Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay to không ngừng nhào nặn trêu chọc, hơi thở của Du Tiểu Mân càng lúc càng gấp gáp, tiểu huyệt đau nhức không chịu nổi, hai chân vô thức cọ vào nhau.

Tiểu huyệt phấn nộn bị cọ xát, âm đế nhỏ đáng thương cùng môi tiểu huyệt run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong lỗ chảy ra, một lúc sau, khoảng trống giữa tiểu huyệt và đùi trở nên trơn trượt.

Lâm Thắng Hoa cẩn thận lắng nghe động tác của Du Nhiễm bên cạnh, sau khi giữ khoảng cách với Du Nhiễm, tay còn lại từ bên dưới đưa vào lỗ huyệt đang run rẩy.

"Ưm a...lại cắm vào...a...cha...con thật thích bị cha cắm vào tiểu huyệt..."

Du Tiểu Mân khẽ rêи ɾỉ, cô nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người bước vào suối nước nóng, thậm chí có người còn ngồi xuống cách cha con cô không xa nhưng cô không thể dừng lại.

Tiểu huyệt vô thức siết chặt hơn, huyệt động có cảm giác ngứa ngứa chua xót, cô muốn...

"Tiểu Mân ngoan, vặn mông tự mình động, Tiểu Mân thông minh như vậy, nhất định biết cách làm cho mình thoải mái đúng không?"

Những ngón tay đâm thọc trong huyệt động đầy nước đang co rút, Lâm Thắng Hoa nghiêm túc như đang tận hưởng suối nước nóng, nhưng không ai biết ở dưới nước, con gái ngồi bên cạnh lại đang ngồi trên đùi hắn.

Ngón tay tùy ý đùa bỡn bộ ngực lớn trước mặt, cảm nhận sự mềm mại của ngực cô gái, hai bên đều bị bàn tay hắn thay nhau đùa bỡn.

Âm đế dâʍ ɖu͙© cọ vào chân hắn, tiểu huyệt hút chặt ngón tay hắn, cặp mông căng mọng vặn vẹo cố sức tìm kɧoáı ©ảʍ.

"Ưʍ...cha...thật thoải mái...tiểu huyệt ngứa muốn chết...ưʍ...Tiểu Mân phun thật nhiều nước...a a a..."

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô gái, Lâm Thắng Hoa cảm thấy mình khó có thể kiềm chế được nữa, thật muốn đè cô xuống, để tiểu tao hóa này chổng mông ra và thao thật mạnh từ phía sau.

"Thắng Hoa, ngâm nước hơi chóng mặt..." Du Nhiễm vốn đang yên lặng ngâm mình trong suối nước nóng đột nhiên đứng dậy, vừa rồi bà suýt nữa ngủ thϊếp đi, cảm thấy buồn chán đột nhiên tỉnh lại, nhưng đầu vẫn còn hơi chóng.

"Em không sao chứ?" Tay cắm trong lỗ đột nhiên rút ra, bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đỡ Du Nhiễm nhưng không có ý định đứng dậy.

"Ưʍ...cha..." Du Tiểu Mân thấy tay không còn trong tiểu huyệt thì khẽ kêu một tiếng, Du Nhiễm nhìn sang rồi sực tỉnh, vội vàng lắc đầu nói bà muốn rời đi, hỏi cô có muốn đi cùng không, Du Tiểu Mân vội lắc đầu từ chối.

"Mặt đỏ quá, trẻ con đúng là có sức chịu đựng tốt," Du Nhiễm lắc đầu, chỉ vào vị trí cách cửa ra vào nói: "Vậy Thắng Hoa anh ở lại đây, ngâm mình cùng Tiểu Mân trông con bé, em ra kia hóng gió một lát."

Lâm Thắng Hoa đáp ứng,  ngay khi Du Nhiễm quay người đi, bàn tay của hắn trực tiếp vươn vào trong khăn tắm, xoa bóp bộ ngực lớn mềm mại mà không gặp chút trở ngại nào.

"Ưʍ...con chán ghét cha...khăn tắm sẽ rơi ra...ưʍ...thoải mái quá...a a..."

Đầṳ ѵú bị Lâm Thắng Hoa véo nặn vân vê qua lại, từng đợt kɧoáı ©ảʍ như dòng điện ập đến khiến Du Tiểu Mân run lên.

Xương cốt như tan ra, cô mềm nhũn dựa vào trong lòng Lâm Thắng Hoa, bờ mông vẫn ưỡn ra cọ xát tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ.

Sau khi Du Nhiễm ngồi xuống, Lâm Thắng Hoa phát hiện tầm nhìn của bà không tới nên không kìm được mà ôm cô con gái đang quấy khóc vào lòng.

"A...côn ŧᏂịŧ lớn của cha...thao vào rồi...cắm tới hoa tâm...sướиɠ quá...a a a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro