Chương 13-14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Sesshomaru ngưng mắt nhìn thật lâu cung điện do các tiên vương hao hết yêu lực cùng tâm lực làm nên, mục đích là để cho hậu bối bọn họ có thể vô lo, thân thể kiện khang, có thể làm cho Tây quốc đời đời hưng thịnh phát triển. Nhưng hắn và Inu Yasha, một quốc vương bị dân cho là đã mất, một bán yêu đang trọng thương, mà dẫn đến điều này phủ phạm là Ngụy tộc do các Tiên vương đời trước tín nhiệm nhất, không biết các ngài mà biết sẽ có cảm tưởng gì, có lẽ nào sẽ bò dậy từ mộ địa luôn. Sesshomaru lắc đầu, mang theo Inu Yasha vào cung điện.

Mới vừa vào cửa, Sesshomaru đã thả Inu Yasha ra. Ở trong này hắn không cần lo lắng có kẻ sẽ nói năng lỗ mãng với tiểu Cẩu nhà mình, hắn tin mẫu thân đã sắp xếp xong xuôi trước đó. Quả nhiên, tất cả vừa nhìn thấy bọn họ đã quỳ xuống dập đầu, hô to "Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Nhị điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Văn võ bá quan bước đi đều nhịp nhàng, bộ dáng đã được tập luyện trước có thể thấy được mẫu thân vì nghênh đón hai người họ đã tốn rất lớn công phu.

"Di, nhị điện hạ là nói ta sao?" Inu Yasha lần đầu thấy nhiều người như vậy, đầu óc hoàn toàn lơ mơ ngơ ngác hỏi ca ca.

Sesshomaru hơi hơi gật đầu, thanh âm uy nghiêm bắn ra bốn phía "Không tệ, nhưng phải nhớ kỹ, Inu Yasha là nhị điện hạ, hắn nói gì các ngươi không thể trái lệnh! Cho dù muốn các ngươi phải chết cũng không được do dự, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!"

Sesshomaru ánh mắt lợi hại quét một vòng, rất hài lòng nhìn đám người co rúm lại phát run, "Nghe rõ chưa?"

"Ta không phục!". Một vị mặc khôi giáp không để ý người khác ngăn cản vẫn đứng lên. Theo InuYasha, người này rất anh tuấn, làn da màu đồng cổ, lông mày đậm hơn ca ca một chút, sống mũi cao làm hắn rất có khí khái nam tử, mà điều đặc biệt nhất là màu tóc của hắn rất khác, là đỏ trắng đan xen, dùng dây buộc lên, nhìn đặc biệt sạch sẽ gọn gàng.

"A? Bạch Viêm ngươi không phục?" Sesshomaru nhìn Bạch Viêm đầy nguy hiểm, điều này làm cho Inu Yasha theo bản năng nắm chặt ống tay áo hắn, chỉ sợ ca ca sẽ dứt khoát lấy mạng người kia.

"Bán yêu ti tiện như vậy không xứng làm nhị điện hạ Tây quốc!" lời này làm cho mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh. Nhìn qua cũng biết, bán yêu này rất được Vương thượng yêu quý, tướng quân không hiểu hay sao mà tự tìm đường chết?

Nghe được câu nói, lòng Inu Yasha đau. Cậu biết người Tây Quốc không thích bán yêu, nói thẳng ra là chán ghét. Cậu cũng nghe được những lời của đám thị vệ kia, chỉ là làm bộ không biết, cũng biết người trên phố những ánh mắt đó là chán ghét... Ca ca hi vọng cậu không phải mặc cảm cho nên vẫn luôn luôn che giấu, cũng không muốn ca ca phải khổ sở trong lòng... Tất cả bọn họ đều vì sợ ca ca nên không dám nói thẳng, dám nói ra những lời này cũng chỉ có một mình Bạch Viêm. Tuy rằng Inu Yasha thực không thích nghe những lời nói tổn thương này, nhưng thực khen vị này gan không nhỏ. Có tính cách này là rất đáng quý, có thể thấy được Bạch Viêm là trung thần, không thể giết!

"Ca ca, chuyện này để ta tự mình giải quyết được không?" Nhìn Sesshomaru đã chuẩn bị rút Bạo toái nha, Inu Yasha vội vàng đem tay ngăn lại.

Sesshomaru nhìn nhìn Inu, chỉ mấp máy miệng "Trên người ngươi có thương tích".

"Không sao, ta sẽ cẩn thận. Ca phải tin tưởng ta! Hắn là trung thần, không thể giết!" Inu Yasha dùng ánh mắt liếc qua Bạch Viêm.

"Cẩn thận một chút. Nếu bị thương ta sẽ trừng phạt ngươi!" Ca ca chăm lo cho đệ đệ đảo mắt sang bên cạnh tỏ vẻ đồng ý.

"Ba tháng ca dạy cũng không uổng phí, phải tin tưởng đồ đệ chứ." Inu Yasha lắc lắc cánh tay, hoạt động gân cốt khởi động.

"Ai, nhân tiểu quỷ đại..." Sesshomaru sủng nịch sờ sờ đầu tiểu Cẩu còn thuận tay nhéo nhéo hai cái tai.

Tai bị nắm InuYasha nghĩ nghĩ cái gì đó liền đỏ mặt, lắc đầu rồi chỉ Bạch Viêm: "Uy, ngươi là Bạch Viêm đúng không?"

"Đúng, thì sao?" Bạch Viêm ngẩng đầu, khinh thường nhìn bán yêu trước mặt.

"Hai chúng ta đánh một hồi? Nếu ta thắng thì về sau ngươi phải làm thị vệ bên cạnh ta, còn nếu ngươi thắng ta liền rời đi không bao giờ bước vào lãnh thổ Tây quốc một bước!"

"Hừ! Bán yêu ngươi hoàn toàn không thể so sánh với toàn yêu như ta! Ngươi tốt nhất là tự cút khỏi Tây quốc, không thì cẩn thận bị ta cho một đao đã mất mạng!" Bạch Viêm hoàn toàn khinh thường Inu Yasha, cảm thấy một bán yêu đề xuất quyết đấu với hắn là vũ nhục.

"Ngươi nhu nhược!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ngươi là người nhu nhược không dám đánh nhau với bán yêu. Xem ra là ngươi quá yếu sợ bị nhiều người như vậy chê cười!" Inu Yasha hai tay ôm ngực, thực khinh thường nhìn Bạch Viêm.

"Dám coi khinh ta! Vậy thì đừng có trách! Ta sẽ không vì ngươi là đệ đệ của Vương thượng mà hạ thủ lưu tình!" Bạch Viêm đi tới trước mặt Inu Yasha, hắn cho rằng bán yêu da mịn thịt mềm này có năng lực gì được, bán yêu ti tiện yếu ớt!

"Thực hợp ý ta, cứ việc ra tay. Ta như thế nào ca ca cũng sẽ không trách phạt ngươi" Hắn chỉ biết cắn cái tai của ta thôi, nghĩ đến đây mặt ai đó lại đỏ hồng.

"Ngươi không dùng được yêu lực, ta sẽ chỉ so kiếm thuật với ngươi, vậy là đủ công bằng!"

"Ân, quả thật rất công bằng." InuYasha cùng ca ca, không Vương thượng đại nhân đều cười cười không rõ ý tứ, cười đến nỗi bá quan văn võ đều lạnh sống lưng.

Đối với Bạch Viêm, bán yêu trước mắt hẳn là chưa từng được học qua kiếm thuật chính quy, về mặt kiếm thuật hẳn có thể thắng dễ dàng. Hơn nữa lúc so kiếm cũng dễ bị đả thương, Vương thượng sẽ không thể tìm hắn gây phiền toái gì. Nhưng hắn không biết Vương thượng nhà hắn mất mấy tháng điên cuồng huấn luyện kiếm thuật cho đệ đệ, nói đùa, là Yêu Vương tự mình huấn luyện đó! Kiếm pháp nhất định xuất thần nhập hóa, cho nên kết quả có thể đoán được, tên ngốc Bạch Viêm chắc chắn thua, thua thực thảm. Mặc dù có chút chiêu thức giữ lại mặt mũi, cắt sượt qua áo Tiểu Cẩu nhưng mà trên dưới người hắn to nhỏ vết thương minh chứng cho hiện thực đáng buồn. Hắn đứng ngốc lăng ở nơi đó không tiếp thu nổi sự thực bại dưới tay một bán yêu.

"Thắng bại đã phân, ta thắng. Cho nên các ngươi phải nghe lời bất cứ mệnh lệnh gì của ta, Bạch Viêm phải làm thị vệ bên cạnh ta, rõ chưa?" Bởi vì thắng Bạch Viêm dẫn tới đắc ý, ai đó nói chuyện cũng có điểm kiêu căng rồi.

"Tuân mệnh, nhị điện hạ!"

Sesshomaru nhíu mày, nhìn đệ đệ ngốc nhà mình đắc ý hả hê, đột nhiên nhìn tới mảng áo bị nhuộm ướt, có chút kích động bước tới "Ngươi bị thương?"

"...Không có a, ta không bị chém tới mà". Inu Yasha nhìn nhìn, trừ bỏ vết sượt qua kia không có bất cứ vết thương nào.

"Đáng chết, là miệng vết thương nứt ra rồi!" Sesshomaru chặn ngang ôm đệ đệ lên, tư thế hoàng tử bế ấy ấy, dẫn tới một tiếng hét thảm của công chúa, hai tay vội vàng ôm chặt cổ ca ca "làm gì vậy, mau thả ta xuống, bọn họ nhìn kìa!" Inu Yasha xấu hổ mặt đỏ rần.

"Đừng nhúc nhích, còn cử động ta liền cắn tai ngươi".

"Ta không bị thương, ca không thể làm thế ở đây! A~~ Ngươi!" Sesshomaru một ngụm cắn cái tai dễ ghét, InuYasha lập tức mềm nhũn người.

"Người bệnh phải có bộ dáng bệnh nhân, không cho tái hồ nháo. Không đuổi kịp thì sao xứng làm hộ vệ bên người?" Sesshomaru liếc Bạch Viêm một cái, không để ý mọi người kinh ngạc, mang đệ đệ vào bên trong. Bạch Viêm dứt khoát nhận thua cuộc, nhị điện hạ thân mang trọng thương còn đấu với hắn a, tiếp nhận rồi cũng vội vàng đi vào theo.

14.

Sau tầng tầng màn tơ, một quý phụ mặc áo thêu bạch hoa cùng nguyệt đang tựa vào trên ghế phủ kín lông tơ ấm áp, cung nữ mặc quần áo hồng nhạt đứng quạt nhẹ nhàng hai bên. Vị phu nhân có mái tóc dài màu tuyết, tóc trải dài sau lưng, nàng cùng Sesshomaru dung mạo có chút tương tự, tại mi tâm có hình bán nguyệt làm dấu, đó là biểu hiện cho yêu lực cường đại nhất Tây quốc. Nàng chính là chính thê của Taishou đại nhân, Tây quốc quốc mẫu Lăng Nguyệt!

"Chủ mẫu, vương thượng đã hồi cung". Một cung nữ mặc váy dài màu lam vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo.

"Lam Nguyệt, ta đã nói nó sẽ về, ngươi không cần phải luôn nôn nóng gấp rút như vậy. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, làm việc phải ổn trọng biết không?" Lăng Nguyệt quốc mẫu ưu nhã cầm lấy một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó không có hình tượng giữ nguyên tư thế ngốc lăng vừa đứng vừa cắn đó. Phải rồi, tiểu tử kia đã về, có nghĩa là tiểu Cẩu đáng yêu cũng về a~

"Nhanh lên nhanh lên, Lam Nguyệt ngươi xem ta mặc vậy có thể hiện được hình ảnh mẫu thân thân thiết không? Không được, phải nhanh chuẩn bị. Mau phân phó nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, còn phải chuẩn bị phòng!"

Lam Nguyệt khóe mắt nhảy a nhảy, ngài như vậy ổn trọng ở đâu?

"Chủ mẫu, phòng hôm qua đã chuẩn bị xong". Lam Nguyệt nghĩ đến căn phòng từ trong ra ngoài đều là nhung mao kia, cả người nổi da gà.

"Tốt, tốt, chúng ta nhanh qua. Tiểu Cẩu đáng yêu, mẫu thân tới đây!!" Lăng Nguyệt đại nhân nhanh như một cơn gió bay ra ngoài gặp tiểu nhi tử, chỉ có điều nhi tử này không phải do nàng sinh mà Khuyển đại tướng cùng một nhân loại kết thành, bán yêu.

Kỳ thật nói thật ra, Tây quốc quốc chủ một nhà đều có một loại cố chấp đặc biệt với tai bán yêu. Lăng Nguyệt tiên cơ hồi trước vô cùng yêu thích hai cái tai đệ đệ nhà mình, mỗi ngày đều chà đạp cho đã. Taishou đại nhân nhất kiến chung tình với Lăng Ngọc cũng bởi vì đôi tai lông xù vô cùng dễ thương mà Sesshomaru từ khi thừa nhận tiểu Cẩu là đệ đệ nhà mình cũng tỏ ra không kém, cả ngày chỉ rình cắn với gặm....

Lăng Nguyệt tiên cơ lúc đầu bừng bừng khí thế muốn chà đạp một chút hai cái tai nhưng nhìn đến Inu Yasha đang bị đại nhi tử ôm trong ngực sắc mặt tái nhợt, lòng liền đau, đem xúc động mạnh mẽ kiềm chế.

"Mẫu thân". Sesshomaru ôm Inu Yasha hướng về phía nàng khẽ khom người.

"Di, mẫu thân?" InuYasha nhìn người trước mặt trừng to mắt, há to miệng, không thể nào liên tưởng nổi tới mẫu thân ca ca. Gọi tỷ tỷ là đúng nhất, sao có thể là mẫu thân ?

"Ân, không sai. Tiểu Dạ cũng phải gọi ta mẫu thân". Lăng Nguyệt tiên cơ dùng ngón trỏ chống cằm nhìn InuYasha, suy nghĩ một chút hình như cái xưng hô này không thích hợp cho lắm "Bất quá ~~~, ta càng mong Tiểu Cẩu bé bỏng dễ thương gọi ta là mẹ, nghe thân thiết hơn nhiều. Đầu gỗ Sesshomaru kia không có hi vọng gì, nhanh lên bé ngoan, mau gọi mẹ một tiếng xem nào!" Lăng Nguyệt tiên cơ hai mắt đều phát sáng lấp lánh.

"..." Hắc tuyến, vì sao phụ thân mẫu thân hắn đều là dạng này, thật mất mặt!

"Mẹ?" Một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ chảy trong tim, 'mẹ' từ này hình như ở một chỗ sâu nào đó trong ký ức đã tồn tại, làm người ta thật muốn rơi lệ. Người trước mắt tuy rằng nhìn thực trẻ lại có cảm thân làm người khác thật thoải mái.

"Ngoan, ngoan a. Tiểu Dạ chịu khổ, về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi. Mẫu thân dẫn ngươi đi nhìn phòng của ngươi, đi. Cho ta ôm một cái".

"Không cần. Mẫu thân ngài niên kỷ quá lớn, xốc hông sẽ không tốt". Lăng Nguyệt tiên cơ mới vừa vươn ra hai tay muốn ôm ôm đã bị nhi tử nhà mình nói xấu một phát chặt đứt âm mưu "Ngươi thằng con bất hiếu, mong ta nhanh chết sao? Quả nhiên, như Tiểu Dạ người gặp người thích". Nhìn đôi tai lông xù kia, ây dà, nhìn xem nhìn xem~~

"Mẹ... không ngại... bán yêu sao?" Mọi người trong cung điện nhìn hắn kỳ thật là bất thiện, chỉ có ca ca với mẹ ánh mắt nhìn cậu mang theo hòa ái cùng chân thành.

"Làm sao có thể, bán yêu rất đáng yêu, nhất là hai cái tai". Chết rồi, không cẩn thận tiết lộ âm mưu, à không, là lời thật lòng, quốc mẫu đại nhân vội vàng che miệng. Nghe được lời đó toàn thân Inu Yasha run lên, chợt nghĩ tới ngoài điện ca ca trước mặt mọi người cắn tai mình... không nghĩ tới cả nhà đều thích cắn tai đến vậy, liền vội vàng dùng hai tay che thề sống chết bảo vệ nó không bị cắn cắn ngậm ngậm với sờ sờ.

"Ai da ai da, không chỉ là tai, còn có tóc rất mềm, hai mắt thật to, còn khi sinh khí hai má phồng lên như bánh bao, đều rất đáng yêu ~" Lăng Nguyệt phất phất tay, ý đồ phân tán âm mưu nhưng đã muộn, nhìn tiểu nhi tử ánh mắt phòng bị như thế, nàng cảm thấy chà đạp tai tiểu Cẩu sẽ không thành hiện thực được nữa, thở dài, trong lòng thật rầu rĩ đau thương..

Hiện tại quan trong nhất là Tiểu Cẩu dưỡng thương cho tốt, về phần kẻ khiến hai đứa con nàng gặp nguy hiểm, đẩy đệ đệ xuống đáy vực kia, nàng sẽ bắt cả đám hảo hảo tính sổ!

.....

"Mẫu thân đại nhân, thú vui tao nhã của người ngày càng nghiêm trọng". Sesshomaru nhìn từ cửa vào bắt đầu thấy toàn lông với lông khóe miệng liền co rút. Ai có thể nói cho hắn biết, vì sao ngay cả bức rèm che cũng phải có lông trang trí hay không? Hơn nữa tại sao ngoài trắng thì là đỏ, nhìn xem nhìn xem, dựa theo tính cách tung tăng nghịch ngợm của tiểu Cẩu nhà hắn cũng đoán được vài ngày sau trên thảm sẽ không xuất hiện vài dấu chân đen sì mới lạ.

"Cái gì là thú vui tao nhã? Sesshomaru ngươi chẳng lẽ không biết tiểu Cẩu rất yêu nhung mao? Nó lúc nhỏ đặc biệt thích các đồ vật mềm như nhung đó". Lăng Nguyệt tiên cơ phi thường bất mãn, nàng bố trí theo sở thích của Tiểu cẩu mà, xú tiểu tử! Hồng sắc với bạch sắc là hợp nhất với tiểu Cẩu!

"!!!!" Sesshomaru đại nhân có chút không thể tin được nhìn đệ đệ nhà mình, kết quả nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng. Được rồi, hắn quả thật không biết tiểu tử này có sở thích đó, nhưng Dạ nhi quả thật yêu mềm mềm lông tơ, tỷ như đồng dạng là thịt, tiểu Dạ sẽ ăn thịt heo với thịt rắn mà không ăn thịt thỏ, cứ mềm mềm là thích. Còn có, mặc dù che dấu tốt, nhưng nhiều khi Tiểu Dạ lại nhìn cái đuôi hắn mà chảy nước miếng, cho nên cũng có căn cứ a...

Sesshomaru đại nhân ra kết luận, nhà mình sở thích thật độc đáo.

Hắn không phát hiện mình cũng ở trong đó.

"Ca ca, ta muốn xem, mau thả thả!" Nhìn bố trí của gian phòng, InuYasha cả người đều hưng phấn, không thèm để ý Sesshomaru ngăn cản, vùng vẫy từ trong ngực ca ca nhảy xuống. Trái nhìn, phải nhìn. Trái sờ, phải cũng sờ. Từ trên thảm lông mềm như nhung nhảy phốc một cái lên giường, lăn a lăn, thật là thoải mái quá đi! Bởi vì bản thân có trọng thương lại vừa mới đánh một trận, mệt mỏi liền tràn đến, mí mắt bắt đầu không tự chủ mà bắt đầu đấu đá.

"Tiểu Dạ thực thích phòng này đi, ta có phải rất lợi hại hay không?"

"Ân, thích.... Mẹ lợi hại nhất..." Tuy rằng buồn ngủ muốn chết nhưng InuYasha vẫn miễn cưỡng bản thân tập trung tinh thần đáp trả Lăng Nguyệt tiên cơ. Nghe được câu này, quốc mẫu tây quốc cười đắc thắng tự hào, cao ngạo liếc xéo tiểu tử thối nhà mình, ý tứ ngươi nhìn đi nhìn đi, ngươi một chút cũng không hiểu tiểu Cẩu bé bỏng mà dám nhận ca ca nó~

Sesshomaru cảm thấy ánh mắt mẫu thân đặc biệt chói mắt, cỉ có thể đem cái mặt đen sì quay qua InuYasha sắp ngủ "Dạ nhi, đừng ngủ trước, đợi Ngự Y tới xem bệnh rồi ngủ"

"Ân, ta... không có ngủ..." Nhưng rất thoải mái a.... Lời còn chưa hết, đã vang lên tiếng thở khò khè nho nhỏ.

"A, ngủ rồi, thật là một hài tử đáng yêu, hẳn là mệt chết rồi" Lăng Nguyệt tiên cơ vuốt hai má nộn nộ, thuận tiện nhân cơ hồi sờ soạng cái tai vài cái, tầm mắt chuyển thấy trước ngực tiểu Cẩu có một đoạn quần áo màu bất đồng, là do máu nhuộm vào!
"Miệng vết thương sao lại nứt ra rồi? Mau gọi Ngự Y!"

"Mẫu thân, con đã cho gọi rồi. Còn vì sao vết thương lại vỡ ra, mẫu thân nên hỏi thị vệ mới được Dạ nhi thu lưu kia một chút". Vốn là im lặng đứng trong góc đột nhiên cảm thấy hai cỗ sát khí mãnh liệt bắn tới, Bạch Viêm cảm thấy cả người khó động đậy. Hắn hiện tại phi thường hối hận khi đó xúc động như vậy, nếu có thể quay lại thì tuyệt đối sẽ giống người khác bảo trì trầm mặc. Có câu như thế nào nhỉ, im lặng là vàng!

"A, cho nên tiểu Dạ bởi vì cùng ngươi quyết đấu nên miệng vết thương mới vỡ ra? Hôm qua không phải ta đã nói không được phép trước mặt nhị điện hạ nói hai từ 'bán yêu', phải cung kính, ngươi cho là gió thoảng bên tai? Tây quốc không cần bộ hạ không nghe lời!!" Lời vừa dứt, Bạch Viêm đã bị yêu lực ném mạnh văng xa trên đất, phun ra một ngụm máu.

Không để tâm đến đau đớn trên người, hắn lập tức bò dậy quỳ xuống "Thuộc hạ đáng chết!"

"Ngươi quả thật đáng chết! Nhưng giờ ngươi không những không chết mà còn làm thị vệ bên người InuYasha, chứng tỏ nó đã giúp ngươi cầu tình, ta cũng không xuống tay với ngươi nữa. Có điều, đã làm thị vệ bên người nhị điện hạ thì phải bảo hộ cẩn thận, nếu nhị điện hạ thiếu một sợi tóc thì mang đầu tới gặp!" Bởi vì cố kỵ tiểu Cẩu đang ngủ ngon, nàng cũng không nói lớn tiếng, nhưng vẫn có uy nghiêm không thể kháng cự.

"Thua dưới tay nhị điện hạ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục. Thuộc hạ nguyện lấy sinh mệnh thủ hộ Nhị điện hạ!" Được tha một mạng, Bạch Viêm rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, giờ mới cảm nhận được đau đớn toàn thân, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống.

"Ngươi lui xuống đi, trúng một chưởng của ta mà còn có thể chống đỡ như vậy chứng tỏ cũng là nhân tài. Bảo hộ tốt nhị điện hạ, nếu làm tốt có thể đưa ngươi lên vị trí cao hơn!" Lăng Nguyệt tiên cơ phất phất tay.

"Đa tạ chủ mẫu, thần cáo lui." Bạch Viêm lập tức lui ra, mà không lâu sau Ngự Y vội vàng chạy đến.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro