Chương 2 Bản đồ che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh ra ở nông thôn, Nhan Tích Ninh hiểu rõ mái nhà quan trọng như thế nào cũng như sửa mái nhà khó khăn ra sao. Hắn chỉ là mộột ngờời bình thường, leo thang còn nơm nớp lo thì làm sao dám leo lên sửa lại nóc nhà mọc đầy rêu cỏ?

Hắn chỉ đành nhờ mấy người Nghiêm Kha giúp đỡ, tuy rằng họ không phải thợ xây chuyên nghiệp nhưng so với tự bản thân hắn làm thì tốt hơn nhiều.

Đám thị vệ cực kỳ không tình nguyện nhưng thống lĩnh đã lên tiếng, chỉ có thể xanh mặt chịu mệt, nhổ sạch cỏ trên nóc.

Nhan Tích Ninh cũng muốn giúp nhưng chỉ cần hắn tới gần thang Nghiêm Kha sẽ liếc mắt đề phòng. Xem ra chỉ cần Nghiêm Kha còn ở đây, hắn đừng nghĩ tới chuyện xài thang.

Nhan Tích Ninh cảm thấy Nghiêm Kha nghĩ nhiều rồi, chuyện khác không nói nhưng với thân thể ốm yếu của hắn liệu có thể leo tường vượt rào sao? Cho dù leo được, hắn cũng không có nơi nào để chạy.

Lãnh cung này vẫn tốt nhất, bao ăn bao ở, không cần 996, không cần chạy KPI, càng không có tên sếp đáng ghét hay quan hệ xã giao khiến người ta đau đầu. Cho dù có người mời ra ngoài hắn cũng sẽ không đi!

Tốc độ của thị vệ rất nhanh, chỉ trong một chốc đã sửa xong. Bọn họ lấy gạch đã bị sứt mẻ trên đỉnh của hành lang gấp khúc bên ngoài viện để lát vào cái hố trên nóc, tuy còn vài chỗ bị dột mưa nhưng như vậy đã ổn rồi.

Nhan Tích Ninh cảm ơn không ngừng: "Đa tạ các đại ca thị vệ ra tay tương trợ! Đa tạ đa tạ!"

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao trong lòng lại toát ra loại cảm giác thành tựu.

Nghiêm Kha liếc mắt một cái liền nhìn ra trò mèo của Nhan Tích Ninh, chắc hắn không nghĩ mượn cơ hội này xây dựng quan hệ cùng đám thuộc hạ của mình chứ? Thật là khờ dại.

Đứng trên nóc nhìn nhánh long não đang rũ xuống, Nghiêm Kha không nhanh không chậm nói: "Dáng cái cây này không được lắm."

Nhan Tích Ninh cũng nghĩ vậy, gật đầu: "Đúng vậy, một nửa đã héo chết rồi, nên cắt bỏ để nó mọc lại lần nữa."

Trước tiểu khu mà Nhan Tích Ninh thuê phòng có cây long não sinh trưởng rất tốt, lần đầu tiên nhìn thấy tán cây rậm rạp của nó bị cắt tỉa thành thân cây trụi lủi, hắn đã thấy hoảng sợ. Sau này mới biết được, long não không sợ cắt cành, phải cắt đi mới có thể mọc cao hơn, sẽ sinh ra càng nhiều cành mới hơn.

Cây long não trong Văn Chương Uyển đã tồn tại được nhiều năm, đóng rễ ở góc Đông Bắc của sân, thân cây cao hơn mười thước. Dù đã héo mất một nửa, nửa còn lại cũng bao trùm hơn phân nửa sân, nhìn vào sẽ có cảm giác che kín trời.

Nhan Tích Ninh đã tính toán kỹ, chờ sau khi dọn dẹp sân xong sẽ bắt tay vào tỉa bớt cành lá dư thừa như vậy cũng có thể tranh thủ một ít ánh sáng mặt trời cùng nước mưa cho vườn rau tương lai.

Có điều, cây này lớn như vậy đến khi cắt tỉa cũng là một công trình lớn.

Ngay lúc Nhan Tích Ninh dứt lời, Nghiêm Kha đột nhiên cử động.

Chỉ nghe ' Tạch ' một tiếng, thanh âm kim loại ma sát truyền đến, Nhan Tích Ninh chỉ kịp thấy một tia sáng màu bạc. Một trận gió lạnh lướt qua sát bên cổ, trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.

' Ầm ——'

Một tiếng nổ qua đi, cành cây thô nhất vươn dài ra ngoài viện đã bị chặt đứt, nhánh cây to lớn rơi ầm ầm xuống nện mạnh trên bức tường ở sườn Đông và sườn Bắc viện tử.

Nhan Tích Ninh: ! ! !

Nhìn thấy ánh mắt trêu tức lại mang theo cảnh cáo của Nghiêm Kha, hắn mới hiểu được tia sáng màu bạc vừa nãy là gì, đó là. . . . . . Ánh đao! Nghiêm Kha dùng một đao chém xuống nhánh cây còn thô hơn cả thùng gỗ!

Sợ Nhan Tích Ninh thấy không rõ, Nghiêm Kha cố ý thả chậm động tác thu đao: "Nó quá gần tường viện, mọc như vậy không đúng."

Còn thiếu việc chỉ thẳng vào mũi Nhan Tích Ninh nói: Ngươi ngoan ngoãn chút cho ta, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa. Đao hắn ta có thể chặt đứt nhánh cây thô như vậy thì cái cổ nhỏ của Nhan Tích Ninh lại càng không cần phải suy nghĩ!

Sao Nhan Tích Ninh lại không hiểu ý của Nghiêm Kha được, buồn cười gật gật đầu: "Ta cũng hiểu được là nó mọc sai lệch."

Dừng một chút, hai mắt Nhan Tích Ninh đột nhiên sáng ngời: "Nghiêm thị vệ, làm phiền ngài giúp tỉa cây long não một chút được không? Ta cảm thấy nó cản nắng nên chuẩn bị tỉa bớt đi. Ngài xem thử có thể cắt sạch cả nhánh cây không, tốt nhất có thể cắt cả cây thành một cái cột trơn bóng!"

Nghiêm Kha: ? ? ? Hình như câu chuyện này tiến triển không đúng chỗ nào.

Nhan Tích Ninh chờ mong nhìn về phía Nghiêm Kha: "Một chiêu kia, ngài có thể làm lại không?"

Tuy rằng chiêu đó là Nghiêm Kha dùng để uy hiếp mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy chiêu này —— ngầu dến ngây người!

Tên đàn ông nào mà không có giấc mơ võ hiệp! Bỏ qua thân phận của Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh cảm thấy đây chính là loại người mà mình đặc biệt sùng bái: trung thành, mạnh mẽ, đáng tin cậy! Đột nhiên Nhan Tích Ninh cảm thấy toàn thân Nghiêm Kha đều phát ra ánh sáng.

Nhìn thấy ánh mắt Nhan Tích Ninh, Nghiêm Kha bất giác đổ mồ hôi. Sau đó liền hối hận, tại sao mình lại đồng ý? Vì thế. . . . . . Chúng thị vệ lại nhiều thêm một hạng mục lao động thể chất.

Mặt trời dần hạ về Tây, cây long não ở Văn Chương Uyển cuối cùng cũng trọc, cành cây bị cắt bỏ nằm ngổn ngang trên mặt đất lẫn trên tường. Mặt mày đám thị vệ xám xịt, bọn họ nghĩ hoài không rõ, họ tới đây là để hù doạ Nhan Tích Ninh để hắn biết điều, hà cớ gì cuối cùng lại trở thành một buổi lao động?

Tới tận lúc đi ngay cả nói Nghiêm Kha cũng không muốn nói, thầm nghĩ trong vòng một tuần tới sẽ không quay lại Văn Chương Uyển này. Cây bị chém thành cột trọc, thang cũng bị chặt đứt một chân, cho dù Nhan Tích Ninh có muốn cũng không chạy được!

Trong viện này người duy nhất vui vẻ chỉ có Nhan Tích Ninh, thị vệ vừa ra tay đã giải quyết giùm hắn hai cái đề khó.

Bạch Đào nhìn thấy thiếu gia vui vẻ ra mặt thì vô cùng đau đầu: "Thiếu gia, ngài còn cười ư, ngài xem mặt đất đầy thân cây như vậy phải thu dọn tới khi nào đây!"

Nhan Tích Ninh ra vẻ thâm sâu vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Không vội, chậm rãi thu dọn."

Thân cây trên mặt đất là nguyên liệu tốt nhất để nhóm lửa! Bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ chặt chúng thành củi dài tầm nửa thước, tương lai không xa, chúng nó có thể ở trong lòng bếp phát huy ánh sáng cùng nhiệt độ của bản thân.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trong phòng sáng lên ánh đèn. Ngọn đèn dầu chỉ lớn bằng bàn tay thoạt nhìn như một cây cột sáng nhỏ được thả trên chén. Cũng không biết dầu đốt trong đèn là loại dầu gì, khi đốt lên lại xuất hiện một cột khói đen thẳng tắp, mùi hương cũng không dễ ngửi.

Nhìn ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu, từ sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên có chỗ khiến cho hắn cảm thấy không thích ứng lắm. Hắn bắt đầu nhớ đến bóng đèn hiện đại, chỉ cần nhấn chốt một cái đèn đuốc trong nhà sẽ sáng trưng, soi rõ từng ngóc ngách.

Không giống bây giờ, một ngọn đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng được phạm vi hai ba thước. Càng xa phạm vi chiếu sáng thì chỉ có thể dựa vào hình dạng mơ hồ để phán đoán đồ vật chung quanh. Đến nay hắn đã hiểu vì sao người cổ đại lại ngủ sớm như vậy, ban đêm tối lửa tắt đèn, ngoại trừ ngủ ra cũng chẳng thể làm gì khác.

Phòng của hắn ở phía Đông, Bạch Đào ở phía Tây. Ăn xong cơm chiều, hai người đều tự trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nói là phòng nhưng gia cụ bên trong lại đơn sơ đến đáng thương. Vừa vào cửa đã thấy một tấm ván giường được kê trên gạch. Không phải hắn thua thiệt bản thân nhưng ván giường này đã là tấm ván giường tốt nhất trong cả Văn Chương Uyển.

Khi nằm xuống còn nghe được tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, đã nhiều năm không ngủ trên loại ván giường cứng như vậy rồi. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà tối đen như mực, nghe gió lớn thổi vù vù bên ngoài, hắn thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.

Từ sau khi đi làm, chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không được tốt lắm. Chỉ cần ngủ sẽ bắt đầu nằm mơ, cảnh vật kỳ quái bên trong mơ khiến hắn không thể hiểu rõ, tinh thần càng trở nên uể oải hơn.

Ai mà chịu được chuyện vừa nhắm mắt trong đầu lại hiện lên những gương mặt kỳ lạ hoặc là bị người khác đánh chứ? ! Vì vậy nên hắn đã từng uống không ít thuốc nhưng hiệu quả cũng không tốt mấy.

Hôm nay đổi đến chỗ mới, căn cứ kinh nghiệm từng trải, đêm nay không mơ ba bốn lần mới không phải xin lỗi cái ván giường cứng ngắc dưới thân.

Đến đây đi, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót ngoài phòng đánh thức hắn tỉnh lại từ trong mơ. Nhan Tích Ninh mở lớn hai mắt, cảm giác tinh thần vô cùng tràn trề, không có cảm giác uể oải sau một đêm mơ thấy ác mộng.

Cảm giác này tựa như ngày xưa được thức dậy ở nhà cũ, tỉnh táo lại nhẹ nhàng. Trong phút chốc, hắn có chút hoảng hốt, rất lâu rồi không được trải qua cảm giác thoải mái như vậy.

Khi hắn ở trên giường tính chợp mắt thêm một chút, tiếng kinh hô của Bạch Đào bên ngoài cửa sổ truyền đến: "Thiếu gia! Ngài mau đến xem đi! Tường vây phía Đông đổ rồi!"

Nhan Tích Ninh đạp dép lê ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy tường vây phía Đông đã sập hơn phân nửa. Khó trách Bạch Đào lại hô to gọi nhỏ, sập một mảnh tường lớn như vậy hai người bọn họ lại không ai phản ứng.

Bên ngoài tường vây là một cây cầu đá nhỏ rộng hai thước dài sáu thước, bên dưới nước chảy róc rách đối diện là một cánh rừng.

Nhan Tích Ninh nhíu mày, trong nháy mắt hắn hoài nghi mình xuyên tới bên trong một trò chơi, chứ không sao chưa làm gì đã mở ra map mới?

Nhưng mà. . . . . . Ai lại ghét việc bản thân có thêm nhiều đất nhỉ?

Bạch Đào theo bản năng nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Nhan Tích Ninh cười cười: "Ăn sáng trước sau đó đi dọn dẹp sân." Mở ra bản đồ che giấu thì sao chứ? Việc cần làm cũng giống hệt như cũ thôi!

————

Lãnh quản gia bước nhanh trên hành lang dài, hai cánh tay đong đưa với biên độ lớn, nét cười trên mặt có phần nhạt hơn so với bình thường.

Cuối hành lang gấp khúc, Cơ Tùng đang kéo căng dây cung, trên cung gắn một mũi tên đang vận sức chờ phát động. Lãnh quản gia chậm rãi đi đến phía sau Cơ Tùng đứng chấp tay, mới vừa đứng vững đã nghe thấy bên tai truyền đến hai tiếng vang dài ngắn không giống nhau.

' Ông ——' đây là thanh âm dây cung chấn động liên tục sau khi bắn ra, tiếng vang nhỏ lại kéo dài khiến lỗ tai người khác run lên.

' Đốc ' Thanh âm mũi tên cắm vào giữa hồng tâm, xuyên qua bia ngắm găm lên tường, tiếng động này kiên cố hữu lực, khiến người khác phải run cả da đầu khi tận mắt nhìn thấy một màn này.

Cơ Tùng chậm rãi buông trường cung đen nhánh xuống, người hầu ở phía sau lập tức tiến lên nhận lấy. Cơ Tùng chậm rãi vân vê chiếc nhẫn ban chỉ: "Chuyện gì?"

Khóe miệng Lãnh quản gia mím thành một đường thẳng: "Chủ tử, tường vây của Văn Chương Uyển đổ."

Cơ Tùng hơi hơi liếc mắt: "Sao lại đổ."

Lãnh quản gia sợ hãi nói: "Chủ tử bớt giận, hôm qua Nghiêm thống lĩnh chặt bỏ lá cây để ở trên tường, buổi tối gió lớn thổi tới, tường lập tức sập. Chủ tử, tường này còn muốn dựng lại không?"

Cơ Tùng nhìn bia ngắm ở chính giữa: "Không cần."

Lãnh quản gia thở phào một hơi: "Vâng"

Nhưng lúc hắn chuẩn bị lui xuống, Cơ Tùng tùy ý hỏi: "Nghiêm Kha chặt cây làm gì?"

Sắc mặt Lãnh quản gia phức tạp: "Do Vương phi nhờ Nghiêm thống lĩnh chặt giùm cành cây, hắn nói, muốn xới đất trồng rau trong sân."

Cơ Tùng vừa nhấc nhẹ tay Lãnh quản gia lập tức hiểu ý đẩy xe lăn về hướng Thính Tùng Lâu. Xe lăn phát ra tiếng vang nặng nề, Lãnh quản gia thấp giọng dò hỏi: "Cần thuộc hạ khuyên nhủ Vương phi không ạ?"

Cơ Tùng không chút để ý nói: "Tùy hắn đi."

Mấy ngày kế tiếp của Nhan Tích Ninh đều bề bộn nhiều việc, hắn và Bạch Đào tựa như kiến xây tổ, từng chút từng chút dọn dẹp lãnh địa.

Đầu tiên thu dọn nhánh cây long não rớt đầy trên mặt đất, gom nó thành một bó để nhóm lửa, đặt ở tường viện chỗ phòng bếp phía sườn tây. Những cành mới mọc ra trên cây tản ra mùi thơm mãnh liệt, rắn rết côn trùng ngửi thấy cũng không dám tới gần.

Lá và quả rụng cũng không bị lãng phí, Nhan Tích Ninh quét chúng thành một đống, chờ sau khi hong gió cũng có thể nhóm lửa. Theo lý thuyết, hẳn là phải trải ra mặt đất phơi nắng sẽ tốt hơn, nhưng hắn lại chịu không nổi chuyện lá rụng đầy sân.

Theo sau đám lá là cỏ dại mọc kín sân, nếu như không có cành khô thì đám cỏ này là nguyên liệu quan trọng để đốt lửa, một cọng cũng không thể lãng phí. Gom đám cỏ này thành bó đặt ở dưới mái hiên cong cong trước phòng bếp, cho dù trời mưa bọn họ cũng có thể nhóm lửa.

Sau khi sân được sửa sang đại khái, mưa xuân rả rích rơi xuống. Mưa nhỏ tí tách làm người ta cảm thấy thoải mái nhưng ở dưới mưa lâu cũng khiến quần áo ướt đẫm.

Nhan Tích Ninh thấy mưa ngày một lớn liền buông gạch xanh trong tay: "Chúng ta vào nhà đi."

Gạch xanh để xây tường viện vẫn còn xài được, mặc dù đổ xuống cũng không bị tổn hại nhiều. Nhan Tích Ninh xếp chúng chỉnh tề trên đất trống dọc theo hai bên cầu nhỏ, nói không chừng tương lai có thể có công dụng.

Xem ra hôm nay không thể thu dọn tường viện bị sập, nhưng làm việc nên kết hợp với nghỉ ngơi hợp lý. Nếu chỉ đuổi theo hiệu suất và tốc độ. . . . . .Đời trước của hắn chính là vết xe đổ.

Bạch Đào cười lộ ra hàm răng trắng bóc: "Vâng thiếu gia, ta nghe ngài!"

Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ nhìn thẳng vào Bạch Đào, mấy ngày nay hắn đã sửa lại xưng hô của Bạch Đào vô số lần. Đột nhiên nghe thấy một đứa nhỏ gọi mình là thiếu gia khiến cho hắn có loại cảm giác như đang thuê trẻ em lao động vậy.

Nhan Tích Ninh hít một hơi: "Phải gọi ta thế nào, quên rồi ư?"

Bạch Đào ngốc hề hề cười hai tiếng: "Hắc hắc. . . . . . Huynh trưởng!"

Hạt mưa trên mái hiên nối nhau rơi xuống thành một chuỗi trắng bạc, thảm cỏ trong viện thấm đẫm nước mưa tỏa ra mùi của đất. Không khí ẩm ướt, ngay cả làn khói mỏng toát ra từ ống khói cũng lây chút hơi ẩm, lượn lờ quanh nóc nhà như tạo thành một chiếc lồng bằng lụa mỏng.

Từ tối hôm qua Nhan Tích Ninh đã ngâm đậu đỏ trong nước, lúc này những hạt đậu tròn vo quay cuồng nhấp nhô trong nước sôi. Nhan Tích Ninh vừa mở nắp nồi, một làn hơi nóng hừng hực mang theo hương vị đậu đỏ ập vào mặt.

Ngoài mùi đậu đỏ, còn có hương vỏ quýt tươi mát dị thường quanh quẩn trong không khí. Nhìn kỹ trong nồi, giữa những hạt đậu đỏ hỗn loạn còn có một ít trần bì nâu nâu dài ngắn khác nhau.

Bạch Đào hận không thể mọc rễ trên bếp, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, có thể ăn được chưa? ! Đậu đỏ đã nhừ rồi!"

Nhan Tích Ninh thở ra một hơi: "Sao lại quên nữa rồi? Bây giờ vẫn chưa thể ăn được, chờ đậu đỏ nở bung hết còn phải thêm đường phèn vào trong mới xong."

Bận rộn một đoạn thời gian, hắn có hơi thèm đồ ngọt. Sau khi tìm trong đống đồ vật mà Lãnh quản gia đưa tới, hắn quyết định làm chè đậu đỏ trần bì đỡ thèm.

Dựa theo công thức chuẩn, phải đợi đậu đỏ nở bung rồi đảo đến khi nước sệt lại, như vậy chè mới có kết cấu mềm mại .

Nhưng mà điều kiện hữu hạn, thiết bị cũng không đủ, Nhan Tích Ninh đành ăn gian một chút: lần này hắn không bỏ hết vỏ đậu. Dù sao cũng là cho mình ăn, chỉ cần trong lòng mình không ngại là được.

Bạch Đào hít một hơi thật sâu: "Thơm quá đi ~ lúc sau có bỏ thêm trần bì vào khiến mùi vị thơm hơn. Thiếu gia, không, huynh trưởng, sao ngài biết vỏ quýt có thể ăn được? Ta còn tưởng rằng là do quản gia giở trò xấu, đem đồ bỏ tới cho chúng ta."

Nhan Tích Ninh khuấy khuấy đậu đỏ ở đáy nồi, nói qua loa: "Trong sách có nói."

Bạch Đào bội phục sát đất: "Huynh trưởng thật lợi hại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết làm vườn còn có thể nấu cơm."

Nhan Tích Ninh cực kỳ hoài nghi rằng nguyên chủ chọn lựa Bạch Đào làm sai vặt hồi môn nhất định là do nhìn trúng sự sùng bái vô điều kiện của cậu ta.

Theo đậu đỏ chậm rãi bung nở, nước canh màu đỏ sậm dần dần sệt lại. Lúc này dùng muỗng gỗ múc một chút lên quan sát sẽ nhìn thấy những hạt đậu đỏ đậm nở bung giữa nước canh sền sệt. Trên muỗng gỗ còn dính một chút thịt đậu, đun tiếp thêm chốc lát, đậu đỏ bên trong nhừ sẽ khiến nước càng ngày càng sệt lại.

Lúc này đã có thể bỏ thêm đường phèn, Nhan Tích Ninh bỏ những khối đường phèn đã chuẩn bị từ trước vào nồi. Muỗng gỗ vừa đảo qua, đường phèn bị nhiệt làm nóng chảy phát ra thanh âm đồm độp nho nhỏ.

Ngọn lửa trong phòng bếp không nhanh không chậm liếm láp đáy nồi, chè đậu đỏ trần bì sôi ùng ục ùng ục, hương vị ngọt ngào từ trong nồi tản ra, tràn ngập cả phòng bếp, bay khắp Văn Chương Uyển.

Khi Lãnh quản gia bước vào Văn Chương Uyển lần thứ hai, hắn ngây ngẩn cả người. Tuy rằng thủ hạ sẽ báo hành động của vị chủ tử trong Văn Chương Uyển cho hắn mỗi ngày, nhưng khi nhìn đến phong cảnh lãnh cung biến đổi lớn như vậy, hắn vẫn bị kinh ngạc đến ngây người.

Lãnh cung hoang tàn ở trong tay chủ tớ Nhan Tích Ninh biến thành một tiểu viện nông gia rộng lớn!

Lãnh quản gia thề với trời, cho dù có mang thêm hai người đến lãnh cung cùng mình cũng không thể nào cải tạo lãnh cung thành như vậy trong vài ngày ngắn ngủi! Bay vào mũi là mùi trần bì ngọt ngào thơm mát, nhìn phòng bếp mịt mờ sương mù đột nhiên lại có chút hoảng hốt.

Nghĩ đến mục đích mình tới lãnh cung, hắn tỉnh táo lại. Chủ tử mới thành hôn được vài ngày, trong cung đã phái người đến muốn nhìn xem chuyện xung hỉ có hiệu quả hay không.

Nếu là bệ hạ phái người đến, chuyện đã dễ dàng hơn. Nhưng Thái hậu lại cố tình phái một ma ma tâm phúc đi theo, vị ma ma kia là người tinh tướng, không dễ dàng tùy tiện qua mắt.

Nếu chủ tử không ra gặp hoặc Nhan Tích Ninh không chịu phối hợp. . . . . . Thái hậu và một mạch Thái tử sẽ rất thích nhìn thấy cảnh này, đến lúc đó không thiếu được trò đổ dầu vào lửa.

Nhưng trong đêm đại hôn Nhan Tích Ninh đã bị chủ tử vứt tới lãnh cung. Nói trong lòng hắn không tồn tại oán hận là không có khả năng. Bảo hắn xem như không có việc gì, phối hợp với chủ tử. . . . . . Lãnh quản gia cũng hiểu được chính mình đây đang ép buộc người ta.

Lãnh quản gia vừa mới tiến vào sân Nhan Tích Ninh liền phát hiện ra hắn. Thấy hắn cầm dù giấy dầu đứng ở trong mưa mà đăm chiêu, Nhan Tích Ninh cũng không quấy rầy, cười mỉm đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm chè đậu mới ra lò.

Thanh niên tựa cây lan chi đứng ở cửa bếp, thanh sam mộc mạc, dịu dàng như mưa xuân tháng ba của Giang Nam, phòng bếp âm u như vì sự tồn tại của hắn mà sáng lên.

Phút chốc nhìn đến hắn, Lãnh quản gia toát ra một suy nghĩ kỳ quái trong đầu: "Người xuất chúng như vậy, cho dù thân ở triều đình hay lãnh cung đều có thể tao nhã thong dong, khí định thần nhàn."

Nhận ra Lãnh quản gia rốt cuộc cũng nhìn tới hắn, Nhan Tích Ninh cười hỏi: "Lãnh quản gia? Có việc tìm ta?"

Lãnh quản gia bỗng nhiên phục hồi tinh thần: "Phải, phải." Trong đầu cân nhắc lại mấy lời uy hiếp, vậy mà một câu cũng không nói được .

Nhan Tích Ninh nhiệt tình mời Lãnh quản gia vào trong, múc một chén đậu đỏ trần bì thay hắn: "Trời mưa không khí lạnh lẽo, ăn chút chè ngọt sưởi ấm người chứ?"

Không đợi hắn phản ứng đã nhét bát vào trong tay hắn.

Chén bát trong Văn Chương Uyển là Nhan Tích Ninh chủ động yêu cầu, không phải chén đĩa tạo hình tinh mỹ ngược lại phải là loại chén sứ lớn mà dân chúng bình thường đều có. Chén màu xanh trắng như biển cả, bên trong lại tràn đầy màu đỏ sậm của chè đậu đang tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Trong nước chè đặc sệt lại có vài viên đậu đỏ nấu nhừ, khuấy một chút, còn có thể thấy bóng dáng trần bì lấp ló.

Vương phủ cũng có đầu bếp sở hữu tay nghề không kém, điểm tâm của bọn họ có tạo hình đẹp mắt, mùi vị tinh tế. Lãnh quản gia tự nhận bản thân đã nếm qua không ít điểm tâm lại chưa từng gặp qua...... món chè tạo hình đơn giản như vậy.

Nhưng khi múc một muỗng chè đậu đưa vào trong miệng, cảm giác đặc sệt lại mang theo chút ngọt ngọt liền chinh phục hắn. Đậu đỏ bên trong vừa vào miệng đã tan thành hương vị ngọt ngào nồng đậm, nhìn bình thường nhưng lại thơm ngọt vừa miệng, cắn một ngụm trần bì mang mùi vị độc đáo lại như lưu hương trong miệng.

Lãnh quản gia ăn liên tiếp vài miếng mới thở nhẹ một hơi: "Chè ngon!"

Bạch Đào lập tức đồng ý nói: "Đúng nha đúng nha, thiếu gia nhà ta làm gì cũng ngon."

Nhan Tích Ninh thật sự chịu không nổi bộ dáng fan não tàn này của Bạch Đào, hắn nói sang chuyện khác: "Lãnh quản gia tìm ta có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Nhan Tích Ninh, Lãnh quản gia quyết định từ bỏ uy hiếp, nói theo tình hình thực tế.

Hắn buông bát, đứng lên hành lễ với Nhan Tích Ninh: "Vương phi, trong cung phái người tới thăm ngài cùng chủ tử, chủ tử hy vọng ngài có thể phối hợp với y."

Lãnh quản gia không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Nhan Tích Ninh, có thể là do cắn người miệng mềm(*), cảm giác áy náy trong lòng hắn càng sâu hơn: "Tiểu nhân biết ngài cảm thấy uất ức, nhưng chủ tử cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Y nói, chỉ cần ngài có thể phối hợp, sau này ngài cần cái gì y đều sẽ cho ngài. . . . . ."

(*)Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản hay Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Bản thân Lãnh quản gia còn cảm thấy lời mình nói không có gì đáng tin cậy, càng nói càng chột dạ.

"Được."

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đáp lại của Nhan Tích Ninh, Lãnh quản gia còn tưởng rằng mình nghe lầm. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhan Tích Ninh, chỉ thấy Nhan Tích Ninh cười mỉm: "Người trong cung khi nào đến? Chúng ta đi liền bây giờ sao?"

Hiện tại đến phiên Lãnh quản gia ngơ ngác : "Không phải. . . . . . Vương phi ngài không. . . . . ." Nhân cơ hội đòi điều kiện sao? Thật uổng phí một cơ hội tốt để giao dịch cùng chủ tử a!

Nhan Tích Ninh hai ba miếng liền ăn hết chè đậu đỏ trong bát, cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình: "Có cần ta thay y phục không?"

Quản gia sững sờ nhìn Nhan Tích Ninh, biểu cảm trên mặt nhăn như khỉ.

Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Lãnh quản gia nhìn ta như vậy làm gì? Không phải muốn ta phối hợp với Cơ Tùng sao?"

Để Lãnh quản gia đợi dưới mái hiên trong chốc lát, không bao lâu sau Nhan Tích Ninh đã đổi sang một bộ thường phục mà nguyên chủ thích nhất đi ra ngoài. Một thân bạch y khiến thanh niên càng thêm xinh đẹp tuấn tú, mặt sáng như ngọc, dáng người tựa tùng, dù ai liếc một cái cũng không dời được tầm mắt.

Lãnh quản gia vội vàng tiến lên bung dù: "Vương phi đi theo tiểu nhân là được, chủ tử đang ở thiên điện chờ ngài. Sau khi nhìn thấy chủ tử, còn thỉnh Vương phi thông cảm cho y nhiều hơn. . . . . ."

Chỉ cần đừng vừa gặp mặt đã tựa như kẻ thù đối diện nhau là tốt rồi, hai vị trong cung rất nhanh sẽ đến, đừng bị bọn họ bắt chẹt là được.

Nhan Tích Ninh vươn tay ra ngoài mái hiên, cười nói: " Ban nãy Lãnh quản gia có nói trong lòng ta cảm thấy uất ức? Ta phải giải thích với ngài một chút: Ta không uất ức mà còn hài lòng với cuộc sống hiện tại."

Một giọt nước mưa trong suốt dừng trên lòng bàn tay trắng nõn, Nhan Tích Ninh chậm rãi nắm tay lại: "Bây giờ, ta rất hưởng thụ phần yên bình mà Cơ Tùng cho. Y cần phối hợp như thế nào cũng được."

————

Tại thiên điện, mặt Cơ Tùng không biến sắc nhưng trong mắt lại tràn đầy ý lạnh: "Còn chưa đến?" Xem ra vị ' Vương phi ' này có oán khí rất lớn với y.

Ngón tay thon dài của Cơ Tùng nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn, đám hạ nhân hiểu rõ tính tình y chỉ dám cúi thấp đầu không dám phát ra tiếng, bọn họ biết hiện giờ Vương gia đang trên bờ vực nổi giận.

Mưa bên ngoài ngày một lớn, thanh âm gõ trên tay vịn ngày một chậm lại, khi âm thanh biến thành nhỏ đến khó nghe thấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thuộc hạ dưới trướng Cơ Tùng đều có võ công, không ai phát ra tiếng bước chân thoải mái như vậy.

Đến rồi.

Cơ Tùng giương mắt nhìn ra cửa thiên điện, thanh niên bạch y ngoài cửa có thân hình cao gầy, trên tay bưng thực hạp, dưới không khí ẩm ướt khuôn mặt hắn dần dần hiện ra.

Đợi khi hắn vượt qua cửa lớn thiên điện, thanh niên sở hữu gương mặt dịu dàng nhoẻn miệng cười với y, quơ quơ thực hạp trong tay: "Tùng Tùng, ăn chè đậu đỏ không?"

———————————————
Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu khu mà Lão Miêu ở đồng loạt có ca nhiễm mới, cả tiểu khu bị phong tỏa, buổi sáng mỗi ngày sẽ có tình nguyện viên ở dưới lầu phát đồ. Ngày hôm qua buổi sáng tám giờ, Lão Miêu còn đang trong mộng đã bị âm thanh dưới lầu đánh thức.

Ta mơ mơ màng màng xuống lầu nhận đồ ăn, cầm lấy dù xuống gần chỗ phát, đợi đi đến dưới lầu ta mới nhớ ra —— Ta! Không! Mang! Chìa! Khóa!

Từ tám giờ sáng đến mười một giờ rưỡi, các ngươi sẽ không muốn biết ta đã trải qua cái gì.

Cảm tạ quốc gia, cảm tạ chính phủ, cảm tạ tình nguyện viên, cảm tạ nhân viên công tác ở tiêu thu, làm cho đang mơ hồ Lão Miêu trở về đến nhà.

Này còn chưa tính, một thân mập mạp lạnh run người đứng trong mưa chờ công ty mở khóa đến, một đại thúc mặc cảnh phục cực kỳ ngầu đưa cho ta một cặp lồng đựng cơm: " Ăn cơm, ăn no rồi người của công ty mở khóa sẽ đến."

Ô ô ô ô, muốn khóc. Ta sao lại mơ hồ như vậy?

Ta thề, sau khi mở khóa xong chuyện đầu tiên sẽ là làm một cái khóa mở bằng vân tay. Như vậy sẽ không bao giờ ... vì quên mang chìa khóa mà phiền não.

Thuận tiện nói một câu: cơm mà tình nguyện viên phát cho rất ngon. Hít hít. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro