Chương 15-16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Vĩnh Dạ điện hôm nay có tân chủ tử, mà vị tân chủ tử này có lai lịch rất lớn, hắn là nhị nhi tử của Tiền nhiệm Yêu Vương Tây quốc, đệ đệ đương nhiệm Yêu Vương, Tây quốc nhị điện hạ InuYasha. Đối với vị nhị điện hạ mới hồi quốc này mọi người có đủ loại suy đoán. Có người nói nhị điện hạ ở bên ngoài chọc tới phiền toái lớn liền trở về tìm điện hạ cầu che chở, có người nói nhị điện hạ này mơ ước danh hiệu quốc chủ nên trở về hòng cướp vương vị, có người lại nói vị nhị điện hạ này biết chắc không thể cướp vương vị, cho nên tìm cách mê hoặc yêu vương hòng làm Tây quốc quốc mẫu.... Ây, không thể không nói người có thể nghĩ ra phỏng đoán thứ ba này thật là kỳ tài, nếu không phải có dự mưu thì tư tưởng cũng thật phóng khoáng, tuyệt không phải người bình thường...

Mà tân chủ tử của Vĩnh Dạ điện InuYasha lúc này đang nằm trên giường trắng nhung mao mềm mại nặng nề ngủ, bởi vì sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khiến hắn có vẻ phá lệ mê người, đôi tai trắng thỉnh thoảng run một cái, miệng cũng thốt lên một vài thanh âm không rõ, không biết là mộng đẹp hay không.

Ngự Y bị truyền đến là một lão giả tóc lẫn râu đều bạc phơ, đang chịu đựng áp lực dưới hai tầm mắt sắc bắn tới mà khám cho người trên giường, cả người run lẩy bẩy chỉ sợ không cẩn thận mà bị đem ra chém.

"Vương Ngự y, ngươi nói tiểu nhi tử rốt cuộc thế nào, khám lâu như vậy mà ngươi một câu cũng không nói!" Nhìn lão ngự y kì kèo mè nheo nửa ngày không phun ra được một chữ, nàng thật ức chế . Ngươi có thể đừng thở dài không? Đừng một lần lại vuốt râu, có tác dụng không? Cẩn thận ta đem râu mép của ngươi cắt trụi!

"Khởi bẩm chủ mẫu, thần chỉ muốn xác định chính xác bệnh tình của nhị điện hạ để bốc thuốc cho đúng" Vương ngự y hơi cong hạ thắt lưng chắp tay hồi báo, dù sao cũng là nguyên lão ba triều, hơi run một chút cũng nhanh chóng trấn định tự nhiên.

"Vậy kết luận?" 'Được rồi không tính sổ với ngươi, hiện tại tiểu Cẩu mới là trọng yếu'

"Theo ý của thần, vết thương nặng nhất kia là vết tên xuyên qua ngực, mũi tên kia thiếu chút nữa xuyên qua tim, tuy rằng cầm máu không nguy hiểm đến tính mạng nhưng làm tổn thương gân mạch, phải lấy dược thiện tĩnh dưỡng. Có điều vết thương tuy rằng nặng nhất nhưng có thể điều trị dễ dàng, không thành vấn đề. Chỉ là cái khó giải quyết kia..." Vương ngự y nhìn về phía Sesshomaru có chút trù trừ, nên nói hay không đây.

"Ngươi cứ nói đừng ngại". Yêu Vương đưa mắt nhìn lão thái y ý bảo lão tiếp tục.

Được cho phép, lão yên tâm nói thẳng "Xin hỏi Vương thượng, nhị điện hạ có phải đã chịu trọng thương trước đó suýt mất mạng?"

"Ý gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, độ ấm trong Vĩnh Dạ điện đột ngột giảm, đám tiểu cung nữ đều quỳ trên mặt đất phát run, ngay cả nguyên lão ba triều Vương ngự y cũng không thể bảo trì trấn định.

"Hồi... hồi vương thượng. Mạch tượng nhị điện hạ hỗn loạn, nếu là bình thường sẽ nghĩ tới vết thương do tên kia, nhưng thần biết thân thế ngài ấy, vết thương này căn bản không có khả năng khiến nhị điện hạ mạch tượng hỗn loạn như thế này. Nhị điện hạ thừa kế yêu lực của tiên vương cùng linh lực của công chúa Thập Lục Dạ hỗ trợ lẫn nhau, có thể tự động chữa khỏi một ít vết thương tương đối nghiêm trọng. Nhưng giờ Vương thượng hòa chủ mẫu nhìn xem, mạnh tượng không những hỗn loạn, vết thương còn không lành, thường xuyên bị vỡ. Ít nhất 50 năm trước nhị điện hạ đã có một vết thương vô cùng nghiêm trọng đến tính mạng, đến bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng...." Vương ngự y một hơi nói hết tất cả, hít thở không thông, theo bản năng vỗ ngực một cái chậm rãi thở.

"Hắn 50 năm trước từ trên vách núi đen ngã xuống, mất đi ký ức. Ta cũng không biết hắn trải qua cái gì, có phương pháp trị liệu không?" Sesshomaru ngồi bên cạnh InuYasha, đau lòng sờ sờ hai má đệ đệ.

Vương ngự y nhìn ánh mắt sủng nịch Yêu vương dành cho đệ đệ, không dằn lòng nhìn thêm vài lần Inu Yasha. Nói thật, bán yêu này quả thật tuấn tú, còn khiến người thực yêu thích. Còn nhớ hồi nhỏ hắn tròn vo như bánh bao, còn gọi mình 'gia gia' thanh âm ngọt lịm mềm mềm, cực đáng yêu.. "Rất có khả năng vì bị trọng thương hơn nữa rơi xuống dốc núi bị va chạm khiến điện hạ mất trí nhớ, tuy rằng khó giải quyết nhưng phải từ từ điều trị, từ từ sẽ được, phỏng chừng thêm mười mấy năm.... Thần đi trước kê đơn chuẩn bị thuốc cho nhị điện hạ" Vương ngự y bất đắc dĩ thở dài.

"Vậy ngươi lui xuống đi, tiểu Dạ xin nhờ ngươi" Lăng Nguyệt tiên cơ nhìn tiểu Cẩu đang ngủ đau lòng, không biết 50 năm trước xảy ra chuyện gì "Hài tử đáng thương, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

"Mẫu thân định chuẩn bị tiệc tối?" Sesshomaru vẫn luôn nhìn chăm chú InuYasha không quay đầu lại hỏi.

"Đúng rồi, phải đem tiểu Cẩu trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, đây là lần đầu nó xuất hiện trước công chúng, nhất định phải thật kinh diễm! Y phục ta đã chuẩn bị xong, ngươi xem ngươi xem". Lăng Nguyệt tiên cơ từ trong tủ lấy ra một bộ thuần trắng, trên đó dùng tơ vàng thêu nguyên hình Khuyển tộc, vừa nhìn đã biết chất liệu vải thượng đẳng.

"..." Sesshomaru thần tình hắc tuyến nhìn mẫu thân mình, cảm thấy lời nói mẫu thân nhà mìnhmlà lạ, sao nàng lại dùng "trang điểm" với "kinh diễm", mẫu thân muốn nữ nhi muốn điên rồi?

"Sesshomaru ngươi là biểu tình gì, rất không thú vị, đây là lần đầu của Tiểu cẩu a! Nhất định phải thận trọng. Ngươi cũng phải thể hiện một chút, thay đổi quần áo đi. Nhà chúng ta không phải không có tiền, ngươi mỗi ngày đều mặc quần áo giống hệt nhau!" Nhìn InuYasha rồi, mẫu thân đại nhân đối Sesshomaru càng ngày càng không hài lòng. Ngươi xem, hài tử không lớn mà cả ngày làm mặt than, tính tình lại cổ quái khó tiếp cận, trong lòng nàng không ngừng lảm nhảm.

"Tiệc tối để sau một thời gian rồi nói". Nhìn mẫu thân nhà mình không ngừng biến hóa sắc mặt, Sesshomaru trực tiếp ném ra những lời này.

"Di, vì sao! Ta chuẩn bị đã lâu". Mặt nàng triệt để xụ xuống. 'Đứa con bất hiếu này, muốn nhìn ta mất mặt có phải không, ta mất công sức mới thuyết phục đám gia hỏa đáng ghét đó, còn có Như Cơ kia nhất định sẽ chê cười ta'.

"Dạ nhi cần thêm một thời gian tĩnh dưỡng, những lão gia hỏa đó ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định không phục, đêm nay sẽ làm Dạ nhi khó xử, con không muốn làm ô uế mắt Dạ nhi". Lời nói ra không tránh được tàn nhẫn.

Nghe được lời nhi tử nhà mình, sắc mặt nàng cũng trở nên nghiêm túc, nàng nhìn nhìn đứa con, lần đầu tiên cảm giác được đại nhi tử trưởng thành "Con muốn xử lý đám gia hỏa đó?"

"Đám hủ trùng Tây quốc đó cũng nên trị đi thôi" Sesshomaru nhếch mép thành nụ nười tràn ngập nguy hiểm.

"Muốn mẫu thân làm gì?" 'Rốt cuộc cũng trị cái đám đó, không hổ là nhi tử của ta, suy nghĩ thực chu đáo. Sắc mặt đám đó ta chịu không nổi sao có thể để Tiểu cẩu nhìn thấy, ta thật không chu toàn!'

"Mẫu thân vẫn nên hòa hảo với đám đó thôi".

"Có thể nào để một người nhu nhược như ta phải hòa hảo với đám đó chứ? Một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có." Nàng cắn tay áo lên án nhi tử vô lương tâm~

"..." Người yếu đuối? Có thể dùng một chưởng đem Bạch Viêm ngã xuống đất mà yếu đuối? Mẫu thân có thể đừng kể chuyện kinh dị có được không!

"Được rồi được rồi, giao cho ta, giao cho ta. Ta là một nữ nhân số thực khổ...." Lăng Nguyệt tiên cơ mang đem thất vọng thất thểu đi tới cửa, bóng lưng cô đơn kia như đang nói mau đỡ ta! Mau đỡ ta!

"Khụ, mẫu thân, buổi tối ta cùng Dạ nhi dùng bữa với người?" Thực sự chịu không nổi hành động lên án không tiếng động kia, Sesshomaru lên tiếng.

"Hảo, hảo, nhớ kỹ a! Ta đi chuẩn bị!" Người cũng biến mất luôn.

"..." Cầu người chú ý hình tượng! Sesshomaru một chút cũng không muốn thừa nhận đây là mẫu thân của mình, quả nhiên nhà mình không có ai bình thường!

16.

InuYasha là bị nóng tỉnh, trong giấc mộng cậu cảm giác mình giống như ở bên trong miệng núi lửa, ngay cả hít thở cũng khó khăn cho nên phi thường bất an mà hổn hển tỉnh lại. Mở mắt ra lần đầu tiên nhìn thấy là một cánh tay thon dài có yêu văn, màu da trắng nõn, các cơ cân xứng, không cần nhìn mặt InuYasha cũng biết người này là ca ca của mình, nhưng mà sao lại có sương mù lượn lờ ẩm ướt bao quanh thế này?

InuYasha nhìn quanh bốn phía một cái, phát hiện nơi này là một bồn tắm lớn, hơn nữa vừa nhìn là biết trong hoàng cung vì trì bích đều dùng Ngọc Thạch phát quang mà làm nên, "nguyên lai là tắm rửa a!". InuYasha nghĩ vậy, nhưng sau đó không lâu lại đột nhiên cả kinh muốn đứng lên, nhưng vừa nhấc đầu liền cụng với cằm ca ca thân mật, đau đến nỗi không phát ra nổi thanh âm.

"A, đau quá ! ~~" Hai tay vội ôm lấy đỉnh đầu, mắt đỏ lên, nhìn tội nghiệp vô cùng.

"Xứng đáng, còn huyên náo cái gì!" Sesshomaru cũng nhu nhu cái cằm, tiểu tử này...

"Ta, ta.. Ngươi, ngươi..." InuYasha hoảng hốt mở miệng, chỉ chỉ mình chỉ chỉ ca ca, cứ thế không nói được một câu.

"Ta cái gì ta? Ngươi cái gì ngươi? Ngủ như chết đến choáng váng, ca ca cũng không thèm nhận?" Nhìn tiểu Cẩu tay chân luống cuống, Sesshomaru hứng thú chống cằm nhìn cậu.

InuYasha nhìn ca ca nhà mình đang vui vẻ giễu cợt, trong lúc cấp bách quýnh lên phun ra một câu "Ngươi không mặc quần áo!"

Nói ra rồi mới cảm thấy hối hận, bởi vì ánh mắt Sesshomaru càng thêm tà ác, càng cười không có gì tốt đẹp! ToT

"Na, ngươi cũng không mặc quần áo, nhưng tay chân lèo khèo, đúng là không có gì để xem!" Hắn khoanh tay quét lên quét xuống rồi đưa ra kết luận.

"Nhìn, nhìn cái gì vậy! Ca, ca cũng có gì xem đâu, cơ bắp có cái gì tốt, dựa vào một chút cũng không thoải mái!" InuYasha dùng hai tay che ngực, mặt hồng thấu, cũng không biết do nước nóng hay vì nguyên nhân khác.

"A? ~~~~ Ngươi xác định?" Sesshomaru lộ ra nụ cười nguy hiểm, từng bước tới gần InuYasha. Thấy hắn tới gần, cậu theo bản năng lùi lùi, kết quả trượt chân ngửa người ra sau, cũng là hắn tay mắt lanh lẹ đem tiểu Dạ ngốc nhà hắn ôm vào trong lòng, còn cẩn thận không động vào miệng vết thương.

"Hazzz, Dạ nhi, ngươi lúc nào cũng vội vàng nôn nóng, muốn vì ngươi mà ca bị đau tym sao?" Tai tiểu Cẩu áp sát ngực hắn nghe được rõ tiếng trái tim đang đập loạn. Tây quốc quốc chủ lạnh lẽo như băng lại vì một sự việc nhỏ như vậy mà luống cuống, InuYasha đột nhiên cảm thấy áy náy lại ê ẩm ngọt ngào.

"Cho nên, Dạ nhi không ngoan phải bị trừng phạt." Sesshomaru một ngụm cắn cái tai đáng yêu kia, day day vành tai, đầu lưỡi thuận tiện liếm một chút đám lông trắng muốt hại ai đó cảm thấy toàn thân tê dại.

"A ~~ ca ca, không cần! ~~ Chán ghét!! ~~~" InuYasha không ngừng vừa chống vừa đẩy, tay lại mềm mềm không có khí lực, toàn bộ áy náy lúc nãy đều là ảo giác !!!!

Hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, cắn cắn, sờ sờ sau một hồi cũng kết thúc, Sesshomaru ca ca tốt dùng khăn bọc tiểu Dạ nghiêm chỉnh đem về Vĩnh Dạ điện, để lên giường toàn lông với lông kia. InuYasha thực thích cái giường này, lăn lăn, dùng mặt cọ a cọ. Nhìn thấy bộ dáng đó, Sesshomaru nhàn nhạt nở nụ cười "Thực thích gian phòng này?"

"Ân, phi thường thích, ta có thể ở đây mãi sao?" InuYasha mở hai mắt thật to nhìn chằm chằm hắn, kim sắc trong mắt tràn đầy khát vọng cùng chờ mong.

"Nếu Dạ nhi nghe lời, ta đây có thể suy nghĩ chút".

"Xùy, còn tưởng rằng sẽ lập tức đáp ứng..." InuYasha bĩu môi, mai má phồng lên khoe bánh bao, tai cũng lắc qua lắc lại.

"Ta vốn chờ Dạ nhi trưởng thành rồi chuyển tới phòng khác đẹp hơn nhưng xem ra Dạ nhi không cần, vậy thì thôi." Dứt lời Sesshomaru giang tay xoay người đứng dậy, bộ dáng ta đi đây.

"Ấy, chờ một chút! Ta muốn, ta muốn !!!! Muốn !!!!!!!" InuYasha vùng vẫy muốn chui ra khỏi bọc khăn, sao lại bọc chặt vậy a! Rốt cuộc là thoát được nhưng vết thương lại bị vỡ, nhiễm đỏ màu trắng trên khăn.

"Đáng chết!" Ngửi thấy mùi máu tươi, Sesshomaru nháy mắt quay lại, hắn tuyệt đối muốn đem kẻ 50 năm trước hại Dạ nhi ra bầm thây vạn đoạn! Vừa mới rõ ràng sắp khép lại! Sesshomaru nhìn vết thương thật vất vả mới khép lại lại vỡ ra, có chút tự trách.

"Không sao. Ca ca, thân thể ta rất tốt, nếu hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ nhiều sẽ rất nhanh khép lại" Cậu nhìn thấy ca ca tự trách liền khổ sở. Vết thương này, hơi chút liền bị vỡ, bán yêu quả thật yếu ớt vậy sao?

Hắn không biết trong lòng tên ngốc kia đã nghĩ gì, chỉ là vị ca ca này đưa ra quyết định, trước khi miệng vết thương bong vảy, tuyệt đối một tấc cũng không rời tiểu Cẩu, tiểu tử này ngủ cũng không nằm yên, nếu như mặc kệ, vết thương kia không biết bao giờ mới khỏi, vương ngự y nói mười mấy năm là không đủ!

"Trước khi miệng vết thương bong vảy, không cho phép ra khỏi Vĩnh Dạ điện một bước! Muốn ra cũng phải do ta hoặc mẫu thân đi cùng. Khi thân thể tốt hơn rồi, mỗi ngày ra ngoài không được quá hai canh giờ! Hơn nữa ra ngoài phải mang theo Bạch Viêm! Trời mưa to gió lớn hay có tuyết rơi cũng không cho ra ngoài!" Hắn bày ra bộ dạng huynh trưởng nghiêm khắc, gắt gao nhìn chằm chằm đệ đệ.

"Vì cái gì!" Mỗ cẩu bắt đầu bất mãn kháng nghị. 'Vì cái gì, tự do của ta! Đường đường là nhị điện hạ, đây là trắng trợn giam lòng, giam lỏng!'. Tiểu cẩu trong lòng vô hạn oán trách.

"Không vì cái gì, ta là huynh trưởng!"

"Đây là gia trưởng chuyên chế! Ta muốn phản kháng!" Tiểu Cẩu tạc mao, có cảm giác cả lông lẫn tóc đều dựng lên.

"A~ tiểu Dạ nói gì?" Ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua InuYasha, sau đó áp sát thân cận cái tai "Dạ nhi muốn bị trừng phạt tiếp? Huynh trưởng ta rất thích làm loại sự tình này..." Nói xong còn cố ý thổi một ngụm khí.

InuYasha nhanh chóng che tai, nở một nụ cười tươi rực rỡ "Ha hả, ha hả, ta muốn nói ca ca đại nhân thật sự là anh minh thần võ. Ca nói đúng, đệ đệ ta rất không nghe lời, nên quản, nên quản!"

"Ân, nói không sai. Hôm nay đồng ý cho ngươi đi đến chỗ mẫu thân dùng bữa, còn không nhanh thay quần áo?" Nhìn đệ đệ xoạt xoạt đối sắc mặt, Sesshomaru không khỏi cảm thán, di truyền của gia tộc a, may mắn mặt hắn bị liệt....

"A, thật sao, sẽ có nhiều đồ ăn ngon phải không?" InuYasha hai mắt sáng lấp lánh.

"Đương nhiên"

"A, ta đói bụng rồi! Chờ một chút, không cho ca đi trước. Ai đi trước là tiểu Cẩu!" InuYasha vội vội vàng vàng ở trên giường đổi quần áo.

"..." Nên nhắc đệ đệ nhà mình bọn họ vốn là khuyển tộc không?

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro