chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Phong, mày điên à, hãy nhớ Hoài là một cậu nhóc chứ không phải là một cô nhóc. Mày đang làm cái quái gì thế này .

Tự nói rồi anh vội bước ra khỏi phòng như một kẻ đang chạy trốn, đi qua được vài căn phòng thì trước mắt anh thấy hai chữ WC, một cứu cánh mà anh đang cần. Vào wc anh vội dội lên đầu ba bốn gáo nước. Nhìn mình trong gương anh thấy như anh không còn là anh nữa .

_Phong ơi, mày điên rồi.

Tôi uể oải tỉnh dậy, vươn hai vai rồi vặn mình mấy cái cho thật tỉnh ,chợt tôi nhớ ra chuyện ngày hôm qua. Chỗ trống bên cạnh tôi như chưa từng có sự hiện diện của anh. Không phải mơ nhưng tôi biết chắc là ngày hôm qua tôi đã đưa anh về đây nhưng anh ấy đâu rồi ?

Nhìn quanh quất phòng, đập vào mắt tôi là một mảnh giấy nhỏ trên bàn với vài dòng chữ :

"Hoài,

Anh làm phiền em nhiều quá. Anh có việc cần giải quyết nên không thể đợi em dậy và cảm ơn em nên anh đành đi trước

Thông cảm cho anh

Bảo trọng "

Như vậy cũng được, tôi gật gù hiểu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm vệ sinh sáng. Nói là sáng nhưng cũng hơn mười giờ rồi. Thực ra đây cũng là thói quen của tôi vì làm việc khuya nên sớm dậy trễ, việc học của tôi lại vào buổi chiều nên cũng đỡ phần nào.

Vệ sinh xong vào phòng chưa được bao lâu tôi đã nghe tiếng gõ cửa. Khi ra mở tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy chị hay đưa mì ở tiệm mì Huỳnh Ký đến mang theo hai tô mì nóng hổi :

_Em đâu có kêu mì đâu chị ?

_Có anh kia kêu mang hai tô mì đến đây mà cậu, cậu có phải là cậu Hoài không ?

Hoài ngạc nhiên nhưng vẫn xác nhận :

_Em là Hoài đây

_Vậy thì đúng rồi, hồi tám giờ anh đó lại tiệm tui đặt mì cho cậu đó, đã trả tiền rồi, anh ấy còn đặt mì trong cả tháng nữa. Từ mai tui sẽ mang mì qua cho cậu.

Đặt hai tô mì lên bàn chị ta lại tiếp tục nói :

_Anh ta dặn kỹ lắm, phải đúng mười giờ mang qua , mì phải thật nóng nữa. Người đó là anh trai cậu đó hả. Vừa ga lăng, hào phóng lại đẹp trai nữa há .

Không khó để tôi nhận ra anh ta là ai nhưng trong lòng tôi dưng có cảm giác khó chịu. Chị đem mì đã ra khỏi phòng, nhìn hai tô mì nóng hổi Hoài nhận ra cái bao tử của mình đang đánh trống .

_Thôi kệ, ăn cái đã rồi tính sau.

Hai tô mì lần lượt chui vào cái bao tử rỗng đó và lấp đầy nó. Lâu lắm tôi mới có được bữa ra trò, bình thường có bao giờ ăn mì Huỳnh Ký đâu, tiền bạc đâu cho phép tôi xơi những tô mì hơn ba bốn chục ngàn đồng như thế này. Chợt tôi nghĩ đến ngoại ở quê, có lẽ cả đời ngoại cũng chưa từng ăn món mì ngon thế, có dịp mình sẽ mua cho ngoại ăn mới được .

Buổi chiều, từ trường đại học tôi chạy thẳng đến trường dạy anh văn. Vào lớp tôi chú ý đến chỗ bàn cuối nhưng chiếc bàn ấy vẫn bỏ trống. Phong vẫn không đến lớp nhưng thật lạ là từ bữa uống cà phê với anh ấy đến nay Hoài không còn cảm giác bị theo dõi trong lớp nữa. Cảm giác ấy cũng vắng từ lúc anh không đến lớp.

Tối, đang ôn bài chợt tôi nghe tiếng xe mô tô ấm ầm bên ngoài, được một chốc tôi nghe tiếng gõ cửa phòng mình. Người gõ cửa chính là Phong .Anh đến với tay xách, tay mang nào là nước ngọt, đậu phộng, chả lụa, bánh mì, vịt quay ... làm tôi ngạc nhiên :

_Anh Phong ghé chơi

_Ừ, chào em, anh mang chút đồ đến cho em

_Anh cần gì làm vậy, lúc sáng cũng đã mua mì cho em rồi.

_Em đừng ngại, chỉ là anh muốn cảm ơn em đã lo cho anh ngày hôm qua đó mà

_Có gì đâu anh

Hoài cười

_Ừ, nhưng cảm ơn suông thì anh ngại nên ...thấy em ở một mình như vầy nên anh mua mấy thứ này cho em thôi

_Em nhận nhưng lần sau anh Phong đừng vậy nữa nhé dù gì em cũng còn thiếu tiền anh nữa mà

_Trời, anh có đòi nợ em đâu vả lại không bao nhiêu mà

_Không bao nhiêu nhưng đã là em mượn nên em cũng muốn trả anh nè

Nói rồi tôii móc túi tờ hai chục ngàn đưa Phong, Phong ngần ngừ nhưng cũng cầm lấy. "cậu nhóc đúng là rạch ròi quá.." anh cười với ý nghĩ đó nhưng không nói ra.

_Hôm qua chắc em vất vả lắm ?

_Hì, nào giờ em không nghĩ người như anh Phong lại có lúc say đến gục như thế, phải nói hôm qua anh làm em mệt đừ người, nhìn tướng anh em đâu có nghĩ anh nặng thế nào đâu

_Tại em nhỏ con quá đó mà - Phong cười trêu Hoài

_Không đâu, em chỉ có ốm thôi à, em cao 1m68 gần 1m7 đó anh

Phong phì cười khi thấy điệu bộ cậu nhóc phân minh với mình

_Vậy thì em phải ráng ăn nhiều lên chứ nhỏ con quá có ngày ...

_Có ngày sao chứ, anh đừng có dọa em

_Có ngày anh vật cho chết chứ sao _ Nói xong Phong cười sảng khoái

_Hừm, anh nói nghe ngon nhỉ, có dám cùng em vật tay không nào ?

_Em thách anh đó à, chỉ sợ anh làm tay em đau thôi - Phong nheo mắt nhìn Hoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro