chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm!
Cùng với tiếng sấm chói tai, tia chớp xuyên qua bầu trời đêm đen kịt, mưa to tầm tã trút xuống, ầm ầm mà làm vỡ cửa kính ô tô. Xe đang dừng dưới trời mưa to, bên trong xe ánh đèn mờ nhạt, bầu không khí cổ quái mà nặng nề.
Sau một thời gian im lặng, Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc nhìn người ngồi bên cạnh mình , khóe miệng gợi lên nụ cười mỉa mai: " Cậu vừa rồi nói cái gì? Thích tôi" Lâm Cẩn phảng phất không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Thịnh Diễn Chi, khẽ ừ một tiếng.
Trong giây tiếp theo, cậu nghe thấy Thịnh Diễn Chi mỉa mai nói: "Một người chỉ vì tiền mà leo lên giường tôi như cậu thì có tư cách gì để nói rằng cậu thích tôi?"
Thần sắc Lâm Cẩn cứng đờ, giữa hai lông mày lộ ra vẻ xấu hổ. Cậu mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cổ họng lại khó chịu không nói nên lời. Thịnh Diễn Chi bóp chặt cằm Lâm Cẩn, lạnh lùng nhìn cậu một lát, lại chán ghét buông lỏng tay ra.
Mấy năm nay, nhiều người có ý đồ bò lên giường hắn vì danh vọng và tài sản, cố tình giả vờ thanh thuần trong sáng, nói rằng họ thích hắn chứ không phải vì tiền, vọng tưởng lợi dụng tình cảm của mình để kiếm lợi ích từ trên người hắn. Bộ mặt đạo đức giả và tham lam này là điều Thịnh Diễn Chi chán ghét nhất.Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Loại người bán thân như Lâm Cẩn, có bao nhiêu tình cảm đáng nói đến. Ngoại trừ việc lên giường, những cái khác Thịnh Diễn Chi một chút hứng thú cũng không có. Lâm cẩn ở bên người hắn đã được hai năm, đến nay Thịnh Diễn Chi vẫn không biết đối phương thích ăn gì, trong nhà có ai. Không phải hắn không tìm hiểu mà là hắn không có hứng thú để tìm hiểu. Thấy Lâm Cẩn không nói một lời nào, Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Chột dạ? Ha, đừng nghĩ rằng cậu có một khuôn mặt giống với em ấy thì tôi sẽ thích cậu. Cậu tính là thứ gì! Cho dù khi cậu lớn lên giống với em ấy, ngay cả đầu ngón tay của em ấy cậu cũng thua kém!" " Thịnh tổng, tôi ... "Lâm Cẩm ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng, phảng phất như bị người hung hăng cho một tát, trong đầu ong ong, nói chuyện đều run lên.
"Em ấy" trong miệng của Thịnh Diễn Chi là người trông rất giống Lâm Cẩn, cũng là người trong lòng của Thịnh Diễn Chi. Chính vì Lâm Cẩn trông giống với người trong lòng của hắn nên mới được hắn lưu lại bên
Nhưng mà giờ phút này, Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói: "Xuống xe!" Lâm Cẩm ngây người một hồi, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, không biết làm sao mà nhìn Thịnh Diễn Chi, có chút không thể tin được Thịnh Diễn Chi thế mà thực sự đuổi cậu ra khỏi xe dưới trời mưa to như vậy.
Thịnh Diễn Chi thấy cậu thất thần đến ngốc, không kiên nhẫn nói: "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Lời cảnh cáo đầy ý lạnh, Lâm Cẩn giật mình hồi thần, tay run nhè nhẹ hoảng loạn mà mở cửa xe.
Mưa lạnh ẩm ướt ập vào trước mặt. Cậu đứng trên mặt đất quần áo ướt sũng, xe của Thịnh Diễn Chi liền lao vút đi, nước mưa từ bánh xe bắn tung tóe lên người, giày và quần của cậu đều bị bẩn. Bên đường chỉ có hai hàng đèn vàng mờ ảo, không có nơi nào để cậu trốn mưa. Lâm Cẩn đứng dưới trời mưa to, nhanh chóng bị nước mưa làm ướt toàn thân. Bộ quần áo ướt đẫm dính vào người, dù là mùa hè nhưng cậu vẫn lạnh đến run bần bật, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi cũng bị lạnh thành màu tím.
Cậu nhìn về hướng xe của Thịnh Diễn Chi rời xa, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng nực cười và ngu ngốc! Cậu không nên nói thích với Thịnh Diễn Chi. Một người bán đứng thân thể chính mình như cậu có tư cách gì nói thích với Thịnh Diễn Chi? Đối với Thịnh Diễn Chi mà nói, bị người như cậu thích chỉ sợ là điều vô cùng nhục nhã. Giữa kim chủ và tình nhân chỉ nên nói đến tiền chứ không thể nói đến cái gọi là tình yêu, đây là quy tắc giao dịch cơ bản nhất. Ngày thường cậu đều che giấu rất tốt, không bao giờ thể hiện tình cảm của mình với Thịnh Diễn Chi vì sợ hắn ghét bỏ.
Chỉ là đêm nay cậu không thể kiềm lại lời nói của chính mình.
Đêm nay Thịnh Diễn Chi bởi vì bị người trong lòng cự tuyệt mà không cao hứng, Lâm Cẩn chỉ muốn an ủi hắn vài câu nhưng cuối cùng lại lỡ miệng nói ra tâm tình được giấu kín trong lòng. Hiện tại bị Thịnh Diễn Chi chán ghét, là cậu không biết đúng mực.
Địa vị cao như Thịnh Diễn Chi, xuất thân từ hào môn thế gia, nắm quyền toàn bộ giới giải trí, rất nhiều người trong làng giải trí đều muốn leo lên giường của anh ta.
Lâm Cẩm nghĩ rằng cậu có thể ở bên Thịnh Diễn Chi được hai năm, như vậy đã rất tốt rồi, hà tất gì cậu lại đi vọng tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Cậu nhếch khóe môi tự giễu cợt chính mình, hốc mắt chua xót mà sáp lại, tầm nhìn xung quanh mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ được, tựa như cách một tầng hơi nước, không phân biệt được là nước mắt hay nước mưa.
Gần 12 giờ đêm, Lâm Cẩn cuối cùng cũng về đến nhà. Khi mở cửa ra , trong phòng khách thế nhưng là một mảng lộn xộn, trên sàn nhà đều là những mảnh vỡ thủy tinh, bàn trà, sofa, TV và các vật dụng khác dường như đã bị ai đó đập phá dữ dội. Trong lòng Lâm Cẩn căng thẳng, nhất định là những kẻ cho vay nặng lãi đã đến đây. "Ba, ba!" Nặc Nặc năm tuổi chạy tới ôm lấy đùi Lâm Cẩn "Vừa rồi mấy tên xấu xa kia lại đến đây, con ghét bọn họ!"
Nhóc con rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên vì tức giận.
Lâm Cẩn áy náy lại đau lòng: "Thực xin lỗi, ba ba về muộn."
Nặc Nặc mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt có chút hồng, gương mặt nhỏ nhắn nhìn Lâm Cẩn ủy khuất nói: "Ba ba , kẻ xấu đã đem máy bay con thích nhất phá hỏng rồi . "
" Vậy ngày mai chúng ta sẽ mua một chiếc máy bay nhỏ mới nhé? Hoặc ba ba sẽ giúp con xem chiếc máy bay nhỏ bị hỏng có thể sửa lại được không. "Lâm Cẩn ôn nhu dỗ dành con trai. Nhóc con nín khóc mỉm cười: "Dạ! Ba ba giúp con sửa chiếc máy bay nhỏ". Nhóc con có khuôn mặt thanh tú, làn da trắng, đôi mắt to, mái tóc ngắn mềm mại ngang trán. Nhóc con khi cười rộ lên rất được người yêu thích. Nặc Nặc giống như một phiên bản trẻ của Thịnh Diễn Chi. Lâm Cẩn nhìn vẻ mặt của Nặc Nặc, không khỏi sững sờ, thầm nghĩ: quả nhiên là cha con, Nặc Nặc càng lớn lên càng giống Thịnh Diễn Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro