chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ! Tôi không chấp nhận nếu điều đó xảy ra .

Chợt tôi cảm thấy buồn vì trước đó mấy phút tôi đã cảm động trước sự quan tâm của anh, lúc ấy tôi đã từng nghĩ anh như một người anh trai mà tôi quý mến ...Vậy mà ..trong phút chốc anh đã hóa thành một tên hung thần khiến tôi ghê sợ ...

Nhưng ...anh cũng là tên hung thần dịu dàng nhất mà tôi biết ..

Ôi, điên mất ! - Tôi ôm đầu cố không nghĩ đến những gì vừa xảy ra nhưng thật khó ...

Chạy ra khỏi phòng tôi tìm đến wc, mở vòi nước rồi nhúng đầu vào đó :

_Hoài, tỉnh táo lại đi, mày hãy nhớ mày là con trai , hắn cũng là con trai đấy nhé. Giữa con trai với con trai không thể nào có cái gọi là tình yêu, không thể nào ....

Không thể nào

Phong phóng xe như bay giữa đường .

Từ lúc rời khỏi căn phòng ấy trước ánh mắt giận dữ của Hoài, anh như người mới từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Anh quá đau . Cái tát tai của Hoài làm anh sực tỉnh nhưng chính những lời nói như dao găm của Hoài khiến anh chấn thương để rồi trong thoáng giây anh căm ghét chính bản thân mình vì không ai khác anh phải thừa nhận mình thật bệnh hoạn.

Anh đã hôn Hoài, cái hôn thật sự chứ không phải là mơ

Anh đã vuốt nhẹ lên má Hoài, sự dịu mát ở má của Hoài dường như còn đọng trên ngón tay anh...

Nhưng ..

Hoài là con trai

Tại sao anh lại hôn một thằng con trai ?

Tại sao anh lại thể hiện tình cảm với một đứa con trai như thế ?

Tại sao ?

Tại sao ...

Trời ơi !

Không ngồi dậy, Phong chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, anh nhận ra anh đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc của mình thế nhưng sao anh không tài nào gượng dậy nổi, Còn đầu của anh nặng chịch như có hàng vạn tấn sắt đè nặng ...

_Hôm qua, hôm qua bằng cách nào mình về tới nhà được ..

Anh tự hỏi chính mình như thế nhưng rốt vẫn không thể trả lời .

Nghe tiếng gõ cửa anh mệt mỏi nói :

_Vào đi

Một người đàn ông ốm gầy bước vào trên tay là một cái khay đựng khăn và một ly nước nhỏ :

_Đây là khăn ấm, cậu Hai lau mặt cho tỉnh và uống ly trả chanh giải rượu này đi .

Phong không màng đến lời ông nói mà chỉ hỏi :

_Chú để đó đi, hôm qua làm cách nào tôi về được nhà vậy chú Tư ?

Chú Tư từ tốn trả lời :

_Hôm qua cậu đâu có về nhà mà ghé quán rượu. Cậu uống nhiều lắm. Khuya quá không thấy cậu về tôi gọi điện cho cậu, chủ quán rượu bắt máy vì thế tôi mới biết chỗ để đến đón cậu về .

_Ra là vậy . Cảm ơn chú, chú vất vả quá !

_Có gì đâu cậu Hai, chỉ là tôi thấy lạ. Bình thường cậu chỉ uống bia chứ không uống rượu mà uống đến say thế này chỉ có một lần hồi cô Thanh Hà mất còn lần này không biết vì sao ...?

_Được rồi chú Tư, chú đừng nói nữa làm tôi nhức đầu . Chú hãy điện thoại đến công ty nhắn thằng Trung nói hôm nay tôi ko đi làm. Nhắn nó lo mọi việc nhé . Nếu có điều gì cần kíp thì kêu thư ký đến nhà gặp tôi . Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi .

_Vâng, thưa cậu Hai, có gì cần cậu Hai cứ gọi tôi nhé .

_Được rồi, cảm ơn chú .

Sau khi chú Tư ra khỏi phòng anh mới mệt mỏi nằm xuống và nhớ lại những gì xảy ra đếm hôm qua. Từ lúc rời phòng của Hoài thay vì về nhà anh lại đi vào quán bar để rồi đốt cháy mình bằng những ngọn lửa rượu. Nhưng dường như những lời nói của thằng nhóc ấy đã đóng đinh vào sâu trong tim anh nên dù có dùng đến lửa của rượu anh vẫn không thể nào rút nó ra được. Cái đinh đó đã đâm thật sâu, thật sâu ...

Đêm qua có lúc anh tự bào chữa cho những hành động của mình để xoa dịu nỗi lòng ...

Biết đâu chỉ là vô thức ?

Biết đâu chỉ là lầm lẫn.

Có khi chỉ là ảo giác của người xưa ...

"Thanh Hà , em có biết em ra đi khiến anh đau khổ thế nào không ? Anh nhớ em, từ giọng nói, từ tiếng cười, từ ánh mắt cho đến làn môi nhưng em nhẫn tâm ra đi mất ...vậy sao còn khiến anh gặp một người giống như em ...em khiến anh yêu người ấy như yêu em, hôn người ấy như hôn em...để rồi chính anh phạm sai lầm ...

Người ấy không phải là con gái !

Thanh Hà , trả lời anh đi !

Em có đang ở trong không khí không ? Em có đang ở bên cạnh anh không ?

Em có nghe những gì anh đang nói cùng em không ?

Và em có thấy anh đang khóc, nước mắt anh còn đọng ở trên gối ..."

Những giọt nước mắt còn nóng hổi .....

Tan buổi học tôi chầm chậm dắt xe ra khỏi trường. Nắng chiều còn đọng lại đâu đây tỏa hơi nóng lan dần từ không khí đến mặt đất. Mệt mỏi , tôi chỉ muốn chạy xe thật nhanh về phòng trọ. Hôm nay tôi không phải đi học anh văn, khóa học đã kết thúc từ cuối tuần trước. Ngày thi cuối khóa Phong không đến, anh như không còn hiện diện trước tôi đúng hơn là đã biến mất kể từ ngày tôi tát anh ...Từ đó đến nay đã hơn hai tuần .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro