Retribution (continue)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiếp]

...

Sasuke đứng chờ Sakura ngoài cửa phòng karaoke, anh kéo tay cô lại, gằn giọng "Sao lại như thế này? Nói cho tôi biết vì sao em lại trở thành như thế này..."

Sakura gạt tay anh ra, nhếch mép cười "Quý khách, xin quý khách giữ tự trọng... Hình như tôi và anh không quen nhau?"

"Em..." Sasuke tức giận "Có phải vì tôi không? Vì năm xưa tôi đã...như vậy với em? Nhưng em thiếu thốn đến đâu mà phải đi làm những công việc...như thế này?"

"Hahaha..." Sakura cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia mỉa mai "Không liên quan đến anh, quý khách ạ! Anh cảm thấy tôi nhơ nhớp sao? Hạ lưu sao? Phải...tôi là đứa con gái hạ lưu, giống như mẹ anh nói tôi vậy..."

Cô xoay người bỏ đi.

Sasuke đứng đó, trong lồng ngực anh nhoi nhói, nơi sống mũi cay cay...phải chăng, phải chăng vì cái sai lầm của tuổi trẻ năm xưa, anh đã đẩy một con người lương thiện vào bước đường cùng?

~XXX~

"Chúc mừng thằng bạn, mày đã vinh quy trở về...nay lại là phó phòng nhé, tương lai thật rộng mở!" Naruto hào hứng chúc mừng, không để ý tới khuôn mặt sa sầm của Sasuke.

"Naruto, chơi với nhau bao nhiêu năm, mày có thể giúp tao một việc được không?" Giọng Sasuke trầm xuống.

"Nói đi, tao đã bao giờ không giúp mày cái gì chưa?"

"Tao...mày có thể...nói cho tao biết về Sakura được ko?" Sasuke mệt nhọc hỏi "Mấy năm qua cô ấy sống thế nào...tao...tao gặp cô ấy làm ở quán karaoke!"

Khuôn mặt Naruto hơi sững lại, nụ cười trên miệng cứng đờ.

"Mày gặp Sakura?" Naruto vô hồn nói "Tao tưởng cô ấy đã về quê..."

"Cô ấy...như thế nào? Có phải tại...tại tao..."

"Chuyện của Sakura mày còn xứng đáng được hỏi hay sao?" Naruto chợt tức giận đứng phắt lên "Ai cũng có quyền hỏi về Sakura, chỉ trừ mày..."

Nói rồi Naruto quay lưng định bước đi.

Sasuke kéo Naruto lại, tức giận "Tại sao? Tại sao mày lại tức tối với tao? Tao...tao cảm thấy có lỗi, muốn chuộc lỗi không được sao?"

"Muộn rồi...quá muộn rồi! Cuộc đời người con gái ấy đã bị mày phá hỏng!" Giọng Naruto the thé như chọc vào tim Sasuke.

Tú bà nói với Sakura hôm nay có một vị khách sộp tới bao trọn phòng VIP, chỉ Sakura tới tiếp hắn.

Sakura ngồi điểm lại chút son, cô nhìn mình trong gương. Cô vẫn xinh đẹp như hồi 18 tuổi, chỉ là trong đôi mắt cô chứa đựng những tổn thương sâu sắc mà ko phải một cô gái bình thường nào có thể trải qua...

Mỉm cười, cô phải sống...không chỉ vì một mình cô!

"Chào anh..." Sakura vừa cười vừa bước vào, nụ cười trên khuôn mặt chợt khựng lại, là anh ta, là mối tình đầu của cô, Uchiha Sasuke.

"Ngồi đi!"

Sakura cười nhạt, cô bước tới ngồi bên cạnh Sasuke, với tay mở một lon bia, rót ra cốc "Quý khách...quý khách uống bia đi..."

"Tôi không phải là khách..." Sasuke gạt phắt tay cô, cốc bia rơi xuống đất, vỡ tung toé những bọt trắng xoá...

"Nếu không phải là khách thì tôi nên rời khỏi đây.." Sakura lạnh lùng, cô dợm bước đi thì anh kéo cô lại, gằn giọng "Được, tôi là khách! Em hãy tiếp tôi cho cẩn thận..."

"Hahaha! Anh nói thử xem, tôi tiếp anh từ A đến Z, anh muốn từ A tới giai đoạn nào?" Vừa nói tay cô vừa choàng lên cổ anh, ngả đầu vào vai anh...gần tới nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh...trái tim cô nghèn nghẹn nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười.

Anh gạt tay cô ra, hai cánh tay nắm chặt tay cổ tay cô "Nói cho tôi biết đã xảy ra việc gì?"

"Anh muốn nói việc gì?" Sakura lạnh lùng, cảm thấy đau đớn muốn rút tay ra nhưng bị nắm quá chặt.

"Về em...vì sao...em lại trở nên như thế này?"

"Anh từng đọc báo không? Từng đọc tiểu thuyết không? Một cô gái phải đi làm cái việc nhơ nhớp như thế này là vì sao? Vì cô ta không có tiền, đơn giản như vậy thôi..." Sakura cười nhạt.

"Tôi...mẹ tôi...thế còn mẹ em? Mẹ em là giáo viên, bà để cho em làm những việc như thế này sao?" Sasuke buông tay Sakura ra, giọng anh trùng xuống.

"Mẹ tôi đã chết rồi!" Sakura nói một cách vô cảm như không phải chuyện của mình. "Chết cách đây 3 năm!"

"Thế còn...còn...đứa bé..." Sasuke ấp úng "Em không sinh con chứ?"

"Nực cười, vì sao tôi phải sinh con cho anh?" Sakura cười rộ lên "Nó chết rồi!"

Sasuke rời khỏi quán karaoke, anh cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Ít ra Sakura không nói rằng vì sinh con nên cô phải đi làm cái công việc nhơ nhớp này để nuôi nó...ít ra, chắc hẳn cô ấy không sa ngã vì anh!

Anh tự lẩm bẩm, trấn an mình hơn là khẳng định!

Sau này anh sẽ không còn liên quan đến cô ấy. Anh từng nợ cô ấy, anh muốn trả nợ bằng cách giúp đỡ cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Tốt thôi, kiếp sau anh sẽ trả, kiếp này chúng ta không còn quan hệ gì với nhau...

~oOo~

Sasuke quen Karin trong công ty. Cô xinh đẹp, thánh thiện, lại là con phó tổng giám đốc. Cô bị đốn ngã bởi nụ cười duyên với lúm đồng tiền của anh, còn anh bị hớp hồn bởi vẻ trong sáng của cô, gia thế của cô...

Mẹ Sasuke cũng rất yêu thích cô gái này, dĩ nhiên, hơn một ngàn lần cô gái nhà nghèo kia. Năm đó bà đã phải tống con trai đi du học để cắt đứt quan hệ cùng Sakura! Thật may...thật may...cái giống nhà nghèo thấy nhà bà giàu có là lao vào vì hám của. Con trai bà có tương lai rộng mở, không thể vì một nhánh cỏ dại mà làm hại một đời người...

---

"Cho anh nhé..." Sasuke hôn lên gò má trắng nõn, bàn tay thô ráp không ngừng sờ lên bầu ngực tròn của Karin... Cô mới có 21 tuổi, cô xấu hổ đẩy anh ra "Có phải đàn ông đi du học về đều như anh không? Không biết đã làm như vậy với bao nhiêu người con gái..."

"Ưm, đám con gái bên Úc mạnh bạo lắm...chẳng ai trong sáng như em, thánh thiện như em..." Sasuke buồn cười, lại giữ chặt tay Karin, hôn lên môi cô.

"Thật không? Em là người trong sáng nhất anh từng...gần gũi hả?"
"Đám đàn bà đó...chỉ là thú vui qua đường, chưa có một ai khiến anh rung động như em. Karin, lấy anh nhé, anh sẽ yêu em suốt đời..."

Trong mắt Sasuke chợt hiện lên hình ảnh người con gái năm đó, cô cũng trong sáng, thánh thiện... Quên đi, cô ta đã không còn là cô ta của ngày xưa, đã nhơ nhớp lắm rồi...

Sasuke và Karin nhanh chóng tổ chức một đám cưới hoành tráng đúng kiểu "môn đăng hộ đối"... Mẹ Sasuke cười suốt từ đầu đến cuối bữa tiệc. Phải nói, bà hài lòng với cô con dâu này vô cùng!

Đôi trẻ nghỉ tuần trăng mật ở Bailey rồi trở về làm việc, sống cuộc sống tân hôn viên mãn...

"Sasuke này, cưới nhau được nửa năm rồi...sao...sao vợ con chưa có gì?" Mẹ Sasuke sốt ruột hỏi.

"Cái này...mẹ à, bọn con còn trẻ, còn nhiều thời gian mà..." Sasuke cười trấn an mẹ nhưng trong lòng anh không vui. Nửa năm nay anh và Karin không hề phòng tránh? Vì sao lại chưa thấy động tĩnh gì?

Nửa năm nữa trôi qua, thấy con dâu vẫn chưa có gì, mẹ Sasuke sáng thở ngắn, tối than dài, thỉnh thoảng lại nói xoáy Karin là "cau điếc, trứng vịt lộn"...

Karin tức giận nói với chồng "Mẹ bất mãn gì với em mà suốt ngày nói kháy? Em chịu nhịn đủ rồi..."

"Cũng là...mãi vợ chồng mình chưa có gì. Hay là em lén anh uống thuốc tránh thai?"

"Không có, em không uống!"

"Vậy mai vợ chồng mình đi khám xem!"

~oOo~

"Chúng tôi đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ, mời anh chị vào trong nhận!" Cô y tá mỉm cười với Sasuke và vợ.

"Chào anh chị, chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân anh chị khó có con..."

"Vậy...nguyên do vì sao ạ?" Sasuke ấp úng.

"Sức khoẻ của chị khá tốt, chuyện sinh nở hoàn toàn bình thường. Còn anh..." Bác sỹ quay sag nhìn Sasuke "Vấn đề là ở anh!"

"Tôi...bác sỹ có nhầm không?" Sasuke cười phá lên "Trước đây tôi..."

Karin nhíu mày.

"Anh cứ nói đi, phải nói tôi mới tìm cách giải quyết được!"

"19 tuổi tôi từng có con với bạn gái cũ...nhưng hồi đó còn quá trẻ nên chúng tôi bỏ nó rồi!" Giọng Sasuke trầm hẳn xuống.

"Anh từng uống rất nhiều rượu hay dùng ma tuý tổng hợp dạng Methamphetamine một thời gian dài không?"

Sasuke nhớ lại. Đó là thời gian đầu đến Úc, anh bị dằn vặt bởi chuyện của Sakura, anh uốmg rất nhiều rượu và thườg xuyên dùng ma tuý đá.

Sau đó nhờ một người bạn anh đã cai được, nhưng...

"Vì quãng thời gian đó đã ảnh hưởng tới chất lượng tinh trùng của anh. Tôi sợ rằng sau này anh rất khó có con!"

Sau cái tin động trời đó, cả gia đình Sasuke gồm anh, mẹ anh và vợ anh như mất ăn mất ngủ, suy sụp tinh thần.

Karin bị shock nặng tới phát ốm, cô không ngờ chồng mình từng có con riêng, lại chơi bời đến mức vô sinh...

Còn mẹ Sasuke, bà ngồi trong phòng thờ Phật lẩm bẩm niệm kinh...lẽ nào, lẽ nào việc này xảy đến là nghiệp chướng năm xưa?

~oOo~

"Mẹ à, mua bánh cho Satoru...mua bánh cho Satoru..." Nhìn thằng bé kháu khỉnh đang đòi mẹ nó mua bánh, mẹ Sasuke vừa đau lòng vừa ân hận. Nếu năm xưa bà không ép con bé kia phá thai, nếu bà không đẩy Sasuke đi du học...có lẽ cháu bà cũng từng ấy tuổi!

Ơ kìa...kia không phải Sakura sao?

Chính là con bé nhà nghèo năm xưa?

Còn thằng nhóc, nó gọi Sakura là mẹ...chẳng lẽ...

Trong đầu bà nảy sinh một kế hoạch!

~oOo~

"Thưa bà, cô Sakura sinh hạ cháu Haruno Satoru năm 2011, trên giấy khai sinh không có tên cha đứa bé!" Gã thám tử có làn da ngăm đen, đôi mắt xếch trầm giọng nói với mẹ Sasuke.

Bà cầm lấy bản sao giấy khai sinh, run run...

Nó là cháu bà, bé Satoru là cháu bà!

Con trai bà đã vô sinh, nó cần một thằng con trai, bà cần một thằng cháu nội...

"Con bé bây giờ đang làm gì?" Mẹ Sasuke lạnh nhạt hỏi.

"Cô Sakura đang làm tiếp viên một quán karaoke cao cấp ở phố Y..."

"Tiếp viên?" Bà nhếch mép tức giận. Cháu của bà như thế nào lại "bị" một con tiếp viên karaoke nuôi nấng?

"Hạ lưu đúng là hạ lưu, cái ngữ ấy mà dám nuôi cháu ta sao?" Người mẹ Sasuke run lên vì tức giận "Để cháu ta lớn lên làm...đĩ đực à? Không thể được, không thể để loại phụ nữ hạ tiện đấy nuôi cháu ta..."

.

.

Bà bước xuống xe hơi sang trọng, nheo mắt nhìn căn nhà cấp 4 tồi tàn nơi thám tử báo lại Sakura đang ở.

Tài xế bước tới gõ cửa, gõ tới lần thứ 3, khuôn mặt nhợt nhạt của Sakura mới hiện ra.

Cô hơi sững người...là mẹ Sasuke! Bà ta tới đây làm gì? Cô lạnh lùng nhìn bà, vẫn khuôn mặt phấn son, kiểu cách sang trọng nhưng ánh mắt đầy khinh thị, cô nhếch mép "Chào bà, xin hỏi bà tới nơi tồi tàn này của tôi làm gì? Chắc hẳn nơi này không phù hợp với thân phận cao quý của bà đâu!"

"Dĩ nhiên tôi có chuyện cần thương lượng!" Nếu không tôi việc gì phải đến nơi hạ cấp này, mẹ Sasuke nghĩ trong lòng.

"Vậy thì...mời vào!" Sakura cười nhạt. Cô cũng muốn xem hôm nay bà ta muốn gì ở cô.

Bé Satoru chạy tới ôm chân mẹ, ánh mắt tròn xoe nhìn mẹ Sasuke "Đây là ai vậy mẹ?"

"Một người chẳng liên quan gì tới chúng ta..."

"Cô..." Mẹ Sasuke hơi bực mình "Cô để thằng bé ra chỗ khác, tôi muốn nói chuyện với cô!" Ánh mắt bà quyến luyến nhìn theo bé Satoru. Nhìn này, nó cũng giống Sasuke, có cái má lúm xinh xinh mỗi khi cười...

"Satoru ngoan...con sang bên nhà dì Hinata chơi nhé!" Sakura vuốt đầu thằng bé cưng chiều.

Bé Satoru gật đầu cái rụp, lon ton chạy sang bên hàng xóm.

"Bà cần gì ở tôi?" Sakura lạnh nhạt "Tôi tưởng chúng ta đã không còn gì liên quan đến nhau từ cách đây 4 năm rồi chứ?"

"Chuyện sẽ như vậy..." Mẹ Sasuke hoà nhã "Nếu...cô không sinh con, phải không?"

"Vậy thì liên quan gì đến bà?"

"Nó là...là...cháu tôi... Sao lại có thể không liên quan?"

"Cháu bà? Bà có cháu sao?" Sakura cười rộ lên "Nó chẳng liên quan gì đến bà, cũng như con trai bà. Bà tìm nhầm người rồi!"

"Cô đừng nói dối. Tôi đã điều tra, cô sinh con vào tháng 11, tháng 3 năm ấy cô mang bụng bầu đến gặp tôi!"

"Vậy thì sao? Nó đã chết...đây là con của tôi với người khác, bà về đi!"

"Cô đừng nói dối tôi, cô có thể có con với người khác nhanh như vậy sao?" Mẹ Sasuke tức giận nói lớn "Nó là cháu tôi, cháu nội của tôi, là con của Sasuke!"

"Này, 4 năm trước bà cùng con trai bà từ bỏ tôi cùng con tôi, hôm nay bà tới đây đòi quyền lợi gì vậy? Sao không nói con trai bà sinh cháu cho bà, lại đến nhăm nhe con người khác?" Sakura giận tới mức người run lên, đây là loại lí lẽ gì vậy? Đây là loại ngươi gì vậy?

"Tôi không ngại nói thẳng với cô, thằng Sasuke không sinh con được..." Bà lật bài "Gia đình tôi, vợ chồng nó cần một đứa con...ruột thịt vẫn hơn người dưng nước lã, huống chi bé Satoru là con trai đầu lòng..."

"Hahaha...vô sinh? Anh ta bị vô sinh? Đây không phải báo ứng sao? Năm xưa bà nói con bà có thể sinh được một đứa sẽ sinh được những đứa nữa...bây giờ thì sao? Trời Phật có mắt đấy...nghiệp chướng của các người tới rồi!" Sakura cười to, khuôn mặt cô sáng lên vui sướng.

"Cô..." Mẹ Sasuke tức giận "Cô nói sao cũng được...bây giờ...tôi muốn đón bé Satoru về với cha nó. Dẫu sao điều kiện nhà chúng tôi cũng tốt hơn cô!" Bà nhìn Sakura, nhàn nhạt buông thêm một câu "Nó không nên ở với người mẹ như cô, lớn lên nó sẽ nghĩ sao khi mẹ nó là..." Bà lấp lửng.

Sakura im lặng ko đáp, nó là nỗi đau trong lòng cô.

Phải, lớn lên con trai cô sẽ nghĩ gì?

"Đây là 500 triệu, sau khi bé Satoru về với gia đình tôi, tôi sẽ mang tới 500 triệu nữa. Số tiền này đủ để cô làm lại cuộc đời, huống chi nếu cô thương bé Satoru, cô sẽ muốn nó có cuộc sống tốt hơn..." Mẹ Sasuke liếc mắt, tài xế biết ý xách tới môt chiếc va li, trong đó là những tờ polyme mới tinh.

"BÀ CÚT VỀ ĐI...CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI..." Sakura như phát điên, cô ném chiếc va li xuống đất, gạt vỡ hết cốc chén trên bàn "Các người còn để tôi thấy thì đừng trách, đừng hòng ai động vào con trai tôi!"

Mẹ Sasuke cùng tài xế thấy Sakura phát điên liền nhặt tiền, vội vã chạy ra khỏi nhà.

"Cô mềm không muốn ăn muốn ăn cứng à? Được...tôi sẽ cho cô thấy..." Mẹ Sasuke như một mụ bán hàng ngoài chợ gào lên. Thấy người đi đường nhìn theo, bà vội lấy tay che mặt rồi bước lên ô tô...

~oOo~

"Cái Sakura nó đã giữ lại đứa con của con ngày trước..."

"Mẹ nói sao? Chính mồm cô ấy đã nói với con là đứa bé đã chết..." Sasuke hoảng hốt hỏi lại mẹ.

"Mẹ đã gặp thằng bé, nó rất giống con, nó có cái lúm đồng tiền này này..." Mẹ Sasuke trìu mến đặt tay lên lúm đồng tiền của con trai.

"Mẹ muốn đón nó về!" Bà than thở "Mẹ muốn cháu trai của mẹ..."

"Đời nào cô ấy chịu..." Sasuke thẫn thờ nói. Anh không ngờ Sakura giữ lại đứa con của hai người. Vậy là vì anh mà cô phải...

"Mẹ sẽ có cách!"

Sasuke tìm địa chỉ, tự tìm đến nhà Sakura.

Anh đứng núp sau gốc cây, nhìn theo bóng của hai mẹ con họ.
Sakura mặc một chiếc váy dài trắng, mái tóc xoã tung, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà trước đây anh từng rung động!

Nhưng rung động chỉ là rung động, chưa kịp yêu thì đã cảm thấy áy náy, day dứt....những tưởng cuộc sống của cô bây giờ không phải vì anh bội bạc, nhưng...nhưng không phải cô ấy sinh con cho anh, làm mẹ đơn thân nên mới phải đi làm tiếp viên sao?

Ngực anh nhoi nhói...

.

.

.

"Nó...là con anh à?" Sasuke đứng thẫn thờ, câu đầu tiên khi nhìn thấy Sakura là câu hỏi đó.

"Không phải...là con tôi!" Sakura hơi sững người khi nhìn thấy Sasuke.

"Em hận anh phải không?"

"Tôi muốn anh chết, đó có phải là hận không?"

.

.

Một phong bì đựng đầy ảnh được gửi đến cho Sakura. Trong phong bì là ảnh cô thân mật cùng những người đàn ông khác nhau tại quán karaoke nơi cô làm việc, cùng với một phong thư.

"Gửi cô Sakura!

Tôi đã nắm trong tay bằng chứng chứng minh cô làm tiếp viên tại quán karaoke, tôi nghĩ công việc của cô khi ra toà sẽ khiến quan toà không có thiện cảm. Tôi quyết định sẽ giành quyền nuôi con thay Sasuke, con trai tôi. Chúng tôi có đầy đủ thực lực, kinh tế để nuôi dạy bé Satoru tốt hơn cô, một đứa con gái làm tiếp viên quán karaoke!

Tôi hy vọng cô có thể nghĩ tới điều gì có lợi nhất cho mình cũng như bé Satoru!

Nếu chúng ta ra toà, chưa chắc cô đã thắng...mà khi đó, cô hoàn toàn không chiếm được gì... Cô không ngốc đến nỗi mất cả chì lẫn chài chứ?"

Cuối thư là số điện thoại của bà ta, mẹ Sasuke!

Sakura nhấc máy gọi tới cho mẹ Sasuke, cô lạnh nhạt "Tôi Sakura đây. Bà muốn có cháu? Được...tôi muốn 2 tỷ!"

Ngày mẹ Sasuke lái xe đến đón bé Satoru, nó khóc ngằn ngặt đòi mẹ...

Mẹ Sasuke ôm chầm lấy nó dỗ dành "Đi với bà nội con ơi...về nhà mới có rất nhiều đồ chơi..."

Thằng bé với tay ra đòi mẹ, Sakura định giơ tay ra đón con vào lòng, nhưng cô cố kiềm chế, khựng lại giữa không trung...

"Đây là số tiền 2 tỷ cô cần!" Tài xế đưa vali cho Sakura.

"Bên tôi sẽ chuyển một ít hồ sơ tới chấm dứt quyền lợi và nghĩa vụ của cô với bé Satoru, từ nay hai người không còn liên quan tới nhau..." Gã tài xế lạnh nhạt.

Sakura gật đầu nhìn chiếc BMW trắng phóng vút đi, nước mắt cô không kiềm chế dàn dụa trên mặt ."Con à... một tháng thôi, mẹ sẽ đưa con trở về bên mẹ!"

Bé Satoru được đón về, Karin là người không vui vẻ nhất trong chuyện này. Còn Sasuke, anh vừa mưng vừa lo lắng, áy náy. Sakura là người dễ dàng cầm tiền rồi bỏ con sao? Hay cuộc sống cơ cực và nhơ nhớp đó đã khiến cho cô thay đổi?

"Thằng bé đó..." Karin giận dỗi nói với chồng.

"Nó là con anh, kể từ nay sẽ là con chúng ta!" Sasuke ôm ngang người vợ dỗ dành "Chúng ta có con rồi!"

"Mẹ...mẹ ơi...con muốn mẹ..." Bé Satoru khóc ngằn ngặt trong lòng mẹ Sasuke, bà vừa dỗ vừa đút cháo cho nó.

"Cục cưng...ngoan nào, có ba có mẹ có bà nội ở đây mà..."

"Các người không phải mẹ con...con không muốn..."

Thăng bé lạ nhà nên gầy hẳn đi, cơm không chịu ăn, cho đến khi mẹ Sasuke phải đi mua rất nhiều đồ chơi về dỗ, nó mới ngoan hơn một chút.

"Thằng bé khóc suốt đêm, em mệt mỏi quá..." Karin cằn nhằn với chồng, cô uể oải ngã xuống giường.

"Thôi mà, nó còn nhỏ...em cần gần gũi hơn với nó..."

Đúng là khác máu tanh lòng, ko phải con của cô, lại là con của chồng cô với người đàn bà khác, Karin không làm sao thân thiết được với thằng bé.

Cô trở nên cáu gắt, hậm hực, giữa cô với chồng nảy sinh mâu thuẫn rất nhiều lần. Ngay đến mẹ chồng cũng chán ghét cô vì cô không yêu thương thằng bé...

"Mẹ thất vọng vì thái độ của con Karin, dẫu sao thằng bé cũng là con của con mà, phải không?"

Sasuke cũng cảm thấy buồn chán, anh nghĩ Karin là con người ích kỷ.

"Em hận anh sao? Em vì con như vậy vì sao lại giao nó cho mẹ anh?" Sasuke đến găp Sakura, anh gằn giọng trách mắng cô.

"Vì tôi cần tiền..." Sakura hờ hững. Cô sắp chuyển ra khỏi căn nhà cấp bốn, tới một nơi khác khang trang hơn.

"Nếu em cần tiền em đã không..."

"Thôi đi. Lý do là gì đi chăng nữa, đó không phải điều anh muốn sao?" Sakura ngắt lời anh "Anh đừng đến gặp tôi nữa!"

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi vì cái gì?"

"Vì năm xưa...anh đã bỏ em!"

"Cảm ơn, nhưng tôi không thừa nhận lời xin lỗi này! Anh không thể chà đạp lên tôi, ném tôi xuống vũng bùn, di giày lên mặt tôi rồi bảo tôi là anh xin lỗi được...tôi hận anh, cả đời này hận anh!"

Sasuke cảm thấy ngực mình tưng tức, anh ko hiểu ma quỷ xui khiến như thế nào mà anh lao tới hôn cô. Cảm giác đặt môi của mình lên môi cô, anh như được trở lại cái thời ngày xưa hoa mộng!

Sakura đẩy anh ra, nhưng cô ko có sức, nước mắt cô dàn dụa, người đàn ông này như thế nào lại muốn cưỡng ép cô? Lại muốn chiếm đoạt cô?

"Anh đã từng nằm mơ thấy em mỗi tối anh ở Sydney...anh nhớ em, cảm thấy ân hận vì đã làm tổn thương em..."

"Anh uống rượu...chơi ma tuý đến vô sinh, tất cả là vì em. Nhưng đó ko phải cái nghiệp của anh sao? Cái nghiệp này chính anh tạo ra, chính anh đẩy em vào đường cùng của cuộc sống...anh có thể làm gì để chuộc lỗi với em?" Sasuke bất chợt chảy giọt nước mắt.

Sakura sờ tay lên những giọt nước mắt của anh, những giọt nước mắt nóng hổi. Cô đã từng yêu anh, yêu đến điên dại, sợ mất anh đến cùng cực...nhưng lúc cô cần anh nhất, anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô cùng đứa con còn chưa thành hình trong bụng.... Cô có thể không hận anh sao?

"Tôi rất nhơ nhớp..."

"Tôi đã từng qua đêm với nhiều người đàn ông..."

"Anh đã có vợ, anh ko nghĩ tới cảm nhận của cô ấy sao?"

Sasuke khựng lại, nhưng trong mắt anh như bừng lên một ngọn lửa, anh ép cô xuống sàn nhà, hung hăng hôn mạnh, hôn tới mức môi cô bật máu, cô khóc thút thít anh mới rời khỏi cô...

"Anh làm em đau sao?" Sasuke hoảng hốt nhận ra mình đã làm gì, anh cầm áo khoác dợm bỏ đi.

Bất chợt Sakura vòng tay ôm anh, nỉ non "Đừng bỏ em..."

Sasuke và Sakura qua lại với nhau một cách lén lút. Hai người như trở lại thuở học sinh trước đây...

Sakura không nói nhiều, cô chỉ nhìn anh lặng lẽ, thỉnh thoảng hỏi bé Satoru có khoẻ không? Có tốt không?

Cho đến một ngày, anh đến căn nhà cấp bốn của Sakura, anh đã không còn thấy cô nữa. Hàng xóm nói cô đã chuyển đi hôm qua.

Sasuke sững sờ, anh gọi cho Sakura mấy lần nhưng thuê bao...

Trong lúc Sasuke điên cuồng tìm Sakura, Sakura lại hẹn Karin ra quán cafe gặp mặt.

"Sasuke nói yêu tôi, chưa từng quên tôi...cô có tin không?"

"Cô...cô là..." Karin lắp bắp.

"Tôi là mẹ-bé-Satoru!"

Sakura đặt một xấp ảnh lên mặt bàn, cười cười "Chúng tôi thường âu yếm trong căn nhà cấp bốn nhỏ bé của tôi...nhỏ bé nhưng ấm cúng..."

Sakura nhìn thấy những giọt nước mắt của vợ Sasuke lăn dài trên mặt cô, tim cô nhói lên...nhưng lại không thể dừng lại hành động này!

Cô có thể là kẻ đáng nguyền rủa, bởi vì cô cướp đi hạnh phúc của Karin, cướp đi chồng của cô ấy...
Nhưng không...vì Sasuke không xứng đáng có được hạnh phúc!

~oOo~

"Cô đến đây làm gì?" Mẹ Sasuke hoảng sợ ôm chầm lấy bé Satoru khi Sakura bước vào căn nhà 4 tầng khang trang... Cô nhìn căn nhà nơi bốn năm trước mình đã từng đến, đã từng bị nhục nhã, đã từng chết một lần... Nơi này vẫn như xưa, vẫn sang trọng, hoa lệ nhưng cô - người con gái năm ấy không còn có sự thấp thỏm, lo sợ của cô dâu nhỏ tới gặp mẹ chồng, lần này cô đến để...

"Tôi tới thăm bé Satoru! Tiện thể muốn đưa cho bà một thứ..."

Bé Satoru thấy mẹ thì vùng ra khỏi người của mẹ Sasuke, nó ôm chầm lấy mẹ nó, thảm thiết "Mẹ ơi...con nhớ mẹ...mẹ bỏ con...mẹ bỏ con..."

Sakura khẽ vuốt tóc con trai, khẽ khàng "Mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi..."

Mẹ Sasuke gọi giúp việc đưa bé vào phòng riêng, lạnh lùng "Cô muốn gì?"

Sakura nhìn theo con trai đang khóc nức nở, khóc tới khàn giọng, khẽ nuốt nước mắt vào trong.

"Tôi muốn cho bà xem một thứ!" Sakura vừa mở túi xách vừa lấy một tờ giấy.

Mẹ Sasuke nhìn ko rõ, bà nheo nheo mắt "Giấy xét nghiệm ADN
Uchiha Sasuke và Haruno Satoru. ADN không trùng lặp
Không có quan hệ huyết thống"

"Tôi nói đứa trẻ này không có liên hệ với Sasuke, bà lại không tin tôi!" Sakura cười lạnh "Đứa trẻ kia thực sự đã chết rồi!"

Mẹ Sasuke ôm ngực lảo đảo...bà đau đớn tới tâm can phế liệt!

"Con trai bà, dòng họ nhà bà vĩnh viễn không có người nối dõi rồi, tôi rất tiếc!"

Sakura đón bé Satoru trở về căn hộ chung cư cô dùng tiền của mẹ Sasuke đưa để mua, ôm bé thì thầm "Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không bao giờ xa con nữa!"

Karin bỏ đi, cô là người có tính cách đại tiểu thư, cô không thể chấp nhận chồng mình "hạnh phúc" với người cũ bây giờ làm tiếp viên karaoke! Đây là sỉ nhục lớn đối với cô...

Mẹ Sasuke vì cú shock "cháu nội" mà tai biến một trận, bây giờ nằm liệt một chỗ, nói năng cũng khó khăn...

Tất cả là vì Sakura!

Tất cả là âm mưu của cô ta...

Sasuke căm hận!

Anh hẹn Sakura nói chuyện...

"Nói đi, vì sao thằng bé lại không phải con tôi? Tại sao cô lại hãm hại tôi đến nông nỗi này?" Tùng rít qua kẽ răng. Anh thấy sự thản nhiên của cô giống như mụ phù thuỷ, mụ phù thuỷ phá nát cuộc đời anh.

"Anh có mốn nghe một câu chuyện?" Sakura bình thản nói "Tôi sẽ kể cho anh nghe về một người con gái. 18 tuổi, cô yêu một người đàn ông, tin tưởng trao cho anh ta cái quý giá nhất của cuộc đời. Rồi cô có bầu, anh ta và mẹ anh ta ném tiền vào mặt cô, bắt cô phải phá bỏ đứa con, sỉ nhục cô và mẹ cô... Nhưng cô không nỡ, không nỡ giết đi sinh linh bé bỏng ấy. Cô mang nặng đẻ đau đứa con trai bé bỏng, nhưng đến ngày cô sinh hạ nó thì đứa nhỏ mất... Mẹ cô cũng vì mối nhục ngày hôm ấy, vì thương xót con gái mà sinh tâm bệnh qua đời. Cô hoá điên, thực sự hoá điên... Cho đến khi cô tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi gần bãi rác, cô sống dựa vào nó, tưởng tượng nó là con mình, yêu thương nó như con mình... Cô rất khó khăn, rất túng quẫn...tới nỗi cô phải đi làm cái nghề nhơ nhớp, làm tiếp viên karaoke để mua sữa cho bé...để đưa bé tới trường, lo cho nó như bao đứa trẻ khác! Cho đến ngày cô gặp lại kẻ phụ bạc cô, mẹ anh ta đến cướp đi niềm vui sống của cô, anh ta đến cưỡng đoạt cô! Anh nói xem, cô gái đó có đáng thương không?"

Sasuke nghe đến lặng người.

Anh khóc!

Không biết là những giọt nước mắt hối hận, căm phẫn hay bi thương?

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro