chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đi từng bộ phận, từ cánh, đến thân, đùi , cổ...bây giờ chỉ còn mỗi hai cái chân. Tôi nhìn rồi ngó xuống cái bụng căng ứ của mình.

_Không ăn nữa . Mà anh Phong đi đâu thế không biết, nãy giờ mà vẫn chưa thấy về .

Nghĩ rồi tôi bắt đầu dọn dẹp mọi thứ. Cũng may chả lụa, đậu phộng, nước ngọt, bánh mì có thể để ngày mai chứ không thì ... làm sao ăn cho hết . Tôi lại là đứa tiếc của nữa nên từ "bỏ " không bao giờ nằm trong tự điển của mình .

Đem chén đũa trả lại cho nhà chủ xong khi lên phòng tôi đã thấy Phong ở đó rồi . Định hỏi lúc nãy anh đi đâu mà lâu thế thì anh đã nắm lấy tay tôi làm tôi giật mình :

_Anh làm gì vậy ?

Rồi tôi trố mắt ra khi thấy trên tay Phong là một bịch đựng cao dán lẫn thuốc kem. Nhìn Phong mở nắp hộp Salonpas mà tôi cảm động. "Ra là anh ấy đi ra ngoài mua thuốc cho mình , ủa mà gần đây đâu có tiệm thuốc nào, lúc nãy anh ấy lại đi bộ nữa, ko lẽ anh ấy lội bộ ra đến đầu hẻm bên kia sao ? " Nghĩ là thế nhưng tôi không nói mà lặng lẽ nhìn anh. Anh đang bôi thuốc lên chỗ máu tụ rồi xoa đều một cách dịu dàng. Đang ngoan ngoãn chợt tôi rụt tay về làm Phong bất ngờ:

_Em tự bôi thuốc được rồi

Hành động rụt tay của Hoài làm Phong sực tỉnh ra "mày đang làm gì đó Phong, mày không nhận ra mày đang làm những điều rất ư lố bịch và kỳ cục sao ?

Nhìn Phong thừ người ra tôi chợt cảm thấy có lỗi "Anh ấy mua và xức thuốc cho mình thôi mà "

Sợ Phong buồn tôi vội nắm lấy cánh tay mà lúc nãy Phong xức thuốc rồi phân bua :

_Em xin lỗi, tại em không quen bị nắm tay ....ơ ..

Hoài đâu biết khi Hoài nắm tay Phong vội vã phân bua là lúc Phong cảm giác như có luồng điện xuyên qua người anh. Dường như lúc này mọi thứ đều bất động xung quanh anh, chỉ có Hoài là hiện hữu, chỉ có Hoài là sống động và chỉ có Hoài thôi, bất giác anh đưa cánh tay lên vuốt nhẹ má Hoài. Cánh tay Phong nóng hổi nặng nề nhưng lại rất nhẹ nhàng từ tốn ...

"Sao em lại mịn màng thế này ?

Sao em lại dịu mát đến vậy ? ..."

"Anh làm sao thế ? "Tôi hỏi nhưng sao lúc này mọi âm thanh đều như tê liệt vậy, không chỉ thế đến tôi cũng không thể nào cục cựa được

"Sao anh ấy lại nhìn mình như vậy ?

Trời ạ, anh ấy lại còn vuốt má mình nữa ? Sao kỳ cục vậy nè ..."

Anh ! ...

Dường như bàn tay Phong không còn nằm dưới sự điều khiển của anh, dường như mọi lý trí của anh cũng bị tắc nghẽn chỉ còn lại những hành động... anh từ từ kéo khuôn mặt Hoài lại thật gần, thật gần ...

Nhẹ như gió !

Êm như mây !

Mơn man như sóng trên hồ ...

Bờ môi anh đậu lại trên má Hoài thật dịu dàng nâng niu mà trìu mến ...

Hình như, cái hôn này anh đã từng lặp lại ở đâu đó rất xa trong tiềm thức.

Quá khứ như trở lại vào buổi đầu anh tỏ tình cùng Thanh Hà, ngày đó anh cũng nhẹ nhàng , cũng dịu dàng , cũng nâng niu trân trọng nàng như một mảnh pha lê mong manh mà dễ vỡ ...

Nhưng mảnh pha lê ngày ấy đã vỡ rồi ...

Lúc này ....

Anh đang hôn ai đây, có phải là mảnh pha lê ngảy ấy hay chỉ là nhập nhoạng một cái bóng pha lê khác mà chính anh cố tình cho là mảnh pha lê xưa ...Có phải thế không ?

Bốp !

Tôi giận dữ tát vào khuôn mặt anh, cái khuôn mặt mà mới vừa đây đã hôn lên má tôi. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến những điều như thế vậy mà nó lại xảy ra với tôi . Sự kính trọng, niềm yêu mến của tôi dành cho anh phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng, giờ đây trong tôi chỉ còn lại sự giận dữ :

_Anh là đồ biến thái !

Đi ra khỏi nhà tôi mau - Tôi hét lên

Chưa kịp tỉnh sau cái tát còn rát nóng trên da Phong đã nghe những lời nói của Hoài, những lời nói ấy như cơn sóng thần ồ ạt ập vào anh khiến anh gục ngã . "Phải chạy thôi, phải chạy thật xa" Nghĩ rồi hành động , Phong hấp tấp ra khỏi phòng của Hoài, không một lời xin lỗi hay phân bua anh đi như chạy trốn .

Khi tiếng nổ của động cơ xe thôi ko còn hiện diện đâu đây tôi mới buông mình ngã nhoài xuống nền phòng, toàn thân đau nhức như bị một bức tường vô hình đè nặng . Tôi thật sự quá sốc với tình huống vừa rồi. Tôi là một đứa con trai khỏe mạnh, bình thường và trong suy nghĩ của tôi anh cũng là người bình thường thế nhưng tại sao anh lại có hành động như thế với tôi. Dẫu chỉ là cái hôn trên má nhưng sẽ ra sao nếu tôi không bật dậy tát anh , anh sẽ có những hành động khác nữa và ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro