Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa Hạ gặp lại Tử Du trong phòng siêu âm của bệnh viện. Lúc đó, nàng vén áo lên tận ngực, nằm trên giường lạnh buốt, mở to mắt nhìn màn hình trước mặt. Phôi thai mấy ngày trước còn đập yếu ớt nằm trong bụng nàng giờ đã im lặng...

Thế giới của nàng dường như cũng im bặt vào thời khắc đó.

Bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, Tử Du xông vào phòng siêu âm. Em đã thay bộ quần áo khác, bộ đồ mới tinh không còn chút dấu vết ô uế, cứ như cảnh tượng sáng nay chưa từng xảy ra. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật, tinh thần của Sa Hạ bị kích thích quá độ và việc hít phải hương liệu quá mạnh khiến tim thai ngừng đập.

Ngón tay lạnh giá lau những giọt nước mắt trên mặt nàng. Nàng ngoảnh đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy em. "Em ra ngoài đi, tôi không muốn gặp em."

Tử Du ngồi xổm bên cạnh giường, hai tay nắm chặt tay nàng, đưa lên môi. Dù không nhìn thấy vẻ mặt em nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở gấp gáp mà nặng nề của em. Bây giờ, dù giải thích, dù đau khổ, hối hận hay tự trách móc cũng có ý nghĩa gì? Con của nàng đã bị bác sĩ tuyên cáo tử vong.

Ba ngày sau đó, Sa Hạ chỉ nằm trên giường bệnh, không nói lời nào. Tử Du cầm tay nàng, nói rất nhiều điều, nhiều hơn mấy tháng họ kết hôn cộng lại. Trên bàn đặt đơn xin ly hôn do luật sư soạn thảo và cây bút bi em bẻ gãy.

Em nắm chặt tay nàng, nói với nàng nhiều chuyện. Em nói, em chưa từng nghĩ sẽ bảo vệ Lâm Nhã Nghiên, em cũng không hề có cảm tình với cô ta.

Em nói, ba luôn chê em quá mềm lòng, khó có thể làm chuyện đại sự nhưng em thật sự không muốn đi theo con đường của ba, "nhiễm đen" rất dễ, "tẩy trắng" mới khó... Những năm gần đây, giới lãnh đạo đổi hết người này đến người khác, em phải lôi kéo hết người này đến người khác, chỉ sợ xảy ra sơ suất, Chu Thiên sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh giành quyền lực giữa các phe phái hoặc là bàn đạp để bọn họ tiến quân.

Em nói, hôm Lâm Nhã Nghiên đem hoa bách hợp tới chỗ nàng, ba vô cùng phẫn nộ nhưng em còn tức giận hơn. Ba bảo hãy chứng minh em không có tình cảm với Lâm Nhã Nghiên, bắt em đích thân giải quyết cô ta. Em lập tức nhận lời mà không hề nghĩ ngợi.

Em nói, đây là lần đầu tiên em giết người, giết một người phụ nữ mềm yếu, không có khả năng chống trả cũng như không chút phòng bị. Hành động này khó khăn hơn em tưởng. Khi cơ thể đó bị em dìm xuống nước, Lâm Nhã Nghiên phản kháng ngày càng yếu ớt, còn trong đầu em chỉ nghĩ đến nàng và con của hai người. Nếu không phải nàng đột nhiên xông vào, có lẽ tất cả đã kết thúc. Em cũng đã thu xếp ổn thỏa hậu sự, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên, không bao giờ phải nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta, em cũng sẽ không nhặt xác cô ta...

Thời gian chỉ sai lệch vài phút hoặc mười mấy giây.

Em nói, Lâm Nhã Nghiên không thể tính toán chuẩn xác như vậy. Đây là ý trời, lẽ trời công bằng, cuối cùng em cũng phải trả giá cho sai lầm của mình...

Sa Hạ mệt mỏi nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đi hình ảnh hai người họ ôm nhau ở đám cưới của nàng, sợi dây chuyền mặt chữ thập đeo trên chiếc cổ trắng nõn của Lâm Nhã Nghiên, những tấm ảnh chụp chung đẹp đẽ, cuối cùng là màn kích thích trong bồn tắm ở phòng VIP của Hội Hiên... Tại sao lần nào cũng để nàng nhìn thấy rồi em mới cật lực giải thích? Tại sao em không thể khiến những chuyện này ngay từ đầu đã không xảy ra? Tại sao những lời giải thích của em có vẻ khiên cưỡng giống như đang viện cớ?

Hoặc giả, em viện cớ này vì tận sâu trong tâm hồn em không nỡ từ bỏ cô ta. Đây chỉ là hành động lừa mình dối người mà thôi.

Sau đó, Chu Thiên Hạo cũng đến khuyên nhủ Sa Hạ giúp Tử Du. Ông nói, đúng là ông bảo em đích thân ra tay. Trước khi động thủ, em cũng đã báo với ông. Ông khuyên nàng đừng vì sự hiểu nhầm mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Nàng lắc đầu. "Ba, không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ con lại cảm thấy cô ta rất đáng thương, yêu điên cuồng một người không đáng để cô ta yêu..."

Ông khuyên nàng nên suy nghĩ kĩ càng. Nàng lắc đầu, đặt đơn ly hôn trên bàn ba ngày nay, điều khoản phân chia tài sản trong đơn ly hôn được viết theo yêu cầu của nàng. Tất cả tài sản của Chu gia bao gồm cổ phần của Chu Thiên được chia làm đôi. Đây là phần Tử Du đáng được hưởng.

"Ba hãy giao cái này cho em ấy." Sa Hạ nhét tờ đơn ly hôn vào tay ba nàng. "Giúp con chuyển lời đến Tử Du, em ấy không ký cũng không sao. Con đã ủy thác cho luật sư, mười ngày sau sẽ ra tòa."

"Tiểu Hạ, ba biết con của con không còn, con nhất thời bị đả kích nhưng chuyện ly hôn không thể nóng vội. Ba biết Tiểu Du có tình cảm với con. Ba ngày nay nó không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh con..."

Nàng lắc đầu. "Ba, con đã quyết rồi, con sẽ không thay đổi ý định. Con rất mệt mỏi, không muốn gặp em ấy nữa. Con sẽ tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng."

"Tiểu Hạ!"

"Có phải ba muốn nhìn thấy con chết trên giường bệnh này không?"

"... Được. Ba sẽ tìm một viện điều dưỡng cho con."

"Không cần đâu ạ! Con đã nhờ bạn liên lạc giúp. Chiều nay, ba hãy nghĩ cách để em ấy đi chỗ khác, nếu không em ấy sẽ không cho con đi."

"Sao con phải làm vậy?"

"Ba, con thật sự kiệt sức rồi."

Ba nàng thở dài. "Cho con thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt!"

Buổi chiều hôm đó, không khí lạnh bất ngờ tràn về, thành phố A chìm trong giá lạnh của ngày cuối thu. Lá trên cây bị gió thổi rụng xuống, chỉ còn lại một con đường toàn cành lá xác xơ. Sa Hạ nằm trên chiếc xe cấp cứu do Cung Hiếp Tiếu Lương sắp xếp, chút sức lực cuối cùng sau ba ngày gắng gượng cũng đã cạn kiệt, nàng không còn cả sức để thở.

Chai nước truyền lắc lư, điện thoại di động không ngừng đổ chuông, là tiếng hát mà trước đây nàng luôn mong chờ nhất... Yêu em là một sai lầm... Chị đã trả giá rất nhiều vì em, khiến chị đau đến mức không thể nói thành lời...

Sau khi giúp nàng tắt điện thoại lần thứ n, Cung HiếpTiếu Lương quay sang hỏi: "Chị không nghe thật sao?"

"Giúp tôi ném chiếc điện thoại đó đi, cám ơn em!"

"Chị quyết định buông tay thật à? Chị sẽ không hối hận đấy chứ?"

"Ừm."

Chiếc di động bị ném ra ngoài cửa sổ, tiếng nhạc hoàn toàn biến mất. Nàng nhắm mắt, gượng cười. "Em đã từng yêu ai bao giờ chưa?"

Cung Hiếp Tiếu Lương không trả lời.

"Tôi yêu em ấy từ năm mười lăm tuổi. Lúc đó, tôi tưởng tình yêu của tôi dành cho em ấy giống trái tim, cả đời này không bao giờ ngừng đập. Hóa ra, trái tim cũng có lúc ngừng đập, tình yêu cũng có lúc cạn kiệt..."

Một tấm khăn giấy mềm mại chạm vào khóe mắt nàng, lau đi giọt lệ ở đó. Giọng Cung Hiếp Tiếu Lương dịu dàng như người trong ký ức. "Có tôi ở đây, tôi sẽ không để tim chị ngừng đập."

Khi Sa Hạ tới thành phố T, thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Nàng nằm trên giường bệnh, ngày ngày một mình ngắm mặt trời mọc rồi lặn, trăng sáng rồi lại tàn... Bầu trời dường như luôn u ám, lá cây rụng hết, chỉ còn trơ cành cũng một màu ảm đạm. Thỉnh thoảng có chiếc ô tô từ ngoài đường chạy qua, cuốn theo bụi đất cũng ảm đạm.

Tại sao nàng không nhìn thấy bầu trời trong xanh, không nhìn thấy phong cảnh rực rỡ sắc màu như trong ký ức?

Quay trở lại căn phòng, nàng tiện tay cầm cây bút viết linh tinh lên giấy. Khi viết đầy một mặt giấy, nàng mới chợt phát hiện, cả tờ giấy chỉ có một chữ "hôn". Con chữ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Qua trang giấy này, nàng phảng phất nhìn thấy một cô bé trong sáng đứng trên bãi cỏ trước ngôi biệt thự, tay em cầm quyển sách Ngữ văn, nói rõ ràng: "Hôn, hôn trong kết hôn..."

Một bé gái khác ngồi trên bãi cỏ. Cô cắn đầu bút, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, trên đầu gối để một quyển vở. Em cầm quyển sách Ngữ văn sát lại gần. "Chị vẫn chưa nghĩ ra à? Chỉ e là hôm nay chị không được ăn cánh gà rán của nhà ông lão tóc bạc rồi."

Nói xong, bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng vì sốt ruột của cô, khóe miệng em không che giấu ý cười.

Đôi mắt linh lợi của cô dừng lại ở quyển sách Ngữ văn trong tay em, kết quả, cô bị em che mắt. "Chị không được nhìn trộm."

"Chị xem một tí thôi." Cô kéo tay em, lắc lắc. "Em gái, chị xin em đấy. Chị biết em đối xử với chị tốt nhất mà."

"Em, tối nay chị gãi ngứa cho em được không? Chẳng phải em thích chị gãi ngứa cho em nhất sao?"

Dưới ánh trăng ấm áp, em chăm chú nhìn bộ dạng vừa nũng nịu vừa khẩn cầu của cô, cười vui vẻ. Nhưng khi cô ngẩng đầu, em nhanh chóng nghiêm mặt: "Không được!"

Cô sốt ruột lấy tay che mặt, cũng che đôi mắt gian xảo, cất giọng bi thương: "Em không đối xử tốt với chị, nhất định là em không thích chị! Chị đau lòng chết đi được! Chị buồn chết đi được ấy!"

Em vội vàng ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Ý em là buổi tối không được, lưng em bây giờ hơi ngứa."

"Để chị gãi giúp em, gãi xong, em cho chị xem nhé!"

"Được!"

Bàn tay nhỏ của cô thò vào trong áo em, dừng lại ở sống lưng. Ngón tay như móng vuốt mèo con nhẹ nhàng di chuyển trên làn da trơn láng của em. Em nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ. Em vốn không cảm thấy ngứa nhưng bị cô gãi một hồi, cơn tê tê, buồn buồn thấm vào tận đáy lòng em, em thực sự không muốn cô dừng lại.

"Đã đỡ chưa?" Cô gãi một lúc lâu, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Em quay người ngồi xuống bên cạnh cô, nắm bàn tay cầm bút của cô, viết từng nét của chữ "hôn" lên tờ giấy trắng. Lòng bàn tay em rất ấm áp, hơi thở trong lành thổi vào mặt cô. "Chữ "hôn" gồm có chữ "nữ", bên cạnh là chữ "hôn" của hồ đồ, mê muội."

Cô nghiêng mặt nhìn em, gương mặt em dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như ngọc. Bàn tay bé nhỏ của cô chuyển động theo tiết tấu của em.

Tờ giấy trắng viết đầy chữ "hôn", em quay sang hỏi cô: "Bây giờ chị đã nhớ chưa?"

Cô nhoẻn miệng cười, gật đầu. Cô sẽ không bao giờ quên chữ này.

***

"Chị đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?" Giọng nói của Cung Hiếp Tiếu Lương rất nhẹ, tựa như sợ kinh động đến Sa Hạ.

Nàng vội vàng nhét tờ giấy xuống dưới gối. "Không có gì, em đã giúp tôi mua chiếc điện thoại mới chưa?"

"Rồi. Tôi cũng đã tìm ra số điện thoại của luật sư Trình mà chị nói, lưu trong máy rồi." Tiếu Lương đưa chiếc điện thoại mới cho nàng, kiểu dáng giống hệt chiếc điện thoại cũ của nàng.

Nàng mở danh bạ điện thoại, bên trong chỉ có hai cái tên, một là luật sư Trình Á Hân, hai là Cung Hiếp Tiếu Lương. Nàng lập tức gọi điện cho luật sư Trình.

"Luật sư Trình, tôi là Chu Sa Hạ, vụ kiện của tôi tiến triển đến đâu rồi?"

Nghe thấy tên nàng, luật sư Trình nói ngay: "Chu phu nhân, tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không được. Chu tổng đang tìm cô khắp nơi, em ấy bảo tôi nhắn tin với cô..."

Nhận ra sự ngập ngừng của chị, nàng nói: "Không sao đâu, chị cứ nói đi!"

"Em ấy bảo, dù em ấy để cô làm quả phụ cũng không để cô làm một người bị chồng bỏ rơi."

Điện tâm đồ phản ánh nhịp tim của nàng đang đập dữ dội, vẻ mặt của Tiếu Lương trở nên u ám.

"Chu phu nhân, thực ra Chu tổng rất yêu cô. Giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Tài liệu cô gửi, tôi đã xem xét kĩ lưỡng, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Chu tổng ngoại tình. Tôi nghĩ, cô nên quay về nói chuyện tử tế với em ấy, nghe em ấy giải thích. Một cuộc hôn nhân cần sự hiểu biết và thông cảm giữa hai bên thì mới có thể duy trì..."

"Tôi đã cho em ấy rất nhiều cơ hội." Câu tiếp theo, nàng không biết đang nói với luật sư hay nói với chính mình. "Hôm đám cưới, tôi nhìn thấy em ấy ôm người khác, tôi đã cho em ấy cơ hội. Đêm tân hôn, tôi cầu xin em ấy ở lại mà em ấy không chịu, tôi cũng cho em ấy cơ hội. Buổi tối ngày thứ hai sau đám cưới, em ấy đến biệt thự của người đó, tờ mờ sáng mới quay về, tôi vẫn cho em ấy cơ hội... Tôi bị ngất trong cơn mưa suýt chết, còn em ấy ở bên cạnh người đó, nhưng tôi vẫn quyết định cho em ấy cơ hội. Lúc tôi nằm viện dưỡng thai, em ấy tới câu lạc bộ cao cấp hẹn hò với người đó... Luật sư Trình, nếu đổi lại là chồng chị, liệu chị có thể cho người ấy cơ hội không?"

Đầu máy bên kia im bặt. Tiếu Lương đưa Sa Hạ tờ khăn giấy. Nàng nhận lấy, lau sạch nước mắt đang chảy xuống gò má, nói tiếp: "Em ấy không ký tên cũng chẳng sao, tôi sẽ kiện ra tòa. Còn về chứng cứ trực tiếp, tôi có ba người có thể làm chứng em ấy tắm uyên ương với người khác tại phòng nghỉ của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trong phòng còn có chai hương liệu kích thích, khiến con tôi..."

Nàng hít vài hơi thật sâu mới nói tiếp: "Điều này bác sĩ của tôi có thể làm chứng, như vậy còn không đủ chứng minh em ấy ngoại tình sao?"

Luật sư Trình trả lời: "Nếu cô đã quyết định ly hôn, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô thu thập chứng cứ. Chỉ có điều, với thực lực kinh tế của Chu tổng, vụ tố tụng này không dễ dàng, cô hiểu ý tôi chứ?"

"Tôi hiểu, chị yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách."

Sau khi cúp điện thoại, nàng lại gọi cho Chu Thiên Hạo. Vừa nghe thấy giọng nàng, ông lập tức lên tiếng oán trách: "Tiểu Hạ, rốt cuộc con đi đâu vậy, điện thoại cũng không gọi được. Tiểu Du đi tìm con khắp nơi."

"Bây giờ em ấy có ở bên cạnh ba không?"

"Không. Nó đang mò từng bệnh viện để tìm con, không biết đã đến thành phố nào rồi. Rốt cuộc con đang ở đâu, mau nói cho ba biết, ba sẽ lập tức đi đón con."

Cặp lông mày của Tiếu Lương nhíu chặt, không cần nhìn nàng cũng biết nhịp tim của nàng tệ đến mức nào. Nàng cố điều chỉnh tâm trạng rồi lên tiếng: "Ba, lần này ba nhất định phải giúp con. Nếu ba không giúp, có lẽ suốt đời này ba không được gặp lại con nữa."

"Được! Được! Con đừng dọa ba, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ba cũng sẽ giúp con!"

"Con muốn ba lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị với tư cách chủ tịch, rút hết mọi chức vụ của Tử Du ở Chu Thiên, giao cho con tạm thời quản lý Chu Thiên. Ba hãy đóng băng mọi tài sản đứng tên em ấy, một đồng cũng không cho em ấy sử dụng. Em ấy có mấy tấm thẻ ngân hàng để trong ngăn kéo tủ đầu giường con, ba hãy cất hết đi, đừng để Tử Du tìm thấy. Còn nữa, người của ba không được phép làm việc cho em ấy... Cuối cùng, ba hãy gửi vào thẻ của con một triệu để con nộp viện phí."

Nàng nói xong, một lúc lâu sau ba nàng mới bừng tỉnh. "Con vẫn còn giận Tiểu Du đúng không? Được, nếu làm như vậy có thể khiến con hả giận, ba sẽ giúp con trút giận. Nhưng con nhất định phải về nhà ngay, con có biết ba lo lắng cho con lắm không?"

"Ba phải làm theo lời con nói, con mới về nhà."

Ba nàng vẫn cho rằng nàng giở thói bướng bỉnh chứ không nhẫn tâm với Tử Du, vì vậy ông cũng chiều ý nàng. "Được, bây giờ ba sẽ làm ngay."

Hai ngày sau, Sa Hạ đọc được tin tức trên báo chí của thành phố A.

Chu Thiên Hạo đã triệu tập hội đồng quản trị, bãi bỏ mọi chức vụ của Tử Du ở Chu Thiên. Bài báo cho biết, Tử Du từ đầu đến cuối không lộ diện, không bày tỏ bất cứ thái độ gì về quyết định của Chu Thiên Hạo.

Thật ra Sa Hạ biết, với năng lực của Tử Du, nàng không dễ dàng đuổi em ra khỏi Chu Thiên. Em nhất định không rảnh để chú ý đến sự thay đổi này, hoặc giả em cũng cho rằng, làm vậy sẽ khiến nàng hả giận giống như ba.

Bất kể vì nguyên nhân nào cũng không còn quan trọng, quan trọng là vụ tố tụng ly hôn sẽ đi theo chiều hướng có lợi cho nàng.

Sau khi nhận được tiền, nàng gửi cho luật sư Trình năm mươi vạn qua ngân hàng trên mạng. Ba ngày sau, nàng nhận được hồi âm của luật sư Trình. Chị nói chị đã thu thập không ít chứng cứ có lợi giúp nàng giành thắng lợi trong vụ tố tụng này. Cuối cùng, chị bổ sung một câu: "Tôi vừa gặp Chu tổng. Em ấy nhờ tôi chuyển lời tới em, em muốn làm thế nào thì em ấy cũng chấp nhận. Em ấy chỉ hi vọng em sớm quay về nhà."

Từng giọt nước mắt rơi xuống, ướt đẫm tờ giấy viết đầy chữ "hôn" trên đầu gối nàng.

Cung Hiếp Tiếu Lương tới kiểm tra phòng lần thứ ba trong ngày. Cô ta giúp nàng thu tờ giấy bị ướt, gấp lại rồi để sang một bên.

"Chị kiên quyết ly hôn với chồng chị chỉ vì chị nhìn thấy cô ta ở cùng người khác sao?" Tiếu Lương hỏi. "Nếu là lý do đó, tại sao chị không ly hôn ngay sau ngày cưới? Biết cô ta đến biệt thự của tiểu thụ khác, tại sao chị không quyết định ly hôn?"

"Con tôi không còn nữa..."

"Tôi đã sớm nói cho chị biết không giữ được đứa bé."

Sa Hạ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại: "Con tôi không còn nữa..."

Tiếu Lương thở dài. "Bệnh tình của chị về cơ bản đã ổn định. Tôi có hỏi qua bác sĩ khoa Phụ sản, ông ấy nói tim thai đã ngừng đập, kiến nghị chị nên nhanh chóng dùng thuốc phá thai."

Nàng đặt tay lên bụng, tuy biết rõ không giữ nổi con nhưng nàng vẫn hy vọng nó tồn tại trong cơ thể nàng lâu hơn một chút, như niềm an ủi cuối cùng.

"Nếu thời gian thai chết lưu trong bụng quá bốn tuần, người phụ nữ mang thai có khả năng xuất hiện chứng bệnh chức năng máu đông bị tổn thương. Chị hãy suy nghĩ kĩ đi!"

Ngày hôm sau, nàng đến khoa Phụ sản tiến hành bỏ cái thai trong bụng. Cả quá trình đó rất đau, đau đến mức nàng quên mất cảm giác đau đớn. Nàng chỉ cảm thấy xương và thịt như bị róc từng miếng, máu lênh láng. Nàng khóc nức nở, nàng chưa bao giờ khóc nhiều như vậy. Nàng rất nhớ em, cả cuộc đời nàng chưa từng nhớ em như vậy...

Nỗi đau đớn vô bờ bến lan tỏa, như không bao giờ dừng lại. Sa Hạ cuộn người trên giường bệnh, cắn môi đến mức bật máu, mồ hôi và nước mắt làm ướt mái tóc dài của nàng. Thân dưới dần nhuộm một màu đỏ nhức mắt.

Nàng dần lịm đi...

Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy có người ôm nàng. Nàng biết đó không phải mùi hương của Tử Du nhưng vẫn nhắm mắt ôm chặt em, nói với em: "Tiểu Du, em mau đi đi, em hãy đi tìm ba mẹ ruột của em rồi cưới người em yêu... Chị sẽ kiên cường, chị sẽ chăm sóc ba, sẽ quản lý tốt Chu Thiên. Chị sẽ sống hạnh phúc... Tiểu Du, em đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa..."

Trong lúc máu chảy ồ ạt, Sa Hạ cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh toát, nàng ôm em chặt hơn. Nàng rất muốn nghe câu nói đó, vì thế mở miệng hỏi: "Em có từng yêu chị không? Em có thể dùng ba từ để trả lời chị không? Chị rất muốn nghe..."

"Em yêu chị!"

Nước mắt nàng giàn giụa. Có câu nói này, nàng không còn gì nuối tiếc...

Mặc dù nàng lờ mờ nhận ra người nói câu này không phải là em...

Sau đó, nàng cảm thấy lồng ngực thắt lại, xung quanh không còn không khí khiến nàng không thể thở. Nàng mơ màng nghe thấy có người gọi tên nàng, ai đó ấn mạnh lên ngực nàng theo một tiết tấu nhất định.

Dường như nàng đang quay về căn hộ chung cư, tổ ấm của nàng và Tử Du. Em bá đạo bắt nàng ra khỏi phòng bếp, ấn nàng ngồi xuống sofa. Sau đó em tự mình xuống bếp, sau một hồi lộn xộn em cũng bê mấy món ăn không nuốt trôi, nhưng em kiên quyết cho rằng tay nghề nấu nướng của em giỏi hơn nàng vì em không cắt vào tay.

Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng em nói: "So với tình cảm hai mươi năm của chúng ta, một chữ "yêu" là quá nhẹ!"

"Ngoài chị ra, tất cả những thứ khác đối với em đều không quan trọng. Dù một ngày nào đó em trắng tay, chỉ cần có chị ở bên em là đủ."

"Dù bây giờ nằm trong mồ chờ chết, hoặc sau này chết không có chỗ chôn đều chẳng là gì cả, chỉ cần chị ấy vui là được."

...

Hóa ra đây chính là cái chết... Hóa ra trái tim cũng có thể ngừng đập...

**********

Ngoại truyện về Chu Tử Du: Nguyên tội

Nếu phải có một người chịu trách nhiệm về tội lỗi của Chu gia, em hy vọng người đó là em...

Năm đó em mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học trở về nước.

Dưới biển hiệu đang nhấp nháy tại một khách sạn nào đó, Tử Du quan sát một người đàn ông trung niên và hai nhà báo nổi tiếng của thành phố A vui vẻ rời khỏi khách sạn qua cửa kính ô tô. Nếu em nhớ không nhầm, người đàn ông đó là trợ thủ đắc lực của ông chủ Triệu, người đang dần tiến vào ngành khai thác khoáng sản thời gian gần đây.

Tài xế Mã Huy ngồi ở ghế lái, quay lại nói: "Ông chủ Chu không muốn tiểu thư nhúng tay vào vụ này." Nói xong, ông ta nín thở chờ em lên tiếng.

Trầm mặc trong giây lát, Tử Du hỏi: "Bên mỏ quặng chết bao nhiêu người?"

"Hai người, là hai cha con."

Tử Du giơ tay day day hai hàng lông mày.

Đây không phải lần đầu tiên xảy ra sự cố này. Em cũng không dưới một lần khuyên ba em, khai thác khoáng sản nhất định cần phải dựa vào bản vẽ, không thể xem thường các biện pháp an toàn, nhưng Chu Thiên Hạo đều bỏ ngoài tai lời khuyên của em, người phụ trách mỏ quặng không hề có ý thức về vấn đề an toàn. Bây giờ quả nhiên xảy ra chuyện.

"Gia quyến người chết đòi bao nhiêu tiền?" Em hỏi.

"Họ không nhắc đến tiền bạc, chỉ nói muốn đòi công bằng. Bên trên bắt chúng ta phải giải quyết êm thấm vụ này. May mà hai cha con nhà đó là người ngoại tỉnh, trong nhà chỉ có một bà già và một người phụ nữ đang mang thai. Ông chủ Chu đã sai người khống chế bọn họ rồi, tạm thời chưa tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng nếu..." Chú Mã đưa mắt dõi theo hình bóng hai phóng viên đã đi xa. "Nếu để hai tay nhà báo đó gặp gia quyến người chết, chỉ e vụ này không giấu nổi."

"Khống chế? Ba cháu lại giam lỏng người ta à?"

Chú Mã do dự vài giây, gật đầu: "Ông chủ Chu sợ thông tin bị lộ ra ngoài ngộ nhỡ chính quyền cử tổ chuyên án đến điều tra thì sẽ moi ra nhiều chuyện trước kia."

"Làm vậy có thể bưng bít hay sao?"

Có lẽ quen sống trong giới hắc đạo nhiều năm, ba em luôn cho rằng bạo lực và uy hiếp có thể giải quyết mọi vấn đề. Chỉ cần giới lãnh đạo mắt nhắm mắt mở thì ông có thể một tay che trời, có thể ngông cuồng làm điều xằng bậy. Nhưng ông không biết thời đại đã thay đổi, bây giờ internet phổ biến đến mọi ngóc ngách trên thế giới, phương tiện truyền thông có ở bất cứ đâu, không ai có thể che hết mặt trời.

Tử Du còn nhớ cách đây không lâu, một viện sĩ trẻ tuổi nhất của Viện Khoa học Trung Quốc, người kế nhiệm chức viện trưởng Viện Khoa học tương lai lén lút hẹn hò với nhân tình tại một khách sạn ở đảo Tam Hoàng, bị cảnh sát bắt gian ngay tại hiện trường. Tin tức vừa lan truyền, ngay lập tức chấn động toàn quốc. Viện Khoa học cố gắng bưng bít vụ scandal này, phong tỏa vô số tin tức, nhưng chỉ sau một đêm, mọi người dân đều biết chuyện, làm giới học thuật Trung Quốc mất hết thể diện.

Ở thời đại tin tức phát triển với tốc độ cao như hiện nay, quan chức nhà nước còn thường xuyên xảy ra scandal, bọn họ đương nhiên chỉ lo thân mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Chu gia cũng rơi vào đường cùng.

"Ba cháu định thế nào?" Tử Du hỏi. "Giam lỏng họ cả đời? Hay giết người diệt khẩu?"

"Ông chủ Chu muốn thương lượng để bồi thường, nếu họ không đồng ý..."

Tử Du bất lực tựa vào ghế. Rốt cuộc ba em còn cần bao nhiêu mạng người để đổi lấy sự bình an của ông?

"Cháu muốn đi gặp gia quyến người chết." Em nói.

"Nhưng Chu lão gia nói..."

Tử Du ra lệnh bằng giọng không dễ phản bác: "Lái xe đi..."

Ô tô ra đến vùng ngoại ô. Nơi này không có đèn đường, màn đêm như xoáy nước, cuốn trôi tất cả ánh sáng và những gì tươi đẹp.

Trên con đường tĩnh mịch chỉ có ánh đèn pha ô tô đơn độc phát sáng. Tử Du sờ mặt dây chuyền hình chữ thập trong tay...

Trong tín ngưỡng tôn giáo hay pháp luật của nhà nước, mạng sống con người là thứ không thể cướp đoạt, cũng không thể xâm phạm. Còn trong mắt ba em, đó chỉ là cọng rơm cọng rác muốn lấy lúc nào thì lấy.

Nhìn bề ngoài, nhiều người đều nghĩ Chu gia hết sức hào nhoáng. Chu Thiên Hạo xuất thân từ một tên côn đồ đầu đường xó chợ, đến ngày hôm nay có trong tay mỏ quặng quý giá, còn có cả công ty Chu Thiên lớn mạnh. Nhắc đến ba từ Chu Thiên Hạo, từ người già đến trẻ em ở thành phố A đều kính sợ. Nhưng cái giá phải trả cho sự hào nhoáng này là bao nhiêu thù hận và chết chóc, em đều tận mắt chứng kiến hoặc đích thân trải qua.

Lúc còn nhỏ, mỗi ngày em và chị gái đều sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Chỉ cần bị nhiều người chú ý, hai chị em đều lập tức né tránh. Rất nhiều lần em tỉnh giấc lúc nửa đêm, vội vàng chạy đi xác nhận sự an toàn của chị gái. Lần nào cũng thấy chị gái em ôm chăn ngồi ở góc giường, nửa mê nửa tỉnh. Thấy em vào phòng, chị gái lập tức lao vào lòng em, ôm chặt cổ em không chịu buông. Em biết cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô ở trong lồng sắt, đàn chó hoang ở bên ngoài nhe răng sủa ầm ĩ như muốn thưởng thức mùi vị của cô.

Em ôm cơ thể bé nhỏ đang run bần bật của chị gái. Từ tận sâu trong tâm hồn, em vô cùng chán ghét sự tàn nhẫn và tanh máu của hắc đạo. Nhiều lúc em chỉ hận không thể hủy diệt Chu gia để đổi lấy sự bình yên cho chị gái.

Năm mười sáu tuổi, một viên đạn sượt qua lồng ngực em, đau đớn không tả xiết. Máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của em. Em nắm chặt tay chị gái, lòng bàn tay họ nhem nhớp máu tanh.

Em nhìn thấy chị gái kêu gào thảm thiết, nhìn thấy chị gái khóc nức nở, nhưng em chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào... Em tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Tử Du cho rằng phải có một người gánh những tội lỗi của Chu gia. Em cảm thấy may mắn khi người chịu trách nhiệm là em chứ không phải người chị gái đáng yêu của em.

Viên đạn sượt qua ngực bay ra ngoài, Tử Du may mắn thoát chết. Sau đó, em thề sẽ không bao giờ đi theo con đường của ba, tuyệt đối không để người em yêu thương sống trong nỗi sợ hãi và chết chóc. Em thi đỗ vào trường đại học tốt nhất thế giới. Thời gian ở Mỹ, em theo Cơ Đốc giáo, em muốn chuộc tội thay Chu gia, muốn mỗi đồng tiền Chu gia kiếm được đều trong sạch, không nhuốm máu và tội ác.

Sau khi tốt nghiệp hai ngành kinh tế và kỹ thuật ở Mỹ, Tử Du về nước. Em quản lý Chu Thiên theo phương thức của em, làm ăn theo cách riêng của em. Vậy mà trong mắt ba, từ đầu đến cuối em chỉ là một con người nhu nhược, dễ mềm lòng, không dám làm dám chịu, khó làm việc lớn...

Người bá đạo một đời sao có thể hiểu, em không phải không có hoài bão, chỉ là em hy vọng ba em có thể an hưởng tuổi già, người chị gái em yêu quý nhất có thể sống bình an, vui vẻ...

Ô tô dừng lại trước một tòa nhà cũ kĩ, dòng suy nghĩ của Tử Du bị cắt đứt.

Em đi vào trong ngôi nhà có ánh đèn điện tù mù. Một bà lão tóc bạc trắng ăn mặc quê mùa, bộ dạng thật thà ngồi trên ghế. Một người phụ nữ trẻ tuổi nằm trên giường, bụng nhô cao...

Tiếng mở cửa làm kinh động đến những người trong nhà. Thấy Tử Du đi vào, bà lão ngây ra một phút rồi đột nhiên xông đến, ôm chân em khóc thất thanh: "Mau trả lại chồng tôi, trả lại con trai tôi... Tôi không cần tiền, tôi muốn các người trả chồng tôi, con trai tôi..."

Tử Du đứng bất động, em không mở miệng khuyên nhủ mà để mặc bà lão ôm chân mình khóc nức nở.

Bà lão ôm chân em khóc đúng hai tiếng đồng hồ, chỉ lặp đi lặp lại câu: "Mau trả lại con trai tôi, trả lại chồng tôi..."

Người phụ nữ ôm bụng nằm sát vào bên trong giường.

Đến khi bà lão không còn sức để khóc, Tử Du mới đỡ bà dậy. "Bà đừng quên, bà vẫn còn cháu nội. Đó cũng là huyết thống của gia đình bà..."

Bà lão lập tức chạy đến bên giường, dùng tấm thân gầy gò để bảo vệ người phụ nữ trên giường.

Đó là cốt nhục tình thân, dù em chưa từng trải qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được bản năng nguyện hy sinh tất cả để bảo vệ.

Trên đường về, Tử Du gọi điện cho chính ủy Cục Công an Kim Đa Hiền: "... Có tiện nói chuyện không? Tôi có chút việc muốn nhờ chị giúp đỡ."

"Nếu là chuyện của ba em thì khỏi nói, tôi không thể giúp."

"Chị biết rồi à?"

Giọng nói của Kim Đa Hiền vừa tức giận vừa bất lực: "Em tưởng chúng tôi bất tài lắm hay sao? Nếu không phải bên trên có chỉ thị, chúng tôi đi giải quyết từ lâu rồi."

"Lâu lắm chị em không gặp nhau, ra ngoài uống một chén đi!"

"Được thôi!"

Một tuần sau, Tử Du biếu hai tay phóng viên năm mươi vạn. Gia quyến người chết cũng nhận một khoản tiền trợ cấp của "chính phủ", hứa sẽ không truy cứu, sau đó sẽ về quê đẻ con, nuôi cháu.

Gia quyến người chết vừa đi, Kim Đa Hiền lập tức trừng mắt với Tử Du. "Nếu không phải nể tình chị em, tôi sẽ chẳng quản mấy chuyện chán đời này."

"Tôi biết!" Tử Du đẩy chiếc chìa khóa ô tô mới đến trước mặt Kim Đa Hiền: "Vụ chú Diêu lần trước tôi còn chưa cám ơn chị... Cái này tặng cho "người mới" của chị đi! Nghe nói gần đây cô ấy bám lấy chị đòi mua ô tô."

Con người Kim Đa Hiền phương diện nào cũng tốt, chỉ có điều rất háo sắc. Bên cạnh cô ta, "người mới" vĩnh viễn thắng "tình cũ". Kim Đa Hiền không thèm nhìn, lạnh nhạt nói: "Chu gia các người bây giờ không thiếu tiền, chỉ thiếu đức, bảo ông già nhà em tích đức đi!"

"Chẳng phải tôi đang tích đức còn gì? À đúng rồi, Cục Công an các chị có thiếu tiền phúc lợi phát cho nhân viên vào ngày lễ tết không? Tôi sẽ tài trợ một ít."

"Thôi khỏi, chúng tôi sợ bẩn tay."

Tử Du cười cười, nhét chìa khóa xe vào tay Kim Đa Hiền. "Chị yên tâm đi, tiền mua chiếc xe này rất sạch sẽ. Đây là tiền mồ hôi nước mắt tôi kiếm từng đồng lúc còn ở Mỹ."

Kim Đa Hiền nhìn chiếc chìa khóa trong tay, thở dài. "Chắc chắn kiếp trước em thiếu nợ Chu gia."

Tử Du lắc đầu. "Là kiếp này thì đúng hơn."

"Em cứ làm trâu làm ngựa cho bọn họ mãi sao?"

Hai người đang trò chuyện sôi nổi, chú Mã đi đến nói nhỏ vào tai em: "Lâm Nhã Nghiên phát bệnh, đang được đưa đến bệnh viện, bác sĩ Lưu hỏi ý tiểu thư."

Tử Du hiểu ý bác sĩ Lưu. Lâm Nhã Nghiên sống hay chết chỉ dựa vào một câu nói của em. Em đã nhận lời chăm sóc, bảo vệ, ở bên cô cho đến khi cô qua đời. Nửa năm qua, em đều tuân thủ lời hứa.

"Bảo bác sĩ Lưu, đợi cháu tới ký tên..."

Chú Mã vội vàng đi ra ngoài. Tử Du cầm chén trà, nhẹ nhàng thổi mùi hương ấm áp trên miệng chén, từ tốn thưởng thức một ngụm.

"Lâm Nhã Nghiên?" Kim Đa Hiền nhíu mày, gương mặt lộ vẻ hứng thú. "Bây giờ chị ta theo em à?"

"Không, tôi giúp chị ta chữa bệnh, coi như tích đức."

"Ờ."

Định thưởng thức hết chén trà rồi mới đi nhưng cuối cùng Tử Du cũng không uống hết.

Em bỏ lại nửa chén trà, lên xe tới bệnh viện. Lâm Nhã Nghiên nằm trên giường bệnh, thở một cách khó khăn nhưng đôi mắt không rời khỏi cửa ra vào. Thấy Tử Du đi vào phòng, cô nhoẻn miệng cười, đáy mắt tràn ngập vẻ thư thái, mãn nguyện.

Tử Du đi đến bên giường bệnh. Lâm Nhã Nghiên đột nhiên túm lấy tay em, đôi môi khó nhọc hé mở, cô mấp máy nói ra ba từ. Dù không phát ra âm thanh nhưng em có thể hiểu được.

Tử Du gật đầu, ý nói đã hiểu ý cô.

Lâm Nhã Nghiên để lộ nụ cười vô cùng đẹp đẽ, tay cô không còn chút sức lực, buông thõng...

Vì ba em, vì Chu gia, em biết em phải nhẫn tâm, để mọi chuyện kết thúc. Nhưng người con gái trên giường bệnh còn trẻ, chỉ tầm tuổi chị gái em. Cô cũng đơn thuần, dịu dàng, vô tội như vậy.

Chỉ vì yêu em, chỉ vì muốn giúp em, ngay cả lúc sắp chết cô vẫn gắng gượng đến hơi thở cuối cùng để nói câu "chị yêu em" với em. Vậy mà em tàn nhẫn mong chờ cô mau chết...

Có người đưa tờ giấy đến trước mặt Tử Du. Em ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lưu ở bên cạnh.

"Chu tiểu thư, cháu ký tên đi... vẫn có thể cứu sống."

Em nhận bút, ký tên.

Em không yêu cô, cũng không phải em chưa từng tỏ ra "bất nhẫn" với cô nhưng thực ra, đối với người con gái đáng thương này, em từng thương xót, từng cảm động, cũng từng cảm kích... Em thật sự hy vọng có thể bảo vệ cô cho đến lúc em không còn khả năng.

Em biết rõ điều này sẽ mang lại nhiều phiền phức trong tương lai nhưng em sẽ không hổ thẹn với lương tâm.

Nhưng em cũng quên rằng, tiểu thụ dễ thay đổi. Một cô gái mềm yếu, đơn thuần, trong ba năm bị bệnh tật hành hạ ngày càng suy tính thiệt hơn, ngày càng sống cực đoan. Thậm chí cô ta đã chuyển nỗi oán hận em sang vợ em...

Tử Du có thể khoan dung, có thể tha thứ bất cứ điều gì, nhưng em tuyệt đối không tha thứ việc cô ta gây tổn thương cho Sa Hạ và cốt nhục của em.

Hôm Tử Du quyết định kết thúc với Lâm Nhã Nghiên là một buổi sáng sớm. Ngọn gió buổi sáng của ngày thu muộn lạnh thấu xương.

Em nhận được điện thoại của Lâm Nhã Nghiên. Cô ta nói: "Chị đợi em ở Hội Hiên. Nếu đến chín giờ vẫn không thấy em, vậy thì em hãy đợi gặp chị ở Viện Kiểm sát đi!"

Lâm Nhã Nghiên không biết lúc nhận điện thoại, Tử Du đang trên đường tới Hội Hiên. Em nhìn đồng hồ, mới tám giờ hai mươi phút. Sau khi cúp điện thoại, em không định để cô ta đợi đến chín giờ, nhưng khi em sắp tới Hội Hiên, điện thoại riêng của em đổ chuông.

"Đại boss, chúng tôi đã kiếm được thứ cô cần." Tử Du nhận ra giọng nói trong điện thoại là tay thám tử tư em thuê cách đây không lâu.

"Cô đang ở đâu?"

"Tòa cao ốc Chu Thiên."

Người ở đầu máy bên kia vừa nói xong, Tử Du lập tức ra lệnh quay đầu xe, đi thẳng đến Chu Thiên.

Dừng trước tòa nhà Chu Thiên, Tử Du mở cửa kính ô tô, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đội mũ lưỡi trai từ phía xa đi tới. Em bất giác nắm chặt điện thoại, đã gần chín giờ.

Hai người phụ nữ tiến lại gần, đưa cho Tử Du một chiếc phong bì.

Tử Du mở ra, bên trong là túi nylon trong suốt đựng hai sợi tóc. Một sợi tóc ngắn bạc một nửa và một sợi tóc dài hơi xoăn.

"Có chắc chắn là họ không?" Em hỏi.

"Chúng tôi làm việc tuyệt đối chính xác."

Tử Du đưa cho họ một tấm ngân phiếu. "Đây là một nửa, sau khi xác nhận, tôi sẽ trả cho các cô nửa còn lại."

"Cô yên tâm đi, chắc chắn không sai đâu."

Đóng cửa xe, Tử Du dứt một sợi tóc của mình bỏ vào trong phong bì, dán chặt chiếc phong bì nhăn nhúm. "Tiểu Lâm, mau đến trung tâm xét nghiệm máu."

Trên đường đi, Tử Du lại lấy hai sợi tóc trong phong bì, ngắt mỗi sợi một nửa rồi bỏ vào ví tiền, dự định sẽ tới thành phố khác giám định. Bây giờ, em không thể tin bất cứ người nào của Chu gia, trừ Tiểu Hạ của em.

Tại trung tâm xét nghiệm máu, Tử Du tự tay giao phong bì một người bạn em đã liên hệ từ trước, nhìn người bạn đưa vào phòng giám định theo trình tự. Em còn dặn sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, người bạn phải liên lạc với em ngay, không cho bất cứ người nào xem kết quả.

Xử lý xong mọi việc, Tử Du vội vàng tới Hội Hiên. Đúng chín giờ, em bước vào phòng nghỉ đã mở cửa sẵn, tiện tay khóa trái cửa.

Trong phòng không một bóng người, nhưng phòng tắm bật đèn sáng, bên trong tỏa ra mùi hương ấm áp và tiếng nước chảy mờ ám. Tử Du nhẹ nhàng cởi áo khoác jean, đặt lên thành ghế. Em tiến về cửa phòng tắm và từ từ xắn tay áo lên cao...

Trước khi đẩy cửa phòng tắm, bên tai em phảng phất vang lên giọng nói bình thản: "Tử Du, hãy ghi nhớ lời chú Hàn, hắc đạo là một con đường không có đường lùi, một khi mắc sai lầm, cháu sẽ phạm phải hết sai lầm này đến sai lầm khác, rất khó quay đầu..."

Người nói với em câu này là một người bạn của ba em. Ông từng là đại ca nổi tiếng một thời trong giới hắc đạo Hồng Kông, cuối cùng rơi vào kết cục tha hương, không thể trở về quê cũ. Em tình cờ gặp ông trong một dịp ở Mỹ, ông đã khuyên em câu này.

Tử Du lắc đầu, cho dù phía trước là con đường không thể quay đầu, cho dù đó là đường xuống địa ngục em cũng không để Lâm Nhã Nghiên lởn vởn trước mặt Sa Hạ một lần nữa...

Sa Hạ đột nhiên xuất hiện, Tử Du không cảm thấy bất ngờ. Lão Mã phản bội em, em cũng không bất ngờ. Một điều nằm ngoài dự kiến của em là, em và cô có tình chị em trong hai mươi năm, tình vợ chồng trong mấy tháng, vậy mà cô... lại không tin em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro