Chương Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lo lắng thật lâu, do dự thật lâu, rốt cuộc Đinh Dật không nhịn được thwufa dịp ba không có ở nhà chui vào phòng mẹ. 

"hihi, mẹ thật siêng, ở nhà cũng xem sách y, ba làm thêm giờ chưa về sao? sao lại trễ như vậy?"

Nghe con gái nói nhăng nói cuội, mẹ Đinh biết cô còn chưa nói việc chính, sau khi ăn xong Đinh Dật thường xem truyện tranh chứ không có thời gian nói chuyện tào lao với bà. 

"Thì sao, con không khỏe sao, sao mặt lại đỏ như vậy, không phải sốt chứ?" Mẹ Đinh vội vàng đưa tay lên do nhiệt độ trên trán của cô với trán bà, nhiệt độ trên trán của cô cao hơn trán bà nhưng không phải sốt, nhiệt độ tương đối bình thường. 

"Con không sốt... chỉ là..." Ngăn mẹ đang tìm nhiệt kế, Đinh Dật quyết tâm hỏi mẹ một câu: "Mẹ, triệu chứng của ung thư vú thế nào?"

"Ung thư vú là bên trong vú có một khối u ác tính, có lúc có thể lấy ra một khối u, cụ thể rất phức tạp, con hỏi cái này để làm gì?" Mẹ Đinh cảm thấy ngạc nhiên. 

Đinh Dật tuyệt vọng, căn bản cô khẳng định mình bị ung thư vú rồi, cô biết bệnh ung thư phải xạ trị, nếu như lỡ may cô chết rồi, người ta hỏi chết thế nào, trả lời là chết vì ung thư vú, vậy thì thật khó khăn! cô mới có 12 tuổi thôi ,mà đã chết vì bệnh, làm sao có thể gặp ai nữa?

Đinh Dật quyết định, cô tuyệt đối sẽ không đợi phát bệnh mà chết, coi như không thể giống như Lại Ninh vì cứ Sâm Sâm khỏi lửa to mà chết, cô cũng muốn làm anh hùng, giống như dũng cảm chống lại lưu manh, cô chết cũng muốn chết vinh quang!

Nhìn thấy con gái u buồn đi về phòng, trong lòng mẹ Đinh tràn đầy nghi ngờ, chỉ là ngày mai phải họp mà báo cáo bà chưa chuẩn bị xong, bà tính khi nào có thời gian rảnh sẽ nói chuyện với con gái. 

Từ sau Đinh Dật khắng định mình bị ung thư vú, mỗi ngày đều rất khuya mới về nhà, hơn nữa đều tìm nơi vắng vẻ với mục đích tìm việc nghĩa để làm. May mắn là ba đi công tác, gần đây mẹ bận mỗi ngày đều phải làm thêm giờ, dặn dò cô sang nhà họ Thẩm bên cạnh ăn cơm phải làm bài tập, mà Đinh Dật khéo léo nói với bác gái là dạo này mỗi buổi chiều cô đều đến chỗ ông ngoại ở phía Đông, sau đó chú sẽ đưa cô về nhà. Bác gái không nghi ngờ còn khen cô là đứa bé hiểu chuyện. 

Hôm nay công việc của mẹ Đinh ở bệnh viện rất thuận lợi, về nhà trước khi kết thúc làm thêm giờ, phát hiện ra cửa đóng chặt trong nhà tối đen như mực, liền chạy thẳng sang nhà họ Thẩm đón con gái. 

Bà Thẩm thấy bà Đinh chạy sang nhà mình đón con gái thì kinh ngạc: "Đinh Dật không nói với chị mấy ngày nay con bé ăn cơm và làm bài tập ở nhà ông ngoại sao?"

Mẹ Đinh vội vàng gọi điện thoại về nhà mẹ đẻ, ông ngoại Đinh Dật nghe máy: "Hai tuần rồi con bé không đến đây chơi, con nói con bé là bố nhớ nó, lần sau nó đến sẽ nói bà ngoại làm cơm thịt sườn cho nó ăn"

Vì không muốn người lớn lo lắng, mẹ Đinh không dám nói với bọn họ không thấy Đinh Dật đâu, miệng đồng ý với bọn họ rồi vội vàng cúp điện thoại. TRời đã tối đen nhưng không thấy Đinh dật đâu, mọi người đều sốt ruột, bà Thẩm lại hỏi con trai lần nữa: "Tan học về con không thấy Đinh Dật đi hướng nào sao?" 

Thẩm Trường Đông cau mày: "Cô ấy nói chú sẽ đến trường đón, tan học con về trước cô ấy vẫn còn ngồi trong lớp đợi"

Mọi người hết cách, cuối cùng bàn bạc chia nhau đi tìm, dù sao Đinh Dật mới 12 tuổi, mấy ngày trước không biết con bé một mình ở ngoài, bây giờ biết không thể không lo lắng cho an toàn của con bé. 

Đinh Dật nhìn chằm chằm hai bóng dáng một mập một gầy chắn trước mặt, nói là bóng dáng cũng không sai, đây là một con hẻm nhỏ, ánh đèn mờ mờ, hai người đều mặc quần áo phủ kín đầu, Đinh Dật không nhìn thấy rõ là nam hay nữ.

"Đưa tất cả tiền của m giao ra đây, gọi ba tiếng đjai ca, sau đó chui qua háng bọn tao, hôm nay bọn tao sẽ tha cho mày, không thì... hừ.. hừ..."

Đinh Dật muốn tìm cơ hội làm việc nghĩa, không nghĩ tới hôm nay lại gặp cướp đường, vì bảo vệ mình và chống lại bọn lưu manh nghe cũng khí thế nhưng chuyện gấp cần giải quyết nên cô không nghĩ được nhiều. 

Cô chỉ nhìn thân thể hai người, mới vừa rồi nghe giọng một trong hai người, mặc dù đối phương cố ý đổi giọng, nhưng Đinh Dật vẫn có thể đoán được tuổi của hai người này không lớn. Muốn tiền rồi muốn làm nhục cô, cũng không phải tổn thương gì, cô cũng có thể cảm nhận được bọn họ ngây thơ, rất có thể hai người này biết cô, nếu không sẽ không cần trùm kín mặt như vậy. 

Sau khi xác định rõ những thứ này Đinh Dật tỉnh táo mở cặp ra, cho tay vào trong cặp, tiến lên một bước không nói lời nào, hai người cho rằng cô muốn lấy tiền ra. Không ngờ cô chợt nhún cơ thể xuống, đá mạnh trúng vào hai bắp chân của hai người phía trước. 

Hai người bị đau, không nhịn được xoay người ôm chân, Đinh Dật nắm thời cơ vung cặp sách đánh vào đầu hai người. Lúc này hai người lại không để ý chân đau, vội vàng ôm đầu, bị Đinh Dật một cước đạp ngã xuống đất. Thật vô dụng, như vậy thì khi nào cô mới hi sinh anh dũng được! cũng may cô cũng cảm thấy không làm việc nghĩa chết sẽ không có giá trị. 

Vỗ tay đang định quay đầu, thì bên tai chợt truyền đến tiếng gầm: "Đinh Dật! sao muộn rồi bạn chưa về nhà lại ở bên ngoài đánh nhau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro