Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cao Viễn nhíu mày, anh cầm theo một cái túi xách và đi xuống từ một chiếc xe Volkswagen màu trắng. Anh hiện giờ có chút mệt mỏi, ngày hôm nay cả công ty đều trong kỳ nghỉ, tất cả nhân viên đã về hết mà vẫn còn có chút chuyện phải giải quyết, thân làm ông chủ nên anh đành ở lại tăng ca.

Cao Viễn đã hai mươi chín tuổi, thêm cái tết năm nay nữa là lên ba mươi tuổi.

Người xưa nói tam thập nhi lập, nghĩa là khi họ 30 tuổi cũng nên có mục tiêu và phương hướng phát triển của riêng mình, nhưng Cao Viễn chỉ thấy vô cùng bối rối và mệt mỏi.

Anh mỗi ngày đều mệt mỏi, nhớ lúc còn là cậu nhóc nông thôn, mang theo một bầu trời nhiệt huyết bước chân lên thành phố, liền bị mê hoặc bởi cái phồn hoa nơi đây.

Nhưng những năm nay anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều không dám thả lỏng, cuối cùng cũng mở được một công ty nhỏ. Công ty không lớn, chỉ có hai tài chính và một quản trị, cùng với bốn nhân viên bán hàng.

Cho đến ngày hôm nay thì đã mua được nhà, mặc dù chỉ là thế chấp nhưng cũng có thể trả hết trong vài năm. Xe cũng có rồi, năm nay vừa mới mua, hơn 15 vạn, anh cũng khá hài lòng.

Nghĩ đoạn, Cao Viễn lại mệt mỏi chớp mắt.

Anh vẫn chưa tới 30 tuổi, nhưng với nhiều năm tăng ca lúc nào cũng đối diện với máy tính đã làm mắt anh cận thị, mỗi khi anh muốn nhìn thấy người khác đều phải nheo mắt lại. Sống lưng anh thẳng tắp nhưng dáng người lại vô cùng gầy gò, da mặt có chút vàng như nghệ, dưới đôi mắt cũng xuất hiện quầng thâm xanh đen.

Anh nhìn có chút mệt mỏi vì liên tục tăng ca trong 2 ngày, mỗi ngày đều đến 12 giờ mới chịu đi ngủ.

Mở điện thoại ra, màn hình hiện lên dòng "Ngày 20 tháng 6 năm 2015, 6 giờ 45 phút 7 giây tối." Hôm nay là ngày lễ Đoan Ngọ nên màn hình điện thoại tự thay đổi thành hình ngày lễ.

Cao Viễn mím môi cười cợt, anh cầm cái túi xách tiến tới cửa sổ một nhà hàng gần đó, nhìn mình trong kính phản chiếu, chỉ thấy được một người đàn ông uể oải và thất vọng.

A.... Cao Viễn phát ra một âm tiết không rõ nghĩa, rồi nhổ một chút nước miếng vào lòng bàn tay để vuốt lại mái tóc loạn ngầu.

Mấy phút sau đó, Cao Viễn đẩy cửa vào nhà hàng.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài có đặt hẹn trước không ?" Phục vụ mang theo một nụ cười lễ phép nhưng khách khí hỏi.

Đây là một nhà hàng đẳng cấp không thấp, sang trọng và lãng mạn là chủ đề chính ở đây. Những người tới đây thường xuyên đều thuộc tầng lớp cao cấp, bình thường nếu muốn ăn ở đây đều phải hẹn trước. Hôm nay là tết Đoan Ngọ, hiển nhiên nhà hàng cũng bận rộn hơn.

"Có hẹn." Cao Viễn mang theo một cái túi xách, nói có chút câu nệ.

Mặc dù anh là ông chủ nhưng bình thường không quen đi tới những nơi mang phong cách lãng mạng như thế này. Khách hàng của anh đều là những người giàu có, tính tình rất dễ nổi nóng, coi như muốn đi xã giao hay bàn bạc công việc cũng sẽ thích tới những nơi ấm áp hơn.

Nhưng ngày hôm nay anh đặt chỗ ở đây chỉ bởi vì Nhạc Dương thích.

Nhạc Dương là tình nhân mà anh đang bao dưỡng, trẻ tuổi, xinh đẹp, đặc biệt là khi cười rộ lên liền khiến người ta cảm giác được như hai mắt cậu phát sáng.

Nhạc Dương đã ở cùng anh từ 3 năm trước, khi đó đối phương vừa mới ra trường, đến công ty anh vì nhận được lời mời. Cao Viễn còn nhớ khi đối phương nhìn thấy anh, đôi mắt đen nhánh như phát quang, cười kêu một tiếng "Anh Cao", anh bỗng nhận ra, anh cứng rồi. Sau đó thì Nhạc Dương không đến công ty anh làm việc nữa, nhưng lại trở thành tình nhân của anh.

Cao Viễn vừa nghĩ đến Nhạc Dương vừa được phục vụ dẫn đến chỗ ngồi.

Anh chờ đợi, cũng không gọi bất kỳ món ăn nào. Cho đến khi thời gian trôi qua rất lâu, lúc đó cũng đã 8 giờ, Cao Viễn mệt mỏi nhẫn nhịn, lấy điện thoại gọi cho Nhạc Dương.

"Tôi đang bận, anh chờ chút cũng không được sao ."

"Đến rồi, đến rồi, hối hối cái gì!"

"Đến đến, đợi tôi thêm 10 phút !"

Nhìn chiếc điện thoại trên tay, Cao Viễn có chút mê man.

Nhạc Dương lúc nào thì biến thành như vậy. Anh vẫn còn nhớ 3 năm trước, đối phương vẫn là đứa nhỏ tươi sáng giống như ánh mặt trời. Anh lúc nào cũng thích những đứa nhỏ không rõ sự đời như vậy, phảng phất như nhìn thấy chính mình lúc trước.

Khi vừa mới lên thành phố, anh cũng đối với cuộc sống nơi đây tràn đầy hiếu kỳ, ghét cái ác như kẻ thù, luôn tin tưởng thế giới này luôn tràn đầy những điều tốt đẹp. Anh cùng với nhiệt tình và bốc đồng, liên tục vấp phải những trắc trở tại nơi thành thị này.

Dần dần, Cao Viễn học cách thờ ơ và học cách cúi đầu. Anh đấu tranh liên tục vì cái công ty nhỏ của mình, anh biết nó có bao nhiêu yếu đuối, cho nên chỉ cần sơ ý một cái, tất cả nỗ lực của anh đều coi như ăn cả trả về không...

Kết quả, Cao Viễn mất đi sự nhiệt tình cùng với đôi mắt sáng ngời. Bên trong càng ngày càng khúm núm, càng ngày càng chết lặng.

Mãi đến khi Nhạc Dương xuất hiện, đối phương phảng phất bóng dáng của anh ngày trước, sạch sẽ thuần túy lại tươi đẹp. Cao Viễn lưu luyến sự sạch sẽ này, muốn bảo vệ phần thuần túy còn sót lại, cũng giống như, anh đang muốn bảo vệ chính mình.

Nhưng trong ba năm nay, Nhạc Dương thật sự thay đổi quá nhiều, cậu từ một thiếu niên sạch sẽ như ánh mặt trời lại học cách trang điểm, cũng học xong cách tiêu sạch tiền trong thẻ tín dụng. Trong số các ngôi nhà đã thế chấp, chất cả đống trong tủ quần áo là những mặt hàng xa xỉ.

Nhìn những bộ quần áo kia, tâm Cao Viễn có chút đau.

"Anh đang nghĩ gì vậy, tôi đến rồi còn muốn ngẩn người ?" Một đôi bàn tay trắng mịn ở trước mặt Cao Viễn quơ quơ, chủ nhân của đôi bàn ấy có vẻ không vui mà nhíu mày.

Cao Viễn tỉnh táo lại, cầm điện thoại lên nhìn một chút. Lần này, Nhạc Dương không có nói dối, thời gian vừa vặn 10 phút.

Anh ngước đầu lên nhìn Nhạc Dương, đối phương đang khoác lên mình chiếc áo len mới nhất của Givechy, đường viền cổ hơi lớn, rất hoàn hảo để làm nổi bậc lên khung quai xanh của Nhạc Dương. Phần thân dưới mang một chiếc quần jean trắng, được buộc lại bằng thắt lưng Gucci mới mua mấy ngày trước.

Khuôn mặt của Nhạc Dương không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, làn da trắng nõn tinh khiết, tóc nhuộm vàng, thoạt nhìn nó không có vẻ anh khí nhưng lại rất thời trang.

Nhạc Dương chống cằm bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng lôi kéo chiếc điện thoại trên bàn.

Cậu cau mày, như đang không kiên nhẫn, chân một hồi lại một hồi đạp đất.

Cao Viễn gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi cậu:" Em muốn ăn gì ?"

"Tùy tiện đi ." Nhạc Dương nhìn Cao Viễn một cái rồi lại cuối đầu chuyên tâm chơi điện thoại.

Cao Viễn nhìn thực đơn, lông mày càng ngày càng nhăn lại. Anh trước giờ đều không thích ăn đồ ăn tây, luôn cảm thấy những thứ này ăn không ngon, không đủ no lại rất đắt.

Có lẽ nhìn thấu Cao Viễn đang khó chịu, Nhạc Dương cười nhạo, cầm lấy thực đơn vứt lại cho phục vụ, sau đó nói : "Tạm thời chưa cần đồ ăn đâu, mang cho tôi một ly cafe trước đã."

Phục vụ gật đầu, đi xuống, tất nhiên coi người trẻ tuổi trước mặt là chủ tọa rồi.

Cao Viễn cau mày :"Không ăn sao?"

Nhạc Dương liếc nhìn Cao Viễn, trong mắt có điểm xem thường. Trong thời gian 3 năm, cũng đủ để cho Nhạc Dương hòa mình vào cái thành phố này. Cậu ta bây giờ đã biết mình có bao nhiêu ngu ngốc. Cậu ta có vốn tốt thế kia, thế nhưng lại lãng phí 3 năm tuổi trẻ bên cạnh lão già bình thường có chút keo kiệt này!

"Không cần, hôm nay tôi kêu anh ra đây để nói chuyện." Nhạc Dương xoa mi tâm, mở miệng nói.

Cao Viễn bắt đầu chăm chú nhìn Nhạc Dương.

"Chúng ta chia tay đi !" Lạc Dương nở một nụ cười lạnh lùng, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro