Một Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh sau đó, Chu Tử Du cuối cùng cũng chuộc được Thấu Kỳ Sa Hạ về. Nàng cả buổi sáng hôm đó chỉ ngồi ở trên ghế, khắp người đều được cô ôn nhu xoa bóp, khiến cho tâm tình nàng thoải mái rất nhiều.

Thái tử Kim Thái Hanh bước vào phủ của Chu Đại nhân, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như hoa, hai mắt không tránh khỏi mở to. Chàng nhìn những dấu hôn đỏ chót trên cổ Sa Hạ, xong cũng nhìn thấy vết xước nhỏ trên cổ Chu Tử Du thì như hiểu ra chuyện đêm qua.

"Chu Đại nhân, đây là...?"

"Đây là nữ nhân của thần, Thấu Kỳ Sa Hạ."

"A, là người ngươi nhắc đến mỗi khi say đó sao?"

Thái Hanh cười ôn nhu nhìn đến Tử Du đang rót trà. Chàng chưa bao giờ thấy Chu Đại nhân săn sóc cho ai, vậy mà kể từ khi chàng bước vào trong phủ, ngoại trừ một câu chào hỏi cùng với rót trà, dường như Kim Thái Hanh chẳng khác nào không khí trong mắt cô.

"Ngươi không biết nha, Chu Đại nhân mỗi lần cùng bọn ta uống rượu đến say khướt, miệng luôn gọi tên ngươi đó."

"Vậy sao? Cảm ơn vì đã cho ta biết chuyện này."

Sa Hạ dịu dàng đáp lại đối phương, trong lòng đã nở không ít hoa. Thì ra Chu Tử Du không nói dối, năm năm qua trong lòng y chỉ có mỗi mình nàng cũng là thật. Nàng cuối cùng cũng dễ chịu không ít, coi như năm năm qua không phải chỉ có nàng đơn phương chờ đợi.

Chu Tử Du sau khi bị Kim Thái Hanh vạch trần, thâm tâm dường như là đang hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì, cũng không có nhìn đến vị Thái tử kia.

Hảo bằng hữu, ngươi như vậy thật không công bằng đối với ta. Chàng gãi đầu, giống như là ủy khuất vì Chu Tử Du vẫn đang không đếm xỉa đến mình.

Những điều này Sa Hạ đều để ý, người kia từ lúc tiến vào phủ của Tử Du, hầu như ánh mắt đều dán lên gương mặt y. Trong lòng nàng liền nổi lên một loại đố kỵ không rõ ràng. Hắn là ai, sao lại tùy tiện bước vào đây, lại còn được ái nhân của nàng cung kính rót trà như vậy.

"Chu Đại nhân, ta có chuyện muốn nhờ vả."

"Nếu điều đó nằm trong khả năng của thần, thưa Thái tử."

Sa Hạ vừa nghe xong hai chữ cuối, có chút giật mình mà rũ mắt xuống. Bằng hữu tốt của Chu Tử Du lại còn là Thái tử, so về tất cả mọi mặt đều hơn hẳn nàng cả ngàn bậc. Thì ra xung quanh y có nhiều người ưu tú đến vậy, ta rốt cuộc có gì để Tử Du yêu thích?

Thái Hanh nhanh chóng choàng tay qua cổ của Tử Du, miệng cười đến không thể khép lại mà cứ liên tục thao thao bất tuyệt về một tiểu nam nhân ở tửu lâu hôm qua đám người các cô ghé tới.

"Thái tử, ý người là muốn thần giúp chuyện này?"

"Chu Đại nhân, ngươi không được từ chối. Dù sao đêm qua ta cũng giúp ngươi gặp lại Thấu Kỳ tiểu thư, vậy còn không mau giúp ta?"

Nàng có chút không hài lòng, đưa tay kéo nhẹ vạt áo của Chu Tử Du. Ái nhân của ngươi còn ở đây, đừng quên mất đêm qua đã cùng ta ân ái. Hiện tại ở trước mặt ta thân thiết với nam nhân khác, ngươi có phải chán sống rồi không?

Chu Tử Du thấy vậy liền vỗ vỗ vai chàng, làm chàng nhìn theo hướng của mình.

Kim Thái Hanh đối diện với ánh mắt của Thấu Kỳ Sa Hạ, cũng không rõ vì sao lại rụt tay trở về. Nàng không phải là nghĩ bản vương có tình ý với ái nhân của nàng đó chứ? Nếu thật là như vậy thì quả là oan uổng cho bản vương.

"Tiểu nam nhân kia tên Điền Chính Quốc, ngươi giúp ta có được không?"

"Việc này..."

Chu Tử Du cảm thấy một kẻ cứng nhắc như bản thân không làm được. Cô hé mắt nhìn Sa Hạ, đưa ra tín hiệu cầu cứu. Nàng nhún vai, ngươi làm như ta từng tán tỉnh qua nam nhân không bằng. Nhưng mà nếu nói về Điền Chính Quốc, không phải Sa Hạ không có cách.

"Ngươi giúp ta, đổi lại ta sẽ xin Phụ hoàng cho ngươi thành thân với Thấu Kỳ tiểu thư, không để người ép gả muội muội của ta cho ngươi. Như vậy có được không?"

"Ngươi bị ép thành thân?"

Thấu Kỳ Sa Hạ trợn tròn mắt, bắt lấy cánh tay của y mà tra hỏi. Ánh mắt Tử Du run rẩy không ít, lại lần nữa chọc giận ái nhân rồi. Cô để lộ ra nụ cười ngốc nghếch hiếm thấy, đưa tay xoa nhẹ lên mu bàn tay của nàng.

Từ khi quen biết Kim Thái Hanh đến giờ, Chu Tử Du chưa từng muốn dùng tay bịt miệng chàng ta lại hơn hiện tại. Tiểu bảo bối của ta còn đang ở đây, người làm vậy khác nào muốn ta đêm nay ra đất nằm sao?

"Sa Hạ, ngươi khoan hẵng tức giận. Ta cùng muội muội của Thái tử chỉ gặp qua một hai lần, đương nhiên không thể nói gả cho ta là liền gả được."

"Ngươi xung quanh có nhiều nữ nhân như vậy, ta có tin được ngươi không?"

Nàng ủy khuất tránh mặt Chu Tử Du, cả người co thành một đoạn nhỏ ở trên ghế, khiến cho cô thương xót không thôi. Tử Du khẽ vuốt lên mái tóc của nàng, ánh mắt chân thành nhìn đến tiểu mỹ nhân trước mắt. Không cần biết xung quanh ta có bao nhiêu người, trong tim ta cũng chỉ có duy nhất một mình nàng.

A, Kim Thái Hanh cảm thấy chuyến này đến đây cũng thật vô ích. Chàng có phải không khí đâu. Đường đường là một Thái tử như vậy, đôi tình nhân này ít nhất cũng nên để chàng vào trong mắt chứ?

"Nhưng Thái tử, người còn phải hứa với Chu Tử Du một điều nữa. Khi ấy tại hạ sẽ giúp người."

"Được, ta hứa với y. Thấu Kỳ tiểu thư mau nói đi, ngươi muốn gì?"

"Đó là chuyện của sau này nha. Hiện tại chỉ cần người hứa sẽ không tức giận sau khi biết sự thật là được."

"Ừ, ta đáp ứng ngươi. Vậy còn Điền Chính Quốc thì sao, làm sao ta mới có thể khiến y yêu thích ta?"

"Người chỉ cần chân thành là được. Đệ ấy không thích tam thê tứ thiếp, lại còn rất dễ dỗ dành. Nhưng người cũng nên chuẩn bị tinh thần trước, bởi vì đệ ấy có thừa sức khiến người phát hỏa nha."

"Chỉ như vậy thôi sao?"

"Không có, người nên để ý đến khẩu vị của Chính Quốc nữa. Đệ ấy ưa ngọt, lại không thích ăn đắng quá nhiều. Tại hạ chỉ biết có vậy, còn lại vẫn là dựa vào sự chân thành của người."

"Ta hiểu rồi, cảm tạ Thấu Kỳ tiểu thư rất nhiều. Chu Đại nhân, ta đi trước."

Chàng phẩy tay, ý bảo không cần tiễn chàng.

Còn Chu Tử Du sau khi nghe Sa Hạ nói xong, hai mắt đều như phát ra ánh sáng, chăm chú nhìn ái nhân trước mặt. Nàng cũng cảm nhận được sự không bình thường trong mắt cô, đưa tay bắt lấy hai bên má của người mà dày vò.

"Ngươi nhìn cái gì, tội của ngươi ta còn chưa xử nha."

"Ngươi có phải rất nôn nóng muốn thành thân với ta không?"

Thấu Kỳ Sa Hạ nóng mặt, buông tay đẩy ra khuôn mặt xinh đẹp của đối phương. Vành tai nàng đã đỏ bừng bừng, trông như bị ai đó đem luộc lên rồi đưa ra trước mắt Chu Tử Du vậy.

"Ta mới không cần."

"Ngươi nói dối, nếu không cần thì việc gì lại phải nói cho Thái tử cách tán tỉnh công tử họ Điền kia?"

"Không cãi với đầu gỗ nhà ngươi."

Chu Tử Du biết nàng còn tức giận chuyện mình bị ép phải thành thân với công chúa, nhưng cô cũng biết nàng đang lo lắng cho mình. Minh chứng rõ ràng nhất là khi nàng cả gan đưa ra điều kiện với Thái tử.

Thấu Kỳ Sa Hạ nằm trong lòng Chu Tử Du, mắt hướng lên nhìn theo ánh trăng sáng vằng vặc ở trên bầu trời. Nàng nghe cô kể về những chuyện xảy ra trong năm năm qua, tháp công đức lừng lẫy đổi lại cảm giác cô độc nơi triều đình khiến cho cô mệt mỏi không ít.

Cô nói bản thân cười chúng sinh cũng không rảnh rỗi để tâm, lại ít ai có thể nhìn thấu được nụ cười giả dối mà cô bày ra. Chu Tử Du khi bước vào con đường này cũng chỉ mới hai mươi. Lại nói, đáng ra bản thân cô sẽ không thể có được ngày hôm nay nếu đại huynh của cô không hy sinh ở chiến trường.

Càng nói, cái ôm của ái nhân càng siết chặt. Từ cái ôm, nàng cũng có thể cảm nhận được nỗi tủi thân suốt năm năm qua của cô. Chu Tử Du nói bản thân thật ra cũng không muốn cải nam trang, nhưng nhìn phụ thân ngày ngày trông ngóng vào mình, cô lại lâm vào tình cảnh quẫn bách không thôi.

"Chỉ có ngươi hiểu ta. Từ lúc ta còn là đứa nhóc luôn quấn lấy ngươi đến thời điểm hiện tại, chỉ có ngươi mới đem lại cảm giác an toàn cho ta."

Nàng đau lòng hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y, yêu thương gạt đi những giọt nước mắt đang trào ra. Sa Hạ tựa trán mình lên trán Tử Du, liên tục lẩm nhẩm.

"Ta yêu ngươi, ta sẽ bảo hộ cho ngươi. Về sau không cần phải ủy khuất nữa, ngươi đã cực khổ nhiều rồi, Tử Du à."

Chu Tử Du không thể lý giải được ôn nhu từ trong mắt nàng, cảm xúc lúc ấy đều chỉ có uất ức xen lẫn hạnh phúc. Tất thảy ủy khuất của y, đều được lời nói của ái nhân đánh bay hết. Trong một khắc, Tử Du thật sự nghĩ năm năm xa cách này hoàn toàn là hợp lý, dù sao về sau đều sẽ ở cùng một chỗ với nàng.

Bỏ mũ quan xuống bàn, Chu Tử Du nhanh chóng chạy đến ôm lấy nàng. Sa Hạ từ lúc cô bước vào đến giờ vẫn không ngừng đánh đàn, bây giờ lại bị cái ôm này làm cho đứt đoạn, nàng hừ mũi bất mãn nhìn cô.

Thời điểm gặp lại đến bây giờ cũng đã hơn một tháng, Thấu Kỳ Sa Hạ cùng Chu Tử Du đã sớm trở lại kinh thành. Vừa nghĩ đến Tử Du mỗi ngày đều bị triệu kiến khiến Sa Hạ không tránh khỏi đau lòng. Nhưng chỉ cần y cảm thấy thỏa mãn, nàng cũng đã rất vui lòng.

"Sa Hạ, ta thực nhớ ngươi."

"Ngươi đi cũng chưa tới một canh giờ, đừng ở đây ăn vạ."

Chu Tử Du nghe vậy, môi hơi trề ra, ánh mắt long lanh kia hướng nàng mà làm nũng. Sa Hạ đối mặt với sự nũng nịu của cô chưa bao giờ có thể thắng được. Nàng giữ lấy gương mặt đối phương, ôn nhu hôn lên môi người một cái thật kêu.

"Chúng ta ra ngoài một chút."

Cô nắm tay nàng, dịu dàng nâng niu như thể nàng chính là báu vật của mình. Sa Hạ đã quá quen thuộc với tính tình mềm mại của cô, cũng thuận theo mà đội lên trên đầu ái nhân cái mũ quan của người.

Nàng cười cười xoa đầu cô, từ lời nói mang theo ý tứ châm chọc không ít.

"Chu Đại nhân, người ra ngoài cũng không nên quên chức vụ của mình nha~"

Lại nói, Thấu Kỳ Sa Hạ hơn cô ba tuổi, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng không có giống với tuổi thật của nàng. Cô vừa nghĩ, lại cảm thấy ái nhân của mình có phải sẽ trẻ mãi không già hay không. Lời này vừa nói ra, Sa Hạ đã cốc nhẹ lên trán của cô một cái, nói ngươi lớn như vậy mà suy nghĩ vẫn thật ngốc nghếch, nhưng mà sau đó lại quay đầu mỉm cười. Nàng phát hiện ra miệng lưỡi của Chu Tử Du cũng càng ngày càng ngọt, thật là biết ghẹo người.

Đi tới vườn Thượng Uyển, thời gian này cũng không có mấy ai ghé đến, Tử Du lại thoải mái buông tay Sa Hạ. Nhìn nàng quanh quẩn bên cạnh những bông hoa, bóng dáng nhỏ bé kia lại mang theo vài phần cô đơn khiến cô không khỏi buồn bã.

Dù hứa rằng sẽ cho nàng một cuộc sống tự do tự tại, nhưng cuối cùng lại giống như đem chú chim nhỏ này từ một cái lồng cũ kĩ qua một cái lồng tươi đẹp hơn chứ không phải là tự do mà nàng đang hướng đến.

Ngoài mặt Sa Hạ tỏ ra không quan tâm là vậy, thế nhưng trong lòng cũng đã không ít lần muốn thú nhận với Tử Du. Nàng không thích sống một cuộc sống ở chốn Cung Đình, nàng chỉ mong được dắt tay ái nhân đi chu du khắp nơi. Lại nghĩ, Chu Tử Du công việc chất thành núi, ngày đêm ở nơi này đã mệt mỏi không thôi, nàng không nên như vậy, không nên tạo thêm gánh nặng cho cô.

"Sa Hạ, ngươi hiểu rõ ta rất yêu ngươi có phải không?"

Chu Tử Du vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, khiến cho Thấu Kỳ Sa Hạ giật nảy mình. Nàng tựa ở trong lòng cô, vành tai nhanh chóng đỏ, cái đầu lẽ khẽ gật gật. Nàng làm sao có thể không hiểu cơ chứ?

"Chúng ta...Thành thân có được hay không?"

"Được."

Thành thân xong, sau đó ngay đêm tân hôn, ta sẽ dẫn nàng cùng nhau cao chạy xa bay, chạy trốn khỏi cái lồng chim quý này. Ta không muốn trói buộc nàng trong nếp sống của ta, ta chỉ muốn trói buộc nàng ở bên mình. Những lời này Chu Tử Du tuyệt đối không nói cho nàng, cô muốn giữ nó lại trong lòng, đợi đến lúc chạy trốn sẽ để cho nàng tự ngộ ra.

Chu Tử Du đứng ngoài cửa, cùng với Kim Thái Hanh nói qua lại một chuyện gì đó. Ngược lại ở trong phòng tân nương, Thấu Kỳ Sa Hạ lại đang vui vẻ nói chuyện với Điền Chính Quốc. Cả hai quen biết nhau ở thời điểm hơn hai năm Chu Tử Du rời đi. Chính Quốc đi cùng nàng ba năm, học được không ít tài nghệ. Lần này y lại tới xem nàng cùng Tử Du thành thân, cũng đã biết trước kế hoạch cô bày ra nên càng muốn giúp đỡ.

Y từ lúc mới gặp Sa Hạ đã nhìn thấy được khao khát tự do mãnh liệt từ trong đôi mắt của nàng. Thấu Kỳ Sa Hạ làm việc ở tửu lâu nhiều năm như vậy, nhưng là ánh mắt vẫn quá đỗi trong sáng, hành động lại càng thanh cao tao nhã không vướng chút bụi trần nào.

"Sa Hạ, tỷ nhất định phải hạnh phúc cùng Chu Đại nhân."

"Ừm, cảm ơn Chính Quốc. Đệ ở cạnh Thái tử nhớ rõ không được quậy phá, ủy khuất liền chạy đến tìm ta. Ta sẽ không để ai bắt nạt đệ."

Trong mắt Sa Hạ, Chính Quốc đã sớm trở thành một người thân trong gia đình của nàng, nàng bảo bọc y như một đệ đệ. Lại nói đến gia đình của nàng, phụ thân của nàng trước đây là quan huyện, bởi vì bị hại mà lâm vào cảnh sống dở chết dở. Bởi vì không muốn nhìn phụ thân nàng khổ sở, Sa Hạ liền nghĩ đến việc vào tửu lâu làm việc. Chỉ là nàng không ngờ, bọn họ gửi tiền về cho phụ thân nàng xong thì liền đem nàng nhốt ở trong đó.

Mỗi ngày, nàng đều thương nhớ cái cảm giác tự do tự tại. Đã rất nhiều lần Sa Hạ muốn trốn ra ngoài, nhưng lần nào cũng như lần nào, nàng đều sẽ bị bắt lại, thậm chí còn có một lần bị người ta đánh đến xước chân. Dù cho vết thương không để lại sẹo, nàng vẫn ôm lấy một nỗi sợ hãi đối với những người ở kia.

Cho đến một ngày, thiếu niên khoác trên người bộ xiêm y mới toanh cùng với tính tình mềm mại xuất hiện. Hôm nào người cũng đến đây tìm nàng, hôm nào người cũng rất an phận chỉ ngắm nhìn nàng đánh đàn. Cứ như vậy, thấm thoát trôi qua ba tháng, người rời đi chỉ để lại một miếng ngọc bội cho nàng. Cùng lúc đó Sa Hạ cũng được báo tin cha nàng mất, bấy nhiêu đau khổ đã đủ khiến nàng suy sụp tinh thần đến đau lòng.

Cũng may thay, Chu Tử Du thật lòng yêu thích nàng. Dù không thể trở về, cũng sẽ không ngừng gửi tiền đến tửu lâu, gần như đã mua hết tất cả số lần nàng đánh đàn riêng cho người khác nghe. Sa Hạ biết được sự thật, từ cảm động đã dần dần chuyển thành nhung nhớ, đến độ dù không có người nào lắng nghe, nàng vẫn sẽ đàn lên một khúc nhạc, như để nói rằng nàng đang rất nhớ cô.

Trong một hồ sen nhỏ, sợi dây khẽ buộc đôi chim uyên ương lại, Chu Tử Du trao cho nàng một ánh mắt thâm tình, cùng với Thấu Kỳ Sa Hạ bái tạ trời đất. Người người xung quanh thấy vậy, rất nhanh đã xuất hiện một tràng vỗ tay dành tặng đôi tình nhân.

Bữa tiệc được tổ chức linh đình, hào nhoáng đến nỗi các khách quan đang dần lãng quên đi chuyện đôi uyên ương đã biến mất từ lúc nào.

Chập tối, Chu Tử Du tháo khăn che mặt của Thấu Kỳ Sa Hạ xuống, cùng nhau uống rượu giao bôi xong, chính thức thành thân. Cô khẽ hôn lên đôi môi của nàng, cẩn thận từng chút một như sợ sẽ làm đau bảo vật của mình.

"Hôm nay sao lại nhẹ nhàng như vậy, Chu Đại nhân không khỏe sao?"

"Không có, nàng mau thay y phục, chúng ta còn một chuyện trọng đại hơn cần phải làm."

Sự tình tiến triển quá nhanh, Sa Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đặt vào tay một bộ y phục màu trắng pha thêm chút xanh nhàn nhạt. Nàng không biết chủ ý của Tử Du là gì, nhưng mà cô trông háo hức như vậy, chắc chắn muốn cho nàng xem điều gì đó thực thú vị.

Đúng như nàng tưởng, khi cả hai đã thay xong y phục, tháo ra lớp y phục màu đỏ có ánh vài sợi kim vàng nặng nề trên người, Chu Tử Du cũng đã mở sẵn cửa sổ cho nàng. Từ ngoài cửa sổ lộ ra hai cái đầu nhỏ, nhìn qua cũng biết là Thái Hanh và Chính Quốc.

"Hai ngươi nhanh một chút, nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao?"

Thái Hanh khẽ nói, bên ngoài đặt trước hai cái chăn để cho Tử Du và Sa Hạ đi ra sẽ không có thương tích nào. Chàng nhìn Tử Du nhanh chóng trèo ra, sau đó đưa tay đỡ lấy tân nương của y thì không khỏi sốt ruột. Các ngươi ngốc sao, đã là thời khắc nào rồi mà còn ở đây thể hiện tình ý?

"Chu Tử Du, đống này ngươi cầm lấy, làm mất một túi thì thời hạn sẽ giảm đi nửa năm."

Chàng đưa cho Tử Du một đống những túi toàn là tiền vàng, trong khi đó Chính Quốc lại dúi vào tay Sa Hạ một xấp ngân lượng. Nàng trố mắt, đệ làm sao lại đưa ta nhiều ngân lượng như vậy, có thể dùng cho mấy người lận đó!

Chính Quốc chỉ nói nàng đi chu du khắp nơi, có lẽ như vậy còn không đủ. Thấu Kỳ Sa Hạ nghe xong, mặt đã phát ngốc đến nơi còn bị Tử Du bế thốc lên, khiến cho trái tim nhỏ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ba người các ngươi làm cái gì thế này?!

Kim Thái Hanh đã nghe Chu Tử Du thú nhận việc bản thân là nữ nhân, khi chàng nhìn y cúi đầu lại không có cảm giác tức giận, trong lòng còn không tránh khỏi hưng phấn. Chu Đại nhân tín nhiệm chàng, Chu Đại nhân chịu nói bí mật của y cho chàng. Như vậy xác thực là hảo bằng hữu.

Cũng vì là hảo bằng hữu, nên lần này Thái Hanh mới dốc sức giúp đỡ Tử Du nhiều đến vậy.

Nàng được cả ba hộ tống đến một dòng sông lớn, trên tay Tử Du ngoại trừ những cái túi nặng trịch kia còn có cả một tấm giấy làm bằng da, thật sự có gì đó không đúng ở đây.

"Thái tử-"

"Gọi ta là Thái Hanh, chúng ta là hảo bằng hữu, không cần phải trịnh trọng như vậy. Huống hồ lần này ngươi đi rất lâu, sợ rằng lúc trở về thì việc của ngươi cũng chất thành đống."

"Được. Thái Hanh, cảm ơn ngươi vì kế sách này. Ta tuyệt đối sẽ giữ lời hứa, khi nào ngươi lên ngôi ta sẽ trở về làm cánh tay đắc lực của ngươi."

"Không cần lo lắng, thời gian nghỉ ngơi ngươi còn chưa quyết định được kia mà. Chỉ cần còn trở về, ba chữ Chu Đại nhân này ta vẫn sẽ luôn nhớ đến."

Chu Tử Du gật đầu, đem Thấu Kỳ Sa Hạ ngơ ngác cùng mình lên con thuyền vừa đủ cho bốn người ngồi. Trên đó còn có kha khá bộ y phục mà nàng và cô hay mặc, cộng cả đồ trang điểm, thêm rất nhiều đồ ăn chống đói, có phải hay không Chu Tử Du muốn dẫn nàng đi đâu?

"Sa Hạ, tỷ tỷ đi mạnh giỏi, trở về nhớ mang quà cho đệ."

Chính Quốc vui vẻ cười cười nói nói, sau đó cùng với Thái Hanh đẩy đi chiếc thuyền của nàng và Tử Du. Nhìn hai người ở trên bờ vẫy tay chào tạm biệt nàng, Sa Hạ mới có chút ngộ ra.

"Tử Du, chúng ta...?"

"Ừm, ta cáo quan về ở ẩn, muốn dẫn ngươi đi du ngoạn. Đó chẳng phải là mong ước lớn nhất của Sa Hạ sao?"

Sa Hạ thở khẽ, ở trên mạn thuyền lại tí tách rơi xuống vài giọt nước nhỏ. Nàng rụt người, tựa ở trong lòng Chu Tử Du mà nghẹn ngào. Lời này nàng nói, không phải là từ lần đầu cả hai gặp mặt sao?

Tử Du dịu dàng vỗ về nữ nhân nhỏ đang khóc lóc trong lòng mình, rút từ bên hông ra một cái khăn tay, lại ôn nhu lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. Cứ như vậy một lúc, Sa Hạ liền thiếp đi trong vòng tay của ái nhân.

Thật rõ ràng, đây là một kỳ nghỉ không có thời hạn, nhưng nếu như ái nhân của nàng mong muốn, nàng cũng sẽ đồng ý quay về chốn Cung Đình với cô.

Lần tiếp theo tính lại, dường như là sương mờ đã bao phủ lấy toàn bộ khung cảnh. Nàng khẽ cửa mình, nghe được tiếng mưa rơi lách tách, lại thấy mình được ủ trong một tấm chăn mềm, chỉ còn mình Chu Tử Du đang ở ngoài nhẹ khua mái chèo.

Sa Hạ sờ sờ một chút, nhìn thấy cái đàn tranh quen thuộc của mình ở bên cạnh thì không khỏi mỉm cười. Lại khẽ đưa tay lên lấy cái ô nhỏ, nàng lặng lẽ chui ra khỏi mái vòm, đưa ô lên che cho nương tử của mình.

Cảm giác mưa lất phất lướt nhẹ qua mặt đã không còn thấy đâu nữa, Tử Du mới giật mình quay về phía sau.

Thấy được nữ nhân sắc mặt còn có chút ngờ nghệch, đường nét sau khi lớp trang điểm phai đi đã trở về mềm mại không ít khiến cho người động lòng. Đặt xuống thêm một chén rượu nữa, Tử Du nhích lại gần Sa Hạ, mặc cho làn nước lăn tăn gợn sóng, cứ như vậy đưa con thuyền của hai người trôi lênh đênh ra giữa mặt sông.

"Sa Hạ, ngươi tỉnh?"

"Ta còn không tỉnh, có phải đầu gỗ nhà ngươi sẽ ngồi đây hứng mưa đến bệnh không?"

"Nương tử, ngươi đừng tức giận nha."

Tử Du cầm lấy cái ô trên tay nàng, xoay người cùng nàng mặt đối mặt. Sau đó có lẽ vì cảm thấy tư thế này ngồi không thoải mái, cả hai lại không hẹn mà cùng ngồi hướng về một phía. Một tay cầm ô, tay còn lại cầm bình rượu nhỏ rót vào hai cái ly bằng sứ.

Sa Hạ nhìn thấy người kia khó khăn rót rượu, đành cúi người giúp cô đỡ bình rượu kia. Tử Du nhận lấy ly rượu từ trong tay nương tử, cùng nàng bắt đầu uống rượu.

Sắc trời nhuốm màu chàm, phản chiếu xuống mặt sông một màu u tối lại êm đềm, tiếng mưa lách tách cũng đã ngừng hẳn, chỉ còn lại tiếng hai nữ nhân ở trên mạn thuyền khe khẽ cười đùa.

Chu Tử Du cùng Thấu Kỳ Sa Hạ ngân nga một khúc yên vũ hành châu, mười ngón tay cũng chầm chậm đan vào với nhau. Nhìn y cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ, Sa Hạ mới ngấm ngầm nhận ra một điều. Tử Du không đặc biệt yêu thích thứ gì, y chỉ muốn được giống như con thuyền nhỏ lênh đênh vô định này, thong dong tự tại mà đối mặt với cuộc đời.

Nhưng nàng lại không nghĩ đến trường hợp này. Rằng hồng trần thênh thang rộng lớn đến thế, Chu Tử Du cũng chỉ nguyện ý chiêm ngưỡng cảnh đẹp cùng với ái nhân của người.

Cho đến khi cả hai đã ngà ngà say, Chu Tử Du quay về phía Thấu Kỳ Sa Hạ, ở nơi đầu môi khẽ lẩm nhẩm.

"Sa Hạ, chỉ cần nàng vui vẻ, cả cuộc đời này của ta đều giao cho nàng quyết định."














----- TOÀN VĂN HOÀN -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro