Tiểu thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những nhân vật tồn tại trong tiểu thuyết. Nhân vật có cơ thể. Khi cơ thể của Chikada Rikimaru và Uno Santa cùng nhau dính lại một chỗ, Chikada Rikimaru cảm thấy dường như có gì khuyết thiếu. Điều này thật sự phi logic, nhưng đây cũng là cảm giác thật sự ở trong câu chuyện – vì trong đó, cảm xúc của nhân vật thường bị tách rời khỏi trạng thái vật lý. Sau khi dục vọng bị kìm nén, cơ thể chỉ giống như một bản thể xa lạ được tạo ra. Bởi vậy, ở một mức độ nào đó, Chikada Rikimaru tin rằng, nếu ham muốn có thể được giải phóng triệt để, sẽ không còn một cơ thể nào tồn tại nữa. Các nhân vật không nhất thiết phải có cơ thể, cũng như không phải tất cả mọi người đều là nhân vật trong tiểu thuyết.

Chikada Rikimaru ấn Uno Santa lên giường một cách mạnh bạo. Vào những ngày này, anh đã thoát ly quá xa so với nhân vật. Anh như liều mạng mà hôn Uno Santa. Cần cổ duỗi dài, da ở hầu kết căng ra, và hàm răng anh cuốn hơi thở của Uno Santa đi mất. Uno Santa đưa tay chạm vào chân tóc tơ mềm mịn của anh. Một lần, rồi lại thêm một lần.

"A... Hôm nay, anh có chuyện gì thế..." Uno Santa nhẹ nhàng hỏi, lời nói của cậu bị nụ hôn cắt vụn thành nhiều mảnh, "Hừ... Thắt lưng... còn chưa cởi... Bao ở túi quần bên trái ấy."

Chikada Rikimaru nhanh chóng luồn hai ngón tay vào trong túi quần jean, lấy ra hai chiếc bao cao su. Một tay anh tháo thắt lưng của Uno Santa, vội vàng nắm lấy lưng quần cậu rồi kéo tuột xuống. Tay còn lại đưa bao cao su lên miệng, dùng răng xé vỏ. Chất lỏng bôi trơn dư thừa nhỏ giọt vào khoảng không giữa hai răng, dọc theo các vết xé. "Chân, nhấc lên đi" anh vỗ nhẹ vào bên eo của Uno Santa. Ngay khi đối phương vô thức nhấc chân lên, anh cởi bỏ thêm hai tầng vải và chạm tới dương vật đang cương lên một nửa. Nóng quá, nóng quá, nóng quá, đây có phải nhiệt độ hợp lý hay không? Hay tất cả chỉ là do anh tưởng tượng? - Chikada Rikimaru nghĩ. Nên làm sao bây giờ? Bàn tay như kết thành sương, mạch máu như tan chảy. Tất cả những bộ phận cấu tạo nên xương và thịt đều biến thành con mồi của ngôn ngữ, thành bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người. Xong đời rồi, anh không thể nghĩ thêm được nữa. Tay anh rất đau, da thịt như muốn rụng ra. Tại sao Uno Santa không ngăn cản anh? Tại sao Uno Santa không di chuyển, dù chỉ một chút --

Chikada Rikimaru nhắm mắt lại, lắc đầu. Bốn bề yên tĩnh, tiếng mưa tầm tã vốn đã tan đi. Một lúc sau, âm thanh ấy lại quay trở về, bao quanh, ôm lấy anh. Có một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Riki:

"Hít một hơi thật sâu vào, Riki."

Chikada Rikimaru đặt tay lên ngực. Cơ thể đang run cầm cập ổn định lại, lòng bàn tay anh cũng dần nguội lạnh.

Tay chân của Uno Santa đều rất dài, chớp mắt đã có thể ôm trọn toàn bộ người anh vào trong lòng. " Em không thể chạy đi đâu được. Em vẫn ở đây mà."

"Vậy thì, làm thôi." Chikada Rikimaru buông lỏng một chút. Anh nhặt bao cao su vừa bị rơi khỏi giường, lau đi dịch thể hãy còn sót lại và chạm vào phía sau anh, "Anh không muốn đợi thêm một phút, một giây, hay một khắc nào nữa... Santa, nhanh một chút."

Anh đã sớm tự mở rộng nơi đó. Đầu gối hơi lùi lại, anh vội vã cúi đầu, liếm lên người Uno Santa. Toàn bộ cơ thể đều ướt tới nỗi khó mà tưởng tượng được. Việc này có hợp lý hay là không? Chikada Rikimaru không biết. Anh chỉ biết rằng mình sẽ cưỡi trên người Uno Santa ngay bây giờ. Quá trình xảy ra có chút đau đớn: khi bắt đầu ngồi xuống, anh mới hối hận vì đã không lấy dầu bôi trơn ra từ trong tủ. Uno Santa thoải mái nằm xuống gối, ôm lấy hông đối phương. Cậu nghiêng đầu, chăm chú quan sát anh.

Chikada Rikimaru chợt cảm thấy lúng túng mất tự nhiên: "Nhìn cái gì thế..."

"Riki quên tắt đèn, em muốn xem."

"A... quên mất chi tiết này." Dù cho có lúc ngượng ngùng cúi đầu, Chikada Rikimaru vẫn chống đỡ trên phần bụng dưới của Uno Santa, tự mình chuyển động. Anh để cơ quan sinh dục của Uno Santa lướt qua từng phân trong cơ thể. "Lớn thật đấy... "Anh cắn môi dưới, "Có thật là người Nhật... "

Uno Santa sảng khoái đến mức hít sâu: "Riki từng hỏi rồi..."

"Lúc đó vốn không có nghiêm túc hỏi... ah!" Đột nhiên, mông bị ấn xuống, và Chikada Rikimaru bất ngờ bị xâm phạm đến điểm sâu tận cùng bên trong. Anh buộc phải kêu lên thành tiếng, "... Đừng động..."

"Nhưng mà, thoải mái lắm," tay của Uno Santa du ngoạn trên ngực anh, chơi đùa với đầu nhũ, nơi mà trước khi cậu chạm vào đã dựng lên thẳng đứng. Phần thân dưới vẫn không ngừng lại. Cậu nhịp nhàng đẩy lên "Làm sao lại không động được?... Hôm nay anh chặt quá... "

"Hừ..." Chikada Rikimaru lắc eo, dường như chỉ muốn điểm G của mình được đánh trúng. Không rõ vì sao, hôm nay anh chỉ muốn bắn ra nhanh một chút. Lúc nào cũng mong, nhanh thêm một chút. Mau dụ Uno Santa vào nhà. Mau hôn cậu ấy. Mau đi, làm tình. Anh hoàn toàn không muốn biết, hai chữ "tạm dừng" có ý nghĩa như thế nào. Lại càng không muốn, để tình sự kết thúc, hai người lại nằm bên nhau, nói với nhau những câu chuyện vụn vặt. Tiếp tục mãi như thế này thì thích quá. Cơn mưa lớn sẽ không bao giờ ngừng, anh đã quyết định—

"...Giá như lúc trước em quyết định, mua nhiều nến hình con số hơn."

"Không sao đâu..." Chikada Rikimaru vươn tay qua bàn, xoa xoa vai cún con đang chán nản ngồi ở phía đối diện. "Vốn chỉ là mấy cái ngày tự mình tổ chức, tự mình kỷ niệm -"

"Không phải! Nghi thức luôn cực kỳ quan trọng... A a a, đừng nói nữa, anh mau thổi lại đi! Em sẽ thắp nến, thêm một lần nữa..."

Uno Santa bận rộn lôi chiếc bật lửa ra khỏi túi giấy, từ trái qua phải, từ lớn đến nhỏ, thắp sáng ba ngọn nến lớn và bảy ngọn nến nhỏ cắm trên chiếc bánh. Ngọn nến duy nhất còn sót lại vốn không cần người thắp lại bị cậu nhìn chằm chằm một cách dữ dội. Như thể cậu đang thầm oán giận tại sao nó lại không nghe lời.

"Được rồi – đây – " Uno Santa chắp hai tay. Dù lớn tuổi đến thế nào thì trông cậu vẫn hệt như một đứa trẻ, tràn đầy năng lượng hứng khởi khi bước vào những thời khắc quan trọng, "Riki-kun – mời!"

"Cảm ơn." Tâm tình Chikada Rikimaru cũng bị cậu làm cho ảnh hưởng. Anh nở một nụ cười, cảm thấy lòng vui vẻ hơn: "Vậy thì, mình bắt đầu nhé?"

Dường như điều ước của anh rất ngắn. Chikada Rikimaru mở mắt. Lần này, anh hít một miệng đầy khí, rồi thổi ra một hơi. Toàn bộ nến đều đã bị thổi tắt.

"Sinh nhật vui vẻ!" Santa giơ hai cánh tay lên cao. Hành động có vẻ trở nên ngớ ngẩn trong căn phòng vốn không có mấy náo nhiệt, "Chúng ta quen nhau được 22 năm rồi!"

"...Hôm nay sao lại biến thành ngày kỷ niệm quen biết hàng năm rồi... Thôi vậy, kệ đi. Ba mươi tám tuổi, mong được em giúp đỡ nhiều hơn."

"Anh nói vậy là em hơi bị hạnh phúc đó nha..."

"Sao lại khóc nữa rồi?" Đột nhiên, Chikada Rikimaru nhìn thấy hình ảnh đôi mắt Uno Santa, chúng bắt đầu ngập tràn nước. Anh rút ​​khăn giấy ra, đưa cho cậu.

"Em khóc chút xíu thôi!" Uno Santa không cảm thấy xấu hổ - dù sao thì, những khoảnh khắc nước mắt ngắn nước mắt dài trước mặt người anh lớn đã nhiều đến mức, đủ để lấp đầy cuốn album ảnh kỷ niệm gia đình. Cậu hoàn toàn thả lỏng, thoải mái tiếp nhận khăn giấy anh đưa qua để lau mặt. "Em chỉ nghĩ đến, thời gian cả hai quen nhau, thật sự, đã quá lâu rồi..."

"Chỉ vì vậy mà em xúc động đến khóc hả..."

"Riki chưa từng xúc động đến thế, đúng không? Dù chỉ một lần?"

"Đã từng... Khi anh ăn mừng sinh nhật lần thứ 33, eh, lần thứ 32 chứ. Tại nhà mẹ của Santa, lúc mà em nói, "Kể từ hôm nay, khoảng thời gian em quen Riki đã nhiều hơn khoảng thời gian không quen Riki rồi ha."

"À - nhưng lúc đó trông Riki vẫn có vẻ bình thường mà?"

"Lúc đó trong lòng anh đang ngập tràn nước mắt đấy. Tí tách tí tách rơi."

"Lại lừa em đúng không?"

"Ha ha" Chikada Rikimaru chậm rãi đi qua bên kia cái bàn - nơi có Uno Santa đang ngồi. Anh cúi đầu tìm con dao nhỏ để cắt bánh, "Anh nói thật."

"Năm nay ..." Uno Santa trở nên nghiêm túc, "Vẫn không được sao?"

"Ừ" Chikada Rikimaru đã tìm thấy con dao nhựa. Anh chia phần bánh đã cắt ra, cho cả hai người "Trong giấc mơ, họ đã nói với anh lời chúc phúc. Thực tế thì, tháng trước, anh cũng đã gặp họ - Anh đã nói chuyện này với Santa rồi, đúng không? – nhưng mà thái độ của bố mẹ anh thì vẫn y như cũ."

"Gần đây, hễ cứ điện thoại nói chuyện, là dì và mẹ em lại cãi nhau" Uno Santa thở dài, "Đến cả mẹ em cũng có thể hiểu được, tại sao người thân của anh lại không hiểu..."

"Không có cách nào. Khoảng cách thế hệ, suy nghĩ luôn khác nhau."

"Trước đây, có người bạn cũng đã hỏi em, có nên comeout với gia đình hay không. Nghĩ đến hoàn cảnh của Riki, em đã không dám trả lời cậu ấy."

"Không trả lời là đúng. Hãy để người ta tự mình đưa ra quyết định."

"Cũng đúng ha..." Uno Santa chủ động cầm lấy đĩa bánh trái cây đã cắt từ tay Chikada Rikimaru, "Vậy thì, ba mươi tám tuổi, anh có hạnh phúc không?"

"Cực kỳ hạnh phúc."

"Lý do?"

"Có bạn tốt. Có công việc. Sau tám giờ mỗi ngày giữa tuần, đều sẽ có thịt heo quay giảm giá. Có thể xem cuộc thi bắn pháo hoa phát sóng trên TV."

"Cái gì thế? Anh liệt kê em ngang hàng với thịt heo quay đấy hả?..."

"Thịt quay là thứ sẽ khiến lòng anh tràn đầy hạnh phúc."

"Thịt quay sẽ bị ăn, rồi chúng sẽ sớm biến mất!"

"Santa cũng không phải vĩnh viễn, đúng không?"

"Anh nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là sinh nhật mình đi. Nếu không, em đã đè anh xuống đất mà bóp cổ rồi."

"Ê – thế thì gay thật – "

"..." Uno Santa cắn lấy cái nĩa, đảo mắt, "chuyện cười đồng tính bị cấm."

"Mọi thứ nói ra từ miệng anh đều là những trò đùa của người đồng tính."

"Anh vẫn còn đắc ý thế cơ?"

"Em cười rồi!"

Uno Santa thật sự đã mỉm cười. Cậu giấu mặt phía sau đĩa bánh và cười hạnh phúc:

"Trời ơi... giống y như một tên ngốc vậy."

"Đừng nói thế vào ngày sinh nhật, sẽ trở thành sự thật đấy."

"Thật sao? Vậy thì hôm nay em cũng muốn lập một điều ước! Em muốn ước một điều chắc chắn sẽ thành hiện thực!"

Uno Santa đặt chiếc bánh trở lại mặt bàn. Cậu cũng thu về cả phần bánh trên tay Riki, đặt trở lại bàn, đồng thời cầm chiếc bật lửa nhét vào tay người trước mặt:

"Riki thắp lửa đi, rồi em sẽ thổi tắt nó."

"Rõ ràng là gian lận..."

"Đổi lại, em sẽ nói thành tiếng nguyện vọng của mình! Như vậy đã đủ quang minh chính đại chưa?"

Chikada Rikimaru không nói gì. Anh thực sự chạy đi châm lửa. Uno Santa quỳ xuống trước mặt anh, hai tay chống cằm. Cậu cố định quai hàm, sau đó biến thành bất động, hô hấp dường như cũng ngừng lại. Lúc này, trông cậu thật giống như một phật tử ngoan đạo.

"Tôi ước rằng Chikada Rikimaru sẽ mãi mạnh khỏe, hạnh phúc và không còn gánh nặng. Xin hết."

Uno Santa mở mắt. Đôi mắt của cậu như những vì sao, sáng lấp lánh ngay cả khi ở trong đêm tối. Cậu phồng má, thổi một hơi nhẹ về phía Chikada Rikimaru. Bị gió thổi cũng giống như một bàn tay vươn ra chụp lấy, ngọn lửa kêu "tách" một tiếng rồi vụt tắt.

"Được rồi," Uno Santa cuối cùng cũng có vẻ mãn nguyện, "Cõ lẽ em hài lòng rồi, dù chỉ là một điều ước giản đơn - Ơ? Đợi chút, Riki, có chuyện gì thế --"

Chikada Rikimaru đang khóc. Không hề báo trước, đôi mắt anh như bị sóng thần đập vào. Sững sờ. Ngây dại. Tràn đầy tuyệt vọng. Nước mắt anh tuôn ra không ngừng. Giống như những vết tích nứt gãy, chúng nhanh chóng loang rộng ra trên khuôn mặt. Uno Santa hoàn toàn hoảng sợ. Cậu lúng túng, vốn là muốn rút ra khăn giấy, sau lại cầm lên chiếc khăn bên cạnh mình, lau đi nước mắt trên mặt Chikada Rikimaru.

"Em xin lỗi, xin lỗi... Em nói sai sao? Riki... Đừng khóc... Đừng khóc..."

"Không đâu," Sau một lúc lâu, Chikada Rikimaru mới có thể đáp lời. Hai má anh cứ lau khô rồi lại ướt. Anh hoàn toàn không thể dừng khóc. Nhưng giọng nói thì vẫn rất rõ ràng, "Santa rất tốt bụng. Chỉ là, nặng nề quá."

"Xin lỗi, em không nên—"

"—— Là "gánh nặng", chúng nặng nề quá. Lỗi của anh. Rõ ràng là lỗi của anh."

Uno Santa không còn lựa chọn nào khác. Cậu chỉ có thể ôm lấy anh, để mái đầu của anh tựa nhẹ lên vai mình:

"Là chuyện công việc... hay chuyện nhà ... Riki đều có thể nói với em. Bất cứ chuyện gì. Bất cứ lời nào. Em sẽ không cảm thấy nặng nề đâu. Kể cho em nghe đi. Tất cả."

"Đều không phải. Đó là việc dù cố gắng thế nào anh cũng không thể làm tốt được."

"Vậy thì đừng có làm nữa... Riki này, có những việc, dù anh không thể hoàn thành, thì cũng chẳng sao..."

"Không đâu. Anh có thể hoàn thành nó trong năm nay. Bởi vì điều ước của anh và điều ước của Santa, nói ra thực sự rất giống nhau."

"Cái gì..." Uno Santa ngơ ngác ngẩng đầu lên. "Cái gì giống nhau cơ?"

Tay Chikada Rikimaru vô lực buông thõng.

"Gánh nặng của anh. Cuốn tiểu thuyết. Anh muốn viết cho xong cuốn tiểu thuyết đó. Điều ước của Santa, anh sẽ cố hết sức để hoàn thành."

Cuốn tiểu thuyết là thứ thoát ly khỏi thực tại. Mà vị tác giả bị chia thành nhiều bản kia, vị tác giả lợi dụng việc viết tiểu thuyết để thoát ly khỏi bản ngã của chính mình kia cũng biết sự thật này. Chikada Rikimaru và Uno Santa nằm trên cùng một chiếc giường, nắm tay nhau. Trông họ hoàn toàn không giống như hai mảnh vỡ tách rời ra từ một nguồn đồng nhất. Hôm nay là một ngày mưa, hoặc là ngày không mưa, hoặc là cũng không thực sự quan trọng. Vì "ngày mưa" vốn chỉ là một từ - một định nghĩa - và định nghĩa có thể bị thay đổi. Với tư cách là một tác giả, Chikada Rikimaru tất nhiên cũng nhận thức được nhiều dạng tiểu thuyết khác nhau, bao gồm cả việc cuốn tiểu thuyết này được viết ra thực sự chỉ là cái cớ, để anh có thể thoát ly khỏi thực tại.

"Em nghe thấy rồi. Lúc mà Riki nói, anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành nó." Uno Santa vừa nhìn lên trần nhà vừa nói.

"Anh xin lỗi." Chikada Rikimaru cũng nhìn lên trần nhà. Thật kỳ lạ, nơi đây rõ ràng chỉ có hai người, nhưng họ phải sử dụng trần nhà như một công cụ để kết nối tín hiệu.

"Đôi khi em nghĩ, em là gì đối với Riki? Liệu có lúc nào đó, em có thể thay thế được thực tại? Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi? Sau đó, em thôi không nghĩ nữa. Bởi vì Riki cũng đã thôi không nghĩ nữa."

"Anh không biết mình đang nghĩ gì. Anh cũng không biết Santa đang nghĩ gì. Santa đã bỏ cuộc vào lúc nào, anh cũng không hề biết."

"Em không bỏ cuộc, Riki mới là người bỏ cuộc. Rõ ràng đó là lỗi của người làm đã làm ra máy móc."

"Anh xin lỗi."

Uno Santa siết chặt lấy các ngón tay của Chikada Rikimaru: "Tác giả không cần nói xin lỗi. Dù sao thì nếu nói ra, cũng chỉ có một mình anh có thể nghe được thôi."

"Trong thực tế, em cũng sẽ nói những lời gây tổn thương người khác giống như thế này ư?"

"Sẽ không đâu."

"Là em không thể, hay là Uno Santa không thể?"

"Bởi vì thực tế sẽ không diễn ra như thế này."

Chikada Rikimaru chun mũi, "Rõ ràng đây là lời thoại của anh..."

"Anh hiểu em quá rõ. Em hiểu anh quá rõ. Anh nói, em nói, 'anh ấy nói'. Thực chất, tất cả lời thoại đều giống như nhau."

"Ngoại trừ anh và em, rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện tưởng tượng?"

"Ngoại trừ anh và em, rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện tưởng tượng."

"Em có biết không, Santa? Ngay cả trong tiểu thuyết, anh cũng chưa bao giờ nói rằng, anh yêu em."

"Em nhớ rõ. Anh chưa từng nói. Dù chỉ một lần. Nhưng em biết mà, biết rằng anh yêu em."

"Anh vốn không muốn nói. Anh đã dự định không nói ra, trong suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng trước đây, anh luôn cho rằng, không nói ra là một kiểu kiên nhẫn. Sau đó, anh lại nghĩ rằng, bản thân mình thật là vĩ đại: Rõ ràng là yêu em, nhưng không nói một lời. Rõ ràng có dục vọng, nhưng không làm gì cả. Rõ ràng là ghen tị, nhưng chỉ nở nụ cười."

Mấy ngón tay của Uno Santa trượt lên trên một chút, vươn tới bao quanh nhịp đập của Chikada Rikimaru:

"Bây giờ, anh tính nói ra chứ? Trong thực tế ấy."

"Không nói đâu. Chỉ là, hiện tại, anh mới phát hiện, "không nói ra" cũng chỉ là một kiểu tưởng tượng. Cực kỳ bình thường, cực kỳ bé nhỏ, chẳng đáng để tâm."

"Chỉ là đang lừa mình gạt người."

"Ừm. Đúng là vậy nhỉ."

"... Nhưng mà, nếu vừa không nói ra, vừa ngừng viết tiểu thuyết, thì Riki nên làm gì tiếp theo?..."

"Đến đoạn kết của tiểu thuyết, anh nghĩ anh có thể nói ra. Có thể nói rất nhiều, rất nhiều lần. Nhiều đến mức đủ cho cả một đời."

"... Em không muốn nghe anh nói về kiểu kết thúc như thế."

Chikada Rikimaru quay lại. Anh vừa mỉm cười vừa nhìn Uno santa.

"Bởi vì, tiểu thuyết là thứ xa rời thực tế nhất. Ví dụ như, trong tiểu thuyết, ở thời điểm hiện tại, trời đang mưa rất to. Kỳ thực, trong thực tế, có lẽ quý cô dự báo thời tiết đã nói rằng, hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuyệt đối không thể có mưa."

"Tất cả những gì thời tiết dự báo, đều có thể tin sao —"

"Nếu như dự báo thời tiết cũng không đáng tin, thì anh sẽ đi bày tỏ. Ngay lập tức."

"Nếu trời mưa trong thực tế, anh có thể nói rằng 'Anh yêu em' không?"

"Có thể."

"Nếu anh nói ra, em sẽ cực kỳ lúng túng. Em sẽ rất xấu hổ, có lẽ mấy ngày liền cũng không thể trả lời tin nhắn. Thêm nữa, em cũng sẽ tạm thời hủy bỏ chế độ ưu tiên xem trước trên Line của Riki."

"Ai bảo quý cô thời tiết dự báo sai trước ấy nhỉ?"

"Có thể ngừng làm bạn với Riki ngay lập tức, có lẽ em sẽ thiết lập lại chế độ ưu tiên xem trước sau một tuần. Nhưng em sẽ không thể ôm anh một cách thoải mái như trước nữa. Chúng ta cũng sẽ không còn những khoảng thời gian nằm cùng một giường mà ngủ qua đêm."

"Vậy thì không cần làm những việc đó nữa. Đó là quyền của Santa mà."

"Tương lai sau này, vào một ngày nào đó, em sẽ kết hôn. Thời điểm em nhìn thấy Riki ở hàng ghế đầu tiên nơi gia đình và bạn bè cùng nhau ngồi, em sẽ trở nên lúng túng, nói không lên lời. Khi hôn cô dâu, em sẽ trở nên nghiêm túc và cứng rắn như thể đang cố gắng chứng minh rằng, mình đúng là con người như vậy."

"Đối với con gái nhà người ta, thật lòng mới là lối hành xử đúng đắn."

"Anh sẽ mất em đấy. Anh sẽ mất em..." Uno Santa bất ngờ nắm lấy cánh tay Chikada Rikimaru và kéo anh về phía khuôn ngực trần của mình. "Sẽ không bao giờ còn thân cận gần gũi, giống như lúc này đây. Khi em nói ra những lời quan tâm, sẽ luôn có phần dè dặt. Dù là như vậy, anh vẫn thấy ổn, đúng không? "

Chikada Rikimaru chỉ bị động nằm gọn trong vòng tay của Uno Santa. Như một cây bút, một trang giấy, như một phương tiện truyền đạt nằm yên an tĩnh, bất động trong một cuốn tiểu thuyết.

"Em biết chứ? Rằng mỗi một câu em đã nói, chúng cũng đều là những gì anh đang nghĩ? Em chỉ là tưởng tượng của anh, là hiện thân của một Santa mà anh có thể hiểu được hoàn toàn, cũng là thứ mà anh không thể hoàn thành. Nhưng mà giờ đây, anh sắp chấm dứt việc viết về em rồi. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em anh yêu em anh yêu em."

Chikada Rikimaru lấy ra chiếc mặt nạ đã được làm ấm, cẩn thận xé mở lớp bao bì bên ngoài. Đối với anh, thời gian của những ngày cuối tuần luôn trôi chậm hơn bình thường. Nhưng riêng cuối tuần này, anh sẵn lòng ăn mừng vì độ dài của nó, thậm chí vui đến mức anh có thể chào đón thời khắc đầu tiên của ngày bằng một chiếc mặt nạ đã được làm ấm. Uno Santa đã ra ngoài đi mua bữa sáng. Chiếc bánh sinh nhật chưa ăn hết đã bị đóng băng trong tủ đá. Ai cũng sẽ dần dần ghét bỏ nếu cứ phải ăn mãi một món ăn, cho dù đó là món bánh ngọt mang theo điều ước sinh nhật quan trọng đến thế nào đi chăng nữa.

Huống hồ, đó lại là một điều ước đã trở thành hiện thực. Nếu có thể xác lập kỷ lục thế giới về việc hoàn thành điều ước sinh nhật của mình trong thời gian ngắn nhất - Chikada Rikimaru vừa dùng ngón tay đẩy không khí thoát ra khỏi khoảng trống giữa mặt nạ và khuôn mặt mình, vừa nghĩ – Có thể thắng. Mình nhất định có thể thắng.

Từ phía cửa sổ đón nắng của ngôi nhà, người ta có thể nhìn thấy con đường từ cổng dẫn đến cửa lớn ở tầng trệt. Uno Santa đội chiếc mũ nồi mà Chikada Rikimaru đã vô cùng quen thuộc. Cậu xuất hiện từ phía dưới bóng cây xa nhất, trên tay cầm một túi giấy mua về từ cửa hàng đồ ăn. Hai túi giữ cốc cà phê treo trên ngón tay cậu xoắn vào nhau một cách kỳ lạ. Uno Santa quay lưng về phía mặt trời, giẫm lên cái bóng của chính cậu. Lộp cộp, lộp cộp. Tiếng bước chân khiến cho bóng người càng ngày càng nhạt dần.

Bước chân của Uno Santa gia tăng tốc độ, bởi vì không còn bóng cho cậu giẫm lên nữa - bóng đen đã biến mất rồi. Tiếng bước chân trở nên dồn dập hơn. Tiếng giày dẫm trên nền gạch như đang dần trở thành một bản giao hưởng của thiên nhiên. Chikada Rikimaru sững sờ đứng trước cửa sổ. Không khí xanh trong ướt mềm trong buổi sáng tinh mơ làm tim anh rung động.

"Riki - ơi" Uno Santa càng lúc càng tiến tới gần, hình ảnh của chiếc mũ nồi đã trở nên lớn đến mức, không thể giả vờ rằng nó là một thứ vô hình nữa. Bầu trời một mảnh hỗn độn. Sắc trời bị cơn mưa lớn bất ngờ rơi xuống chuyển thành màu xám đen. Có lẽ tất cả những người đi đường đều đang vội vàng chạy về nhà. Hoặc có lẽ, màn nước dội lại từ các phiến đá sẽ sớm nhấn chìm những người hãy còn đang lang thang đây đó.

"Riki!" chàng trai lãng du Uno Santa giờ đã dừng lại trước hiên nhà, mạnh mẽ ngẩng cao đầu trong màn nước mờ ảo. Cậu vẫy tay với Chikada Rikimaru. Túi giấy đựng đồ ăn bị cậu lúng túng nhét vào phía dưới áo khoác.

"Riki ơi, nhanh cho em vào nhà đi. Trời mưa rồi!"

KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro