Chương 11-12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

"Cho nên, hai nhi tử của ta bị kẻ tên Ly Mị làm cho bị thương, hơn nữa chút nữa thì chết?" Khuyển đại tướng đem phiến đá to chút nữa bóp nát. Hai nhi tử của ta trắng nõn trắng nà, ta còn hận không nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng, tại sao có thể bị khi dễ như vậy!!!!

Mãnh liệt ôm hai nhi tử "Đều là do phụ thân không tốt, sớm chết như vậy, khiến cho các ngươi bị người khác khi dễ! Phụ thân nhất định sẽ bồi thường các ngươi!" Trong giọng nói có nồng đậm áy náy, kì thật trong lời nói chỉ có một nguyên nhân, còn nguyên kia rất khó nói a, Khuyển đại tướng lúc hai đứa không thấy lặng lẽ sờ sờ mũi.

"Phụ thân, ta đã 700 tuổi! Không phải tiểu hài tử!" Sesshomaru khuôn mặt hắc tuyến, tuy vậy bị phụ thân ôm không hề khó chịu chút nào.

"A Tiểu Sát Sát ngươi mới 700 tuổi sao? Chưa trưởng thành đã phải quản lý Tây quốc, hảo vất vả ~ Đám lão giả giảo hoạt kia nhất định đã luôn luôn làm khó dễ ngươi, a, không nghĩ nữa, ngẫm lại liền khổ sở! Nếu ta không chết...." Khuyển đại tướng không nhận thấy bất mãn của địa nhi tử, còn ở đó ra sức nói nói.

"..." Ta phải bình tĩnh bình tĩnh, không được so đo với người đã chết. Sesshomaru cảm thấy thật vô lực, nỗ lực ổn định tinh thần bản thân.

"A, còn có, Sesshomaru ngươi a, tuy rằng ta đã chết nhưng những việc ngươi làm với Tiểu Dạ ta còn nhớ rõ, ngươi khi đó... Ngô..." Còn chưa nói xong đã bị Sesshomaru che miệng, Khuyển đại tướng giùng giằng muốn đem tay hắn kéo ra.

"Phụ thân đại nhân, có một số việc tốt nhất không nói ra, nếu không...." Sesshomaru ám chỉ tới móng vuốt lập lòe của mình, Khuyển đại tướng liền nghiêm túc đứng thẳng, ánh mắt liếc qua tay hắn, ý bảo mau đem tay lấy ra cho ta.

"Sesshomaru ngươi sao dám làm thế với phụ thân! Thật bất hiếu!" Ngay khi hắn vừa buông tay, Khuyển đại tướng ngay lập tức bất mãn lên tiếng " Vẫn là tiểu Dạ ngoan nhất!" Khuyển đại tướng rất nhanh đem đề tài chuyển qua tiểu Cẩu, đại nhi tử so với tiểu nhi tử, hừ, tiểu nhi tử đáng yêu cỡ nào, nhất là hai cái tai... muốn cắn cắn! Inu Yasha vốn đang sung sướng hưởng thụ cái ôm của phụ thân chợt toàn thân nổi da gà, theo bản năng nhích a nhích lại gần ca ca.

"Phụ thân đại nhân, xin chú ý hình tượng!" Sesshomaru nghiêm trọng cảnh cáo cha, nói đùa, tai Dạ nhi sao có thể bị ngài cắn chứ ?

"Ha hả, Sesshomaru không cần nghiêm túc vậy đâu, đối với người nhà thì nên ôn hòa một chút." Khuyển đại tướng khoát tay áo cười ha ha.

"Ca ca vẫn luôn thực ôn nhu thưa phụ thân" Tuy rằng nhìn lạnh băng như vậy, lúc trước cũng luôn khi dễ cậu nhưng mà phụ thân đứng trước ca ca lại không có khí thế, vẫn là đứng về phía ca ca thôi ~ . Inu Yasha theo bản năng dựa sát vào ca ca.

'Xùy xùy, tại sao lại có thể bài xích ta như thế chứ? Tiểu Cẩu ngươi không nhớ rõ hắn trước kia ngược đãi ngươi như thế nào sao? Được rồi, ngươi bị mất trí nhớ không nhớ rõ, nhưng mà không lâu trước hắn còn làm cho ngươi thương tâm khổ sở, ngươi cũng quên luôn rồi? Tiểu Sát mới đối tốt với ngươi một chút, ngươi liền cùng hắn hợp lại đối phó với ta! Mà sao lại cảm giác quan hệ của hai người có chút vi diệu? Không phải là ta suy nghĩ nhiều chứ..?

Nghĩ nhiều cũng có làm được gì đâu, hazzz, Inu Yasha, có nên nói cho tiểu tử đó biết không? 'Suy nghĩ thay đổi liên tục, khuyển đại tướng hoàn toàn không biết biểu tình trên mặt mình bây giờ kỳ lạ cỡ nào.

Nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của phụ thân, Inu Yasha càng không dám lại gần, giùng giằng muốn trốn khỏi cái ôm nhiệt liệt này hiềm nỗi phụ thân mạnh mẽ quá đẩy không ra a, tội nghiệp quét mắt qua ca ca, hắn cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ bó tay rồi.

Vì thế Inu Yasha kết luận một câu 'Không hổ là phụ thân đại nhân! Tuy rằng không bình thường chút nhưng rất cường đại a!'

"Nha, đem tiểu Cẩu buông ra, không thấy nó bị thương sao?" thanh âm nhu hòa mà lại có lực chấn nhiếp từ sau lưng khuyển đại tướng truyền đến, ai đó ngay lập tức hoàn hồn đứng nghiêm, sau đó thật cẩn thận đem hai nhi tử buông ra, sau đó đứng ủ rũ một bên giống hệt tiểu hài tử làm sai chuyện.

"Cữu cữu!" Inu Yasha sau khi được thả ra hưng phấn chạy tới bên người Lăng Ngọc, nhìn đến đôi tai trăng trắng cũng giống mình càng có cảm giác thân thiết, hơn nữa nói thật, cữu cữu so với phụ thân 'bình thường' hơn nhiều.

"Đang bị thương không cần chạy nhanh như vậy." Lăng Ngọc có chút áy náy nhìn Inu Yasha, thực ra tối hôm qua có thể chạy gấp trở về, kết quả thằng cha kia lại kiếm cớ giằng co với y một đêm. Buổi sáng hôm nay khi vừa đuổi tới y ngửi được mùi máu của hai đứa cháu lại nhìn thấy một bãi máu nồng đậm của Inu Yasha ở chỗ kia khiến cho trái tim của y muốn vọt lên cổ họng, thật sự sợ hai đứa cháu xảy ra chuyện gì! Bây giờ nhìn thấy cả hai không nguy hiểm đến tính mạng mới thở phào chút, nhưng mà mặt tiểu Cẩu trắng bệch thế kia hẳn là thụ thương rất nặng.

"Cho ta xem vết thương nào". Y bảo Inu Yasha ngồi xuống kiểm tra thương thế, khi nhìn thấy vết thương bị cung bắn xuyên qua kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Ngươi bảo hộ đệ đệ thế sao? Ngươi có biết chỉ cần sai lệch một chút hắn đã chết chắc rồi không!" Lăng Ngọc dùng ánh mắt tràn ngập trách cứ lăng trì Sesshomaru, đồng thời oán hận nhìn Khuyển đại tướng đang cúi đầu "Quả nhiên, hai cha con nhà ngươi không có ai đáng tin hết!"

"Cữu cữu, ta không sao. Không phải lỗi của ca ca, ca ca lúc ấy cũng bị thương. Rất nhiều người đến, ca ca còn bảo vệ ta, trên mặt và vai còn cả đuôi nữa đều bị thương.. Khi đó ta biến thành nhân loại, chẳng thể giúp được gì..." Càng nói thanh âm càng nhỏ dần, buồn rười rượi, hai cái tai cũng cụp xuống.

Lăng Ngọc sờ sờ đầu InuYasha, đem cậu dựa vào mình "Không phải do ngươi đâu, đệ đệ là phải để ca ca bảo hộ. Ngươi chỉ cần để chúng ta cưng chiều là được, không có lỗi gì hết". Sau đó ánh mắt sắc bén bắn qua Sesshomaru cùng Khuyển đại tướng " Làm ca ca phải bảo hộ đệ đệ, lần sau nếu để tiểu Dạ bị thương, ta sẽ mang nó đến địa phương không kẻ nào có thể tìm được cho ngươi xem!"

"Sẽ không có lần sau! Tuyệt đối!" Nghe được lời cữu cữu nói muốn đem Inu Yasha mang đi, Sesshomaru trong lòng đột nhiên co rút, không nghĩ gì liền thốt ra.

"A, Ngọc Nhi, ngươi không thể bỏ lại ta mà mang tiểu nhi tử theo a~ Ta có thể đi theo bảo hộ các ngươi! " Khuyển địa tướng ưỡn lưng nghiêm mặt nói.

"Biến! Chuyện này còn không phải vì ngươi, ngươi còn ở đó nói. Nhi tử thụ thương nặng như vậy ngươi cũng có trách nhiệm! Nếu không thể khiến Sesshomaru trở nên mạnh hơn nữa thì đừng xuất hiện trước mặt ta!" Trừng, trừng chết ngươi!

"Chính là, ta cảm thấy Sesshomaru đã rất mạnh rồi, chỉ là muốn siêu việt như ta là không thể nào =)))). Tuổi còn nhỏ, ta lại không thể tăng tuổi cho hắn." Không hiểu tại sao nhưng Sesshomaru hắn cảm thấy phụ thân rất muốn ăn đòn!

"A, đúng rồi! Có thể đi chôm một gốc cây linh quả chỗ lão già đó, như vậy hắn sẽ có thể mạnh hơn ta!" Khuyển đại tướng cảm thấy mình thông minh như vậy hẳn là có phần thưởng, xuất phát từ bản năng muốn lại gần Ngọc nhi 'hung' một cái ai dè chưa kịp động thủ đã bị một ánh mắt mang dao hung hăng bắn qua đây....Ngoan ngoãn đứng đó ủ rũ.....

"Chủ ý này không tồi, sắp xếp cho hai đứa xong chúng ta đi." Lăng Ngọc ép Inu Yasha nằm nghỉ ngơi, còn mình thì bắt đầu cắt cắt thái thái xào xào, một hồi liền đem đồ ăn ngào ngạt bưng lên.

"Ta thật sự đặc biệt cảm tạ Minh Vương lão đệ a, hắn khiến ta có thân thể để ăn được thức ăn Ngọc Nhi làm, lâu lắm rồi.. Khi nào về Minh giới nhất định phải mang thứ tốt cho hắn."

"Nhanh ăn, sau khi ăn xong Sesshomaru mang theo tiểu Dạ về Tây quốc, ta đã báo với tỷ tỷ, nàng đang chờ các ngươi ở đó." Lăng Ngọc mặt có chút hồng, gắp khối thịt ý đồ ngăn chặn cái miệng của Khuyển ngốc nhà y.

"Ngọc Nhi liên hệ với Lăng Nguyệt như thế nào ?" Khuyển đại tướng sau khi nuốt xong miếng thịt kia, nghi hoặc nhìn Lăng Ngọc.

"Đây là bí mật, sao có thể nói cho ngươi được?" Lăng Ngọc nhíu mày. Tuy rằng chỉ là cử chỉ vô tình nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đối với Khuyển đại tướng mà nói lại phong tình vạn chủng, tràn ngập hấp dẫn, hai hàng máu mũi tí tách chảy xuống.

"Ngươi sắc cẩu, lại nghĩ linh tinh gì!"

"Đương nhiên là nghĩ tới Ngọc Nhi!"

"...."

....

Ở đây còn có người....

"Hì" Hai người ở đó cãi nhau đến vui vẻ bị tiếng cười hấp dẫn quay lại thì thấy hai nhi tử, một đang cười rất vui vẻ, một cũng hơi hơi nhếch miệng.

"Làm sao vậy? Có gì vui sao?" Khuyển đại tướng đầu óc lơ mơ nhìn hai nhi tử.

"Không có gì, chỉ là chưa từng cùng người nhà ngồi một chỗ ăn cơm như thế này. Cảm giác, thực phi thường vui vẻ, thật sự rất rất vui vẻ!" Inu Yasha ánh mắt đều cong thành một đường, khóe mắt phiếm lệ quang "Ai da rõ ràng là rất vui nhưng nước mắt lại không ngừng được".

"Quả thật chưa từng có như thế này đâu. Tiểu Dạ vui là tốt rồi, muốn khóc thì khóc, thời điểm cao hứng cũng sẽ rơi lệ. Sesshomaru cũng đừng đùa nữa, đến phụ thân ôm một cái". Khuyển đại tướng khó có được ôn nhu ôm hai nhi tử như thế, cùng với lần trước bất đồng, nồng đậm ấm áp khiến ngay cả Sesshomaru cũng im lặng hưởng thụ "Lăng Ngọc cũng lại đây, chúng ta một nhà cùng ôm nhau. Tiếc nuối nhất là thiếu Nguyệt Nhi cùng Thập Lục Dạ... A, không phải, không phải, Ngọc Nhi đừng hiểu lầm nha!"

"Ta hiểu lầm cái gì? Ân?"

"Không, không có gì. Ha hả."

"Ai, ngươi đó, có nhiều hoa đào trái như vậy, cũng không biết rốt cuộc ta thích cái gì ở ngươi?" Lăng Ngọc bất đắc dĩ thở dài, cũng ôm thật chặt ba người này, bảo vật trân quý của y. "Nhưng mà, tuy rằng thời điểm ngươi sống không thuộc về ta, khi chết rồi sau đó là thuộc về ta, chúng ta còn khoảng thời gian rất dài."

'Thật sự thực ấm áp, thực hạnh phúc a!'

12.

Inu Yasha vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình không còn ở chỗ ôn tuyền kia nữa. Vì sao á, cái đuôi ca ca đang cuốn cậu mà bên cạnh đó cái thứ trắng trắng kia rõ ràng là mây! Đang ở trên trời sao? Chuyện này là sao, cậu còn nhớ mình và ca ca được phụ thân ôm, rất ấm áp không nhịn được liền ngủ, sao thoắt cái đã.. hay đang mơ? Chính là vết thương đau chết được! Trong mộng mà cũng cảm nhận được đau đớn sao, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ?

"Tỉnh?" Cảm giác được phía sau có động tĩnh, Sesshomaru địa nhân quay qua một chút, tiểu tử kia chỉ cần tỉnh là không ngừng huyên náo "Sắp đến thủ đô Tây Quốc, ngươi có thể ngủ thêm một lúc nữa".

"Tây quốc? Chúng ta phải về Tây quốc sao? Kia là loại địa phương nào?" Inu Yasha nghe tới Tây quốc liền hưng phấn, nơi đó là nhà của ca ca, trước kia mình chắc cũng ở đó, thật đúng là chờ mong .

Sesshomaru nhìn đệ đệ đang cực kỳ hưng phấn, cong cong khóe miệng "Ngươi có thể nhìn xuống dưới, nơi này là lãnh thổ Tây quốc, do tổ tông của chúng ta chinh chiến có được ".

Inu Yasha nghe xong lập tức vén lông nhìn xuống, qua tầng tầng mây mù phía dưới hiện lên đồi núi nhấp nhô chập chùng, dãy núi che lấp biển rừng xanh thẫm, trong rừng còn có cây cối hơn ngàn năm lịch sử, mây mù lượn lờ uốn quanh như tiên cảnh, càng nhìn lại càng muốn tìm hiểu thêm, thật sự rất đẹp.

"Nơi này ngươi không được vào". Sesshomaru nhìn thấu ý đồ liền nhắc nhở "Nơi đó đều là Thụ Yêu, tuy không hại người nhưng lại hay trêu phá, nếu không cẩn thận bị mê hoặc thì mất mấy trăm mới có thể ra ngoài."

Nghe ca ca miêu tả theo bản năng Inu Yasha nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lại hết nhìn đông tới nhìn tây "Nơi đó là?"

"Tây quốc thủ đô". Sesshomaru thực bình tĩnh nói.

"Thật đẹp!" Đôi mắt Inu Yasha mở to, hoàng thành ở trên dãy núi cuối cùng, lấy Ngọc Thạch làm tường bao quanh, khi ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh như dát vàng hiển thị khí phách của Tây quốc. Bên trong tường thành bày ra đủ loại sạp hàng buôn bán nhìn qua rất náo nhiệt, mà xinh đẹp tráng lệ nhất là tòa cung điện ở vị trí trung tâm kia, cũng dùng Ngọc Thạch làm thành nhưng lại ẩn ẩn hiện lên kim sắc khiến cung điện nhìn qua đặc biệt to lớn cao quý.

"Tường thành Ngọc thạch do yêu lực của binh lính đúc thành nên lực phòng ngự được coi mạnh nhất. Mà Cung điện Ngọc thạch kia có yêu lực của các bậc Tiên Vương, vừa phòng ngự lại có khả năng chữa thương cho đám hậu bối chúng ta, là chí bảo vô pháp đánh cắp của Tây quốc". Sesshomaru một mặt giảng giải cho Inu Yasha, một mặt nhẹ hạ xuống đất.

"Mau nhìn, đó là Vương Thượng! Thật sự là Vương Thượng!" Một binh lính nhìn thấy hắn, vỗ vỗ tay một tên khác.

"Không thể nào, Ngụy Vương nói Vương Thượng đã không còn, ngươi nói linh tinh". Binh lính kia không tình nguyện quay đầu lại nhìn, giật mình mở to mắt "Không, không thể nào! Thật là Vương Thượng! Mau, mau mở cửa thành mau, mấy tên ngu này !" Hắn hung hăng vỗ một cái lên đầu mấy tên ngu ngơ còn đang sững sờ đứng đó.

"Hảo, ta lập tức mở!" Bọn lính cuống quýt đem cửa thành mở ra, run rẩy quỳ gối trước mặt Sesshomaru " Tham kiến Vương Thượng!"

"Bình thân!" Sesshomaru cũng không liếc mắt một cái lập tức bước về phía trước.

Thấy Vương Thượng đi rồi, bọn lính đều thở phào nhẹ nhõm một hơi đứng lên vỗ vỗ lồng ngực của mình "Ta còn tưởng rằng chết chắc rồi".

"Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng Vương thượng sẽ đem một roi quăng qua đây, thở cũng không dám thở mạnh".

"... Đuôi của Vương thượng hình như còn đang cuốn một người..."

"Giống Bán yêu."

"Bán yêu ti tiện sao có thể đứng cạnh Vương thượng cao quý được!"

Lời vừa ra miệng đã bị một cây roi đánh ngã sấp xuống đất " Những lời này đừng để ta nghe được lần thứ hai!" Chẳng biết lúc nào hắn đã xuất hiện, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

"Ca ca làm sao vậy, nhanh lên! Không thì mau đặt ta xuống, ta muốn đến kia xem xem, có thật nhiều thứ hay a!" Inu Yasha đang bị hai bên đường hấp dẫn nên cũng không để ý đến những lời nói kia.

"Về sau hắn sẽ là Nhị điện hạ của các ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể ở trước mặt hắn nói hai từ "Bán yêu" nghe chưa?" Lời nói lạnh tới mức đông chết người, bọn lính cứng ngắc gật đầu, đại não cũng trống rỗng, đợi đến khi bọn hắn lấy lại tinht hần thì Sesshomaru đã đem Inu Yasha đi xa rồi.

"Ca ca nhanh bỏ ta xuống, ta muốn đi xem xem!" Inu Yasha giãy giụa muốn đi chơi, giãy đến đỏ mặt cái đuôi đáng ghét kia vẫn không lay động tý nào.

"Không được!" Thẳng thừng từ chối.

"Vì sao a!" Nếu giải thích không hợp lý, ta nhất định sẽ chiến tranh lạnh với ca, hừ! Inu Yasha trong lòng nghĩ như vậy, hai má phồng lên có vẻ mập mạp hết sức đáng yêu.

Sesshomaru sủng nịch cười cười, sau đó ra vẻ nghiêm túc nói: "Bởi vì ở đây mọi người đều rất thích ăn bán yêu, trắng nõn trắng nà như ngươi bọn họ thích nhất! Hương vị khẳng định không tồi! " Dứt lời còn tượng trưng liếm liếm môi.

"Ca gạt người! Ta cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không mắc mưu!" Tuy vậy, nghĩ mà sợ, nhìn quanh bốn phía ai cũng bộ dạng ác ngoan nhìn mình, giống như chỉ hận không một phát chết luôn, lời nói của ca ca đại nhân liền thật đáng tin " Bọn họ thích ăn bán yêu sao?" Inu Yasha theo bản năng liền núp trong cái đuôi ca ca, trộm xem xét ánh mắt mọi người trên phố.

"Đúng, cho nên Dạ nhi ngoan ngoãn nghe lời, đừng để bọn họ có cơ hội bắt ngươi, hiện tại chỉ có trong cung điện là an toàn nhất". Sesshomaru dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn quanh bốn phía một cái chấn nhiếp toàn bộ người xung quanh ngoan ngoãn lùi ra xa.

"Hừ, ta rất lợi hại, bọn họ đánh không lại ta". Inu Yasha quật cường ngẩng đầu rồi lập tức rụt trở về.

"Được rồi, Dạ nhi rất lợi hại nhưng phải lành vết thương trước mới được, biết không?" Sesshomaru thực kiên nhẫn khuyên nhủ, phải đánh tan suy nghĩ xuất cung trốn đi chơi của tiểu tử này trước. Yêu nơi này vẫn luôn khinh thường bán yêu, nếu Dạ nhi ra ngoài nhất định sẽ bị mấy ánh mắt đó làm đau lòng.

"Đợi bổn đại gia khỏe hơn nhất định phải cho bọn họ thấy sự lợi hại của ta. Ca ca, chúng ta về cung trước được không?" Vẫn luôn cảm thấy khí lạnh vần vũ sau lưng, Inu Yasha theo bản năng hướng phía sau liếc mắt một cái nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập oán hận, còn chưa kịp nhìn rõ đã biến đâu mất rồi. Sesshomaru tựa hồ cũng cảm giác được gì đó nhìn về nơi tiểu Cẩu mới nhìn, không có ai cả. Hắn không quá để ý, mang theo Inu Yasha về phía cung điện. Sau lưng bọn họ trong ngõ hẻm có một bóng người đã đi xa....

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro