rên rỉ.

"Ah... Đừng nói nữa... Câm miệng ... A, sao em không thể câm cái miệng lại nhỉ..."

Chikada Rikimaru bắt chéo hai bàn chân phía sau lưng Uno Santa, nỗ lực mở rộng thân thể. Anh nghe thấy tiếng máu chảy ngược dòng. Như anh thầm mong đợi, Uno Santa cuối cùng cũng đẩy tới một cách mạnh mẽ. Nó dữ dội tới mức, cảm tưởng như xương cốt anh đều sắp bị xô lệch khỏi vị trí. Chikada Rikimaru lúc này tựa như đã biến thành một lớp màng nhựa mỏng, được người khác lấp đầy, tạo thành các hình dạng khác nhau. Triệu chứng xuất hiện khi tính khí và ngón tay đồng thời khai mở cơ thể bắt đầu truy ép anh. Dường như tinh thần và suy nghĩ đều hóa thành rỗng không. Các cơ thịt co rút theo phản xạ. Lại dường như là, anh không thể giữ Uno Santa lại được nữa. Anh níu chặt lấy vai cậu, rên rỉ những lời cầu xin không rõ nghĩa. Rồi đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi. Em ấy sẽ hiểu chứ? Nếu là Uno Santa, em có thể hiểu được cảm xúc của mình, ngay cả khi mình không thể nói được một câu hoàn chỉnh, đúng không? Làm ơn, hãy hiểu, hãy hiểu cho anh--

"Em hiểu," Uno Santa bế toàn bộ cơ thể anh lên, treo trên người cậu, lại một lần nữa đi sâu vào tận cùng. Riki bắt đầu nức nở thảm thiết, mồ hôi túa ra từ cằm anh, trượt xuống xương quai xanh.

"Em hiểu mà. Nếu Riki không muốn em đi, em sẽ không đi đâu. Em sẽ luôn ở sâu bên trong Riki. Giống như thế này."

"Khi nào thì em đi?"

"Còn tùy thuộc vào thời gian tiếp đón của phía bên kia. Vì toàn đội nhiếp ảnh cần tập trung lại cùng với nhau đã. Nếu nhanh thì là sáng sớm ngày kia."

"Ngày kia... à, là ngày mai rồi."

Uno Santa cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, "Cũng phải, đi sớm một chút."

"Nói ra thì, không phải trước đây cũng có lúc như này rồi... em đã tình cờ gặp một cô đầu bếp làm bánh ngọt rất dễ thương khi ở trên tàu Shinkansen --"

"...Giờ trông anh cứ giống một bà mẹ thế nào đấy nhỉ, hết lòng hết sức gả con gái mình đi."

"Mẹ Santa gửi tin nhắn đến cho anh đây này: 'Thằng bé tính tình trẻ con tên Santa nhà cô, gửi gắm lại cho cháu. Riki-kun quen biết với cánh phụ nữ nhiều hơn mà'. Nếu anh không thực hiện được việc người lớn giao phó, sẽ bị báo ứng cho coi."

"Đấy không phải là việc mà người lớn giao phó! Chỉ là mấy cái chuyện phiếm nói lúc rảnh rỗi thôi..."

"Đừng nói về mẹ em như vậy."

"A, em xin lỗi, xin lỗi."

Có chai rượu bị đụng ngã, lọc cọc lăn đến khoảng trống giữa hai người. Ba trong số năm thành viên của nhóm bạn thân chơi với nhau từ thuở thơ bé đã ngủ say trên thảm. Vì đều làm việc cùng chung một thành phố, nên những cuộc tụ tập không còn là chuyện hiếm. Không giống như thời học đại học, thời gian bên nhau ngắn ngủi rồi lại chia xa, mọi người tụ tập lại bên nhau thì đều sẽ thức thâu đêm không chợp mắt. Cũng có thể là họ đã già - đều là người đã có tuổi. Người nhỏ nhất cũng đã ngoài ba mươi, đã trở thành kiểu người ổn định ngày ăn ba bữa đêm ngủ một phòng. Kiểu người được cha xứ chúc phúc.

Chikada Rikimaru chọc vào má người được nhắc đến ở trên:

"Hina lợi hại thật đấy, giống như một con hổ nhỏ, 'a lê hấp', phút chốc liền biến Shori thành hình dạng co ro, y hệt một con nai."

Uno Santa dựa theo ngón tay của anh, nhìn qua bên đó. Người tên Shori lại không cảm thấy gì, vô tư ngủ say như một miếng bọt biển.

"Riki, trước đây anh từng thích Shori, đúng không?"

"Hở - Chuyện xảy ra lúc nào thế? Không đúng." Chikada Rikimaru ngồi xếp bằng ngay ngắn, lưng cũng thẳng trở lại. "Làm gì có chuyện đó, đúng không?"

"Chẳng sao đâu, Riki. Đừng lo lắng, em sẽ giữ bí mật!"

"Không phải là vấn đề giữ bí mật. Là sai từ tiền đề, đúng không?"

"Vâng, vâng - Cái lần mà chúng ta say xỉn rồi nói về hình mẫu của người mà mình thích ấy. Riki đã trả lời rằng đó là một cậu trai trẻ tuổi hơn anh, tính cách luôn luôn vui vẻ tươi sáng, không phải sao? Shori tình cờ ra ngoài hút thuốc vào lúc đó. Bởi vì cậu ấy không có ở đó, nên anh mới nói ra được, đúng không? Tất cả ảnh chụp chung của hai người, cũng được đặt trong cùng một album... "

"Đấy là album ảnh của cả năm người..."

"Chắc chắn anh đã phóng to ảnh, để lén ngắm nhìn khuôn mặt của Shori..."

"Tuyệt đối không có nha."

"Anh hiếm khi rơi nước mắt, nhưng lại khóc vào ngày em ấy kết hôn..."

"Ngày Santa kết hôn, anh cũng sẽ khóc."

"Hai người cũng mua cùng một mẫu áo len..."

"Santa với anh cũng cùng nhau mua áo len cơ mà?"

"Dù sao cũng không thể là em được, vậy thì chỉ có Shori..."

"Dừng lại. Dừng lại dừng lại dừng lại," Chikada Rikimaru bắt chéo hai tay, "Đây là trò chơi uống rượu. Em chỉ có thể hỏi anh nếu em thắng. Luật là như vậy. Những người nói dối trong trò chơi uống rượu, sẽ không bao giờ gặp được may mắn ngoài đời."

Lần đầu tiên quay, chai rượu đã chỉ về phía Uno Santa.

"Cái gì thế..." Uno Santa bực bội túm tóc, đi tới ghế sô pha, rồi ngồi phịch xuống. "Lần này không tính. Chai rượu này là Riki mang tới, bên trong chắc chắn có gì đó mờ ám."

"Mặc dù Santa luôn nói rằng, những ngày nắng là tuyệt vời nhất, nhưng thực tế trong lòng em thích nhất là những ngày mưa, đúng hay không?"

"Câu hỏi chi tiết đến mức này?!" Uno Santa lộ ra đôi mắt mới vừa giấu sau lòng bàn tay, mở to chằm chằm, hốc mắt đỏ bừng vì rượu.

"Không được nói dối."

"Tại sao em phải nói dối đối với một câu hỏi đơn giản thế này? Đương nhiên rồi,  em thích những ngày mưa hơn."

"Nguyên nhân?"

Uno Santa cười toe toét, "Ding Ding! Đã vượt quá giới hạn số lượng câu hỏi - đáp theo luật chơi. Quay lại một lần nữa!"

Ánh sáng yếu ớt, trong một góc rộng, cửa trập chậm rãi. Một vòng quay nữa. Lần này đầu chai lại chỉ vào Uno Santa.

"..." Khóe miệng người bị thua cả hai lần xị xuống, "Anh sẽ hỏi, tại sao em thích mưa hơn, đúng không?"

Chikada Rikimaru đang lôi bánh gạo ra từ đống đồ ăn nhẹ, không hề ngẩng đầu lên: "Ừ- đúng."

"Khi trời đổ mưa, em cảm thấy như chính mình có nhà. Nếu đang ở bên ngoài, em sẽ muốn nhanh chóng trở về nơi đó ngay lập tức. Nếu đã ở nhà, em lại hy vọng mình không bao giờ phải ra ngoài nữa."

"A, đáng ra nên sớm đoán ra. Santa là người yêu gia đình."

"Đó không phải là tình yêu gia đình, mà là tình yêu dành cho khái niệm 'ngôi nhà'..."

"Vậy thì em muốn kết hôn, hay chỉ đơn thuần là muốn có khái niệm 'kết hôn'?"

"Em đã nói rồi mà, đừng có nhắc đến chủ đề hôn nhân nữa... Lượt tiếp theo!"

Cái chai quay tiếp một vòng, sớm dừng lại vì mắc kẹt vào tấm thảm, miệng chai hướng vào đầu gối trái của Chikada Rikimaru.

"Được rồi!" Uno Zanduo dùng tay đánh mạnh vào đùi: "Là Shori, đúng không?"

"Không đúng." Chikada Rikimaru cười tít cả mắt.

Uno Santa "ồ" lên một tiếng, bắt đầu trở nên buồn bực, không vui vì thua mất trò chơi.

Cái chai không chỉ vào bất kỳ ai.

"Không phải Shori, vậy thì là ai chứ? Rõ ràng những người thân thiết với Riki, em đều biết họ."

"Chai chỉ ra ngoài ban công rồi, chỉ có gió trời mới trả lời được."

"A- khó chịu thật đấy," Uno Santa đột nhiên đứng dậy, dậm dậm chân một cách nóng nảy. Đột nhiên trông thật giống, thật giống như ngày đầu tiên Riki gặp cậu. Một thằng nhóc ngốc nghếch, có lẽ chưa đến mười tuổi, đứa trẻ luôn mang dáng vẻ không cam tâm.

"Vậy thì - thần gió, nói cho tôi biết đi-- !" Uno Santa nhảy ra cửa ban công, cơ thể cậu bị ánh đèn neon hắt sang màu tím, "bỗng nhiên em cảm thấy thật tức giận. Tức giận thay cho đối tượng của Chikada Rikimaru trong tương lai, bất kể người đó có dáng vẻ như thế nào. "

"... kỳ lạ ghê, sao phải vì đối tượng của anh mà tức giận chứ hả?"

"Anh có thể nhớ được những cái tên mà người ta đặt cho đám cây ở nhà không? Anh có thể sắp xếp sách trong tủ theo đúng màu sắc của chúng không? Lúc làm đồ muối chua, anh có thể nhớ đồng thời cho ớt cay và ớt ngọt thêm vào món ăn hay là không?"

" Nếu anh không làm được, cũng chẳnng có gì liên quan..."

"Đương nhiên là có liên quan!" Uno Santa xoay đầu lại, mềm oặt tựa vào thanh cửa sổ, "Người đến tờ khai hoàn thuế thậm chí còn không biết điền sao lại có thể nói 'chẳng có gì liên quan'!"

"Em nói to thêm chút nữa, cả Tokyo sẽ nghe thấy cho mà coi."

"Vậy thì, làm ơn, hãy để người đó nghe thấy rõ ràng hết mọi chuyện đi!"

Chikada Rikimaru bất đắc dĩ giấu mặt vào trong chiếc áo khoác anh đang ôm trên đầu gối, "Căn bản vốn chẳng có người đó nào ở đây cả. Em đang so đo vớ vẩn cái gì thế?"

"Bởi vì Riki là bạn thân nhất của em."

Câu nói này, Uno Santa nói ra với một thanh âm rất nhỏ. Rất bình thường, lại tỉnh táo. Đó là sự thực, giống như việc nhớ kỹ phân loại rác có thể tái chế, vào thứ Năm hàng tuần.

"Em hy vọng Riki có thể hạnh phúc. Nếu Riki có người mà anh thích, làm ơn hãy cho em biết thông tin liên lạc của người ấy. Ngay lập tức. Em muốn nói với người ấy tất cả mọi thứ, mọi điều - liên quan tới Riki. Giống hệt như lúc Riki tạo đề thi cho học sinh vậy, em cũng muốn ra đề thi, cho đến khi người ấy trả lời được hết ".

"... Uống say đến phát ngốc luôn rồi..." Chikada Rikimaru ngồi xổm xuống, nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Uno Santa. "Tình yêu không phải là thứ chỉ dựa vào hiểu biết về đối phương là có thể hình thành được đâu."

"... Em có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này hơn anh đấy." Uno Santa vừa ấm ấm ức ức vừa bị kéo ngồi xuống một lần nữa. Cậu xếp bằng, cánh tay chống ở phía trước, và lông mày sụp cả xuống, giống như một con cún to xác vừa mới bị choáng váng mơ hồ.

Rốt cuộc thì anh cũng bị đánh bại, khi Chikada Rikimaru nhìn thấy em ấy biến thành cái dạng này, "Phải, phải. Santa là một thiên tài trong lĩnh vực tình yêu."

"Rikimaru là một tên ngốc trong lĩnh vực tình yêu."

"Tệ đến vậy sao?"

"Bạn trai trước kia của anh, ai cũng là thằng khốn nạn. Họ đều không có hứng thú với những điều mà Riki quan tâm."

"Chà... đối với đàn ông mà nói, thái độ họ như vậy cũng không sai. Anh cảm thấy bất cứ chuyện gì, cũng chỉ nên liên quan đến bản thân mình thôi."

"Còn chẳng bằng em."

"... Về khuynh hướng tính dục, thì họ hơn em đấy."

Uno Santa sắc mặt lạnh lùng, mở ra một lon rượu mới: "Chính là bởi vì thế, nên em mới không thể nào an tâm được."

"Anh là anh lớn"

"Cùng với tuổi tác không có quan hệ."

"Nhưng mà hả -" Chikada Rikimaru cũng muốn uống rượu, nhưng chai của anh đã cạn, nên chỉ có thể giật lấy chai mà Uno Santa đang uống:

"-Anh cũng là loại đàn ông như vậy đấy. Anh cũng muốn mọi thứ đều chỉ liên quan đến một mình mình mà thôi. Vì thế nên, Santa đừng mù quáng bênh vực cho anh nữa."

"Eh - anh muốn biến tình yêu thành chuyện chỉ liên quan đến bản thân mình thôi sao?"

"Ừ."

"Em sẽ không thể làm vậy... Khó hiểu thật đấy."

Chikada Rikimaru nuốt xuống lớp bọt đang nhăm nhe muốn tràn ra ngoài:

"Bởi vì tình yêu chỉ là hư cấu. Khi một người trong thế giới tưởng tượng, anh ta sẽ phân chia thành rất nhiều bản thể, đóng cả vai đối phương trong câu chuyện. Đóng luôn vai trò là đối tác của tình yêu."

"Về phương diện tinh thần, có lẽ đúng... Nhưng nếu là quan hệ bình thường, có thể tiếp xúc trực tiếp, có thể chạm đến nhau thì sai? Có thể hôn, làm tình. Làm tình không phải chuyện có thể tưởng tượng."

Chikada Rikimaru suy nghĩ một lát, đột nhiên hề hề thấp giọng cười.

"Nhưng nhiều cô bạn cũng đã nói với anh rằng - có thể giả vờ để đạt được cực khoái ..."

"Này này... không phải kiểu hư cấu như vậy!" Uno Santa chủ yếu đứng trên quan điểm của tập thể thẳng nam vinh dự trong tưởng tượng mà phản bác lại anh.

"Ha ha ha ha ha," Chikada Rikimaru đẩy lại chiếc lon vào tay Uno Santa, "Nói chuyện với Santa vui quá đi mất."

Uno Santa dịu dàng nhìn anh. Thật sự thì, cậu đã uống nhiều đến mức sắp không còn tỉnh táo được nữa rồi.

"Nhưng - hẳn sẽ cô đơn lắm, nếu như anh cứ sống mãi trong tưởng tượng. Giống như chính anh cũng dần biến thành một nhân vật trong tiểu thuyết."

"Santa có cô đơn không?"

"Người trong tiểu thuyết không phải là em mà. Nhưng mà, lại nói về tiểu thuyết... Cuốn tiểu thuyết của Riki, rốt cuộc thì anh đang viết về cái gì vậy?"

"Cái đó hả, gạt em đấy."

Uno Santa cố gắng vùng vẫy trong cơn say quắc cần câu, cậu phát ra giọng nói giống giọng của một nữ sinh trung học đang tham gia vào chương trình giải trí:

"Thật hay giả đấy?"

"Giả."

"Không đúng... là thật, đúng không? Là thật, hay là giả?"

Chikada Rikimaru ôm lấy đầu gối của mình, đồng thời gối đầu lên đó, và nhìn thẳng vào Uno Santa:

"Santa, hình dáng hiện tại của anh và em, rất giống với những nhân vật ở trong tiểu thuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro