Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi ở hiện tại của Lục Xuân Yến rất gần công ty của hắn, đấy là một căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Cũng giống như lần trước hắn dẫn Thu Dao về nhà, lần này cũng vậy, hắn không hiểu ra sao nhưng đến khi tỉnh táo lại thì xe đã đến dưới chung cư rồi.

Hắn nghĩ trong lòng rằng cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không còn cha mẹ, hẳn là cũng không còn người thân nào khác, đã không thích đi học mà ra ngoài xã hội thì cũng không biết làm gì, lớn lên còn đẹp như vậy. Bọn họ cũng có thể nói là hợp tính, nếu hắn không để ý đến cậu thì thật sự là... không được.

Lục Xuân Yến tự nhủ như vậy, liền thả lỏng cơ thể rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thu Dao. Hắn thấy cậu đã dựa vào xe mà ngủ thiếp đi mất, thảm len đắp trên người đã tuột xuống một chút, lộ ra bả vai trắng như tuyết.

Lục Xuân Yến thấy may mà thảm len vẫn còn phủ trên thân cậu, liền nhẹ nhàng đẩy Thu Dao một chút, đánh thức cậu dậy.

Da Thu Dao rất trắng, trên khuôn mặt đẹp đẽ vẫn còn nét trẻ con, hai gò má phúng phính tròn tròn như hai quả cầu tuyết. Lục Xuân Yến nhìn cậu chớp hàng mi rồi bất đắc dĩ mở mắt ra, hắn buồn cười quá liền nói: "Sao đây? Còn muốn ngủ trong xe à?"

Thu Dao lúc lắc đầu. Cậu ngâm nga, âm cuối kéo dài mềm mại: "Không muốn đâu."

"Vậy thì đi thôi, không phải là cậu muốn cùng tôi về nhà à?"

Lục Xuân Yến bước xuống xe, đi đến phía Thu Dao ngồi rồi mở cửa xe, cúi đầu nhìn cậu. Thu Dao níu thảm len trên người, lúc đi ra khỏi xe còn run lập cập. Lục Xuân Yến đỡ một cánh tay của cậu, dẫn cậu vào trong tòa nhà lớn.

Bốn giờ sáng trời rét buốt, nền trời tối đen, khi họ bước vào dưới hiên nhà thì đèn cảm ứng sáng lên. Thu Dao kinh ngạc nhìn lên mấy chiếc đèn tự nhiên phát sáng, nhìn sang thấy Lục Xuân Yến vẫn thản nhiên, cậu liền giấu vẻ tò mò trên mặt mình đi. Yêu tinh hoa đào tuy đến từ nông thôn nhưng không muốn lộ vẻ ngu dốt, cậu kéo thảm lên che đi nửa khuôn mặt mình, chỉ còn hai con mắt ở ngoài mơ hồ hiếu kì.

Khi họ vào trong thang máy, Lục Xuân Yến nhấn nút lệnh rồi cửa thang máy đóng lại. Họ bắt đầu đi lên.

Đột nhiên Thu Dao rít lên một tiếng, hai chân cậu như nhũn ra, đứng không vững rồi ngã chúi vào Lục Xuân Yến. Cả người cậu trốn sau lưng Lục Xuân Yến, giang hai tay ôm cứng hắn như gấu koala ôm cây. Thảm rớt xuống đất, cậu hốt hoảng kêu lên: "Lục Xuân Yến, vì sao cái hộp này lại chuyển động vậy? Là thiên kiếp (*) ư? Là thiên kiếp phải không?"

Lục Xuân Yến lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, quay đầu lại nhìn Thu Dao đang cởi trần nằm nhoài trên lưng hắn. Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi đưa tay sờ trán Thu Dao. Cậu kêu "A" một tiếng, rồi vừa choáng váng vừa hoảng loạn kéo thảm len lên.

"Thiên kiếp cái gì cơ? Mình đang đi thang máy mà." Lục Xuân Yến lắc đầu, rồi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn Thu Dao.

"Tôi sợ lắm." Vành tai Thu Dao ửng hồng. Cậu lấy tay bụm mặt, chiếc thảm khoác hờ trên thân lại sắp tuột xuống.

Lục Xuân Yến thở dài, rồi ôm vai cậu, cho cậu dựa vào người mình: "Lần đầu tiên cậu đi thang máy, không tránh khỏi choáng váng đầu óc, cứ nhắm mắt một lát là đỡ ngay thôi."

Thu Dao ngoan ngoãn nhắm mắt vào. Thang máy đi lên thật nhanh, cậu cảm thấy đầu thì nặng chân thì nhẹ, thật là thần kì. Yêu tinh hoa đào chưa thấy sự đời lén lút mở một con mắt, ngẩng mặt lên trên thì thấy ánh sáng từ trần thang máy và hầu kết của Lục Xuân Yến.

"Đinh", đã đến tầng cao nhất rồi. Lục Xuân Yên cúi đầu nhìn Thu Dao, nói: "Đi nào."

Thu Dao còn chưa kịp phản ứng thì Lục Xuân Yến đã ôm vai dẫn cậu ra ngoài. Bên ngoài thang máy chính là nhà của Lục Xuân Yến. tủ giày để cạnh đó, Lục Xuân Yến thay dép lê vào, rồi quay đầu lại nhìn Thu Dao đang đứng sau mình mà nói với cậu: "Nhà tôi bình thường không có người đến thăm nên cũng không có dép dự phòng. Cậu không cần thay dép đâu, mai rồi tính tiếp."

Thu Dao gật đầu. Cậu hơi sợ sệt, muốn vào nhà nhưng lại sợ quấy rầy Lục Xuân Yến. Khi cậu vào đến cửa rồi còn hỏi lại liệu cậu có làm phiền hắn không. Lục Xuân Yến nghe vậy liền cười đáp: "Không phải là cậu muốn về nhà với tôi sao? Nếu tôi đưa cậu về nhà, vậy thì nghĩa là tôi không thấy phiền rồi."

Lục Xuân Yến đẩy cửa vào nhà rồi mở đèn. Phòng khách rất lớn, có một cái ghế sofa và một cái bàn, ngoài ra chẳng còn gì. Hắn vào phòng khách, rồi quay đầu nói với Thu Dao: "Cậu ngồi tự nhiên đi, muốn uống gì không?"

"Nước lọc."

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói mình muốn uống sương sớm trên cánh hoa hồng đấy." Lục Xuân Yến lấy một bình nước khoáng tử trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa bước lại gần cậu.

Thu Dao gãi đầu rồi nhỏ giọng đáp: "Bây giờ tôi uống nó được à?"

Lục Xuân Yến không nghe rõ lời cậu nói thầm, hắn vặn mở nắp bình nước rồi đưa cho cậu. Thu Dao uống từng ngụm nhỏ, Lục Xuân Yến nhìn đồng hồ thấy đã gần năm giờ sáng rồi. Hắn cúi đầu nhìn Thu Dao, tự hỏi nên thu xếp cho cậu bạn nhỏ thế nào đây.

Thu Dao uống cạn bình nước, đến khi Lục Xuân Yến hoàn hồn lại thì thấy trên bàn có một bình nước rỗng không. Thu Dao thì chậm rãi xoay người, cậu dựa vào ghế sofa mà lười biếng nói: "Tôi muốn ngủ rồi."

Trên người cậu còn bọc thảm, lưng ngả ra sau, cả người quấn thảm trông như một cái kén, rồi thu mình lại thành một cục tròn tròn.

Lục Xuân Yến nghe cậu bảo mình buồn ngủ rồi thì chỉ cho là cậu nói thế thôi. Không ngờ chỉ một giây sau Thu Dao đã nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đặn, đúng là đang ngủ thật. Lục Xuân Yến gọi cậu vài tiếng nhưng cậu vẫn không tỉnh, thế là đành phải thôi.

Hồi trước, Lục Xuân Yến mua nhà này là vì tiện tay. Đây vốn là nhà trọ, đồ đạc trong nhà là hắn tự chuyển vào. Phòng ngủ chỉ có một, chăn cũng chỉ có một cái. Lục Xuân Yến nhìn tiểu tổ tông trên ghế sofa, lại không thể để mặc cho cậu ngủ trên sofa được. Hắn thở dài, cúi người xuống cầm lấy thảm len đang đắp trên người cậu, rồi vén chăn đưa cậu lên giường nằm.

Thu Dao vừa đặt lưng xuống giường thì liền trở mình, cậu quấn chăn rồi cuộn thành một cục. Lục Xuân Yến nhìn chuỗi động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, sửng sốt vài giây rồi cũng tỉnh táo lại, và cảm thấy hơi đau đầu.

----

Trời đổ tuyết cả đêm, đến sáng hôm sau chỉ còn lại mấy hạt tuyết nhỏ rơi nhẹ. Tuyết đã đóng thành một tầng dày, xe xúc tuyết đang chạy tới lui trên lối đi bộ. Khi Lục Xuân Yến tỉnh lại thì đã sắp xế chiều, do buổi trưa trời nắng to nên hoa tuyết cũng tan đi một chút. Thế nhưng đến hai giờ chiều, trời vừa dịu đi thì từng bông tuyết lại rơi, cả bầu trời đều phủ một tầng sương mù mênh mông trắng xóa.

Thu Dao đã tỉnh giấc từ sớm, sau khi thức dậy thì cậu rúc vào trong chăn mà ngẩn người. Rèm cửa sổ trong phòng buông xuống, cậu nhìn qua khe hở thì nhìn thấy ánh tuyết sáng rực, trong lòng tò mò nên quàng chăn trên người rồi rời giường, đi chân trần đến gần cửa sổ. Cậu ngoái lại liếc nhìn Lục Xuân Yến vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.

Bên ngoài gió rất lớn, bông tuyết theo gió bay vào trong phòng. Bông tuyết lạnh lẽo chạm vào mặt Thu Dao, vừa chạm vào da thì đã tan thành nước. Thu Dao thấy trò này chơi vui quá, thế là hé miệng ăn luôn mấy bông tuyết.

Lục Xuân Yến bị lạnh nên tỉnh dậy. Trên đầu giống như có một luồng gió lạnh băng thổi qua, buốt cóng đến nỗi hắn run rẩy, định túm chăn lên che đầu thì lại không bắt được gì. Gió thổi càng lúc càng mạnh, hắn rùng mình một cái, cả người tỉnh táo hắn.

Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy Thu Dao khoác chăn đứng bên cửa sổ. Cửa sổ đang mở, hoa tuyết bay vào phòng. Lục Xuân Yến ngáp một cái thật dài, bụm mặt ngồi dậy rồi cúi đầu nhìn mấy vệt nước trên sàn nhà. Hắn nhếch khóe miệng rồi bước xuống giường, không để cho Thu Dao có cơ hội phản ứng đã từ phía sau ôm cậu vào lòng.

Thu Dao chỉ cảm thấy có hơi ấm bên tai, cửa sổ trước mặt đã bị một đôi tay thon dài trắng nõn khép lại. Hoa tuyết bị nhốt bên ngoài cửa số mất rồi.

Lục Xuân Yến lúc rời giường có hơi bực mình, hai tay siết mạnh eo Thu Dao rồi kéo cậu lùi về phía sau, hắn ngồi xuống giường xong liền ôm cậu ngồi trên đùi mình. Hắn nhắm hai mắt, đầu óc ảm đạm mà vùi mặt vào trên cổ Thu Dao, rồi há miệng rầu rĩ nói: "Cậu làm gì đấy?"

Thu Dao thấy cổ nhồn nhột, cậu giãy dụa định trốn nhưng đã bị Lục Xuân Yến ôm chặt lại. Cậu chẳng thể làm gì được nên đành rụt cổ, nhỏ giọng đáp: "Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, thật là đẹp."

"Hả?"

"Tôi muốn đi xem."

"Không cho đi."

Lời cậu vừa nói xong đã bị Lục Xuân Yến gạt đi. Thu Dao kêu "A" một tiếng, còn chưa kịp làm gì thì vai đã bị ôm, thân thể bị lôi ngược lại, chăn hất lên trùm kín cả người cậu. Lục Xuân Yến đè cậu, giọng không vui: "Đừng chạy lung tung nữa."

Thu Dao đoán Lục Xuân Yến giận mất rồi, chắc chắn là giận thật luôn. Trong lòng cậu thấp tha thấp thỏm, cuộn tròn trong lồng ngực của Lục Xuân Yến, nhìn hắn chằm chằm. Im lặng một chốc, Lục Xuân Yến cũng mở mắt ra, vẻ mặt bình thản, khôi phục lại bộ dạng không sợ sóng to gió lớn.

Ánh mắt họ chạm nhau. Thu Dao như bé cún con làm hỏng việc, tội nghiệp nhìn hắn. Lục Xuân Yến giơ tay lên gỡ một lọn tóc vướng trên trán Thu Dao, tay toàn là nước.

"Cậu đứng trước cửa sổ bao lâu rồi? Tóc tai ướt hết cả."

"Tôi quên mất rồi."

Lục Xuân Yến thở dài. Hắn nhận ra mình chắc là đã dẫn về một nỗi phiền toái nho nhỏ, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đành nhận mệnh. Hắn ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng vệ sinh rồi nói với Thu Dao: "Đi tắm đi, trên bồn rửa tay có bàn chải dùng một lần đấy."

Thu Dao nghe hắn nói nhưng không hề nhúc nhích. Lục Xuân Yến nheo mắt nhìn cậu, mấy giây sau liền hỏi: "Cậu biết làm sao để rửa ráy không ?"

Thu Dao gật đầu rồi lắc đầu. Lục Xuân Yến nhíu mày: "Thực sự là cậu lớn lên trong núi à?"

Thu Dao không biết nên nói sao cho phải, cậu lắp ba lắp bắp muốn giải thích thì cánh tay đã bị Lục Xuân Yến nắm lấy. Lục Xuân Yến kéo cậu đến buồng tắm, giải thích cho cậu biết cách dùng vòi hoa sen trong buồng, rồi xé vỏ bàn chải, trét kem lên rồi đưa thẳng cho cậu.

Lục Xuân Yến nói: "Trước tiên cậu đánh răng đi đã."

Thu Dao nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng mà chớp mắt. Lục Xuân Yến vừa khoanh tay muốn ra ngoài, đã nghe Thu Dao hỏi: "Bàn chải đánh răng dùng như thế nào vậy?"

Lục Xuân Yến: "..."

Chắc đây không phải là nỗi phiền lòng nhỏ đâu, mà lớn lắm đấy.

----

Chú thích:

(*) Thiên kiếp: là kiếp trọng yếu trên con đường tu tiên của người tu tiên cũng như yêu tinh, yêu quái. Nếu độ kiếp thất bại thì chết, thành công thì Nguyên thần còn sống và được tiếp tục tu. Mình đọc truyện hay thấy nhân vật bị thiên lôi đánh nè, đó là Lôi kiếp, cũng thuộc thiên kiếp đó.

Lời editor: Ngại quá giờ mới edit tiếp bộ này :((( xin lỗi mọi người nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro