Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ Bảy, quán cà phê Azure.

Trời mưa suốt nửa tuần nên quản lý cửa hàng đã chuyển giàn hoa hồng trước cửa  vào trong, mùi cà phê rang đậm quyện với hương thơm của hoa, người đi đường vừa đi vừa có thể ngửi được mùi thơm mới.

Quý Tông Minh không mang ô, đậu xe địa hình bên đường, đi hai ba bước bước tới, mở cửa, chuông cửa reo lên âm thanh thanh thúy.

Trong cửa hàng nhỏ cũng không có bao nhiêu người, người duy nhất cầm máy tính trước sau như một bận rộn chính là Hoắc Sơ Tiêu.

Quý Tông Minh ngồi vào chỗ đối diện anh, nước từ đuôi tóc hắn nhỏ xuống hoa hồng nhỏ trên bàn, có lẽ tự dự đoán trước anh cười nhẹ thấu hiểu.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Hắn ngồi với tư thế có chút không nghiêm chỉnh, thể hiện rõ ràng sự khinh thường trong lòng đối với Hoắc Sơ Tiêu.

Hoắc Sơ Tiêu đến sớm hơn một chút, không có gì làm, liền lấy muỗng nhỏ đang nhúng trong ly cà phê phác phác họa họa.

"Tôi không có hứng thú với cậu, cậu cũng không hứng thú với tôi."

Lời mở đầu này khá thú vị.

Quý Tông Minh nhướng mày: "Có chuyện gì thì cứ nói."

"Được, vậy tôi nói thẳng, tôi và cậu sẽ đi lãnh chứng trong tuần này, nhưng tôi không định có mối quan hệ pháp lý này với cậu, mỗi người chúng ta đều có niềm vui riêng, việc ai nấy làm nhưng sẽ không ly hôn mà tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp pháp."

Hoắc Sơ Tiêu duỗi một ngón tay ra.

"Một năm, chúng ta chỉ duy trì hôn nhân một năm, năm sau vào thời điểm này chúng ta sẽ ly hôn."

Quý Tông Minh vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi thẳng dậy.

Hắn tưởng mình nghe nhầm, nhưng vẻ mặt kiên quyết của Hoắc Sơ Tiêu lại nói cho hắn biết từng chữ đều đúng.

Điều này thực sự bất ngờ.

Hắn biết Hoắc Sơ Tiêu đã từ bỏ sự nghiệp hội họa vì gia đình và sẵn sàng trở thành một nhân viên bình thường trong công ty, một năm sau khi gia nhập công ty anh vẫn đang làm công việc cơ bản, cũng biết được thói quen hy sinh và sùng bái quái lạ từ những người anh em của mình. Người cầu xin sự thương xót chỉ để nhận được một lời khen ngợi từ cha mình, không thể có chuyện một người đã từ bỏ lòng tự trọng của mình lại ngồi đây nói chuyện ly hôn với hắn.

Hoắc Sơ Tiêu nên coi cuộc hôn nhân này là một cơ hội tuyệt vời để thể hiện lòng trung thành với gia đình và cố gắng hết sức để làm hài lòng hắn để cuộc hôn nhân có thể tồn tại.

Quý Tông Minh nhanh chóng tự mình đưa ra lời giải thích:

Lại dùng thủ đoạn, lạt mềm buộc chặt.

Đúng vậy, tất cả những điều này đều là thủ đoạn của Hoắc Sơ Tiêu, anh cố làm gì đó khác thường, khơi dậy ham muốn khám phá trong lòng, khiến hắn vô tình đến gần anh hơn...

Túy ông bất tại tửu, người này không có ý muốn ly hôn với hắn.

Quý Tông Minh cười xấu xa, hắn nghĩ, nếu năm sau hắn thật sự nhắc đến hiệp nghị này, muốn Hoắc Sơ Tiêu thực hiện vẻ mặt của người này sẽ có bao nhiêu đặc sắc?

Ít nhất anh sẽ không giả vờ giả tạo và thờ ơ đến đáng ghét như bây giờ.

Hắn rất muốn xem người này sẽ có kết cục như thế nào.

Hoắc Sơ Tiêu dừng lại một chút, rồi hỏi: "Chuyện này có chỗ nào khó hiểu à?"

Anh tưởng mình đã nói rõ ràng, nhưng lần này Quý Tông Minh nhìn chằm chằm vào mặt anh, như muốn dùng ánh mắt chọc thủng hai lỗ trên đó, ngay cả lúc nhấp một ngụm cà phê cũng cảm thấy khó chịu.

Nó giống như bị một con sói mang ý xấu nhìn chằm chằm.

Quý Tông Minh đột nhiên thả lỏng tư thế, dựa lưng vào ghế.

"Không, cực kì dễ hiểu."

Hắn nở nụ cười khinh miệt, nhàn nhã nói: "Được, một lời đã định."

Hoắc Sơ Tiêu thoáng ngạc nhiên trước sự vui sướng của hắn, nhưng sau đó anh lại nghĩ: có lẽ hắn đã yêu thầm em trai mình, xem ra anh đã lựa chọn đúng đắn, rời đi càng sớm càng tốt.

Anh nâng ly cà phê: "Một lời đã định."

Quý Tông Minh không nhúc nhích, lười biếng liếc nhìn ly cà phê trước mặt: "Tôi không quen uống loại đồ này, lãng phí tiền bạc."

Hoắc Sơ Tiêu hào phóng nói: "Không sao. Dù sao hôm nay tiệm đang mua một tặng một. Ly của cậu cũng được tặng."

Quý Tông Minh cố ý trêu chọc anh, giả vờ tùy ý cầm bó hoa hồng nhỏ lên hỏi: "Vậy những bông hoa này cũng được tặng à?"

"Phải"

"Ồ", Quý Tông Minh chậm rãi nói: "Là đồ đôi phải không? Lúc bước vào đã nhìn thấy."

Hắn cố tình nhấn mạnh từ "đôi", ý tứ rất rõ ràng, đừng nghĩ rằng chỉ vì anh hơn tôi hai tuổi, tôi thực sự có thể nhìn ra những chiêu trò nhỏ nhặt của anh.

Hoắc Sơ Tiêu có chút không hiểu: "Đồ đôi nào? Những bông hoa này là do quản lý tiệm tặng cho tôi."

Quý Tông Minh giật mình, vô thức quay đầu nhìn người quản lý đang nghịch quầy hoa hồng.

Là một người đàn ông hàm xúc, duyên dáng.

Giọng điệu của Hoắc Sơ Tiêu thản nhiên, như đang nói về thời tiết: "Anh ấy nói trang phục của tôi đẹp, hỏi tôi chỗ mua. Đây coi như quà cảm ơn." Lúc này Quý Tông Minh mới chú ý đến quần áo của Hoắc Sơ Tiêu.

Anh mặc một bộ đồ thiết kế theo phong cách Yohji Yamamoto đen tuyền, đầy ý tứ, chiếc áo sơ mi có cổ dựng đứng nhỏ khiến cằm anh sắc sảo thanh tú, mái tóc xoăn tự nhiên hơi chói mắt nhưng dù có để xõa một cách ngẫu nhiên cũng vẫn đẹp.

Hôm nay Hoắc Sơ Tiêu đeo một chiếc vòng cổ, sợi dây bạc mỏng nối cổ tay và ngón trỏ được mài giác, khi nhẹ nhàng vung lên, ánh sáng đứt quãng tỏa ra. Rõ ràng đó là một loại trang sức nữ tính, nhưng anh đeo lại không hề ô dề.

Từ lúc bước vào cho đến giờ, trên mặt anh luôn có một chút mệt mỏi, mí mắt miễn cưỡng nhướng lên vẻ chán ghét, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung bằng lòng bàn tay lộ ra vẻ suy nhược, đôi môi vốn đang uống cà phê hơi ươn ướt nhưng lại quyến rũ đến không ngờ.

Đầu của Quý Tông Minh hoàn toàn cứng đờ, nghĩ đến từ "dụ dỗ".

Vô lý. Một ngày sáng sớm ngu hết cỡ, hắn nhất định là dậy sớm quá, đầu óc không tỉnh táo.

Nhưng sao mỗi lần gặp Hoắc Sơ Tiêu hắn lại cảm thấy người trước mặt trông đẹp hơn lần trước?

Hoắc Sơ Tiêu liếc nhìn ly cà phê chưa uống trước mặt, hỏi: "Cậu không uống à?"

"Hở? Ồ." Quý Tông Minh lập cập trả lời.

Vì thế Hoắc Sở Tiêu bưng cốc cà phê đưa cho hắn, không khách khí uống.

Muốn chết luôn á, lẽ ra hôm đó bọn họ không nên quyết định hẹn vào lúc 8 giờ sáng để thảo luận vấn đề này. Anh chưa bao giờ dậy sớm như vậy kể từ khi từ chức, bắt tàu điện ngầm đến đây, để kịp giờ cao điểm buổi sáng, anh cảm thấy cả về tinh thần lẫn thể chất đều kiệt sức rồi.

Sau khi uống hai tách cà phê, Hoắc Sơ Tiêu cảm thấy mình đã lấy lại được chút sinh lực.

Nhận thấy Quý Tông Minh có ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Hoắc Sở Tiêu thẳng thắn nói: "Xong chuyện rồi, đi thôi."

Nói xong, không đợi Quý Tông Minh phản ứng, anh ngay lập tức xách túi rời đi.

Khi đẩy cửa bước ra ngoài, Hoắc Sơ Tiêu cảm thấy bước chân của mình rất nhẹ nhàng.

Quý Tông Minh vui vẻ ngoài dự đoán, khiến anh trong lòng có chút dễ chịu.

Hy vọng hắn có thể đối xử tốt với Chu Hồng.

Về nguyên nhân vì sao một năm sau quyết định ly hôn, Hoắc Sơ Tiểu chỉ coi đó là bước cuối cùng để báo đáp lòng tốt nuôi dưỡng của nhà họ Hoắc.

Khi nhận được giấy ly hôn, anh sẽ say bye những người này mãi mãi.

Anh mở chiếc ô, đi vào trong dọc theo con phố thay vì đến bến xe buýt gần nhất.

Không ít cửa hàng còn chưa mở cửa kinh doanh, Hoắc Sơ Tiêu lần lượt đi ngang qua, cuối cùng dừng lại trước một studio.

Anh ngẩng đầu tên liền thấy mấy chữ to đùng: Tĩnh Giới Studio.

Cửa hàng không lớn nhưng có lẽ là nơi tập hợp nhóm họa sĩ trẻ giỏi nhất cả nước, mỗi người trong số họ đều từng đoạt nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, tạo được danh tiếng lớn.\

Hai ngày nữa anh sẽ làm việc ở đây.

Ai có thể ngờ rằng khi tốt nghiệp, Tĩnh Giới gửi ba lá thư offer liên tiếp nhưng không mời được người thì giờ đây người tự tìm tới cửa?

Hoắc Sơ Tiêu cười một mình, cầm ô lên, xoay người chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Quý Tông Minh vừa từ quán cà phê đi ra.

Hắn không cầm ô, giống như tính cách của hắn. (tùy tiện á)

Người đàn ông đi được hai bước thì phát hiện dây giày của mình bị lỏng, hắn gác lên chiếc xe địa hình, cúi xuống buộc lại.

Hoắc Sơ Tiêu nhắm một mắt, duỗi ngón tay cái ra so sánh, tự nhủ: Đường nét trên cơ thể thực sự rất khỏe khoắn, bố cục rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro