Chương 1-2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đứng trước mặt là một nhóc tên Inu Yasha, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn. Nhóc chỉ có năm, sáu tuổi, còn chưa cao tới đầu gối mình đang chắp hai tay sau lưng, mặt đỏ ửng, vừa nhìn đã biết đang giấu cái gì đó. Đôi mắt kim sắc nhìn hắn tràn đầy chờ mong, đôi lỗ tai lông xù run lên vẫy vẫy, thật sự là một tiểu hài tử phi thường đáng yêu. Hắn nghĩ vậy nhưng miệng lại nói ra lời đả thương người:

"Bán yêu ngu xuẩn, ngươi không cần          dùng ánh mắt dơ bẩn kia nhìn ta!"

Mắt tiểu gia hỏa ngay lập tức hiện bi thương khiến hắn không đành lòng. Không hiểu vì sao, ngực lại trở nên đau như vậy, mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ.

....

Nam nhân đang nằm trên giường mở mắt ra, đó là một vị nam nhân phi thường tuấn mỹ, mắt xếch mê người, mũi cao thẳng, làn môi mỏng, khí chất vương giả trên người lộ ra không cách nào che giấu, trên hai gò má có yêu văn cùng với đôi mắt vàng và mái tóc dài tuyết trắng cho chúng ta biết vị này nhất định không phải nhân loại.

Đôi mắt vàng kim chỉ mê mang trong tích tắc rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ thường ngày sắc bén. Nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất đơn giản, bốn phía lại tràn đầy mùi hương quen thuộc. Điều này làm biểu tình lãnh khốc của nam tử xuất hiện một vết rạn, nhưng rất nhanh trở lại băng lãnh như trước.

"Chi lạp ~" một tiếng, cửa mở. Nam tử quanh thân đột nhiên phát ra sát khí sắc bén. Hắn thấy được một thân ảnh hồng sắc rất giống với người trong mộng, nhưng người trước mắt hắn hiển nhiên lớn hơn nhiều, đang tươi cười khiến hắn cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng, Inu Yasha đã nói trước:

"A, ngươi rốt cuộc tỉnh! Ngươi đã hôn mê gần 5 ngày, có nơi nào không thoải mái hay không?"

Inu Yasha nhìn qua vô cùng hưng phấn, đôi tai chó màu trắng run lên một cái, cậu dùng tay thăm dò trán hắn, đến khi rút về lại bị nam tử kéo lại. Inu Yasha không đứng vững bị kéo vào ngực nam tử, mùi hương của hắn quanh quẩn khiến cậu không tự giác đỏ mặt, lỗ tai rung động càng thêm lợi hại.

"Bán yêu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì !" - Âm thanh rét lạnh vang lên bên tai khiến cậu bị hù dọa, hai đôi mắt trùng hợp nhìn nhau, không biết sao cậu thấy tim đập càng thêm lợi hại, trên mặt giống như bị thiêu cháy. Nam tử nhăn mày, hắn càng cảm thấy người áo đỏ trước mặt kỳ quái, vẻ mặt băng lãnh hoàn toàn không đổi nhìn cậu.

"Ngươi... Ngươi biết ta phải không? Bán yêu.. đó là tên ta sao?" Inu Yasha bình phục lại tâm tình của mình, có chút khiếp đảm nhìn nam tử xinh đẹp trước mắt.

Nam tử trong mắt hiện lên một tia dao động nhưng rất nhanh biến mất.

"Bán yêu! Sesshomaru ta hận nhất kẻ lừa ta!"

Inu Yasha hơi nghiêng đầu : "Tên của ngươi là Sesshomaru sao ? Có phải hay không tên ta là Bán yêu ? "

"Bán yêu, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta" - Nhiệt độ không khí xung quanh rõ ràng giảm xuống, Inu Yasha rùng mình "Ngươi, ngươi làm gì dữ thế, không hiểu chính là không hiểu a !"

"Ba!" Một cái roi xanh biếc đột nhiên đánh tới người cậu "Oa! Đau quá, ngươi làm gì đánh ta ! Dù nói thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng ngươi! Ngươi đồ lấy oán trả ơn!"

"Bán yêu, ở cùng nhân loại lâu cũng học được nói dối, không đáng đánh sao?"

Lại quất roi tới, Inu Yasha chật vật tránh né. Càng nghĩ càng ủy khuất, ở sơn cốc này gần 50 năm, không biết mình là ai, không biết cách nào đi ra ngoài đành một mình nơi đây, thật vất vả gặp được một người để nói chuyện, hắn vừa tỉnh dậy đã đánh mình...

Cậu không giãy dụa nữa, tùy ý để roi kia quật trên người từng roi đau rát. Đau. Nhưng tim đau hơn, nước mắt cứ như vậy lặng yên không tiếng động từ khóe mắt chảy ra.

"Bán yêu, ngươi..." Sesshomaru chưa từng thấy người trước mắt như vậy, lúc trước nhìn thấy mình luôn kêu đánh kêu giết, dù thực lực khác biệt thế nào cũng nhất định không chịu thua, cứng đầu cứng cổ, mà hiện giờ... Hắn phải thừa nhận một việc, nửa yêu thật sự mất trí nhớ...

Không còn roi quất trên người mình nữa, Inu Yasha lúc này mới ngẩng đầu nhìn Sesshomaru đang sững sờ "Đại phôi đản! Chán ghét ngươi!" Nói xong đẩy cửa mà ra, Sesshomaru chỉ lăng lăng nhìn cửa đóng lại, cũng không nói gì thêm. Nói thật hắn cũng không biết phải đối mặt với một Inu Yasha đang mất trí nhớ, quên hắn, không đòi chém giết hắn thế nào.

Nhưng chẳng được bao lâu, Inu Yasha lại bưng một chậu nước tiến vào, cứ thế cởi quần áo Sesshomaru.

"Bán yêu, ngươi muốn làm gì?"

"Miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi, ta giúp ngươi đổi thuốc!"

Nói chuyện không hảo khí nhưng động tác lại phi thường cẩn thận ôn nhu, Sesshomaru lúc này mới chú ý tới ngực mình đau nhức, do quá mức tức giận làm vỡ miệng vết thương.

"Cũng không biết ngươi đắc tội người nào, bị thương nặng như vậy, ngực đều bị thương, trên người còn trúng độc. Độc kia ức chế yêu lực của ngươi, ngươi tốt nhất không được dùng yêu lực giống như vừa nãy, đợi ta điều chế ra giải dược rồi nói"

Vì Sesshomaru xử lý tốt miệng vết thương, Inu Yasha từ trong tay áo mình lấy ra một bình sứ tinh xảo

" Vận khí của ngươi thật tốt, đây là dược do ta phối chế. Độc nhất vô nhị. Hừ! Xem xem ta tốt với ngươi như vậy, ngươi còn dùng roi đánh ta !"

Nhẹ nhàng mà đem bình dược mở ra, kim sắc bột phấn được bôi nhẹ nhàng lên miệng vết thương. Khác với các loại khác, loại này không có mùi lạ gay mũi hơn nữa bôi lên có cảm giác thoải mái, ngay lập tức dừng lại đau đớn.

Nghe được Inu Yasha nói, Sesshomaru nhíu mày nhìn người đang vùi đầu băng bó cho mình : "Ngươi biết phối dược?"

"Nếu ngươi bị giam tại một nơi chỉ có sách 50 năm, tin tưởng ngươi cũng vậy!" Inu Yasha ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi tiếp tục băng bó.

"!" Cúi đầu nhìn đôi tai chó trắng, Sessomaru có chút xuất thần. Tại thời điểm Inu Yasha băng bó xong cậu nghe trên đầu truyền đến một tiếng thở dài, "Inu Yasha".

"Có ý tứ gì?" Tiểu cẩu ngẩng đầu có chút mê mang nhìn hắn.

"Tên của ngươi, Inu Yasha! Đừng để ta nói lần thứ ba" - Gia hỏa này hiện tại làm người ta khó có thể phát giận.

Tiểu cẩu ánh mắt từ mê mang chuyển sang vui sướng hưng phấn

"Ha! Ta biết ngươi biết ta! Tên ta là Inu Yasha ! Inu Yasha !..."

"..."

Hưng phấn được một lúc Inu Yasha rốt cuộc yên tĩnh trở lại, hai con mắt vàng kim nhìn Sesshomaru, "Nói!" . Đôi mắt cậu quá mức trong suốt, bị nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy rất không thoải mái.

"Cái kia, chúng ta có quen nhau hay không?" Bởi vì có chút khẩn trương, Inu Yasha theo bản năng cúi đầu đan hai tay rối rắm vào nhau.

"Ngươi có thể gọi ta là... Ca ca". Nghĩ nửa ngày, Sesshomaru nói ra những lời này. Sau đó là một hồi trầm mặc. Người trước mắt cúi đầu làm cho Sesshomaru không thấy được biểu tình của Inu Yasha, đột nhiên, hắn cảm giác được mình bị mạnh mẽ bị đè xuống giường, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng khi ngửi thấy vị mặn, hắn lại bỏ qua.

"Ca ca, ca ca, vì cái gì giờ ngươi mới tới? Ta một người thật sự rất cô độc, rất sợ hãi. Thật sự rất sợ hãi! Ô ô ô ~ ta cái gì cũng không nhớ, nơi này lại không ra được, ô ô ô ~" Cả thân thể cậu đều đang run rẩy, cậu thực sợ, chỉ có một mình cô độc nơi đây.

Sesshomaru nghe đệ đệ mình chán ghét nhất khóc không hiểu sao lòng có chút rầu rĩ. Cứ như vậy không biết trải qua bao lâu, tâm tình dần hồi phục, cậu lưu luyến rời lồng ngực khiến mình cảm thấy an tâm kia, có chút "không có ý tốt" nhìn trước ngực Sesshomaru có một vũng nước lớn.

"..." Sesshomaru mặt không đổi sắc nhìn cậu, không nói gì.

"Ca ca..." Inu Yasha thật cẩn thận gọi Sesshomaru. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy khi hắn nghe "Ca ca" hai chữ kia, ánh mắt sẽ có chút sủng nịch.

"Ân?" Sesshomaru ý bảo Inu Yasha nói tiếp. Hắn thừa nhận mình quả thật phi thường không thích ứng xưng hô này. Người gọi hắn ca ca đến nay ít càng thêm ít, người gần nhất luôn gọi mình "Sesshomaru ca ca" còn tạo một cái động ngay ngực mình, hắn đối với hai từ này vô cùng chán ghét nhưng đối với Inu Yasha sợ hãi mà mềm mềm gọi "ca ca" lại không, ngược lại thực hưởng thụ.

"Ca ca, ngươi mới vừa tỉnh, nằm nghỉ thêm chốc lát đi, ta đi chuẩn bị chút cơm chiều."

"Bán yêu, không cần đem Sesshomaru ta so sánh với nhân loại, ta chưa bao giờ ăn như con người!". Nói ra những lời này hắn cảm thấy không khí có chút thay đổi, khi hắn quay lại nhìn cậu, hắn thấy được ánh mắt bi thương... "Ngươi..."

"Mỗi lần nghe ca ca gọi ta nửa yêu, ngực ta sẽ rất đau rất đau, ca ca, nửa yêu là cái gì?"

Sesshomaru có chút phức tạp mà nhìn Inu Yasha, trong ánh mắt tràn nhập tín nhiệm khiến hắn không biết nên nói như thế nào. Hắn nhìn chăm chú khiến cậu có chút không được tự nhiên, tim lại đập nhanh, cậu xấu hổ "Nhìn, nhìn ta làm gì. Ta đi nấu cơm". Dứt lời, Inu Yasha nhanh như chớp chạy mất.

Sesshomaru chậm rãi nằm lại, nhìn nóc nhà xuất thần. Một lúc lâu, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia cười tự giễu

"Bán yêu sao.. A, không ngờ người xem thường nhất bán yêu như ta lại được bán yêu cứu, thật đúng là châm chọc! Những kẻ phản bội ta, thương tổn ta một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua!"

2.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc bất tri bất giác, Sesshomaru cảm giác có người đang gọi mình.. Mở choàng mắt hắn thấy được một đôi mắt vàng xinh đẹp, rõ ràng là màu giống mình nhưng hắn cảm thấy đôi mắt này quá mức trong suốt, cũng chính vì thế hắn mới không nguyện ý thừa nhận đệ đệ nửa yêu này. Yêu quái trong mắt hắn chỉ có sát lục, bányêu hèn mọn không thể tồn tại trong yêu giới.

"Ca ca, ca ca?" Inu Yasha dùng tay quơ quơ trước mắt hắn.

"Làm sao vậy?" Chóp mũi tràn đầy mùi thơm của thức ăn, hương vị hẳn sẽ không tệ lắm.

"Ca ca, mau ra ăn cơm!" Theo hương vị, Sesshomaru nhìn đến bàn. Bốn mặn một canh hình thức đơn giản, cá hấp, khoai tây xào, thịt kho tàu hòa thịt băm hơn nữa canh trứng cà chua. Nếu đang trong cung sẽ tuyệt không động đến, nhưng ở đây lại làm hắn muốn ăn.

Nhìn Sesshomaru không có động tĩnh gì, Inu Yasha có chút thất vọng, "Ca ca, không ăn sao?". Nhìn đôi mắt vàng linh động bịt một tầng cô đơn, Sesshomaru trong lòng có chút khổ sở nhưng hắn tuyệt đối không ăn đồ ăn của con người!

"Ta đã biết, ca ca không động được, Ta đây tới đút cho ca ca!"

"???" Gia hỏa này từ đâu nhìn ra ta không động được nên mới không ăn? Không cần sự đồng ý của huynh trưởng nhà mình, cậu liền ngồi bên cạnh uy cơm cho hắn. Nhìn đồ ăn bị giơ đến miệng, Sesshomaru chỉ có bất đắc dĩ há miệng.

Bị người uy cơm cảm giác cũng không tệ lắm, nhìn tiểu cẩu thật cẩn thận lại có khát vọng được biểu dương có chút đáng yêu. Đồ ăn hương vị cũng tàm tạm, ăn được. Đây là mặt than Sessomaru đại nhân suy nghĩ trong lòng.

Uy cơm cho huynh trưởng xong, Inu Yasha một lần nữa ngồi ăn đồ ăn đã nguội trên bàn. Vừa muốn đem đồ ăn vào miệng, thình lình nghe được một câu nhưng mà không nghe rõ "Di, cái gì?" Inu Yasha nhìn huynh trưởng đại nhân hỏi.

"Không có gì..." Mặt có chút không được tự nhiên nhìn nơi khác.

Lăng lăng nhìn huynh trưởng trong chốc lát, cậu ăn một miếng. Ăn rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Sesshomaru phi thường sáng lạn rồi bưng đồ ăn ra ngoài, lát sau lại bưng đồ ăn nóng hầm hập vào ngồi ăn. Ca ca của mình nguyên lai là không được tự nhiên a~ Inu Yasha vừa ăn vừa cười, đương nhiên là bị sặc.

"...." Sesshomaru có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu cẩu.

.....

Bởi vì bị thương, yêu lực lại bị độc dược ức chế cho nên Sesshomaru nhất định phải giống như nhân loại dựa vào giấc ngủ để khôi phục thể lực, cho nên hắn triệt để lĩnh hội nhân loại nhỏ yếu thế nào, cảm thấy phi thường không vui. Ban đêm rất nhanh liền lặng lẽ tiến đến, Tiểu cẩu tội nghiệp nhìn nam yêu anh tuấn trên giường. Tại sao ? Làm ca ca hẳn nhường giường cho đệ đệ mới đúng a! Thật đáng giận, thật bá đạo! "Đây là giường của ta!" Tiểu cẩu lên tiếng đòi công đạo.

"A, phải không, vậy thì thế nào?" Người trên giường nhướng mày nhìn tiểu cẩu.

"Ta muốn ngủ trên giường!"

"Không được."

"Đây là giường của ta!"

"Ân, hiện tại là của ta."

Nhìn Tiểu cẩu tức muốn giậm chân, hắn cảm thấy hết sức thú vị.

"Ngươi... ngươi..." Ngón tay chỉ vào Sesshomaru nói không ra lời. Người này làm sao có thể thoải mái nói ra những lời này, ta và hắn tuyệt đối không phải huynh đệ, khẳng định không! "Thôi, không so đo với ngươi!" Thật sự không còn cách nào, gặp được một người duy ngã độc tôn như vậy.

"Ai!" Inu Yasha thở dài, từ tủ gỗ để quần áo lôi ra một cái chăn rất mỏng. Không có biện pháp, đây là vật chủ cũ lưu lại. Đối với người chết phải luôn kính trọng, Inu vẫn luôn bảo quản cẩn thận, lúc không có chuyện gì làm còn đem ra phơi nên không có mùi nấm mốc. Vừa trải chăn lên đất, vừa ở trong lòng xin lỗi với chăn của nguyên chủ, sau đó ai oán nhìn chăn ca ca nhà mình đang đắp.

Đây là do chính tay cậu trồng bông vải nuôi tằm canh cửi làm được. Muốn sống được nơi đáy cốc, bất kể cái gì cũng phải học, may mắn chủ nhân nơi này để lại rất nhiều sách, hơn nữa mất trí nhớ cũng không quên mất chữ, chiếu theo sách tìm thực vật các loại, ít nhất không bị đói lạnh mà chết.

50 năm sinh hoạt ở đây thật đúng là đơn điệu ghê gớm. Nằm quay lưng lại phía giường, nghĩ nghĩ rồi cậu cũng ngủ. Nhưng cậu không biết người sau lưng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, cũng không biết sau khi cậu ngủ say hắn đem nhung đuôi kiêu ngạo của mình phủ lên người cậu.

Trong nháy mắt đã muốn qua gần mười ngày, Inu Yasha chiếu cố ca ca vô cùng cẩn thận, từ sinh hoạt hàng ngày đến ba bữa cơm, từ rửa mặt chải đầu đến tắm rửa, quả thực so với chăm sóc hài tử còn muốn hơn, kết quả là tới cạnh giường còn sờ không tới, thiên lý ở nơi nào?

Cũng thật kỳ quái, từ sáng tới tối mệt mà còn ngủ ngon như vậy, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược? Nghĩ đến đây Inu Yasha lắc đầu, tầm mắt đảo tới yêu 'nhân' đang ngâm trong ôn tuyền.

"Dáng người sao lại tốt như vậy chứ..."

Tiểu Cẩu lầm bầm nói. Làn da trắng nõn thêm đường vân yêu dị, tám khối cơ bụng nổi bật, tam giác hoàn hảo cùng với đôi chân thon dài đầy mị lực, Inu Yasha lại nhìn nhìn tay chân lèo khèo của mình, tập luyện thế nào cũng không rõ các cơ....

"Khác biệt rõ ràng quá a..."

Inu Yasha lảm nhảm, hoàn toàn không lo lắng những lời này đã bị ca ca tai nhạy bén nghe được.

"Inu Yasha..."

"Inu Yasha!"

"A? Cái gì?" Tiểu cẩu đang lảm nhảm cả kinh, hai cái tai đều dựng đứng lên, nếu cậu có đuôi nhất định cũng dựng ngược không chịu thua kém.

"Sát bối!" Dùng ánh mắt ý bảo cậu nhanh lên, hoàn toàn là bộ dáng chủ nhà.

"Lão tử không làm! Dựa vào cái gì bắt lão tử làm!" - Tiểu cẩu rốt cuộc tạc mao, mỗi ngày đều bị mặt than này hô đến gọi đi, cậu bùng nổ!!

"Tự làm!" Trút xong hướng động khẩu ra ngoài, kết quả chưa đi được hai bước đã bị một cái đuôi lông xù cuốn vào trong ôn tuyền. Bởi vì tất cả chỉ trong nháy mắt, tiểu cẩu sửng sốt nuốt hai ngụm nước mới giùng giằng nổi lên được mặt nước.

"Khụ khụ, khụ khụ". Inu Yasha ôm cái đuôi ướt nhẹp thở lấy hơi, đôi mắt đều đỏ, tức giận đưa lưng về phía Sesshomaru không nói lời nào.

"Đi qua đây". Sesshomaru nói với tiểu cẩu đang khó chịu. Tiểu cẩu vẫn đưa lưng về phía hắn lắc đầu.

"Nói chuyện." Vẫn lắc đầu không nói lời nào.

"Cởi quần áo". Vẫn lắc đầu.

"Dính ở trên người không khó chịu?". Lắc đầu.

"Không cho lắc đầu." Chuẩn bị lắc đầu kháng nghị tiếp, Inu Yasha đột nhiên bị cái đuôi cuốn tới bên người ca ca, nhưng tiểu cẩu quật cường không quay đầu lại đối mặt với huynh trưởng nhà mình.

"Quay đầu lại." (Muốn ta quay lại a! Ta không!Hừ)

"Là đang ghen tỵ vóc người của ta?" ( Làm sao có thể, ta mà là người lòng dạ hẹp hòi vậy sao?)

"Vóc người của ngươi quả thật không được tốt lắm." (Cái gì?!!)

Inu Yasha tức giận bất bình mà quay đầu lại, kết quả nhìn rồi ngây người.

(Ta tuyệt đối là nhìn lầm, gia hỏa mặt than làm sao có vẻ mặt này được)

Hơi hơi gợi lên khóe miệng, còn có ánh mắt hài hước. Nếu như nói ban đầu Sesshomaru là hàn băng ngàn năm khó tiếp cận, thì bây giờ lại giống gió nhẹ đầu mùa xuân, lãnh, nhưng không khiến người sợ hãi. Đương nhiên vẻ mặt này của hắn không duy trì được bao nhiêu đã tiêu thất.

"Ngẩn người cái gì, phát ngốc!" Nhìn Inu Yasha bộ dáng ngây ngốc, Sesshomaru biết mục đích của mình đã đạt được.

"A, quần áo của ta đâu?" Như thế nào trong lúc ngây ngô bị ca ca nhà mình cởi mất quần áo còn không biết, đành nhận mệnh cầm khăn tắm chà sát cho ca ca đại nhân nhà mình, còn cẩn thận tránh đi miệng vết thương. Quả nhiên ca ca thiếu mình hầu hạ là không được, tự nhiên lại cảm thấy tự hào. (Ơ, ta vừa vì cái gì mà nổi giận nhỉ?)

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro