Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 " ẦM " Cao Viễn làm đổ ly nước trong tay.

Phục vụ liền đi tới, hỏi: "Anh có cần tôi giúp gì không? "

" Không, không cần ." Cao Viễn nói.

Người phục vụ thấy cũng không có gì nghiêm trọng, liền rời đi, để hai người không gian riêng tư.

Cao Viễn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nhạc Dương, thậm chí là tức giận. Giống như anh đang thấy 'chính mình' đang sa đọa, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, lại trở thành một kẻ mà bản thân không thể nào nhận ra.

Nhạc Dương lộ ra một tia khoái chí, có thể 3 năm trước cậu có thể yêu thích con người này, nhưng đó đều là do cậu ta chưa hiểu chuyện. Ba năm trước cậu vừa mới gia nhập vào cái thành thị phồn hoa này, cảm thấy được Cao Viễn rất 'thành công', rất mạnh mẽ, nghĩ rằng Cao Viễn có thể mang lại cho cậu cảm giác an toàn và bảo vệ.

Nhưng bây giờ Nhạc Dương lại hiểu được Cao Viễn không có chút mạnh mẽ nào. Thậm chí, anh ta còn đáng thương hơn cậu ta.

Còn Nhạc Dương cậu, tuổi trẻ đẹp đẽ là tiền vốn của cậu, cậu ta có thể bay cao hơn, sẽ có cuộc sống thích làm gì thì làm, tự do tự tại. Không cần phải vì mua được món đồ xa xỉ nào đó sẽ bị Cao Viễn cằn nhằn, cũng không cần ngày nào cũng mặt đối mặt với lão già dung mạo không đẹp đẽ gì này.

Hiện tại, Nhạc Dương chỉ muốn cách xa Cao Viễn, nhưng dù vậy, cậu ta vẫn đứng đây nói lời chia tay, chẳng qua muốn nhìn thấy biểu tình đau đớn đó, làm cậu ta vô cùng vui vẻ.

" Tại sao ?" Cao Viễn trầm trầm hỏi.

"Bởi vì chúng ta không thích hợp !"

"Tại sao ??" Cao Viễn vẫn cố chấp muốn đáp án.

"À" Nhạc Dương nở nụ cười, lông mày nhíu lại, vẻ ngoài sáng sủa ở bên dưới ánh đèn càng thêm đẹp đẽ.

"Tại sao à, tôi ghét bỏ anh lớn tuổi. Mỗi ngày đều đi làm về trễ như vậy, coi như cùng tôi làm, mỗi cái vài lần liền ra, nhạt nhẽo ."

Mặt của Cao Viễn bỗng chốc đỏ lên.

Thân thể anh bây giờ nếu hoạt động ở cường độ cao có lẽ là hơi miễn cưỡng. May mà bản thân Cao Viễn chả có chút hứng thú nào với tình dục lẫn tình yêu, anh chỉ thích lẳng lặng ôm thân thể trẻ trung mịn màng của Nhạc Dương, giống như đang tự bảo vệ chính bản thân mình vậy. Điều này khiến Cao Viễn cảm thấy hạnh phúc lẫn ấm áp.

Nhạc Dương đứng dậy, cậu ta không hề chạm vào cốc cafe.

Nhưng dù sao cũng trải qua một khoảng thời gian bên cạnh Cao Viễn, cậu ta lại cười nói: " Tất nhiên, nếu anh có gia nghiệp giống như Tống Tư Thành, dù anh già đến mấy, tôi cũng theo anh ."

Cao Viễn sửng sốt, lông mày cũng dán chặt vào nhau.

Anh tất nhiên biết Tống Tư Thành, ở trên đất thành thị phồn hoa này, người nào không biết Tống Tư Thành. Tống thị là đỉnh cấp Quốc nội tài phiệt, cùng với ngành điện tử, bất động sản và giải trí đều có liên quan. Tuy nhiên điều làm cho người ta bàn tán nhiều nhất là vào 2 năm trước, Tống Tư Thành đã công khai bộc lộ xu hướng giới tính, từ đó về sau, cũng có không ít quan hệ, hai ba ngày liền bị người khác chụp những bức hình đi cùng cậu bé hay tiểu minh tinh nào đó.

Mà sau khi Tống Tư Thành công khai, gần như như ngay tức khắc, Nhạc Dương tiểu gay xinh đẹp nhưng lại mang mấy phần kiêu ngạo này, đối tượng lý tưởng trong lòng đều biến thành Tống Tư Thành.

Nhạc Dương đi rồi, thương tâm sao, Cao Viễn cau mày. Anh chỉ có chút thất vọng, anh cảm thấy đây là lần thứ hai anh làm mất đi sự trong sạch của chính mình, điều này khiến cho anh có chút chán nản.

Cao Viễn cầm lấy cốc cafe của Nhạc Dương, một hơi uống cạn.

"Cộc, cộc !" Một bàn tay từ phía sau hắn, lịch sự mà khéo léo gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu là có người đến, hiển nhiên là sợ làm anh giật mình.

Cao Viễn thả cốc cafe xuống, anh uống gấp, trên miệng vẫn còn giữ một tí vòng cafe.

Anh không có chú ý , chỉ tập trung vào người mới tới.

Đối phương có chiều cao khoảng chừng một mét tám, ăn mặc một thân tây trang màu đen chỉn chu. Quần áo được ủi bóng thẳng tắp, không tìm thấy một nếp nhăn. Nơi ngực, có một chiếc khăn tay sọc nhỏ được đưa vào. Mà đứng bên cạnh anh ta có một chàng trai sạch sẽ điển trai đứng kế bên.

Cao Viễn không quen biết người đàn ông như muốn đi kết hôn bên cạnh, ngược lại chành trai kế bên thì có chút ấn tượng, hình như là ngôi sao màn bạc gì đó thì phải. Gần đây người này có đóng một bộ phim cổ trang đang thịnh hành, lửa nhiệt vẫn còn đang rất nóng.

" Đây !" Người đàn ông đưa cho Cao Viễn một cái khăn tay, rất tự nhiên.

" Ồ, cảm ơn !" Cao Viễn ý thức được mình đang thất lễ, hoảng loạn dùng tay tùy ý lau lau, không đụng vào khăn tay của người đàn ông đưa.

Một chốc sau, không biết đối phương nói gì mà diễn viên màn bạc kia chỉ cười cười rồi xoay người đi mất.

"Có tiện không khi tôi ngồi xuống đây ?"

"Vâng, cứ tùy tiện, cũng đến giờ tôi phải đi rồi !" Cao Viễn không muốn đắc tội người này, tuy rằng quần áo người này anh nhìn không ra nhãn hiệu. Nhưng phần khí chất này, hơn nữa có thể khiến cho ngôi sao màn bạc kia tiếp đối, cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.

" Vừa nãy tôi vừa nghe anh cùng bạn trai chia tay, hình như có nhắc đến tên tôi. "

Cao Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, anh hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ mặt mũi đối phương kỹ một chút, bỗng trong đầu anh lại trùng hợp hiện ra một cái tên.

" Tống....Tống Tư Thành...xin lỗi...chỉ là vừa nãy..."Cao Viễn muốn giải thích, nhưng chỉ gật đầu nói lắp ba lắp bắp. Anh không nghĩ tới nơi này còn có thể trùng hợp gặp được Tống Tư Thành, hơn nữa còn đúng lúc như vậy, còn nói chuyện dính dáng đến cậu ta.

Nói thật, dung mạo của Tống Tư Thành không thể nói là xuất sắc, cũng chỉ có thể xem là đoan chính, mũi là mũi, mắt là mắt. Thế nhưng không thể chịu được khí chất của cậu ta, lại có được một cuộc sống hào hoa phú quý của chính mình.

Tống Tư Thành cười cười: "Không có gì, nhưng Cao Viễn, không nghĩ tới tôi lại có thể gặp anh trong tình huống này ."

Cao Viễn trợn to đôi mắt: "Cậu,...biết tôi ??"

"Anh có lẽ không nhớ rõ, lúc anh vẫn còn học lớp bốn không phải có một học sinh chuyển trường vào lớp anh sao ?"

Cao Viễn cố gắng nhớ lại đoạn ký ức xa xưa đó. Phải một lúc lâu sau anh mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại chút ít.

Thời điểm anh còn học lớp bốn, lớp học bọn họ đúng là có nghe nói sẽ có một cậu bé chuyển đến. Đối phương vừa sạch sẽ vừa xinh xắn, không giống những đứa trẻ khác, quần áo lộn xộn, chảy nước mũi, lại có bùn đen trong móng tay.

Cậu ta còn rất thông minh, lại không nghịch ngợm phá phách, rất được các thầy cô yêu quý.

Một đứa bé như vậy bị một nhóm khỉ bùn xa lánh. Bọn họ cùng cậu ta, hoàn toàn không hợp.

" Anh đang nhớ lại à?" Tống Tư Thành cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. "Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, bởi vì vấn đề thân phận, tôi thường xuyên bị truyền thông làm phiền, còn có một số người có ý đồ với tôi, muốn từ tôi lấy một số thứ. Vì tuổi thơ của tôi nên gia đình đã mang tôi đến nông thôn, muốn cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn một chút."

"Thật sao ?" Thật ra Cao Viễn cũng không nhớ được nhiều cho lắm.

Tống Tư Thành nhíu nhíu mày, anh còn nhớ, Cao Viễn là người đầu tiên nói chuyện với anh, mặc dù anh được hỏi cho mượn bút chì. Cao Viễn cũng là người đầu tiên đưa cho anh miến thẻ của ngôi sao màn bạc lúc đó đang được lưu hành, còn đưa cho cậu một món đồ chơi có chút hỏng hốc.

Tất nhiên, Tống Tư Thành còn nhớ mình đã từng hỏi Cao Viễn đã từng đi công viên giải trí chưa? Khi đó Cao Viễn bẩn thỉu nhíu nhíu lông mày, hiếu kỳ hỏi: "Chưa từng, chẳng lẽ cậu đi tới rồi ?"

"Đã từng, sau này tớ sẽ dắt cậu đi !"

"Được nha !" Cao Viễn cười vui vẻ vô cùng.

Đó là ước định của bọn họ, khi đó, đôi mắt của Cao Viển đều sáng lấp lánh.

Tuy nhiên sau đó, anh cùng Cao Viễn lại có một trận ầm ĩ, nguyên nhân lại vô cùng nực cười. Khi đó Tống Tư Thành tỉnh tỉnh mê mê, bộ dáng nho nhỏ lại đi viết nhật ký mỗi ngày. Từng chuyện của Cao Viễn và anh đều được ghi lại vô cùng tỉ mỉ, lúc đó là vào cuối lớp 5, anh lại phát hiện ra mình tựa hồ có hơi yêu thích Cao Viễn.

Có một lần Tống Tư Thành không có trong lớp, Cao Viễn vì muốn giúp anh lấy bài tập trong ngăn kéo để nộp cho đại biểu thì lại vô tình thấy được quyển sổ nhật ký của anh.

Đúng lúc Tống Tư Thành nhìn thấy liền đỏ mặt ngay lặp tức, anh cảm thấy hơi mất mặt, sợ Cao Viễn sẽ nhìn thấy được những bút ký của anh. Vì vậy anh liền xông lên giật lại quyển sổ nhật ký, ngay sau đó anh cùng Cao Viễn đã xảy ra cuộc cãi vã.

Sau đó, Cao Viễn không còn thân thiết với anh nữa, hai người chiến tranh lạnh cho tới khi anh tốt nghiệp tiểu học và rời trường.

Quyển sổ kia, Tống Tư Thành còn chưa ném đi. Hiện tại nhớ lại cảm giác mình lúc đó có hơi buồn cười.

Nếu bây giờ đọc lại quyển nhật ký kia, không biết là có bao nhiêu thuần khiết. Bất quá cũng chỉ là ngôn ngữ của những đứa trẻ non nớt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro