Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng đều biết Lục Niệm và Bách Dương không đội trời chung, chỉ vì bạch nguyệt quang của cả hai là cùng một người.

Có pháo hôi nói xấu bạch nguyệt quang, hai người liền tranh nhau ra tay vì bạch nguyệt quang. Tình tay ba vườn trường nháo đến mọi người đều biết, cuối cùng lại kết thúc một cách hoang đường.

6 năm sau, Bách Dương tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, Lục Niệm trở thành giám đốc điều hành cấp cao của Bách thị, khí thế một tay che trời.

Bách Dương cười nhạt, không để bụng, “Bằng anh ta cũng xứng?”

Bạn bè hào hứng, ngồi chờ xem kịch, chờ mong hai người lại lần nữa đánh nhau, càng chờ mong Bách Dương đem Lục Niệm đuổi khỏi công ty.

Về sau, bạch nguyệt quang từ nước ngoài trở về, hai người cùng đi đón, không ít người âm thầm xem kịch, chờ mong hai người bọn họ đánh nhau đến ngươi ch·ết ta sống.

Lại không biết rằng ở bãi đỗ xe của sân bay, Bách Dương đem Lục Niệm đè ở trên xe, giọng hơi khàn, “Lục Niệm, anh đừng chỉ nhìn cậu ta, nhìn tôi đi”

***

Năm Lục Niệm mười hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Bách Dương.

Thiếu niên kiêu ngạo, cao lãnh như hồ thượng cô nguyệt, đắm chìn vào trong ánh mắt hắn, từ đó liền bén rễ.

Lục Niệm nhìn hắn, nhìn hắn thích bạch nguyệt quang, nhìn hắn vì bạch nguyệt quang chạy tới chạy lui. Lục Niệm quay người, trong lúc lơ đãng nghe thấy có người nói xấu sau lưng Bách Dương.

Nắm đấm không có chỗ trút giận, anh liền đánh người nọ một trận. Mà việc này vừa lúc truyền đến tai Bách Dương.

“Đừng hiểu lầm.” Lục Niệm vỗ vỗ tay bị dính bụi bặm, hơi hơi mỉm cười nói, “Không phải vì cậu, là vì bạch nguyệt quang.”

Bách Dương ánh mắt hơi trầm xuống.

“Tôi không thích bạch nguyệt quang, tôi chỉ thích anh."

“Từ đầu tới cuối, đều là anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro