1. Ngày tựu trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay đã là năm cuối của thời học sinh, tức là sau năm nay, Wooyoung sẽ không còn ở ngôi trường này nữa.

Wooyoung học hành vẫn bết bát, được môn tiếng Anh kéo lại nên bố mẹ cũng đẩy đi du học, Wooyoung biết đó cũng là con đường duy nhất của mình, nên cũng chẳng dám ý kiến gì.

Mùa thu đã đến, những chiếc là bắt đầu ngả vàng, rơi đầy một góc sân trường, cái nắng vẫn còn gay gắt, nhưng cái nóng đã dịu đi phần nào. Một mùa tựu trường nữa lại diễn ra, đó cũng là mùa tựu trường cuối cùng của Wooyoung, mọi người đều đang ngồi nghe những điều mà thầy hiệu trưởng đã nói đi nói lại suốt nhiều năm đến mức phát ngán, cái nắng nóng của thời tiết vẫn đang hành hạ nguyên đám học sinh dưới sân trường, ai ai cũng đều than thở mong mọi thứ diễn ra một cách thật nhanh chóng để đi về nhà. 

Nhưng chỉ có duy nhất một người vẫn chăm chú nghe thầy hiệu trưởng nói, chẳng ai khác ngoài Choi San, người đang ngồi cạnh Wooyoung, mặt cậu ta tỉnh bơ, ngồi như bức tượng mà những học sinh dân chuyên vẽ nhìn thấy khi có những bài kiểm tra về vẽ chân dung, còn  Wooyoung đang phát rồ lên vì những lời nói đầy cảm xúc của thầy hiệu trưởng, miệng không ngừng lẩm bẩm

"Này, trật tự dùm đi" - Choi San nhíu mày khó chịu.

"Nắng nóng như này mà cậu vẫn chịu được á, đồ điên" - Wooyoung nhăn mặt, quay sang nhìn San.

"Ít ra những lời nói của thầy hiệu trưởng còn có ý nghĩa hơn những lời lẩm bẩm của những kẻ thiếu học thức như cậu đó"

Wooyoung trợn mắt nhìn San, bắt đầu sôi máu lên.

"Này!! Cái tên kia, ít ra tôi còn giỏi Tiếng Anh, còn cậu suốt ngày bị giáo viên đì cho xong phải chép phạt một đống từ vựng mà nó còn dễ hơn cả việc ăn một chiếc bánh uống một li trà"

"Vậy sao? Vậy cậu có bao giờ thuộc công thức Toán chưa? Công thức Lí thì sao? Các trường hợp phản ứng trong hoá học cậu nhớ chứ? Hay vẫn chỉ mãi đứng cuối lớp với con 5 tròn trĩnh?"

Đến đây Wooyoung không thể đối đầu với San được nữa, vì những gì cậu ta đều hoàn toàn chính xác. Wooyoung chỉnh lại tư thế ngồi, không nói thêm câu gì vì đã cảm thấy nhục nhã như thế nào, nhưng San nào tha cho Wooyoung, cậu ta bị Wooyoung chạm vào nỗi đau, đừng mơ có thể thoát được.

"Jung Wooyoung, mang tiếng được 9,8 Tiếng Anh trong kì thi năm ngoái, nhưng được 4,8 Lí, thậm chí Văn cậu cũng chỉ có 6,5, cậu học hành như vậy mà đòi khịa tôi á?"

Wooyoung mặt đỏ lên, cảm giác tức giận và nhục nhã tràn ngập trong tâm trí, thật sự nhìn San mà Wooyoung chỉ muốn lao đến và đánh cho cậu ta vài cái.

Lễ khai giảng đến đây là kết thúc, các em học sinh, hãy quay trở lại lớp học để nghe giáo viên chủ nhiệm thông báo một số việc trước khi bước vào năm học, xin trân trọng cảm ơn. 

Tiếng nói của hiệu trưởng như cái phao cứu sinh của Wooyoung, cậu chạy nhanh lên lớp, còn San thì ngơ ngác nhìn Wooyoung chạy đi, nhưng rồi lại cười khẩy.

"Cậu bắt nạt tôi hai năm rồi, giờ tôi không chịu thua đâu"

San đã bị Wooyoung bắt nạt từ khi mới vào trường , San vốn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ biết ngồi vào bàn rồi học, vô tình lại lọt vào mắt của Wooyoung, trở thành cái gai trong mắt cậu ấy.

Mặc dù Wooyoung cũng không làm gì quá đáng với San, cũng vì cậu ta còn mải mê với các cuộc vui khác cùng việc bắt nạt San cũng rất nhàm chán, nhưng San lại vô cùng khó chịu với Wooyoung, vì cái không khí yên bình của San luôn bị cậu ta phá hỏng. San luôn trầm lặng, còn Wooyoung thì quá ồn ào, một tiết thì bị nhắc cả chục lần, có hôm còn trả treo với thầy cô, ăn mặc thì luộm thuộm và cậu ta luôn nói đó là phong cách thời trang, tán vài cô em trong trường rồi yêu mấy em cùng một lúc, đó cũng là mấy trò vui của cậu ta.

Nhưng hiện tại, họ đã ở lớp 12, cũng chẳng còn xa nữa, vì vậy San không thể để Wooyoung phá đám thêm được nữa.

Bước vào trong lớp, chọn ngay hàng ghế đầu cho mình để ngồi, giáo viên chủ nhiệm cũng bước vào, năm nay vẫn là giáo viên chủ nhiệm cũ của họ hồi năm ngoái nên thầy đều rất rõ mặt cũng từng học sinh. Thầy đặt tập hồ sơ của mình lên bàn, chống tay nhìn các em học sinh, riêng Wooyoung thì vắt chân lên bàn, cũng không thèm nhìn thầy giáo, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thầy giáo cũng biết tỏng tính của Wooyoung nên cũng chẳng thèm đối chấp với cậu ta, cãi nhau với Wooyoung xong chắc cái lớp này đi thi đại học hết rồi.

"Các em, các biết mình lên lớp 12 rồi nhỉ? Vì vậy việc định hướng tương lai cho các em rất quan trọng, các em hiểu chứ?"

Cả lớp đều gật đầu 

"Vì vậy, cùng việc định hướng tương lai một cách rõ ràng, chúng ta cũng cần nên chăm chỉ học tập, đó là nhiệm vụ của các em, chúng ta sẽ sớm bước vào kì thi quan trọng nhất, vì vậy các em cần chú ý"

Thầy giáo thở dài, nhìn Wooyoung đang chẳng quan tâm đến lời mình nói.

"Wooyoung"

"Em đây" - Wooyoung quay sang nhìn thầy giáo của mình.

"Em cần phải học tập nhiều hơn, hiện tại môn Tiếng Anh của em đang đứng đầu lớp, nhưng những môn còn lại thì quá tệ"

Thầy giáo quay sang nhìn San.

"San, còn em suýt đội sổ môn Tiếng Anh, sao những môn kia em học giỏi như vậy mà môn Tiếng Anh là tắt ngúm là sao vậy? Cô giáo dạy Tiếng Anh còn phản ánh đủ kiểu với tôi vào năm ngoái, nếu cậu không thay đổi trong năm nay thì mấy môn kia cậu 10 điểm mà môn Tiếng Anh của cậu thấp thì cũng đừng mơ tốt nghiệp"

San thở dài, không dám nhìn thầy giáo của mình.

"Vì vậy, tôi có đề xuất, buổi chiều ngày thứ 5 chúng ta sẽ trống tiết buổi chiều, tôi sẽ cho giờ đó là giờ tự học bằng cách hai học sinh sẽ kèm cặp nhau ở bất cứ nơi nào trong trường. San và Wooyoung, hai em bù trừ cho nhau phết đấy, kèm cặp nhau nhé"

Wooyoung nghe xong liền nhăn mặt, đứng phắt dậy.

"Em không học với cậu ta đâu!!!"

"Em phải"

"Em không"

"Em phải, San nhờ bạn ấy kèm Tiếng Anh nhé"

San gật đầu, còn Wooyoung tức không chịu nổi.

"Ai thèm học với tên đần đó!!"

"Cậu nói tôi đần? Điểm số của tôi gấp đôi cậu, thậm chí còn phải cộng thêm 0.2 vào mới bằng điểm tôi, nói cậu ngu thì cậu tự ái, nói cậu thiếu học thức thì cậu giãy nảy lên, lấy môn Tiếng Anh ra đôi co với tôi"

Wooyoung ngồi xuống, tay đập vào bàn phát ra tiếng động lớn, thầy giáo cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ giơ biểu tượng like với San.

"Vậy thì San sẽ chuyển xuống chỗ Wooyoung để cùng nhau thảo luận nhé"

San gật đầu, đi xuống ngồi cạnh Wooyoung, cậu không quan tâm Wooyoung đang muốn phát hoả như nào, cậu chỉ muốn cải thiện môn Tiếng Anh thôi.


Lịch học và tiền học phí sẽ được thông báo sau, bây giờ các em có thể về nhà"

Mọi người bắt đầu chạy về, còn Wooyoung thì chán nản rời khỏi lớp, thấy Hongjoong đã đứng ở đó chờ mình.

"Ê Hongjoong, về thôi"

"Ừ, mà sao mặt mày xị ra như đưa ma vậy? Có chuyện gì à?"

"Mày nhớ thằng Choi San không? Nó học dốt Tiếng Anh, tao bị ông thầy xếp ngồi cạnh nó để kèm nó Tiếng Anh, đổi lại là nó phải kèm những môn còn lại cho tao"

"Thật á, hahahahahahahahahahhahahaha"

Hongjoong cười muốn nhập viện, còn Wooyoung chỉ muốn đấm nó cho nó nhập viện thật.

"Mày cười nữa là tao đấm mày đấy, giờ đi hát karaoke giải sầu đi, tao muốn quẩy tưng bừng lắm rồi" - Wooyoung thở dài.

"Thế đợi tao về thay đồ đã"

"Nhanh lên nhá, tao về trước đây"

Điện thoại của Wooyoung bỗng rung lên, là tin nhắn của một số lạ gửi đến, cậu mở đoạn chat lên, nhận ra đó là số của San mà cậu chẳng thèm lưu số.

Wooyoung, cậu nhớ mang sách lớp 11 đi nhé, tôi sẽ dạy cậu lại từ đầu.

Wooyoung nhắn lại cho San bằng một câu ngắn gọn "Ừ", rồi lưu số của San trên danh bạ của mình.

"Để tên là gì giờ ta? Hmmm... Tên này hay nè!!"

Kết quả là Wooyoung để tên danh bạ của San là "Đồ đân điền" 

"Xong rồi, để xem hôm đó tôi hành cậu với môn Tiếng Anh như thế nào, Choi San" 

--------------------------------------------------------------

Òm xin chào mn=)))

Fic này sẽ mang thiên hướng của thời học sinh tại Việt Nam, để mang cảm giác quen thuộc với mọi người, fic cũng sẽ có chửi tục nhiều nhé, OOC nặng luôn á. Cảm ơn mn đã đọc ak<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro