chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi biến mất cũng là ... một điều tốt

Tôi tự nói với mình như thế. Mà đã là một điều tốt thì càng không nên bận tâm mà hãy đón nhận .

Trong cuộc sống, những điều tốt thì không nhiều .

_Hoài ! Hoài ơi

Nghe tiếng ai đó gọi tên mình tôi liền dừng và ngoái đầu lại nhận ra người gọi tôi không ai khác là Khánh Vi một người bạn cùng lớp .

_Hoài có thể cho Vi mượn tập được không ? Lúc nãy trong lớp thầy giảng nhanh quá, Vi theo không kịp .

_Được - Tôi đáp gỏn lọn rồi giở túi lấy ra một quyển tập bìa xanh đưa cho Vi

_Cảm ơn Hoài trước nhé, Vi hứa ngày mai Vi sẽ gửi trả lại cho Hoài.

_Ừ - Tôi đáp rồi quay mình định lên xe thì nghe tiếng Vi ngần ngừ

_Hoài này ...

_Sao ?

_À ...thôi ..

Thấy Vi ấp úng tôi ngạc nhiên hỏi :

_Có gì không, sao Vi nói rồi lại thôi ?

_Hoài cho Vi quá giang nhé !

Vi ngước nhìn tôi chờ đợi. Lúc nãy tôi cứ tưởng có việc gì khó nói lắm mà ai dè chỉ là chuyện đi nhờ xe. Con gái đúng là hay lấp lửng mà .

_Vậy Vi lên yên sau đi .

Nghe thế Vi liền từ tốn ngồi lên yên xe sau của tôi, tôi liền hỏi :

_Mà nhà Vi ở đâu, chỉ chỗ Hoài chở về .

Và rồi Vi chỉ đường cho tôi, hóa ra nhà cô ấy không đâu xa mà chỉ cách phòng trọ nơi tôi ở một con hẻm. Dừng trước ngôi nhà nhỏ gọn có hàng hoa giấy , Vi bước xuống :

_Cảm ơn Hoài đưa Vi về nhé

_Có gì đâu Vi, nơi Hoài trọ cũng gần đây thôi. Giờ Hoài về nhé.

_Khoan đã Hoài .

Đã định về nhà mà lại bị ngăn tôi thấy không vui, chiều đã thôi không còn nắng nhưng tôi lại cảm thấy nóng nực, chỉ muốn về phòng trọ tắm rồi ngủ một giấc vậy mà ... Thôi , tôi đành đứng lại nghe xem Vi định nói gì .

_Sao Hoài không hỏi Vi lý do sao hôm nay Vi không đi xe đến trường ?

_Ơ ..tự dưng Vi hỏi một câu chẳng ăn thua gì đến tôi làm tôi đớ người . "Trời đất, cô ấy ko đi xe đến trường thì cô ấy phải biết rõ hơn ai hết chứ, sao lại cắc cớ hỏi tôi thế này ? "

Thấy tôi không đáp, khuôn mặt Vi trùng xuống vì buồn :

_Vi cố ý không đi xe đấy .

Nói rồi cô nàng mở cổng đi vào nhà để tôi đứng lại ngạc nhiên.

Tôi như cậu bé Maika từ trên trời rơi xuống vậy .

Không hiểu nổi .

Những tưởng về tới nhà trọ là yên chuyện nhưng không, dường như hôm nay tôi bị trời đày nên hết bực bội cái nóng của nắng của ngày, ngớ người không hiểu nổi trước cô bạn cùng lớp thì lại tới đụng mặt "hung thần "

"Hung thần" đứng gác ngay cửa vào phòng tôi, có lẽ đã đứng lâu lắm nên những tàn thuốc vung vãi khắp nơi. Chậm rãi tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng, tôi cố tình không nhìn đến "hung thần" trong khi tôi biết mỗi hành động của tôi từ cách lấy chìa khóa trong giỏ cho đến khi tra vào ổ đều ko thoát tâm mắt của hung thần .

Hung thần chỉ nhìn mà không nói

Tôi thì không nói và giả như không nhìn .

Nhưng khi tôi định đóng sập cửa lại thì "hung thần" đã chặn lại . Lúc này không thể không lên tiếng :

_Anh không được vào phòng tôi

_Chúng ta cần nói chuyện !

_Không có chúng ta nào ở đây cả - Tôi bắt bẻ hai chữ "chúng ta"

_Anh muốn nói chuyện với em -"Hung thần" xuống nước

_Tôi không quen anh - Tôi câng mặt trả lời

_Nhưng mà tôi quen cậu -Hình như đã quá sức chịu đựng và không thể nào xuống nước hơn được nữa Phong gầm lên rồi đẩy mạnh tôi vào trong , anh nhanh tay khóa cửa phòng lại rồi lại đẩy mạnh tôi vào tường, chống hai tay hai bên anh giận dữ :

_Cậu có biết tôi đã chờ cậu suốt bốn tiếng đồng hồ, với chừng đó thời gian chẳng lẽ chỉ để nghe câu "tôi không quen anh" của cậu đó sao

Tôi hét lên :

_Tôi không bắt anh đến đây đợi tôi .

_Phải , không ai bắt tôi đến đây đợi cậu mà chính tôi bắt tôi phải đến đây

Buông thõng hai tay , anh thôi ko dồn tôi vào tường nữa mà ngồi sụp xuống đất .

_Ôi! tôi điên mất

Bây giờ trấn tĩnh hơn tôi mới nhìn thấy ở anh nét tiều tụy hao gầy. Anh ốm đi thấy rõ, khuôn mắt vuông vức ngày nào giờ như cằn cỗi hơn vì góc cạnh, đôi mắt sâu vì thiếu ngủ đến mái tóc cũng bơ phờ không theo nếp ...chẳng lẽ nguyên nhân bắt nguồn từ tôi ?

Rút từ trong túi một khung hình, anh lặng lẽ đưa tôi, cảm thấy lạ lùng nhưng tôi vẫn đưa tay nhận lấy. Trong cái khung hình là một cô gái đang nhoẻn miệng cười với tôi, nụ cười của cô ấy giống tôi, ánh mắt nhìn cũng có nét giống tôi thậm chí khuôn mặt, làn da đến đôi môi nhỏ cũng giống nốt... Trời ạ, nếu tôi có chị em song sinh chưa chắc đã giống đến thế này .

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro