Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karin lỗ mãng xông vào, biểu cảm tựa như lần Sasuke không cẩn thận đánh thức linh hồn Naruto trước vậy.

Sasuke đang ngồi ở cạnh lều, hơi thở chưa ổn định, Karin nhanh chóng đi tới nâng hắn dậy, tầm mắt rơi xuống quan tài màu đen, tất cả trong ánh mắt đều là kiêng kị.

"Tướng quân?" Karin nghi hoặc mở miệng, giọng nói bất an làm Sasuke kinh ngạc.

"Karin, cô cảm nhận được cái gì?"

Karin ngẩn ra, cô cảm nhận được hơi thở của Naruto, tựa như hơi thở mãnh liệt của y khi đối diện với kẻ địch, lúc đương thời, đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy lông tóc dựng đứng.

"Tướng quân, ngài đã làm gì thế?"

Đôi mắt Sasuke rũ xuống, cười cười, "Không cẩn thận đánh thức linh hồn của hắn."

Con ngươi Karin đột nhiên co chặt, như là nghĩ tới chuyện gì, sau đó nhìn biểu cảm không sao cả của Sasuke nhíu mi, chuyện mười năm trước vẫn rõ ràng trước mắt, cô vẫn nhớ rã lúc ấy Sasuke phải nhận thống khổ ra sao.

Đối với chuyện người sau khi chết có linh hồn hay không, Karin vẫn luôn cho rằng là ảo giác của Sasuke, điều duy nhất cô lo lắng là Sasuke cứ ở cùng thi thể của Naruto như thế thì có thể nào nhớ ra chuyện trước đây không.

"Thế nào?"

Karin biểu cảm lạnh tanh, nghe Sasuke hỏi thì nhẹ nhàng lắc lắc đầu, loại chuyện này, không cần phải để tướng quân biết, cô cần tìm Suigetsu và Jugo thương lượng một chút.

"Chúng ta trở về đi." Karin đề nghị.

Sasuke nhìn thoáng qua quan tài màu đen, gật đầu với Karin.

Trực tiếp trở về doanh trướng của Sasuke, Karin nói còn có việc liền vội vội vàng vàng rời khỏi.

Sasuke nhìn bóng dáng của cô, nghi hoặc trong lòng lại sâu thêm.

Karin đi theo hắn mười năm, ban đầu sống chết cũng không thừa nhận thích hắn, bây giờ đã thản nhiên hơn nhiều, chỉ bằng một phần tâm ý của cô với hắn thì Sasuke cũng có thể chắc chắn Karin sẽ không hại mình.

Nhưng là chuyện có quan hệ với Uzumaki Naruto, lại không muốn nói cho mình dù chỉ một chút, có cảm giác như là hắn vĩnh viễn không cần có liên hệ với Uzumaki Naruto mới tốt, nếu không phải mình mơ màng hồ đồ mua xác Naruto từ nơi đấu giá về, có lẽ thật sự sẽ không có giao thoa.

Karin rời đi lập tức đi tìm Suigetsu đang nơi nơi hoảng loạn và Jugo vẫn luôn an tâm ở trong doanh trướng của mình.

Ba người tập hợp ở lều của Jugo, Suigetsu nhìn Karin gọi hai người bọn họ tới với vẻ mặt rối rắm bộ thì có chút không kiên nhẫn, "Karin, cô điên rồi à? Gọi tôi và Jugo vào đây chỉ để nhìn sắc mặt của cô đấy à?"

Nóng nảy, Karin trừng gã một cái, đẩy mắt kính, "Tướng quân nói, ngài ấy không cẩn thận đánh thức linh hồn của Naruto."

"A... hả? Cô nói cái gì?" Suigetsu trốn ra phía sau Jugo, lo lắng nhô đầu ra, "Hắn, sẽ không sống dậy chứ?"

"Không có tiền đồ." Karin lẩm bẩm một câu, sau đó nói cho hai người lo lắng của mình.

Suigetsu tích cực đả kích cô, "Cô không cảm thấy cô chú ý sai chỗ sao? Nếu hắn mà sống dậy, cái chúng ta cần là làm sao để chạy trốn, mà không phải ở đây nhàn nhã lo lắng tướng quân có thể nào nhớ về chuyện cũ hay không."

Karin cự tuyệt nói chuyện với cái tên tham sống sợ chết này, quay qua cùng Jugo nghiêm túc thương lượng làm thế nào mới có thể làm tướng quân rời xa thi thể Naruto một chút, hoặc là không cần phải cầu viện đế quốc.

Ý tưởng cầu viện về đế quốc bị Karin phủ quyết, "Mười năm trước khi cưỡng chế phong ấn đã tạo thành thương tổn quá lớn cho tướng quân, nếu những trưởng lão tự cao thanh cao đó phong ấn thêm lần nữa, nói không chừng lại có hậu quả khác."

Đối với cái này, Jugo và Suigetsu đều đồng ý, Karin không để ý tới nỗ lực muốn nói chen vào của Suigetsu, chỉ cùng Jugo thương lượng biện pháp.

Jugo nghiêm túc nghe trong chốc lát, rồi hỏi, "Sao tướng quân lại đột nhiên tới xem hắn?"

Karin cũng có chút khó hiểu, suy tư trong chốc lát, Karin đoán: "Chắc do ngày hôm đó Sakura đã nói gì đó với ngài ấy."

Nghĩ không ra khả năng khác, Jugo cũng chỉ đồng ý suy nghĩ của Karin, Suigetsu nằm ra bàn, "Thật là, tướng quân chỉ tham gia đấu giá có một lần, mà lại mua trúng thứ mà người bình thường chả ai mua, từ lúc gặp cái quan tài này, chúng ta bắt đầu không ngừng gặp xui xẻo, cứ như được sắp xếp hết rồi ấy, trước đó chúng ta ở đế quốc nhàn nhã bao nhiêu."

"Từ từ!" Karin đột nhiên đứng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Suigetsu, "Anh vừa mới nói gì thế?"

Bị động tác của Karin dọa đến mức suýt vặn cổ, Suigetsu thấy biểu cảm của cô dữ tợn, mở miệng cẩn thận hơn không ít, "Câu nào?"

"Lặp lại hết một lần!"

"À... Tướng quân chỉ tham gia đấu giá có một lần, mà lại mua trúng thứ mà người bình thường không ai mua, từ lúc có cái quan tài này, chúng ta bắt đầu không ngừng gặp xui xẻo, cứ như được sắp xếp hết rồi..."

"Là câu này!" Karin vui mừng la lên, "Mọi thứ cứ như được sắp đặt hết, khi cẩn thận ngẫm lại những việc này, thật sự là quá trùng hợp."

Lần duy nhất tướng quân chịu lời mời tham gia buổi đấu giá của đế quốc, chỉ riêng việc ở đó đấu giá cái thi thể này cũng đã đủ quỷ dị, thế nhưng lại không có ai cảm thấy kỳ quái, hơn nữa thân phận của thi thể lại là người có quan hệ xâu xa với cả đế quốc lẫn Sasuke - Uzumaki Naruto.

Từ sau khi Uzumaki Naruto tới trong tay Sasuke, lưu đày giả Mộc Diệp lại đột nhiên bắt đầu làm khó dễ với đế quốc, công kích mãnh liệt làm người trở tay không kịp, mà quốc quân cố tình để Sasuke tới trấn áp bọn họ.

Chờ đến khi bọn họ tới thảo nguyên Mộc Diệp này, bọn họ lại đột nhiên trốn đi, Sakura lại chạy tới đây kiếm thi thể Naruto, Sasuke không biết nghe được tin tức gì từ bọn họ mà lại mang xác Uzumaki Naruto dời đến nơi này.

Tất cả đều như đã có người tính toán hết, trông thì như vô tình, nhưng lại là một vòng trong vô hình giam giữ hết bọn họ.

Là ai, vì sao lại làm như vậy? Mục đích của người đó là gì?

Mỗi khi nghĩ sâu hơn, Karin lại lo lắng hơn một chút, nghĩ đến cuối cùng, sắc mặt là vô cùng đau khổ.

Nếu là người nọ chỉ đơn thuần là nhằm vào Naruto còn được, cùng lắm thì đem Naruto cho người đó, nhưng nếu là nhằm vào Sasuke, cô phải ngẫm lại sách lược.

"Cô mang cái mặt gì thế kia? Như chồng chết vậy?" Suigetsu nhân cơ hội trào phúng cô.

Karin liếc gã một cái, "Anh hiểu cái rắm!" Lại quay đầu nhìn về phía Jugo, nói hết duy nghĩ vừa nãy của mình cho Jugo, "Xem ra chúng ta có khả năng bị cuốn vào một âm mưu nào đó rồi, sợ là sẽ có phiền toái không nhỏ."

Suigetsu nghe Karin phân tích cũng nhận ra chuyện cũng không đơn giản như hắn nghĩ, cả người nghiêm túc hơn không ít.

Ba người ở lều bắt đầu vì tướng quân của mình mưu tính.

Mà ở bên kia, vị cựu thủ lĩnh Mộc Diệp bị mọi người kiêng kị sợ hãi, quỷ Uzumaki Naruto lại thoát ra khỏi cơ thể của mình.

Lúc này đây, ánh mắt y mờ mịt, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó cúi đầu thấy mình không giống bình thường, sau về phía sau lại thấy mình hai mắt nhắm nghiền, da mang màu trắng xanh của người chết.

Chậm chậm rãi giơ tay lên giữa không trung, có thể từ bàn tay gần trong suốt nhìn thấy đồ vật bên kia, ra khỏi quan tài, quỷ Naruto nhìn thân thể của mình cười cười, cơ thể trẻ tuổi, linh hồn trưởng thành, thật là đối đãi ngươi không tệ.

###

Tân Nguyên năm 986.

Naruto một mình tới tìm Kurama, Sasuke không có đi theo y, đại khái Kurama lưu lại cho hắn ấn tượng quá xấu rồi.

Không có người đi theo, tâm tình Naruto tốt chưa từng có, thôi được, cũng có chút không quen, người cứ lẽo đẽo bên y cả tháng trời nay lại đột nhiên không theo nữa, Naruto thật đúng là cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lúc này vừa đúng giữa trưa, lúc ấm nhất trong ngày, Naruto bước chân thật mau, biểu cảm lười biếng, híp mắt thích ý.

Nếu không tới tìm Kurama thì lúc này hẳn là y đang ngủ.

"Naruto."

Nghe thấy tên mình, bước chân Naruto ngừng lại, Kurama từ nơi xa bước vài bước đến trước mặt y.

Cái móng vuốt khổng lồ dừng ở trước mặt, đôi mắt to lạnh lùng nhìn y, chín cái đuôi ở đong đưa trong không trung, làm nó trông như con mãnh thú nguy hiểm khiến cho người né xa ba thước, cũng chỉ có Naruto mới làm lơ hết những thứ này.

"Nói đi." Naruto nhảy lên móng vuốt nằm xuống, "Kêu ta tới đây một mình là có chuyện gì?"

"Cái đứa hôm qua ngươi dẫn đấy đây, thằng nhóc Sasuke đó, cách xa hắn một chút, hắn không phải người tốt gì đâu."

"Chậc, ta còn tưởng rằng chuyện gì chứ." Naruto ngáp một cái, "Nhưng ngươi nói vậy ta có chút lo lắng, ta mặc cho thủ lĩnh bồi dưỡng hắn. Còn định để Kakashi dạy sở trường cho hắn đó."

"Vậy ngươi đầu hàng thẳng với đế quốc luôn đi. Ngươi có biết thân phận của hắn là ai không? Hắn là..."

"Uchiha sao." Naruto đáp lời Kurama, "Ta biết."

Nếu Kurama là một con người, giờ này phút này nhất định mở to hai mắt nhìn Naruto một cách khó tin, tất nhiên Kurama làm không ra vẻ mặt này, nhưng hơi thở hỗn loạn trong nháy mắt hỗn đã làm Naruto biết nó cũng không bình tĩnh.

"Biết mà ngươi còn dám làm như vậy? Ngươi nghĩ cái gì trong đầu thế? Ngươi không sợ hắn hại chết tất cả các ngươi sao?" Thanh âm của Kurama rất lớn, cho dù đã bịt lỗ tai vẫn bị chấn động đến ong đầu.

Với sức lực này chỉ cần mang Kurama đến chiến rống vài tiếng, tuyệt đối hù chết một số lượng lớn quân đế quốc.

"Kurama, ngươi kích động qua." Naruto từng chút một vuốt ve lông trên móng vuốt nó, "Không phải tất cả ai mang họ Uchiha đều là người xấu, tỷ như Itachi, ngươi không phải cũng rất thích y sao?"

"Hai chuyện không giống nhau." Kurama nói, "Ta không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì."

"Kurama, ngươi nghĩ phức tạp quá, quả nhiên là lão yêu quái sống vài ngàn năm." Naruto cười tươi hớn hở ngẩng đầu lên nhìn cằm nó, "Chỉ cần Sasuke còn ở thảo nguyên Mộc Diệp, thì hắn chính là bạn bè của ta, ta phải phụ trách hắn, hắn về đế quốc, hắn chính là kẻ thù, ta sẽ không nương tay."

"Hừ." Đôi mắt lớn của Kurama trợn trắng cực kỳ bất mãn, "Chỉ sợ ngươi đến lúc đó không hạ thủ được."

"Vậy để hắn xuống tay." Thanh âm Naruto bình đạm, lại quyết tuyệt, "Để hắn xuống tay giết ta. Ta sẽ không để mọi người lâm vào nguy hiểm."

"Đúng rồi, Kurama." Naruto đứng dậy khỏi móng vuốt, nhảy đến trước mắt Kurama, "Đáp ứng với ta một chuyện, nếu thực sự có một ngày như vậy, xin hãy dẫn mọi người đến nơi an toàn."

"Naruto..."

"Ta là thủ lĩnh của thảo nguyên Mộc Diệp, tuy rằng bọn họ đều nói ta có hơi không đáng tin cậy, nhưng ta phải suy xét cho tương lai của người lưu đày Mộc Diệp, không thể để đế quốc huỷ hoại nơi này."

"Ngươi vẫn là ngươi." Kurama cảm thán một câu, "Thế nên ngươi mang theo thằng đó bên người?"

Naruto gật đầu, nhìn lên sắc trời, "Ta đi về trước, bằng không bọn họ lại oán giận ta lười biếng."

Chỉ chốc lát, trời đã biến thành màu đen, giọng Naruto truyền tới từ nơi xa xa, "Kurama, đừng quên đáp ứng chuyện của ta!"

Kurama quay người chậm rãi trở về, lẩm bẩm, "Lão phu không đáp ứng ngươi đâu."

Naruto nhanh chóng về tới doanh địa, quả nhiên không ngoài sở liệu, y bị mọi người chất vấn, Sakura còn không chút khách khí đấm y hai quyền, Sasuke học bộ dáng của y nằm trên thạch đài, nhìn dáng vẻ nọi người lại chuẩn bị nói về chiến thuật linh tinh gì đó, Naruto lập tức muốn bịt tai đào tẩu, kết quả bị mọi người ngăn lại dạy dỗ một phen.

Khí thế kiêu ngạo của Naruto bị nước bọt của bọn họ dập tắt, đành phải thành thật nghe bọn họ bàn luận.

"Quân đế quốc sắp đánh tới, chúng ta cần phải tăng thêm phòng bị." Shikamaru bất đắc dĩ nhìn y, "Phòng ngự chúng ta nhất định phải làm đạt tới tốt nhất."

Naruto nghiêm túc gật đầu, đôi mắt trừng lớn, biểu cảm giả trân quá mức làm người nhịn không được muốn nhéo y.

Dựa theo phân bố của Shikamaru, với trình độ hiện tại của thảo nguyên Mộc Diệp mà nói, thì đây đã là phòng ngự rất cao, nhưng vẫn tồn tại lỗ hổng, Shikamaru chỉ vào phía Bắc trên bản đồ, "Nơi này, tuy rằng quân đế quốc tới đây rất tốn công cố sức, nhưng lại là nơi công kích cực tốt, nếu không an bài một phòng ngự tốt thì rất nguy hiểm."

Naruto nhìn y, "Để Neji đi."

"Neji có nhiệm vụ khác."

"Kakashi đâu? Không phải y đang nhàn rỗi sao?" Naruto nhìn Shikamaru có chút nghi hoặc, "Kể cả y đang dạy Sasuke đi nữa, cũng có thể dẫn tới đó dạy mà."

"Ý tưởng này không tồi." Shikamaru vô thức chà xát ngón tay, "Kakashi không thích hợp với chiến đấu thể lực, chỉ sợ đến lúc đó hắn phát huy thất thường thôi, hắn từ trước nay chưa từng mang binh."

Naruto vẫy tay, "Không cần lo lắng như vậy, không phải còn có Sasuke sao? Các ngươi không phải nói hắn thiên phú rất cao sao? Hắn học nhiều thứ như vậy thì không thể không có đất dụng võ đúng không? Ngươi phải cho người mới cơ hội thể hiện chứ."

Đề tài bằng một cách nào đó xả tới mình, Sasuke ngồi dậy nhìn Naruto đang cười tủm tỉm, y đã phát hiện điều gì sao, hay thật sự chỉ là để hắn rèn luyện?

"Ngươi... quên đi, ngươi nghĩ cái gì ta đoán không ra." Shikamaru thở dài, thu hồi bản đồ, xoay người nhìn ngước nhìn mọi người, "Các vị, chuẩn bị chiến đấu thôi."

Đám người thưa thớt dần rồi tời đi sạch sẽ, để lại Sasuke và Naruto.

Hai người ở trên thạch đài nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời nói, "Đánh một trận đi."

Hai người cẩn thận bày ra tư thế phòng ngự, đề phòng động tác đối phương, Sasuke chưa bao giờ lo lắng như thế, dù có một lần mình chơi đểu mới may mắn thắng được Naruto, nhưng lúc này đây không còn cơ hội tốt như vậy nữa.

Gió kéo quần áo hai người bay phấp phới trong không trung, Sasuke cử động trước.

Nhanh đến mức gần như không nhìn thấy được động tác, chỉ lưu lại cái bóng trên trên thạch đài, Naruto hơi mở to hai mắt, bên cạnh chợt lóe, liền đánh tới nơi có thể có Sasuke, Sasuke một chân chặn lại, mượn cổ tay của y làm điểm tựa để lui về sau, Naruto đuổi theo không ngừng, nắm tay không ngừng đánh về phần cổ yếu ớt lộ ra bên ngoài không chút xót thương.

Sasuke không có lui, nhanh tay nhanh mắt ngăn cản nắm tay của Naruto, sức lực Naruto rất lớn, Sasuke thậm chí nghi ngờ hai xương tay mình có khi nào bị đánh nứt ra không.

Hắn nhẹ nhàng nheo mày, cầm nắm tay Naruto lật lại áp xuống dưới, mũi chân đá dựng lên, mau mà chuẩn hướng phía huyệt Thái Dương y.

Nắm đấm của Naruto bị áp chế, đột nhiên thu lại lực, nửa người cong đi xuống, đỉnh đầu đảo qua một trận gió, không kịp ngẩng đầu nhìn đã bắt được cổ chân không kịp thu thế của Sasuke, vừa đứng dậy lui về phía sau vừa kéo về hướng mình.

Sasuke đè bả vai Naruto, dùng hết sức lực toàn thân vừa thu lại chân, tay Naruto vẫn cứ kéo lại không buông, thừa dịp lực của y đã phân tán, Sasuke uốn gối, công kích bụng y.

Một tay khác của Naruto đỡ lại, đột nhiên áp tới, Sasuke trở tay không kịp, bị Naruto mạnh mẽ áp chế, cứ như là bị một ngọn núi đè trên người, toàn thân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất.

Cho dù như vậy thì tay Sasuke vẫn không thành thật, tập trung công kích tay còn lại của Naruto, hắn nghĩ thầm, cho dù Naruto lợi hại cách mấy cũng không thể một tay đánh lại hai tay, chỉ cần cái tay kia của Naruto buông chân hắn ra, hắn sẽ có cơ hội đánh y.

Naruto một bàn tay đúng thật ứng phó không được hai tay Sasuke, đặc biệt khi Sasuke công kích còn rất mau, chỉ nhìn cũng đã hoa cả mắt.

Naruto buông chân hắn ra, lại không cho hắn cơ hội đứng dậy, ngay khi hắn định đứng lên, Naruto hung hăng đá về phía khuỷu chân đang đứng dậy kia, Sasuke đầu gối mềm nhũn, hai đùi đồng thời quỳ xuống thạch đài, còn không kịp phản kích, phía sau lưng lại gặp đòn nghiêm trọng, cả người đều nằm sấp ra trên thạch đài, mới vừa lật lại còn không có kịp thấy rõ thứ gì đã bị Naruto cưỡi lên trên người.

Sắc mặt Sasuke lập tức âm trầm như có thể đọng cả nước, trong ánh mắt màu đen còn có lửa giận đang thiêu đốt, tay chân lộn xộn giãy giụa muốn đuổi Naruto xuống khỏi người mình.

Naruto đỡ những công kích không chút kết cấu của Sasuke, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, hừ hừ, không có Kurama ta đánh ngươi không được hả, còn không phải ngoan ngoãn nằm đó để ta khi dễ.

Đánh lung tung, chân Sasuke vẫn luôn muốn công kích Naruto, nhìn từ xa thì không khác gì kẻ bị bắt cóc đang liều mạng giãy giụa, đương sự có giác ngộ ra chuyện này hay không thì không rõ ràng lắm, dù sao Karin - người đang tới tìm Sasuke - cho là như vậy.

Chân Sasuke không thành thật, Naruto liền xê dịch người để chặn chân hắn, tư thế này duy trì không đến hai phút thì hai người đều đồng thời sựng lại rồi.

Naruto nắm lấy tay Sasuke, tầm mắt chậm rãi chuyển dời đến dưới mông mình, giờ phút này đang có thứ gì đó cộm lên y, cho dù có cách vài lớp vải thì Naruto cũng biết đó là cái gì.

Tầm mắt cứng đờ chuyển qua trên mặt Sasuke, mặt hắn đen lại, nhìn Naruto với bộ dáng không biết làm sao, thẹn quá hóa giận hét lên, "Mau đi xuống!"

Naruto nhanh như chớp rời khỏi cơ thể Sasuke, đứng ở góc thạch đài xấu hổ nhìn hắn, y chỉ là muốn đánh hắn một cái, ai biết sẽ như vậy đâu.

Sasuke đứng lên, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Naruto, hơn nửa ngày mới lên án một câu, "Ngươi có bệnh à!"

Hét xong liền quay người lại chạy như bay, xẹt ngang qua Karin cách đó không xa, thân thể còn cứng đờ một chút.

Naruto đứng yên như tượng trên thạch đài một hồi lâu, mãi đến khi một trận gió mạnh xẹt qua mặt y, Naruto mới phản ứng lại, nhìn theo hướng Sasuke đã đi xa mới mở miệng nói: "Ngươi như vậy liên quan gì đến ta chớ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro