Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ ngực to mềm bị bàn tay làm cho biến dạng, hai núʍ ѵú tròn trịa dễ thương trên chiếc áo nhô ra lại bị lòng bàn tay của người đàn ông ấn xuống, ngoáy ngoáy thành từng vòng.

Sau khi thân thể người trong ngực mềm nhũn ra, Lâm Thắng Hoa dùng hai ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú, xoa nắn kéo ra.

"Cha không để cho mẹ biết chúng ta thân thiết như vậy còn không phải là sợ mẹ ghen sao? Con xem, hôm nay mẹ không được vui phải không?"

Lâm Thắng Hoa hơi cúi eo, vật cứng phồng lên trong đũng quần không ngừng chọc vào mông cô gái, đúng là học sinh trung học, quá sướиɠ, hắn thở dài, cúi đầu liên tục ngửi cổ cô gái: "Tiểu Mân thơm thật đấy."

Hơi thở nóng bỏng phả ra từ cổ, làn da mỏng manh lập tức tê dại, Du Tiểu Mân vừa rồi còn đang nghĩ tại sao mình lại tức giận, nhưng sau khi bị hắn trêu chọc như vậy, trong đầu cô chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ.

"Dù sao thì, a ~ ôi...ngứa...cha xấu...a! Bắt nạt...bắt nạt Tiểu Mân...a...thật thoải mái..."

"Thoải mái sao? Có muốn cha cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào tiểu huyệt của Tiểu Mân không?"

Cô gái đã nếm trải cảm giác bị làʍ t̠ìиɦ liên tục rêи ɾỉ, hai chân kẹp chặt không chịu nổi, tê dại đến tận xương khiến cơ thể mềm mại hơn một chút, cô nặng nề thở hổn hển, cảm giác được tiểu tiểu huyệt dưới thân đã ngứa ngáy.

Bên trong không ngừng vặn vẹo, dâʍ ŧᏂủy̠ trượt xuống vách thịt từng lớp một, lại thấm ướt bắp đùi.

"Ưm ~ cha...a...con muốn... tiểu huyệt ngứa quá...a...con muốn côn ŧᏂịŧ lớn của cha đi vào...a...ngứa quá..."

Không ai có thể đối mặt với lời mời gọi như vậy mà không động lòng, Lâm Thắng Hoa gầm nhẹ một tiếng, há miệng cắn vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái, dùng sức mυ"ŧ vào.

Nhưng hắn vẫn còn lý trí, Du Nhiễm vẫn đang đợi ở bên ngoài.

"Tiểu Mân ngoan, cuối tuần này đi suối nước nóng, cha lại thao tiểu huyệt của con."

Lại xoa xoa thứ mềm mại trong tay hai lần, Lâm Thắng Hoa mới miễn cưỡng buông cô gái nhỏ bé trong lòng ra, kéo thẳng cái lều bị côn ŧᏂịŧ chống lên, hít sâu mấy hơi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Khi Lâm Thắng Hoa ra ngoài, Du Tiểu Mân đã phải chịu đựng rất nhiều.

Cô lúng túng không biết phải làm sao với du͙© vọиɠ đang bị treo trên cao, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó chưa được trút ra ngoài, hai chân đau nhức sưng tấy, co quắp thế nào cũng không giải tỏa được.

"Ưʍ...cha xấu... Tiểu Mân khó chịu quá... ôi, ngứa quá..."

Nằm ở trên giường, Du Tiểu Mân làm theo Lâm Thắng Hoa, duỗi hai tay vào giữa hai chân, điên cuồng mò mẫm trên tiểu huyệt ẩm ướt của cô, chỉ một lúc sau cô đã tìm thấy hạt đậu nhỏ khiến cô sung sướиɠ.

Tay còn lại tìm đến tiểu huyệt đói khát kia, đút hai ngón tay thon dài vào, mang đến cảm giác no đủ có phần quen thuộc.

Kỹ thuật cắm rút làm cho kɧoáı ©ảʍ dâng trào, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhưng không cách nào lêи đỉиɦ, lại càng khiến cô khó chịu hơn.

Ga trải giường dưới người ướt sũng, Du Tiểu Mân vừa khóc vừa tự thủ da^ʍ, điện thoại đổ chuông nhiều lần cô mới bắt máy.

"Xin chào?"

"Tiểu Mân, sao em lại khóc?"

"Kiều Tây? Huhu...em khó chịu...em cảm thấy khó chịu..."

Bàn tay ướt đẫm cầm chiếc điện thoại, bàn tay còn lại tùy ý ấn vào hạt đậu nhỏ tội nghiệp, không biết tại sao trong tình huống này, kɧoáı ©ảʍ còn nồng đậm hơn trước.

Trên điện thoại, bạn trai của cô vẫn lo lắng quan tâm đến cô, nhưng Du Tiểu Mân không thể không dùng ngón tay ấn chặt âm đế, xoa nắn lên xuống.

Càng xoa nắn, kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt.

"Ưʍ...Kiều Tây...thật thoải mái...không khó chịu...muốn tới...Kiều Tây....a...!!!"

Một tiếng kêu dâʍ ɖu͙© không che giấu được phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, Kiều Tây sửng sốt một lúc rồi đỏ mặt, đồng thời hạ bộ của cậu cũng trở nên cứng ngắc, không ngờ cô bạn gái không chịu để cậu tiến thêm một bước lại làm ra loại chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro