chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thử xem - Hoài giương mắt thách thức

Thế là tay đối tay, mặt đối mặt, Phong cứ cười thầm trong miệng vì anh nắm chắc phần thắng. Gì chứ cái trò này với anh không lạ và cũng chưa khi nào Phong thua khi đấu với ai. Sở dĩ anh tự tin thế vì anh thường luyện cổ tay và vai mình mỗi ngày lại còn hay đi tập tạ nữa. Nhìn Hoài lúc này đang khổ sở tìm cách vật tay mình Phong cười nhưng lại "thương" thằng nhóc.

_Thằng nhóc háo thắng thật.

Gần mười lăm phút thằng nhóc vẫn không chịu thua, nhìn những giọt mồ hôi nhễu trên mặt Hoài mà Phong muốn dùng khăn lau nó đi nhưng anh cố ghìm cái ý muốn đó lại.

_Chịu thua đi nhóc, em không đấu lại anh đâu

Tôi bặm môi không nói dồn sức kiềng tay anh xuống

"Sao khó thế này, bàn tay gì mà cứng như thép vậy" Tôi nghĩ thầm trong đầu, nơi cổ tay tôi cảm giác đau đáu hiện dần lên, gương mặt nhễu mồ hồi và một màu hồng lan tỏa . Vì đang cố sức nên tôi ko nhận ra Phong mãi chăm chú ngó mình với ánh mắt thật lạ .

_Sao thằng nhóc dễ thương đến vậy ?

Phong tự nói mình như thế, lẽ ra anh chỉ cần cố sức một chút vật tay Hoài xuống là xong nhưng anh muốn xem Hoài háo thắng đến đâu để rồi khi nhìn khuôn mặt hồng hào của thằng nhóc anh lại chần chừ tay.

_Em thua

Tôi tự động rút lui trước vì biết có đến đâu cũng không thể thắng nổi anh chưa nói cánh tay đau nhừ, máu dồn về một chỗ nghe nhưn nhức . Dù vậy tôi vẫn im không dám nhận mình đau thế mà tinh ý Phong đã nhận ra điều đó .Anh lật cánh tay Hoài ra nhìn nhìn rồi nói, trong giọng nói dường như có chút xót xa :

_Em đau lắm phải không ? Anh xin lỗi, nếu biết sẽ làm tay em thế này thì ...

Nói tới đây Phong im bặt, vì chính anh nhận ra trong lời nói của mình với Hoài tựa như lời người yêu nói với nhau . Phong liền khỏa lấp :

_Thì anh cho em thua ngay từ đầu ha ha ...

Nghe thế, tôi liền xụ mặt quay lưng vào tường điệu bộ giận cứ như một cố gái điệu bộ ấy đến chinh tôi cũng không hay.

Nhìn tôi mà Phong dở khóc dở cười không biết vì làm sao, chả lẽ anh phải an ủi Hoài nhưng an ủi cách nào đây. Nào giờ anh chỉ biết an ủi con gái còn an ủi con trai thì chưa từng.

Phải làm sao ? Anh nghĩ thà anh đứng trước đám đông phát biểu còn không bối rối như trong trường hợp này chợt Phong nhìn thấy túi đồ ăn của mình , một ý nghĩ nảy ra trong anh .

_Trời ơi, nãy giờ anh quên con vịt quay này, phải ăn ngay lúc nóng mới ngon .

...

Hoài vẫn im lặng

Anh tới thêm câu nữa

_Nước mắm đổ tràn lan hết rồi, Hoài ơi em có chén đũa không để anh bỏ đồ ăn ra

Nghe tới câu nước mắm đổ ra tôi liền quay lại vì sợ rằng đổ hết thì lấy đâu chấm chưa kể dây dưa ra cả phòng mà tôi thì chúa ghét điều đó .

Tôi vội đứng dậy bước ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc tôi vào nhanh trên tay có một cái dĩa , hai cái chén kèm hai đôi đũa .Không đưa cho Phong , tôi liền nhanh nhẹn bỏ thịt quay ra dĩa, trút nước mắm ra lẫn với dưa leo , nấm, ớt .

_Anh Phong ăn đi

_Em cứ ăn , anh ăn rồi

_Em cũng ăn rồi nhưng bây giờ phải làm sao. Món này đâu để lâu được, sang ngày mai là hư hết rồi .

_Vậy thì bỏ

Tôi trợn mắt nhìn Phong vì không ngờ anh nỏi chứ bỏ dễ dàng vậy. Con vịt quay này cả trăm mấy chục ngàn chứ ít đâu.

"Cậu nhóc tiếc của đây" Phong cười thầm. "Để xem cậu nhóc xử lý sao "

_Phải chi nhà chủ có tủ lạnh em còn để nhờ chứ vậy mà bỏ thì uổng lắm anh

Phong im không nói gì rồi thích thú nhìn Hoài đang cầm đũa lên và bắt đầu ăn .

_Vịt quay ngon quá, anh mua ở đâu thế ?

_Anh mua ở nhà hàng Ái Hoa

_Mua con vịt mà phải vào nhà hàng lận sao anh ?

_Anh có việc bàn bạc ở nhà hàng đó nên khi về tiện mua luôn

"Ông này dư tiền thật " Tôi nghĩ trong đầu nhưng rồi món vịt quá hấp dẫn nên nó thu hút tôi hơn là nói chuyện với Phong .

Phong dứng dậy thôi không nhìn Hoài vì anh sợ nếu nhìn Hoài sẽ ngại anh mà không ăn. Anh chuyển hướng nhìn chung quanh phòng . Căn phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông nằm trên một lầu nhà có cầu thang riêng đi lên .Phòng của Hoài nằm ngoài cùng ,có một cửa sổ thông ra ngoài nên căn phòng lúc nào cũng sáng ấm áp chứ không tối lạnh. Trong phòng đồ đạc không nhiều ngoài một tủ vải chứa quần áo gối mền, một thanh treo quần áo, một chiếc bàn vuông thấp vừa là bàn học vừa là bàn ăn cùng góc phòng là mảnh chiếu nhỏ xếp gọn gẽ.

Thật đơn giản .

Trước nay Phong tự thấy mình là người sống đơn giản nhưng đơn giản như Hoài lần đầu tiên anh mới thấy. Chợt nhiên trong anh dấy lên suy nghĩ muốn biết thêm về Hoài, cha mẹ Hoài ở đâu, Hoài đang học gì và sao lại sống một mình ở đây ..có rất nhiều điều anh muốn biết và Hoài như một bức tranh đậm màu khiến anh từng bước muốn tìm hiểu... Từ từ vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro