40 - 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40.

Lam Cảnh Nghi biết được Nguỵ Vô Tiện ký ức nhanh khôi phục, vào một ngày nọ, lúc Nguỵ Vô Tiện cùng bọn chúng luyện kiếm, mới lặng lẽ kéo riêng hắn sang một bên, thần thần bí bí nói: "Nguỵ tiền bối, người có thể biểu diễn cho ta xem lại một chút ...'cái kia' không?

Nguỵ Vô Tiện: "Cái nào?"

Lam Cảnh Nghi đặt chân, bên trên khoa tay lung tung, làm ra động tác thổi sáo, nói: "Chính là cái này!"

Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ vỗ tay nói: "A, ngươi nói ngự thi ha!"

"Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút!" Lam Cảnh Nghi vội vàng dùng tay muốn che đi miệng hắn, nhìn bốn phía hoàn toàn không thấy ai mới tạm thời an tâm, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đến khi tiền bối người khôi phục ký ức, khẳng định sẽ không chịu làm. Nhưng mà, chiêu kia thật sự quá đẹp! Sinh thời ta thật muốn xem lại một lần! Một lần là được!"

"Cái đứa nhỏ này, nói gì đó!" Nguỵ Vô Tiện bị hắn khen cảm thấy thấy lâng lâng, khoé môi giương lên, vỗ ngực nói: "Việc nhỏ! Nhưng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lấy đâu ra hung thi? Ta có thể thử một chút, chỉ sợ không triệu ra được thứ gì, người đừng quá chờ mong nha!"

Lam Cảnh Nghi liều mạng gật đầu: "Được, được, được!"

Nguỵ Vô Tiện thu Tuỳ Tiện, từ bên hông lấy ra Trần Tình đã lâu không dùng, đặt ngang lên môi, thổi non nửa chi từ khúc.

Suốt lúc đó Lam Cảnh Nghi vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm vào mặt đất, lúc tiếng sáo của Nguỵ Vô Tiện vang lên, quả thật mặt đất cũng giống lần trước, lại bắt đầu có chút rung động. Sau đó, một khối bạch cốt bỗng dưng phá đất mà chui lên! Sau đó, càng lúc càng có nhiều bạch cốt trống rỗng xuất hiện, bị tiếng sáo kia khống chế, cực nhanh chắp vá cùng một chỗ, vá thành.... từng con thỏ.

Nguỵ Vô Tiện sững sờ: "....."

Mười mấy bạch cốt thỏ xuất hiện trên đồng cỏ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉnh tề xếp thành một hàng, nhìn về hướng Nguỵ Vô Tiện, tựa hồ là chờ Di Lăng Lão tổ ra lệnh cho bọn hắn.

Tiếng sáo bỗng nhiên dừng lại, Nguỵ Vô Tiện vịn một cây đại thụ cười gập cả người: "Trời đất ơi! Đây là cái thứ quỷ gì hahahahaha...!

"Không, Không, Không!" Lam Cảnh Nghi nhìn bọn bạch cốt thỏ, trên mặt không giảm nửa điểm hưng phấn, kích động hô lớn, "Đẹp quá! Quá đẹp rồi! Không hổ là Di Lăng Lão tổ, thi thể gì cũng đều có thể khống chế!"

"Ai ai ai Tạm biệt, tạm biệt." Nguỵ Vô Tiện lúc này thật là muốn bịt miệng hắn, "Ngươi nhỏ giọng một chút, nhỡ bị Lam Trạm phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Ai ngờ, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lời còn chưa dứt, phía sau hắn chợt truyền tới một tiếng ho nhẹ.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Hắn cứng đờ xoay người lại, đã thấy Lam tông chủ Lam Hi Thần đi đến – mà đứng bên cạnh hắn, chính là Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện xấu hổ cười, Lam Cảnh Nghi thì bị doạ đến mất hồn. Mà đám bạch cốt thỏ kia, lại rất là vui sướng chạy về hướng Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần nói: "Bọn chúng rất là thích ngươi đó"

Lam Vong Cơ: "....."

41.

Ba người chậm rãi đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ

Lam Hi Thần tủm tỉm cười, phảng phất làm như không thấy những thứ vừa rồi, hiền lành nói: "Vô Tiện thân thể có khá hơn chút nào không?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm phiền Lam Tông chủ lo lắng, Nguỵ mỗ thân thể cũng không đáng lo ngại."

Lam Hi Thần gật gật đầu, lại hỏi: "Trí nhớ kia..... khôi phục thế nào rồi?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái này ngài cũng không cần lo lắng, ta cảm thấy nhanh hồi phục! Phải không Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

Lam Hi Thần vẫn như cũ cười ha hả: "Như thế rất tốt". Hắn thoảng quay đầu nhìn Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ, vừa vặn hôm qua công tượng đến hỏi, lễ thành thân của hai ngươi, phải chăng có thể tiếp tục công việc chuẩn bị?"

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy sững sờ, trong lòng lộp bộp một tiếng, bước chân cũng ngừng: "Cái này....."

Hắn vẫn không nói gì, Lam Vong Cơ đã thay hắn nói: "Huynh trưởng, chuyện này không nóng nảy"

Ánh mắt Lam Hi Thần nhìn hắn hình như có mấy phần ý vị thâm trường (ánh mắt có nhiều ẩn ý), gật gật đầu nói: "Vậy chờ Vô Tiện hoàn toàn khôi phục ký ức rồi nói sau."

Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.

Ba người tách ra ở chỗ ngã ba, Lam Hi Thần muốn về Hàn thất, Lam Vong Cơ thì cùng Nguỵ Vô Tiện đi về hướng Tĩnh thất.

Trên đường đi không ai nói gì, lúc sắp đến Tĩnh thất, vẫn là Lam Vong Cơ mở miệng trước, nói: "Ngươi không ngạc nhiên, vậy là đã nhớ ra rồi sao?"

"À, không có" Nguỵ Vô Tiện vô thức nói lộ ra "Chỉ là ngày đó ta vừa vặn nghe được các ngươi nói chuyện này.... Ách, không phải là ta cố ý nghe lén."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, không trách cứ hắn, ngược lại Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút hậm hực.

Ngày đó lúc vô tình nghe câu chuyện thành thân này, do hắn vừa mới mất trí nhớ nên căn bản là không thể tiếp nhận, đêm đó liền quyết định muốn rời khỏi – mặc dù cuối cùng là không chạy mất.

Về phần hiện tại...

Hắn mặc dù đã tiếp nhận Lam Vong Cơ, cũng nguyện ý cùng hắn ở cùng một chỗ, nhưng nhanh như vậy nói chuyện cưới gả, vẫn là có chút ....

Cũng không phải Lam Vong Cơ không tốt, mà là tâm tình của hắn còn dừng ở bãi tha ma kia, cứ lơ lửng không chịu ổn định, nếu cứ tuỳ tiện đáp ứng Lam Vong Cơ thì lại là một cách làm không có trách nhiệm.

Càng nghĩ, quả thực càng không nghĩ ra một đối sách phù hợp, hắn dứt khoát cười ha hả nói: "Không quản nữa, dù sao ký ức của ta cũng nhanh hồi phục, đến lúc đó những vấn đề này không phải sẽ dễ dàng giải quyết hay sao?"

Nhưng lúc này Lam Vong Cơ không phụ hoạ theo hắn.

Vừa nhìn thấy sân Tĩnh Thất trong tầm mắt, Nguỵ Vô Tiện đã chủ động kéo Lam Vong Cơ, nói: "Nào, nào, đêm nay chúng ta thêm sức, tiếp tục cố gắng!"

Lam Vong Cơ vẫn đứng yên không động đậy: "...."

Nguỵ Vô Tiện: "?"

Hắn rốt cuộc phát giác ra là đối phương hình như có gì đó không đúng.

Hai người giằng co một lát, Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu nói: "Tu luyện quá mức cấp tập, sẽ tổn thương thân thể. Tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày đi."

"????" Nguỵ Vô Tiện cực kỳ không hiểu: "Lam Trạm, ngươi có phải đang hiểu lầm ta không? Sao quá coi thường ta vậy?"

"Ta không phải là xem nhẹ ngươi." Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đã có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, còn không cẩn thận sao?"

"..... Ngươi đang nói cái gì thế? Bây giờ không phải mọi thứ đều không đáng ngại sao?" Nguỵ Vô Tiện lông mày nhíu lại, lùi ra sau một bước, "Lam Trạm, ngươi không phải cũng hi vọng ta nhanh nhớ lại sao? Trước đó ngươi còn tốn công tốn sức như vậy....."

Hắn đang nói đột nhiên ngưng lại.

Hoàn toàn chính xác là Lam Vong Cơ đã từng rất lo lắng, không kể ngày đêm vất vả vì hắn tìm đọc các loại tư liệu, nhưng từ lần săn đêm trước trở về, y liền mang cất những cuốn sách kia, sau đó cũng không thấy mượn xem nữa.

Mặc dù y cùng hắn tu luyện không chút kêu ca oán giận, nhưng Lam Vong Cơ chưa hề thúc giục hắn – Không phải, không những không thúc giục, mà rõ ràng thỉnh thoảng lại còn thay đổi biện pháp nhằm ngăn cản hắn tu luyện.

Nguỵ Vô Tiện vẫn cho là do Lam Vong Cơ quá mức yêu quý thân thể của hắn, nhưng giờ đây hắn đột nhiên ý thức rằng có một khả năng khác nữa.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi có phải là .... không muốn ta khôi phục ký ức?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro