Chương 1 : số phận của em, Sở Minh Nhiễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đem lòng đặt dưới đại dương, vì tôi mãi mãi một lòng thương em, đem hồn đặt vào ánh dương, theo dõi bóng em sải cánh ngút ngàn"

Trong thời loạn lạc của Trung Hoa Dân Quốc, khi các thế lực đấu tranh nổi lên, giữa hoàn cảnh khó khăn của các cuộc nội chiến liên tiếp xảy ra như vậy, nhưng tại mảnh đất như tách biệt với thế giới bên ngoài lúc bấy giờ, những áng văn thơ đã giết chết sự mộng tưởng của kẻ thấp hèn đều như tan biến, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng như đã oán than nhầm chế độ bằng điều chẳng tồn tại - Thượng Hải, đầy bôn ba lại xa hoa và quyền quý. Nơi đây tụ họp bởi những đầu não quân tham chiến hàng đầu, nơi bảo mật tuyệt đối với lực lượng chống lại các phe cánh phản đối hàng đầu.  Trong đó, nhà quân tham chiến họ Sở đón nhận sinh linh mới chào đời, Sở Minh Nhiễm, là con của thiếu úy quân đội nhân dân Trung Hoa, sinh ngày 15/7 âm.

" Thưa bà chủ, bà chủ.... sinh ra con gái ạ ... " một nàng hầu bế đứa bé đang ngủ ngon trong tay mình tới gần vị phu nhân ấy.

" Sở... Sở Tu Dực.... Ông ta về chưa.... " Sở phu nhân - Thượng Kiều Hy thều thào một câu yếu ớt hỏi.

" Vẫn chưa thưa phu nhân " Nữ hầu ngập ngừng.

" Mau.... Đổi khăn quấn cho nó! Sở Tu Dực ông ta ghét nhất là con gái! Sẽ không để nó làm vết nhơ của ông ấy! Con bé này còn sinh vào ngày thuần âm... E rằng sẽ càng không được dung tha. Các ngươi.... Làm ơn đừng nói với ông ta con bé là con gái được không... " Sở phu nhân nhanh chóng ngồi dậy nắm lấy vạt áo của nữ hầu bên cạnh cầu xin.

Nữ hầu thấy bà Sở tha thiết, lại nước mắt lã chã cầu xin một người làm như cô ấy có chút mủi lòng mà gật đầu đồng ý : Phu nhân, người yên tâm, em xin cam đoan với người sẽ không bao giờ để lão gia biết tiểu thư là con gái, dù sao tính mạng của em là do người bao lần giữ lại cho, nay xin dùng nó trả lại cho tiểu thư, dù có phạm tội nói dối lão gia em cũng sẽ bằng sống bằng chết bao che cho tiểu thư.

" Phu nhân! Phu nhân! Lão gia về rồi! Người...người mau chóng che giấu cho tiểu thư!" một nữ hầu khác lại vội vã chạy vào

" Phu nhân! " một giọng nói lạnh tanh lại đan xen sự tôn nghiêm cất lên trong căn biệt thự tráng lệ, mỗi tiếng gọi như nhát dao lia qua tim bà, sự sợ hãi và yên lặng đến đáng sợ bao trùm cả căn biệt thự.

" Thiếu soái, anh về rồi... " Kiều Hy mệt mỏi cất tiếng.

" Sinh rồi sao?" Giọng nói lạnh băng được cất lên

" Vâng, anh ... Muốn nhìn mặt con không? "

Nghe thấy tiếng giày lộp cộp bước tới của người hầu cùng tiếng đứa nhỏ khóc càng lớn dần khiến ông ta xoa đầu khẽ nói : Chậc! Khóc như vậy làm gì? Phiền phức! Trai hay gái?

" Thưa ông, là... Là con trai ạ" nữ hầu khẽ giọng.

" Ừm, không cần mang tới, đứa bé này thuần âm, sẽ ảnh hưởng đến ta và quân đội, là con trai thì tốt. Sở Minh Nhiễm, gọi nó là Sở Minh Nhiễm, giọng lại như con gái vậy! Không biết sau này giúp ích được gì! Khóc, đúng là vô dụng! Chỉ biết khóc! " Hắn mắng mỏ xong quay người bỏ đi .

- Phù.... Thoát rồi.

2 tháng sau.

" Thiếu úy, từ khi quân đội xuất hiện thêm vị thiếu gia nhà ngài, mọi việc đều trở nên khó khăn hơn trước, cậu ta lại có bát tự thuần âm, e là đang mang vận rủi cho quân đội của chúng ta..... Xin thiếu úy nể việc quân gác việc tư, xử lý thiếu gia!! " một thiếu tá trẻ tuổi cúi người thưa ý kiến

"Vô lý!! Cậu có biết lan truyền tư tưởng mê tín dị đoan sẽ bị xử lý như thế nào hay không!? Con trai ta chỉ là một đứa nhỏ, liên quan gì tới vận mệnh của quân đội!? "Sở Tu Dực đập bàn bày tỏ sự tức giận với thiếu tá trẻ kia.

" Sở Tu Dực!!! Việc đó là thật, đứa con trai của nhà họ Sở gây ảnh hưởng quá lớn tới vận mệnh quân đội!! Trước tới nay việc quân đã khó, nhưng từ khi nhà cậu có đứa bé sinh ngày thuần âm ấy mọi việc lại càng trở nên tồi tệ hơn! Tôi yêu cầu cậu xử lý cho tốt việc nhà rồi mới quay lại việc công!! Nếu không giết, đưa nó đi xa khỏi nơi này, nếu cậu không đưa nó đi, người đi khỏi đây sẽ là cậu!! " Đội trưởng Lưu bước vào lớn giọng nói với ông ấy.

" Đội trưởng! " Sở Tu Dực và thiếu tá trẻ kia cùng đồng loại đứng dậy cúi người chào.

" Đội trưởng Lưu, anh có biết nhà tôi có mỗi nó phụng dưỡng bố mẹ tôi và vợ tôi, anh định cho nó đi xa, ngộ nhỡ tôi chết bất đắc dĩ trong chiến trận, ai sẽ lo cho tương lai nhà họ Sở? Ngoài xa nguy hiểm trùng phùng , đứa bé này là tương lai họ Sở, tôi sẽ không đưa nó đi đâu cả!! "

" Người làm quân nhân cứng đầu là thứ vô dụng nhất trần đời này, Sở Tu Dực! Phải biết cứng mềm tùy cơ, tại sao người ngang ngược như anh lại có thể làm quân nhân!? " Đội trưởng Lưu lớn tiếng mắng ông ta.

" Xin Sở tư lệnh xử lý Sở thiếu gia! "
" Xin Sở tư lệnh suy nghĩ cho quân mà đưa Sở thiếu gia đi xa! "
" Sở Tu Dực! Tôi yêu cầu cậu bỏ đứa con đó đi!  quân đội nhân dân chúng tôi thà mất đi một Sở  tư lệnh ưu tú nhưng sẽ không để mất đi quân đội phải theo tay người khác! "
...
/ Nhà họ Sở /
Thượng Kiều Hy vừa xem xong sổ sách bước tới cửa lớn đón Sở Tu Dực : Chồng, anh về rồi, sao vậy, công việc gặp khó khăn gì sao? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?

Thấy vợ hắn tới bên cạnh lo lắng hỏi han, lông mày vốn đang nặng trĩu nay lại thêm đôi mắt sầu phiền.

" Mọi người đều yêu cầu ta giết thằng bé Sở Minh Nhiễm "

Tin tức như sét đánh ngang tai khiến Thượng Kiều Hy như sụp đổ, khụy xuống sàn nhà đôi mắt vô hồn

" Không, không phải nó chỉ là một đứa nhỏ thôi sao? Đâu có ảnh hưởng gì đâu mà đúng không? Chồng, anh sẽ không giết chết con mình phải không? Em tin anh sẽ không làm vậy mà..." Kiều Hy quỳ dưới đất giữ chặt vạt áo khoác của lão Sở, vạt áo phẳng phiu nay đã nhăn nhúm.

" Đưa Sở Minh Nhiễm xuống lò thiêu tù nhân! Đưa đi!! " Sở Tu Dực tuy không đành lòng quay mặt đi nói lớn ra lệnh.

" Sở Tu Dực! Anh là đồ khốn!! Con gái mình cũng nỡ giết vì sự nghiệp! Anh có thể để mẹ con tôi đi? Tha cho con bé đi !! " Kiều Hy phẫn uất hét lớn, nước mắt lưng tròng.

- Phu nhân!

Lỡ! Lỡ miệng rồi! - Kiều Hy vội buông vạt áo của Sở Tu Dực ra tròn mắt bịt miệng.

" Hửm? Con gái à? Mang nó tới đây! Thượng Kiều Hy, cô giám lừa tôi!? " Hắn vội kiểm tra Sở Minh Nhiễm, quả thật là con gái

Xong hắn tức giận ném mạnh đứa bé đi, may mắn rằng nữ hầu gần đó đã vội lao tới dùng thân đỡ được tính mang Minh Nhiễm. Hắn lao tới bóp cổ của Kiều Hy.

" Đồ khốn! Tôi lừa anh thì có sao!? Anh nghĩ anh thực sự cao quý lắm đấy à!? Anh chỉ là con chó trung thành tin chúng một cách mù quáng thôi! " - Kiều Hy khó nhọc cất tiếng nhưng vẻ mặt lại như người điên khiêu khích Sở Tu Dực.

" Cô!! " Hắn ném cô ra xa khiến Kiều Hy choáng váng chưa kịp định hình, lại nhanh bước tới chỗ nữ hầu đang bế Minh Nhiễm, nữ hầu lùi lại vài bước tay níu chặt chiếc khăn ôm đứa bé. Không nói không rằng, hắn giật mạnh đứa bé trong tay nữ hầu, một người hầu không thể đủ sức phản khán với một quân nhân như ông ta liền để hụt mất Minh Nhiễm.

" Đừng!!! " Kiều Hy điên cuồng lao tới giành giật lại Minh Nhiễm từ tay ông ta khi thấy con bé bị Tu Dực bước nhanh tới ban công tuyệt nghĩa vứt đứa nhỏ xuống nhưng lại không kịp ngăn cản. Đôi mắt đăm chiêu đầy hận thù của Kiều Hy nhìn ra hướng ngoài tòa thành trì lộng lẫy mà lại kiên cố này, là nhưng lò thiêu tù nhân, là những phát súng của quân thù có thể bắn chết con bé ngay cả trên không.

Căn biệt thự trả lại không gian cho đôi vợ chồng, nhưng lại chỉ là tiếng loảng xoảng hay cãi nhau, đập đồ.

" Chỉ huy, cẩn thận! " Đoàn người đang đi những bước chậm rãi để " đánh giá " tình hình Trung Hoa lúc bấy giờ ra sao, bất ngờ có đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống khiến người mà được nhắc là " chỉ huy " có chút hoang mang, xong, sau hồi chần chừ vẫn là bắt lấy đứa bé đang rơi ấy.

" Cenliden, cậu không sao chứ? Ám sát kiểu mới à? chà thú vị quá đi mất " một người đứng bên cạnh vỗ vai anh ta cười một tiếng.

" Fauthine, tôi nhắc cậu là chú ý thái độ rồi, coi chừng không lại bị bắt bẻ. Hửm, đứa trẻ này là thượng đế gửi xuống à? Vậy cũng quá đặc biệt rồi, kia hình như là lò thiêu, ném vào đi" Cenliden xách đứa nhỏ trên tay vẻ mặt khó hiểu.

" Thôi nào Cenli, tôi và cậu đều là người ngoại quốc, giết một người Trung Hoa, không thấy có vấn đề sao? Huống chi cậu vừa nói đứa bé là của thượng đế ban xuống, giữ lại đi, Đế Quốc Đức chúng ta tôn thờ thần linh, đừng làm điều như thế "

* Năm hiện tại là năm 1920, đế quốc Đức hay cộng hòa Weimar, nước Đức đang trong giai đoạn phục hồi kinh tế, đang nhất thống của dân tộc và ổn định lại tình hình với những thành công ngoại giao rực rỡ. Cenliden và Fauthine là 2 sĩ quan người Đức đi các nước để nghiên cứu phát triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro