Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trận tuyết đầu mùa ở thành phố A, Sa Hạ gặp lại Tử Du sau bao ngày xa cách trước cổng tòa án. Em gầy rộc đi, các đường nét trên gương mặt càng trở nên góc cạnh nhưng vẻ tao nhã và kiêu ngạo vẫn không hề giảm bớt.

"Em đến rồi à?" Nàng cất giọng lãnh đạm.

Em chẳng nói chẳng rằng, đưa tay kéo nàng vào lòng. Hơi thở gấp gáp của em phả vào gáy nàng. "Tiểu Hạ, em xin lỗi... Đều là lỗi của em."

Em siết vòng tay khiến cơ thể vẫn chưa bình phục của nàng đau đớn, nhưng nàng cắn răng chịu đựng. Luật sư Trình đứng sau lưng, im lặng nhìn bọn họ.

Từng bông hoa tuyết đầu mùa rơi xuống đất, tan vào bùn đất. Sa Hạ thẫn thờ để Tử Du ôm, thẫn thờ tựa đầu vào vai em. Trước mắt, ngoài một màu trắng mờ mịt, nàng chẳng nhìn thấy gì cả.

"Không phải lỗi của em, là lỗi của chị." Nàng nói chậm rãi, giọng bình tĩnh. "Thời gian qua chị đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây chúng ta vui vẻ là vậy, tại sao lại dẫn đến tình trạng nhìn nhau cũng thấy mệt mỏi như hiện nay? Chị đã nghĩ thông suốt, cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm."

Tử Du đặt hai tay lên vai nàng, giữ người nàng đối diện em, nhìn thẳng vào gương mặt trang điểm kĩ càng của nàng. "Tiểu Hạ! Chị muốn em nói bao nhiêu lần nữa? Em và Lâm Nhã Nghiên..."

"Em và Lâm Nhã Nghiên không có gì, chị biết! Em từng nói rất nhiều lần rồi, không cần nhắc lại. Hôm nay chị đến đây gặp em là để bàn chuyện của chúng ta." Cung Hiếp Tiếu Lương cảnh cáo nàng nên kìm nén tâm trạng, không được quá xúc động, vì vậy giọng nói của nàng rất bình tĩnh. "Chúng ta kết hôn quá vội vàng, không có tình yêu mà chỉ vì chịu trách nhiệm nên em quyết định sống với người em không yêu cả đời. Em không cảm thấy đây mới là việc làm vô trách nhiệm nhất sao?"

"Em..."

Tử Du vừa định mở miệng, Sa Hạ lập tức cắt ngang: "Đừng nói em vì chị... Cũng đừng nói em đối xử tốt với chị. Em biết không? Quãng thời gian năm tháng lấy em là quãng thời gian chị không muốn quay đầu nhìn lại nhất trong cuộc đời. Nể tình chị em hai mươi năm, em hãy buông tha chị đi! Chị thật sự không muốn trải qua cuộc sống như vậy dù chỉ một ngày."

Nàng nghĩ, nếu đổi lại là em nói với nàng câu này, chắc chắn nàng sẽ cho em một bạt tai rồi lập tức ký vào đơn ly hôn, ném vào mặt em. Nhưng em không làm vậy, em chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt em từ sửng sốt chuyển thành đau đớn vô ngần.

"Tiểu Du, chúng ta hãy quay lại làm chị em đi!" Nàng kéo từng ngón tay em ra khỏi vai nàng, cùng luật sư Trình đi qua cánh cổng xám của tòa án, để em một mình đứng trong tuyết.

"Tiểu Hạ!"

Nàng rảo bước nhanh hơn, không muốn nghe bất cứ lời nào của em nữa nhưng cuối cùng vẫn có một câu lọt vào tai nàng: "Em không có cách nào để tiếp tục coi chị là chị gái..."

Bởi tòa án chấp nhận đề nghị xét xử không công khai của luật sư Trình nên vụ ly hôn của họ không công khai. Trong hội trường, ngoài luật sư của hai bên thì không còn một người nào khác, không khí vô cùng yên tĩnh. Theo trình tự, quan tòa tiến hành hòa giải trước. Đối với những lời mang tính chất công thức của ông ta, nàng tỏ thái độ vô cùng kiên định: "Tôi đã quyết định ly hôn rồi!"

Quan tòa lại nhìn em. Em cũng có câu trả lời bình tĩnh và kiên định tương tự: "Tôi không đồng ý ly hôn."

Cuộc đời đúng là rất thú vị. Một tháng trước, nàng và em còn ân ái trước mặt mọi người, bây giờ, họ ngồi ở hai đầu nguyên đơn và bị đơn, ở giữa là khoảng cách yêu - hận, tình - thù khó diễn tả thành lời, đúng là trào phúng biết bao!

Sau khi hòa giải thất bại, vụ kiện ly hôn của nàng chuyển sang giai đoạn thẩm tra và xét xử dựa theo chứng cứ. Quan tòa đề nghị luật sư hai bên đệ trình chứng cứ theo quy định. Luật sư Trình không hổ danh là luật sư chuyên thụ lý các vụ án ly hôn, chị chuẩn bị tài liệu tương đối đầy đủ. Ngoài đống ảnh chụp Tử Du và Lâm Nhã Nghiên và nội dung cuộc điện thoại gần đây Sa Hạ cung cấp cho chị, chị còn tìm thấy chứng cứ em chi trả một khoản viện phí rất lớn cho Lâm Nhã Nghiên, gồm cả một phiếu thanh toán bằng thẻ, chi phí cô ta làm thủ tục phá thai ở một bệnh viện phụ sản nào đó. Luật sư Trình chỉ ra, chữ ký trên hóa đơn thanh toán là của Tử Du.

Sa Hạ cúi đầu, cầm bút viết trên giấy hai chữ "nữ" và "hôn" riêng biệt. Tử Du cũng trầm mặc lắng nghe những lời tố cáo có sức mạnh, hợp tình hợp lý, đâu ra đấy của luật sư Trịnh.

"Một cường công nuôi một tiểu thụ trong biệt thự sang trọng suốt ba năm, chi trả tiền viện phí cho người đó ba năm trời, sau khi kết hôn vẫn còn đưa người đó đi Mỹ chữa bệnh, tìm cơ hội đi Mỹ thăm cô ta... Ngoài tình yêu người cường công dành cho người tiểu thụ đó, còn có lý do nào giải thích hành vi này?"

"Thương hại? Vậy bị đơn tặng di vật duy nhất của ba mẹ cho người đó, hành động này cũng xuất phát từ lòng thương hại? Vợ bị đơn ở bệnh viện dưỡng thai, bị đơn đi gặp riêng cô ta ở phòng VIP của câu lạc bộ cao cấp, đây cũng là lòng thương hại?"

"Vậy tôi xin hỏi bị đơn, từ góc độ pháp luật thân chủ của tôi từng là chị gái bị đơn. Bị đơn cũng từng khẳng định trong lòng bị đơn, thân chủ của tôi vĩnh viễn là chị gái... Tại sao bị đơn đột nhiên đồng ý kết hôn với cô ấy?"

Câu hỏi này khiến Tử Du nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn.

Luật sư của em nói, đây là vấn đề thuộc phạm trù riêng tư, thân chủ của cô ta không tiện trả lời.

Luật sư Trình liếc nàng một cái, thấy nàng gật đầu, chị từ tốn nói: "Vì bị đơn uống phải rượu bị người khác bỏ thuốc nên nảy sinh quan hệ với thân chủ của tôi, do đó, bị đơn bị ép buộc phải kết hôn với thân chủ của tôi. Tôi không bịa đặt đấy chứ? Đêm tân hôn, bị đơn từng nói với thân chủ của tôi, bị đơn không thể chung chăn gối với chị gái của mình. Tôi nói có đúng không?"

Đầu bút trong tay nàng rạch một đường dài trên tờ giấy. Nàng nhướng mắt, chạm phải ánh mắt lạnh như lưỡi dao của em.

Nàng biết, nàng đối xử với em vô cùng tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, làm sao nàng có thể sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này!

Không biết do chứng cứ có sức thuyết phục cùng những lời lẽ sắc bén như mũi kiếm vạch trần sự thật của luật sư Trình hay vì nguyên nhân khác, thái độ của quan tòa xuất hiện khuynh hướng rõ rệt.

Tuy luật sư của Tử Du luôn nhấn mạnh những thứ được gọi là chứng cứ này không phải chứng cứ trực tiếp chứng minh em ngoại tình trong khoảng thời gian đã kết hôn nhưng quan tòa vẫn nghiêng về những chứng cứ có tính ám chỉ rõ rệt. Cuối cùng, luật sư của em cũng nhìn ra kết cục, khuyên em chấp nhận thực tế, so với việc cãi cố một cách vô ích, chi bằng giành ích lợi trong việc phân chia tài sản còn hơn.

Em lạnh lùng nhếch mép. "Tôi không cần."

Vì bên bị đơn từ bỏ lợi ích vật chất, quan tòa đưa ra phán quyết cuối cùng: tình cảm vợ chồng của họ đổ vỡ không thể hàn gắn, hòa giải vô hiệu, tòa phê chuẩn ly hôn. Về phần phân chia tài sản, tòa đồng ý với yêu cầu của nguyên đơn, mọi tài sản do nguyên đơn đứng tên đều thuộc về nguyên đơn, không phải chia cho bị đơn.

***

Trước khi ra về, Sa Hạ bày tỏ lòng biết ơn với luật sư Trình, nói cho chị biết, nàng sẽ nhanh chóng thanh toán những chi phí còn lại. Luật sư Trình cầm tập tài liệu dày, nói với nàng bằng thái độ hết sức chân thành: "Chu đại tiểu thư, giúp cô thắng vụ kiện này là trách nhiệm của tôi nhưng tôi thật lòng hy vọng cô không thắng, bởi tôi có thể nhận ra cô vẫn còn yêu em ấy. Tình yêu của em ấy dành cho cô... cũng rất sâu sắc. Nếu cô kiên quyết ly hôn vì quan hệ giữa em ấy và Lâm Nhã Nghiên, tôi chỉ có thể nói, về mặt pháp luật, những chứng cứ đó không thể chứng minh em ấy ngoại tình."

Nàng cười cười. "Cám ơn chị đã nói với tôi điều này."

"Tôi vừa nghe Chu tổng ủy thác luật sư kháng án. Rất xin lỗi, chắc cô phải tìm luật sư khác phụ trách phiên phúc thẩm, tôi còn vụ kiện khác nên không thể giúp cô."

Mặc dù thắng kiện nhưng nàng không hề cảm thấy vui mừng. Nàng lặng lẽ đi ra cổng tòa án. Tuyết trắng rơi đầy trước cánh cổng trang nghiêm. Nàng thích cảm giác giá lạnh này vì nó có thể làm đông cứng mọi cảm xúc, khiến nàng không còn thấy bi thương.

Sa Hạ vừa mở cửa ô tô đỗ trước cổng, Tử Du đuổi tới, túm tay nàng. Lòng bàn tay nóng rực của em nắm chặt cổ tay nàng. Hoa tuyết rơi xuống chân mày em, từ từ tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, nàng bắt gặp vẻ đau khổ và quyến luyến không hề che đậy trong đôi mắt đen láy của em. "Tại sao chị không thể tin em?"

Nàng không cự tuyệt, chỉ bình thản mỉm cười. "Vấn đề này em nên đi hỏi quan tòa. Chính ông ấy không tin em, chính ông ấy phán xử toàn bộ tài sản của Chu gia là của tôi. Nếu không phục, em có thể xin kháng án, với điều kiện em cho đây là một việc làm vẻ vang."

"Quan tòa không hiểu em, chị cũng không hiểu em sao?"

Nàng nhìn em. "Thật ra, tôi chưa bao giờ hiểu em..."

Cửa xe ô tô ở vị trí ghế lái mở ra, Cung Hiếp Tiếu Lương nho nhã bước xuống. Cô ta cầm ô đi đến, che cho nàng để tuyết không rơi xuống đầu nàng. "Cẩn thận kẻo bị cảm!"

Nàng nhận chiếc ô trong tay cô ta, mỉm cười. "Cám ơn, em đợi chị thêm một lát."

Tử Du từ từ buông tay, không tiếp tục sự cứu vãn vô ích. Mặc dù trắng tay nhưng em vẫn kiêu ngạo như thường lệ, vẫn không chịu cúi đầu, hạ giọng khẩn cầu.

Sa Hạ quay người bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây.

"... Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ." Giọng nói trầm thấp của em vang lên sau lưng nàng.

Nàng quay đầu, cười khinh thường. "Chu Tử Du! Đợi đến ngày có bản lĩnh đòi về, em hãy đến nói với tôi câu này."

Ô tô lướt qua người em, làn gió thổi bay vạt áo mỏng của em. Nhất định em đang rất lạnh bởi sắc mặt em nhợt nhạt hơn tuyết trắng.

Điện thoại di động đổ chuông, trên màn hình không hiện số. Nàng bắt máy, đầu kia truyền tới giọng nói nôn nóng nhưng không mất đi sự trầm ổn: "Xin chào Chu tiểu thư, tôi là Thấu Kỳ Cẩn Mân, tôi vừa đọc email cô gửi cho thư ký của tôi... Cô có thể cho tôi biết cô lấy tấm ảnh đó ở đâu không? Cô quen biết người trên ảnh sao?"

"Tôi biết cô ấy. Cô ấy là người con gái ba tôi nhận nuôi từ hai mươi năm trước..." Cung Hiếp Tiếu Lương quay lại nhìn nàng, thích thú nghiên cứu vẻ mặt của nàng. Nàng giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: "Lúc đó cô ấy mới có hai tuổi."

"Chu tiểu thư, cô còn biết gì về cô ấy? Có thể nói với tôi không?"

"Rất nhiều. Ví dụ nhóm máu của cô ấy là Rh âm tính. Ở đốt xương sườn thứ tư trên thắt lưng cô ấy có vết bớt. Cổ cô ấy đeo sợi dây chuyền có mặt hình chữ thập màu bạc, là vật kỷ niệm ba mẹ ruột để lại cho cô ấy..."

Thấu Kỳ Cẩn Mân không còn bình tĩnh được nữa, ông ta tỏ ra vô cùng sốt ruột. "Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ tôi có thể gặp cô ấy không?"

"Tất nhiên có thể. Cô ấy đang ở thành phố A của Trung Quốc... Cô ấy tên Chu Tử Du. Chắc ngài sẽ dễ dàng tìm thấy cô ấy..."

Sau khi Sa Hạ cúp điện thoại, Cung Hiếp Tiếu Lương mới mở miệng: "Chị kiên quyết đòi ly hôn với cô ta không phải vì ba mẹ ruột của cô ta đấy chứ?"

Nàng không nhìn qua gương chiếu hậu nữa, quay sang cô ta. "Bác sĩ Cung, nếu tôi nhớ không nhầm thì em là chuyên gia tim mạch, vấn đề tâm lý học không thuộc chuyên ngành của em."

"Tâm ý tương thông, tôi không hiểu tâm lý của chị thì làm sao có thể chữa trị bệnh tim cho chị?"

"Tâm lý của tôi chẳng có vấn đề gì cả."

"Bây giờ mới thấy đúng là không có vấn đề." Cung Hiếp Tiếu Lương mỉm cười, gật đầu, chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ chị định đi đâu?"

Nàng lại quan sát qua gương chiếu hậu. "Tới khách sạn em đang ở."

Khóe mắt cô ta cong lên để lộ vẻ thích thú. "Khách sạn tôi đang ở?"

"Tim tôi không khỏe, cần em giúp tôi kiểm tra."

Sắc trời u ám, tuyết rơi không ngừng nghỉ. Sa Hạ đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, điện thoại di động ở bên tai đã kết nối hai mươi phút, nóng bỏng trong tay nàng. Nhưng ở đầu máy bên kia, Chu Thiên Hạo vẫn không có ý dừng lại, giọng trách móc: "Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì ba cũng chiều con, nhưng ly hôn với Tiểu Du là chuyện lớn, con dám không hỏi ý kiến ba, rốt cuộc con có còn coi ba là ba của con không hả?"

"Ba biết, Tiểu Du dây dưa, không chịu cắt đứt quan hệ với con bé đó là nó không đúng, nhưng người như nó, dù không bị con bé đó bám lấy thì cũng sẽ có người khác... Vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn, con đúng là càn quấy quá! Con mau về nhà, xin lỗi Tiểu Du... Chắc con không biết, nó bận rộn đi tìm con, bị sốt cao suốt nửa tháng cũng chẳng bận tâm. Con còn muốn nó thế nào nữa?"

Sa Hạ giơ tay, nhẹ nhàng vén rèm cửa, ô tô của Tử Du trước cửa khách sạn bị phủ một lớp tuyết mỏng. Thảo nào lúc nắm tay nàng, lòng bàn tay em lại nóng như vậy, hóa ra em đang bị sốt.

Chiếc xe bên dưới khởi động nhưng mới đi được nửa mét lại dừng lại. Nàng hỏi: "Ba! Con bảo ba nói với em ấy chuyện đó, ba đã nói chưa?"

"Ba... Chúng ta đừng nói cho nó biết thì hơn."

"Con đã liên hệ với Thấu Kỳ gia rồi, ba mẹ em ấy sẽ nhanh chóng tới thành phố A. Ba, ngày này sớm muộn cũng đến."

"Được thôi... Tiểu Hạ! Nếu Tiểu Du thật sự muốn quay về với ba mẹ ruột, con hãy đi cùng nó. Người làm sai là ba, nếu nó có hận cũng chỉ hận một mình ba, không liên quan đến con... Tiểu Du là người thấu tình đạt lý."

"Ba, con không đi..."

"Con bé ngốc này, con gái xuất giá như bát nước đổ sang chỗ khác, không lấy lại được. Ba không hy vọng con ngày ngày ở bên cạnh ba. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, con về thăm ba là được rồi... Nghe lời ba, con hãy đi tìm Tiểu Du, đưa nó về nhà, gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm. Sau bữa cơm đoàn viên, con hãy cùng nó đi Mỹ nhận người thân, cùng nó hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống hạnh phúc..."

Nàng lặng lẽ lắc đầu, từng giọt nước mắt chảy xuống bệ đá cửa sổ lạnh lẽo. Ba nàng đã không còn Tử Du, nếu nàng cũng bỏ ông mà đi, ngày tháng sau này ông sẽ sống thế nào? Ngôi nhà lớn như vậy, một mình ông sống thế nào?

"Ba, bỏ người chồng này, con có thể tìm người tốt hơn. Nhưng con chỉ có một người ba, con không thể sống thiếu ba..."

Đầu máy bên kia trầm mặc một lúc lâu. "Tiểu Hạ, ba già rồi, có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Con mới hai mươi ba tuổi, con phải có dự tính cho riêng mình. Người như Tiểu Du, nếu con không giữ lấy, sau này con nhất định sẽ hối hận."

"Con không hối hận."

Tình yêu quan trọng đến mấy cũng không thể sánh với cốt nhục tình thân. Đối với nàng, lựa chọn không khó, khó ở chỗ sau khi lựa chọn, nàng phải làm thế nào để cắt bỏ tình cảm hai mươi năm.

Nàng không kìm được lại vén rèm cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc ô tô dưới lầu mở cửa, em xuống xe. Hoa tuyết đậu trên gương mặt trắng bệch của em, không kịp rơi xuống đã tan chảy. Nàng vội vàng cúp điện thoại, vừa lau nước mắt vừa lục tìm hộp son phấn, trang điểm lại. Cung Hiếp Tiếu Lương ngồi bên giường quan sát nàng, không biết cô ta đã nhìn nàng bao lâu, nàng lờ mờ nhớ hai mươi phút trước, cô ta cũng ngồi trong tư thế này.

"Em có thể giúp tôi một việc không?" Nàng hỏi.

"Đóng vai tình nhân của chị?"

Nàng cảm thán tự đáy lòng. "Bác sĩ Cung, em nên đổi nghề làm bác sĩ tâm lý được rồi đấy."

"Ý kiến không tồi." Cô ta hỏi: "Chồng cũ của chị có khuynh hướng bạo lực không?"

"Em yên tâm, em ấy đi đường còn không nỡ giẫm chết một con kiến."

"Ờ, thế thì tôi yên tâm rồi."

Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Nàng giật mình, bất giác tô đậm son màu tím nhạt. Nàng đang định dùng giấy ăn lau đi thì Cung Hiếp Tiếu Lương không biết đứng sau lưng nàng từ lúc nào, đột ngột nắm cổ tay nàng. Nàng nghiêng đầu, định hỏi cô ta muốn làm gì thì bàn tay còn lại của cô ta đã đỡ gáy nàng. Trong một giây nàng thất thần, cô ta đã cúi xuống, hôn lên môi nàng.

Khi cánh môi tiếp xúc, ngoài sự kinh ngạc nàng không có bất cứ cảm giác nào.

Cung Hiếp Tiếu Lương dám hôn nàng? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng lập tức đẩy người cô ta, không nể tình vung một cái tát vào mặt cô ta nhưng cổ tay nàng bị cô ta kịp thời bắt lấy. Gương mặt nàng đầy vẻ phẫn nộ và hoảng loạn, giọng nàng cũng trở nên sắc bén: "Em... em muốn làm gì hả?"

Cung Hiếp Tiếu Lương liếm khóe miệng còn dính son môi, nở nụ cười thích thú. "Mùi vị không tồi, đáng để tôi làm tình nhân của chị một lần. Có điều, chỉ lần này thôi!"

Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, cô ta đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Tử Du xuất hiện ngay trước cửa. Ánh mắt em lướt qua vết son trên miệng Cung Hiếp Tiếu Lương rồi lập tức chuyển qua nàng, dừng lại trên bờ môi nàng. Hai bàn tay buông thõng của em nắm chặt thành nắm đấm...

Sa Hạ gần như không kịp nhìn động tác của em, chỉ nghe thấy một tiếng "chát" rất mạnh. Cung Hiếp Tiếu Lương lảo đảo lùi lại, khóe miệng rớm máu, má phải sưng tấy. Nói thật lòng, cú tát của Tử Du khiến nàng vô cùng hả dạ, thậm chí nàng còn muốn bồi thêm cho cô ta một cú nhưng chợt nghĩ tới người bị đánh là ân nhân cứu mạng của mình, nàng lại thấy áy náy.

Thấy em lại nắm chặt bàn tay, nàng vội vàng chạy đến, đứng chắn trước Cung Hiếp Tiếu Lương. "Chu Tử Du, một tiếng đồng hồ trước chúng ta đã kết thúc quan hệ vợ chồng. Tôi ở cùng ai là tự do của tôi. Em dựa vào điều gì mà đánh em ấy?"

Em túm tay nàng, kéo đến bên cạnh em. Mọi sự bình tĩnh, chín chắn, lạnh lùng thường thấy ở em đều biến mất. Đáy mắt luôn sáng suốt bây giờ chỉ còn lại ngọn lửa giận dữ. "Hai người ở bên nhau từ lúc nào?"

Thấy nàng không trả lời, em lên tiếng thay nàng: "Chị nói có người cường công giữ chị ở trên giường, bắt chị bỏ đứa con trong bụng. Chị nói, nó bảo chị suy nghĩ tới việc ly hôn với tôi rồi lấy nó... Chuyện này là thật sao?"

Nàng không ngờ trí nhớ của em tốt đến thế, không ngờ câu nói nửa đùa nửa thật lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Nàng đột nhiên rất muốn cười, cười thật lớn để mỉa mai sự đảo ngược tình thế thú vị này. "Những lời tôi nói đều là sự thật, là do em không tin. Em còn thách tôi xem một mình tôi có thể ly hôn không? Tôi đã thử rồi, tôi làm được rồi đấy!"

"Chị đang giận tôi sao?"

"Lần này không phải giận. Tôi mệt mỏi rồi, tôi yêu em năm năm, theo đuổi em năm năm, tôi đã yêu em bằng tất cả tình cảm của mình, vậy mà em đến một câu "em yêu chị" cũng không chịu nói. Tôi không muốn tiếp tục yêu đương hèn mọn như vậy. Tôi muốn tìm một người, không cần tôi suốt ngày truy vấn, em ấy cũng sẽ ôm tôi, nói với tôi câu "em yêu chị" lúc tôi yếu đuối nhất."

"Vì vậy... Lâm Nhã Nghiên chỉ là cái cớ. Chị vốn không cần tôi giải thích..."

"Đúng thế."

Tử Du gật đầu, buông bàn tay nóng bỏng của em. "Tôi hiểu rồi."

Nói xong, em liền quay người bỏ đi. Mặc dù đang bị sốt cao, mặc dù bị nàng làm tổn thương sâu sắc, dáng vẻ của em vẫn kiêu ngạo và cương quyết. Em không hề quay đầu, cũng không mở miệng cầu xin. Nếu em quay đầu một lần, em có thể nhìn thấy nàng đang khóc nức nở. Nhưng em không làm vậy.

Sau này, Sa Hạ thường nghĩ, tại sao lúc đó Tử Du không quay đầu? Có phải em không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng đau khổ của em?

Lúc nàng về nhà, tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn ngọn gió đông lạnh giá. Chu Thiên Hạo ngồi bên bàn ăn, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Cả một bàn đầy đồ ăn ngon vẫn còn nguyên. Nàng vội đi tới, giằng ly rượu trong tay ông. "Ba, bác sĩ nói ba bị cao huyết áp, không thể uống rượu."

Ông nhìn nàng, khóe mắt lờ đờ hơi ươn ướt: "Tiểu Hạ, nó đi rồi, Tiểu Du đi rồi!"

Nàng lặng lẽ gật đầu.

"Tiểu Du nói, thà nó là trẻ mồ côi không cha không mẹ cũng không muốn tin ba đã lừa nó suốt hai mươi năm. Nó nói, thà ba tiếp tục lừa dối nó, để nó nghĩ năm đó ba không hề nhìn thấy tờ quảng cáo tìm người dán khắp nơi, không biết gì về thân thế của nó, nó cũng không muốn tin ba là người ích kỷ như vậy..."

"Tiểu Du nói, hai mươi năm qua, nó vì Chu gia mà làm tất cả mọi chuyện, đó là vì nó coi ba là ba ruột, coi con là chị gái ruột của nó. Nó cho rằng bảo vệ Chu gia là trách nhiệm của nó... Nó không biết làm thế nào để đối diện với ba mẹ ruột đã chịu nỗi đau mất con suốt hai mươi năm qua..."

Nàng ngồi bên cạnh ông, nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán ông. "Ba, ba đừng buồn nữa! Em ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận. Ba hãy cho em ấy thời gian, em ấy sẽ nghĩ thông suốt, một ngày nào đó em ấy sẽ tha thứ cho ba."

"Không! Nó sẽ không tha thứ cho ba đâu." Ông nói. "Con không nhìn thấy ánh mắt nó, rất đáng sợ. Nó hận ba, chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba."

Đột nhiên ông nắm tay nàng: "Thấu Kỳ gia đã biết chuyện ba làm, nhất định họ sẽ không bỏ qua cho ba. Bọn họ nhất định sẽ hận ba, không biết chừng sẽ khiến ba khuynh gia bại sản. Tiểu Hạ, ngày mai con hãy chuyển nhượng hết cổ phần của Chu Thiên rồi cầm tiền đi tìm Tiểu Du, đừng để ba làm liên lụy đến con."

"Ba! Dù ba có lỗi với em ấy, có lỗi với Thấu Kỳ gia nhưng ba cũng đã nuôi dưỡng em ấy hai mươi năm, Thấu Kỳ gia sẽ không làm vậy đâu!"

"Con không hiểu đâu! Đợi khi nào có con, rồi con sẽ hiểu."

Ngày hôm sau, Chu Thiên Hạo tỉnh rượu, ông kiên quyết bắt nàng bán cổ phần của Chu Thiên rồi chuyển tiền vào tài khoản của nàng nhưng nàng không đồng ý.

Ngày hôm sau nữa, thành phố A bị chấn động bởi tin tức: Chu Tử Du của Chu Thiên là con gái mất tích hai mươi năm trước của Thấu Kỳ Cẩn Mân. Hầu như tất cả người trong gia tộc Thấu Kỳ thị đều đến thành phố A. Họ đích thân chứng kiến quá trình Thấu Kỳ Cẩn Mân và Chu Tử Du xét nghiệm ADN, hơn nữa còn có cơ quan công chứng giám sát. Động thái này đủ thấy người của Thấu Kỳ gia lo lắng đến vấn đề huyết thống như thế nào.

Hôm đó, điện thoại di động của Chu Thiên Hạo không ngừng đổ chuông, đều là những người anh em trước đây của ông gọi điện hỏi thăm. Mỗi cuộc điện thoại gọi đến, ông đều xem số rồi thất vọng tắt đi. Sa Hạ biết, ông đang đợi điện thoại của Tử Du. Ông muốn biết phản ứng của em về sự thật này.

Tin tức nóng hổi cuối cùng cũng qua đi, thành phố A dần trở lại yên tĩnh, nàng và Chu Thiên Hạo trở về với cuộc sống yên ổn. Nhưng chỉ mấy ngày sau, điều Chu Thiên Hạo lo lắng đã trở thành hiện thực. Ở Chu gia xuất hiện nhiều nhân viên công vụ mặc thường phục, đều là những gương mặt xa lạ, họ nói giọng Bắc Kinh chuẩn. Bọn họ cho biết, núi đất đỏ bị nghi ngờ chuyển nhượng quyền khai thác khoáng sản bất hợp pháp. Bọn họ dẫn ông đi để hợp tác điều tra, sau đó không đợi ai phân trần, họ liền đưa người đi mất.

Ngay sau khi Chu Thiên Hạo bị dẫn đi, Sa Hạ lập tức bảo chú Tài tìm hiểu tình hình. Đến chiều tối, chú Tài mới quay về. Chú cho nàng biết, có người đem chứng cứ phạm tội của ba nàng trực tiếp nộp lên Bắc Kinh, bên trên cử người điều tra triệt để. Hiện tại, công ty Chu Thiên bị niêm phong để tiến hành thẩm tra. Người ở khu mỏ cũng bị đưa đi để hợp tác điều tra.

Xem ra, có kẻ muốn nhằm vào Chu gia.

Tử Du rời khỏi Chu gia đi nhận người thân, Chu Thiên Hạo bị bắt, tin tức Sa Hạ và Tử Du ly hôn cũng lan truyền nhanh chóng. Chu gia lẫy lừng ở thành phố A giống một tòa nhà cao tầng sắp sụp đổ, người ở trong chạy tan tác để bảo vệ bản thân, bọn họ nếu không đóng cửa miễn tiếp khách cũng ra nước ngoài lánh nạn. Người ở bên ngoài càng sợ bị tai bay vạ gió, trốn càng xa càng tốt, tránh có bất cứ mối quan hệ nào với Chu gia...

Còn Sa Hạ, một cô gái vừa qua tuổi hai mươi ba, việc duy nhất có thể làm là ngồi vào vị trí tổng giám đốc nhận hết lời chỉ trích này đến cuộc thẩm tra khác.

Về tin đồn Chu gia cùng đường mạt lộ, ở thành phố A xuất hiện nhiều phiên bản khác nhau. Có người nói ông trời trừng phạt Chu gia làm nhiều chuyện thất đức, trời đất khó dung tha nên mới bị báo ứng. Có người nói Thấu Kỳ Cẩn Mân điều tra ra vụ mất tích của con gái ông ta năm đó là hành vi ác ý của Chu Thiên Hạo. Cốt nhục phân ly hai mươi năm, bọn họ không lật đổ Chu gia thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng? Cũng có người nói, ba năm trước, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Phó Hạ Dương chết một cách không minh bạch, con gái ông ta luôn cho rằng cái chết của cha liên quan đến Chu gia. Người con gái lặng lẽ điều tra suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ xác thực, nộp lên trên để hạ bệ Chu Thiên Hạo...

Ngoài ra còn nhiều tin đồn khác. Bất kể là tin đồn nào cũng đều dồn Chu gia vào chỗ chết.

Sa Hạ không thể phân biệt trong những tin đồn này, tin nào là thật, tin nào là giả nhưng nàng không tin chuyện này do Tử Du làm. Dù ba nàng làm sai điều gì, ông cũng coi em như con gái suốt hai mươi năm, em sẽ không tuyệt tình đến mức đó. Tuy nhiên có một ngày, chú Tài kể với nàng một bí mật mà nàng chưa từng được nghe.

Chú Tài nói, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Phó Hạ Dương là đối tác của ba nàng trước kia. Ông ta nhận được không ít lợi lộc từ Chu gia nhưng vẫn tham lam vô độ, tìm mọi cách để moi tiền của ba nàng. Ba nàng biết trong tay ông ta có một tập tài liệu đủ để ông sống nửa đời còn lại trong tù, vì vậy ông buộc phải nhẫn nhịn. Sau này Tử Du về nước, em tình cờ nghe ba nàng nhắc đến tập tài liệu trong tay Phó Hạ Dương, biết ba nàng vì tập tài liệu này mà mất ăn mất ngủ, em đã lợi dụng người đàn bà Phó Hạ Dương thích nhất để trừ khử ông ta. Cô gái đó chính là Lâm Nhã Nghiên.

Tuy Lâm Nhã Nghiên giúp Tử Du hại chết Phó Hạ Dương nhưng cô ta không nói ra nơi cất giấu tập tài liệu. Tập tài liệu đó giống như quả bom hẹn giờ chôn bên cạnh Chu gia, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, vì vậy Tử Du tương đối kiêng dè Lâm Nhã Nghiên.

Chú Tài còn cho biết, thật ra Tử Du không hoàn toàn tin tưởng Lâm Nhã Nghiên. Hai năm gần đây, em tìm mọi cách để tạo dựng quan hệ với các cơ quan pháp luật với mục đích dù tập tài liệu này có bị gửi đến Viện Kiểm sát của thành phố A thì sẽ có người giúp em giải quyết. Nhưng lần này, tài liệu không được gửi đến Viện Kiểm sát mà trực tiếp đưa đến một quan chức cao cấp ở Bắc Kinh. Một cô gái như Lâm Nhã Nghiên không thể nào có mối quan hệ sâu rộng đến mức đó.

Kẻ nắm rõ tính quan trọng của tập tài liệu và có năng lực hủy hoại Chu gia bằng một hành động chỉ có một người.

Chú Tài nói: "... Có lẽ cô ấy đã biết tập tài liệu ở đâu, chỉ là không chịu lấy ra mà thôi."

Nàng biết người chú Tài ám chỉ là ai nhưng nàng vẫn không tin em làm chuyện đó.

Nhắc đến Lâm Nhã Nghiên, Sa Hạ chợt nhớ ra kể từ sau vụ ở phòng tắm, nàng không còn nghe thấy tin tức của cô ta. Nàng tiện miệng hỏi: "Bây giờ Lâm Nhã Nghiên đang ở đâu?"

Chú Tài nói hôm đó ở Hội Hiên, sau khi nàng bỏ đi, Tử Du vội vàng đuổi theo nàng, dặn chú canh chừng Lâm Nhã Nghiên đợi em về xử lý. Sau đó, chú Mã đến đòi người, nói em ra lệnh cho chú giải quyết hậu sự. Chú Tài xin chỉ thị của ba nàng rồi để chú Mã đưa người đi. Sau này nghe nói, chú Mã lại đưa Lâm Nhã Nghiên sang Mỹ, đưa cô ta vào một bệnh viện nào đó. Ba nàng tuy không hài lòng về cách xử lý của Tử Du trong vụ này nhưng bởi nàng gây chuyện ầm ĩ nên ông không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến người và việc không liên quan.

Vài ngày sau đó, Sa Hạ đi tìm những người quen cũ của ba nàng. Câu trả lời của bọn họ đều như nhau, không phải bọn họ không muốn giúp mà không có khả năng giúp đỡ. Sau hai mươi mấy ngày liên tục chạy đôn chạy đáo, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, người nàng không muốn cầu khẩn nhất lại là tia hy vọng cuối cùng của ba nàng.

Tuy nhiên, về việc em có đồng ý cứu ba nàng hay không, có khả năng cứu ba nàng hay không, nàng không thể biết được.

Sa Hạ bấm số điện thoại cá nhân của Tử Du. Điện thoại đổ chuông một lúc lâu em mới bắt máy. Trong điện thoại, hơi thở của em rất khẽ, đến mức nàng gần như không nghe thấy.

Nỗi lo lắng, bất an trong lòng khiến nàng chẳng có tâm tư mà suy tính đến ân oán giữa họ. Nàng hỏi thẳng: "Tôi... Chúng ta có thể gặp nhau không?"

Em im lặng một, hai giây. "Bao giờ?"

"Bây giờ."

"Tôi đang ở Bắc Kinh."

Nàng không do dự, trả lời: "Tôi đi Bắc Kinh tìm em."

"Ờ. Tôi ở phòng XXX, khách sạn Quốc tế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro