Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười tại Thành phố S vẫn như mọi khi, tí tách tí tách mưa nhỏ không ngơi. Trời tháng Mười mới vừa trong một chút, thì liền có một "vấn đề" nhỏ xảy đến với Điện ảnh Bách thị, người đứng đầu Bách Kiến Quốc, đột ngột chết ở trên giường một tiểu tình nhân. Nghe bác sĩ nói là xuất huyết não đột ngột.

"Lục tổng, đến rồi." Tài xế lão Triệu cho xe ngừng ở trước một nhà t·ang l·ễ xa hoa, quay đầu lại nhìn Lục Niệm đang ngồi ở ghế sau.

Lục Niệm nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt không b·iểu t·ình, người cũng không cử động. Lão Triệu nhắc nhở lần nữa, Lục Niệm mới hồi thần, thu hồi ánh mắt phức tạp, đối lão Triệu cười khẽ, "Phân tâm."

Nhu hòa ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào mặt Lục Niệm, tầng lông tơ hơi mỏng trên mặt làm anh thêm vài phần cảm giác xa cách ôn hoà.

"Bách tổng, chuyện này ngài đừng quá khổ sở." Lão Triệu nhịn không được mở miệng trấn an.

Lục Niệm gật đầu đồng ý, sau đó xuống xe. Anh mới vừa đi không quá hai bước, lão Triệu ở phía sau gọi anh, "Lục tổng, chưa lấy hoa." Lão Triệu chạy xuống xe mở cửa sau, thật cẩn thận mà nâng bó hoa trên ghế sau, xoay người đưa cho Lục Niệm. Lục Niệm tiếp nhận hoa, bất đắc dĩ cười, tay phải xoa xoa huyệt Thái Dương, híp mắt có chút tự trách, "Xem trí nhớ của tôi này."

Bộ dáng này dừng trong mắt lão Triệu, cũng chỉ có đau lòng.

Đừng nhìn Lục Niệm mới 26, ngày thường làm việc có bài bản hẳn hoi, trật tự rõ ràng, nào có phân tâm như hôm nay, còn quên đồ vật?

Lão Triệu ngoài dự đoán mà vỗ vỗ vai Lục Niệm, "Lục tổng, mong ngài nén bi thương."

Lục Niệm mỉm cười nói vâng, ôm bó hoa cúc trắng vàng lẫn lộn, không nhanh không chậm hướng nhà t·ang l·ễ đi đến.

Đối với lão Triệu liên tục an ủi, anh cảm thấy có chút buồn cười, anh lại không phải con trai Bách Kiến Quốc, anh nén bi thương cái gì, khổ sở cái gì? Con trai ruột Bách Kiến Quốc đều không nhất định sẽ khổ sở. Không đúng, lấy sự hiểu biết của anh, con trai Bách Kiến Quốc nhất định sẽ không khổ sở.

Trước cửa nhà t·ang l·ễ không cho dừng xe, lão Triệu chỉ có thể đem xe đậu ở phía đối diện, muốn đến nhà t·ang l·ễ phải băng qua một con đường nhỏ. Trên đường không có đèn xanh đèn đỏ, Lục Niệm cẩn thận tránh xe, hướng đối diện đường mà đi.

Anh mặc sơ mi trắng, cúc áo cài đến cái cao nhất, lộ ra đường cong cổ rõ ràng lưu loát. Có chiếc xe chạy như bay, thổi bay vạt áo gió màu đen của anh, nhìn qua trông rất khốc.

Bên đường chính là nhà t·ang l·ễ. Thị lực Lục Niệm rất tốt, xa xa liền thấy được Bách phu nhân ăn mặc sang trọng lịch sự, còn có hai nam nhân đứng ở cửa, nghênh đón khách khứa.

Lục Niệm không nóng nảy đi vào, hai ba bước vòng đến bên hoa viên nhỏ bên cạnh, tựa vào thân cây đánh giá một nam nhân trong đó.

Bất quá mấy năm không gặp, nam nhân không chỉ cao hơn một đoạn, khuôn mặt cũng càng thêm sắc sảo. Tóc hắn cạo ngắn, là kiểu tóc tiêu chuẩn bộ đội, mặc áo khoác tối màu to rộng, phía dưới là quần jean rộng thùng thình, tay đút vào túi quần vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nhưng nam nhân bên cạnh hắn, một thân tây trang đen phẳng phiu, đối với khách khứa lễ nghĩa chu toàn.

"Giống hệt như thổ phỉ." Lục Niệm cúi đầu nhìn bó hoa trong lồng ngực, trong lòng không tiếng động phun tào. Khi anh ngước mắt lần nữa, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén như chim ưng kia của nam nhân.

Bị phát hiện, trốn không được.

Lục Niệm chớp mắt đứng dậy, hướng nhà t·ang l·ễ đi đến. Tầm mắt như kim chích đâm vào lưng người, vẫn luôn gắt gao nhìn theo anh. Lục Niệm đã quá quen thuộc với cái nhìn chăm chú như vậy. Bất quá, dọc theo đường đi, b·iểu t·ình của anh vẫn không đổi, trước sau như một mà thoả đáng hào phóng.

Lục Niệm đứng ở cửa nhà t·ang l·ễ, nhẹ giọng nói với Bách phu nhân, "Dì Bách, mong dì nén bi thương."

"Được." Trên mặt Bách phu nhân không có nửa phần đau khổ, nhưng thật ra trong chớp mắt nhìn đến Lục Niệm, trên mặt bà hiện lên một vẻ phức tạp thần sắc. Ánh mắt bà đảo quanh con trai nhà mình và Lục Niệm, thấy con trai nhà mình banh mặt, bộ dáng giống như có ai nợ hắn 800 vạn. Bách Quá trong lòng thở dài, bà phải làm sao ứng phó hai người này?

Bách phu nhân lịch sự cười một cái, vỗ vỗ vai Lục Niệm, "Ayda, là Tiểu Lục à, dì nhớ rõ lần trước gặp mặt con còn học ở cao trung, hiện tại lại càng thêm soái khí tiêu sái nha."

Bách Dương bất mãn với sự khách sáo của mẹ, Lục Niệm chưa trả lời, hắn đã trực tiếp hỏi, giọng trầm thấp, "Anh tới làm gì?"

Hắn đã sớm nhìn thấy Lục Niệm trốn ở trong hoa viên, không có hảo ý mà cười, bộ dáng thiếu đánh, so với khi còn nhỏ giống y đúc

"6 năm không gặp, Bách phu nhân vẫn trước sau như một ưu nhã xinh đẹp." Lục Niệm đối với Bách Quá nhoẻn miệng cười, lại nhìn về phía Bách Dương, lễ phép lại khách khí nói, " Tổng giám đốc của Điện ảnh Bách thị tham gia lễ tang của chủ tịch có gì kỳ lạ sao?"

Nụ cười đoan chính trên khuôn mặt anh, dừng ở trong mắt Bách Dương, chính là một loại khiêu khích không tiếng động .

Bách quá cũng không biết khi nào Lục Niệm tiến vào Bách thị, còn được làm tổng giám đốc. Bách Quá chỉ có thể cười hòa giải, "6 năm không gặp, Tiểu Lục đẹp trai lên không ít, hiện tại được làm tổng giám đốc, rất lợi hại nha! Kia mau vào đi thôi, bên trong còn có không ít người trong công ty của hai đứa." Nói xong, nàng liền đẩy nhẹ vai Lục Niệm, ý bảo Lục Niệm đi vào trong, đem hai nguồn nổ tách ra.

"Vâng, vậy con đi vào trước, dì Bách có việc gì thì có thể kêu con." Lục Niệm gật đầu, vừa định đi vào, bả vai bất ngờ bị Bách Dương kéo lại, lực tay của Bách Dương rất lớn, Lục Niệm không thể không dừng lại.

Đã 24 tuổi nhưng vẫn động một chút liền nổ, so với trong ấn tượng càng hấp tấp.

Lục Niệm quay người, ngước mắt nhìn về phía Bách Dương, khóe miệng nhẹ cong, "Bách Dương, tuy rằng đã lâu không thấy, cũng không đến mức vừa gặp liền động tay động chân đi?" Anh nghiêng mắt liếc nhìn bàn tay Bách Dương đang giữ anh lại, cằm cọ vào tay Bách Dương.

"Ai muốn cùng anh động tay động chân." Bách Dương buông tay, nhíu mày chất vấn Lục Niệm, "Vì sao lại tiến vào Bách thị?"

Lục Niệm cười như không cười, "Dù sao cũng phải kiếm ăn."

Bách Dương không nói chuyện, từ trên cao nhìn xuống không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lục Niệm, tựa như muốn nhìn thấu anh, sau đó vạch trần trò trẻ con nhàm chán của anh

Bách Quá cau mày, khóe mắt lướt qua bóng dáng Đàm Sâm, bà phất tay gọi Đàm Sâm tới, còn bà quay người đi, không muốn vướng vào vòng xoáy của đám thanh niên.

Đàm Sâm vội vàng chạy tới, thấy Bách Dương và Lục Niệm đang đứng cạnh nhau, huyệt Thái Dương y liền nhảy thình thịch. Là ai đưa này hai người này đến cùng một chỗ?

"Lục Niệm!" Đàm Sâm hít sâu một hơi, mang theo nụ cười thương nghiệp, vươn tay với Lục Niệm, giọng điệu khoa trương, "Đã lâu không gặp, tôi nhớ cậu muốn chết!" Hắn tự nhiên mà đứng giữa hai người, dùng thân thể ngăn cách hai quả bom không an phận này ra.

Lục Niệm ngậm cười, hơi hơi khom người cùng Đàm Sâm bắt tay, lá mặt lá trái, "Mệt đàm thiếu nhớ thương, có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro