Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Uống hơn nữa két thì say là đúng rồi nhưng hóa đơn hắn phải làm sao ?

Nghe bà ấy nói tôi mới nhớ ra còn vụ tiền bạc này nữa. Hơn nữa két bia ngót nghét cả trăm ngàn chứ ít đâu, tôi lại ko có đủ chừng ấy . Nghĩ ngợi một lát tôi vội nói :

_Cô cứ ghi sổ đi cô, người này con biết \, con bảo đảm không quỵt cô đâu

Bà ta nghĩ một hồi rôi nói :

_Ừ đành vậy thôi, mày bảo đám nhé. sao tao ghét mấy cái dzụ xỉn nằm một chỗ như thế này quá

_Dạ mười hai giờ con cũng xin về tiện con đưa anh ta đi luôn cô à

_ừ về đi

Nói rồi tôi vội đi ngay chỉ sợ bà ta đổi ý vì bà ấy là rất hay thay đỗi suy nghĩ của mình .

Cũng may nhà trọ tôi cũng ở gần đây nên không khó khăn lắm khi đưa anh về nơi tôi \. Cũng bởi tôi không biết nhà anh ở đâu, anh lại không mang theo điện thoại nên chỉ có nước này. Chiếc xe mô tô của anh lẫn chiếc xe đạp của tôi gửi lại quán. Nhờ vậy nên khi tôi đưa anh đi bà chủ chi liếc ngang một cái rồi thôi .

Phòng trọ của tôi khá nhỏ hẹp tuy nhiên cũng sáng sủa và gọn vì tôi là đứa ưa gọn gàng.

Thở phào một cái sau khi đặt anh nằm ngay ngắn xuống tấm chiếu trải trên nền tôi như trút đi gánh năng trên vai. Vốn là tôi nhỏ con và ốm nên khi dìu anh đi bộ về nhà là tôi đã phải gồng cả người mình \.

Rửa mặt , tắm qua loa tôi liền vào phòng thấy anh vẫn nằm đó ngủ.

Đắp cho anh cái chăn rồi tôi cũng ngả người nằm kế bên, mệt mỏi, trong phút chốc tôi cũng mơ màng .

Trong giấc mơ không hiểu sao tôi thấy anh ôm tôi gọi tên ai đó và.................hôn tôi thắm thiết ...

Một giấc mơ lạ lùng.

Nắng nhảy nhót cười đùa trên khung cửa phòng rồi rượt đuổi nhau tán loạn. Có con nắng nhảy vào mắt anh hấp háy khiến anh khó chịu.

_Chú Tư, kéo màn lại dùm tôi !

Phong nói nhưng mắt anh vẫn nhắm.

Nắng vẫn còn lẩn quẩn .

Một lúc sau, anh vẫn cảm thấy nắng rọi vào người và rồi cố mở con mắt ra anh mới giật mình vì hiện tại anh đang ở trong một căn phòng rất lạ. Đây không phải là nhà mình. Phong liền ngồi dậy nhìn xung quanh, đập vào mắt anh là Hoài đang co ro nằm sát tường, dáng điệu cứ như một con tôm cong người nằm đó. Phong đã hiểu ra được lý do vì sao anh ở đây.

Nhưng thay vì ngồi dậy anh lại thừ ra nhìn Hoài. Không dễ có dịp anh quan sát Hoài gần như thế này. Làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh dài che một bên trán, thân hình nhỏ gọn như một cô gái và hơn thế nữa Hoài rất giống Thanh Hà, người bạn gái cũ của anh. Ngay buổi đầu nhìn thấy Hoài dắt xe đi vào trường anh đã ngạc nhiên đến sửng sốt. Lúc ấy anh đến trường thăm Danh một người bạn dạy anh văn tại đó để rồi từ phút đó anh không thể nào rời mắt khỏi Hoài. Tìm hiểu mãi cuối cùng anh cũng đăng ký học chung lớp vào Hoài dù là với anh tiếng Anh chỉ là ngôn ngữ thứ hai sau tiếng mẹ đẻ.

Danh cũng từng nói với anh :

_Lúc dạy lớp này tao cũng ngạc nhiên vì không nghĩ lại có một người dáng vấp giống Thanh Hà đến thế nhưng theo tao biết Thanh Hà làm gì có em trai nào, cả em họ cũng không

_Đó là con trai à ?

_Trời đất, mày không tin sao, thử nghe giọng nói là biết à - Danh trợn mắt nhìn anh rồi nói tiếp - Nhưng thằng nhóc đẹp trai quá mày nhỉ, tao để ý thấy toàn bộ con gái trong lớp cứ đều khoái nó có điều thằng nhóc ít nói lắm, lại lầm lầm lỳ lỳ, chết nỗi như thế lại càng thu hút .

_Vậy à - anh nói như hờ hững nhưng mọi điều Danh kể anh đều chú ý

_Đến tao, là đàn ông mà tao cũng thích nó

_Gì , mày điên à - Nghe Danh nói mà anh thấy lạ tai quá

_Ha ha tao đùa ấy mà - Danh vỗ vào vai anh mấy cái, anh vẫn khó chịu khi nghe điều đó, vẫn biết Danh chỉ đùa nhưng không hiểu sao anh không thích Danh đùa như thế.

Giờ đây anh phân vân nhìn Hoài, rõ ràng Hoài là một cậu nhóc nhưng sao lại khiến anh lúc nào cũng quan tâm và nghĩ ngợi như thế. Nhiều lúc anh tự dỗ mình vì Hoài giống Thanh Hà nhưng cái sự giống đó có là gì khi tình cảm anh dành cho Hà là tình cảm trai gái còn với Hoài thì là gì. Hay anh đang tìm cho mình một hình bóng giống Hà để lấp đi nỗi đau trong tim.

Thanh Hà đã không còn hiện diện trên đời nhưng trước mặt anh lại có một Hoài bằng xương bằng thịt và Hoài lại giống Hà .Vén một bên tóc Hoài sang một bên , anh sợ những sợi tóc đâm vào khuôn mặt cậu nhóc nhưng rồi bàn tay anh không rời ra được. Sao khuôn mặt Hoài xinh thế này, sao mái tóc Hoài mềm thế này và cả làn môi nữa. Trong lòng Phong chợt dâng lên một nỗi thèm được hôn lên khuôn mặt đó và rồi anh cúi xuống ...

Trời ạ, anh vội lắc đầu mấy cái cho cái suy nghĩ lẩn thẩn trong đầu bay đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro