chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi em trai của Lâm Cẩn là Lâm Phi Phồn dọn dẹp phòng khách xong, đi tới bế Nặc Nặc lên nói với Lâm Cẩn : "Anh , anh đi tắm đi, em mang Nặc Nặc đi ngủ." "Ừ." Lâm Cẩn gật đầu. Cậu từ đầu đến chân đều ướt đẫm, như mới từ trong nước mà vớt ra. Nước mưa từ trên người cậu nhỏ giọt xuống sàn nhà nhanh chóng thành một vũng nước dưới chân. Cậu chật vật đến nỗi làm cho Nặc Nặc chạy lại ôm cậu. Phải biết rằng nhóc con có thói quen sạch sẽ rất nghiêm trọng, ngày thường trên quần áo dính một chút bẩn đều phải chạy nhanh đi đổi đồ, nhưng tối nay nhóc con lại không ghét bỏ ba ba mình.Lâm Cẩn mỉm cười và hôn lên trán Nặc Nặc: "Bảo bảo ngủ ngon." "Ba ba ngủ ngon." Nặc Nặc nằm trên vai Lâm Phi Phồn ngoan ngoãn nói. Lâm Cẩn bước ra khỏi bồn tắm và uống chén canh gừng do Lâm Phi Phồn nấu, lúc này mới hỏi em trai mình, "Tại sao những người đó lại gây rắc rối?" Lâm Phi Phồn trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Lần này bọn họ muốn 600 vạn, nói trong vòng ba ngày nhất định phải nhìn thấy tiền, nếu không sẽ đưa Nặc Nặc đi! " " Bọn họ dám! "Lâm Cẩm tức giận đến cả run người. 6 năm trước, vì chữa trị căn bệnh tim bẩm sinh cho Lâm Phi Phồn, Lâm Cẩn đã liều lĩnh vay nặng lãi. Người cho vay nặng lãi này như ném tuyết, từ 30 vạn năm đó đến bây giờ lên 800 vạn. Lúc đầu, người cho vay giả vờ nói mỗi tháng chỉ cần trả 3000 là được, sau đó lại nói lên 5000... Bây giờ sức ăn của chúng càng ngày càng lớn, thế nhưng yêu cầu cậu trả hết một lần! Cậu đi đâu để có số tiền lớn như vậy. Trừ phi đi cầu Thịnh Diễn Chi. Nhưng Lâm Cẩn biết rất rõ, mặc dù số tiền đối với Thịnh Diễn Chi rất nhỏ không đáng kể, nhưng Thịnh Diễn Chi sẽ không giúp cậu vì cậu không đáng giá. Tuy rằng cậu lớn lên không tồi, nhưng không tính là tuyệt sắc, lại không có kiến ​​thức, ưu điểm duy nhất là cậu có khuôn mặt giống với người yêu của Thịnh Diễn Chi. Từ xưa đến nay, cái nào bán được giá cao, cái nào không phải đa tài đa nghệ có thể làm hài lòng kim chủ. Không nói cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, ít nhất người ta cũng cảm nhận được những điều đẹp đẽ. Nhưng Lâm Cẩn một chút cũng đều không hiểu.Thịnh Diễn Chi đã từng đưa cậu đến một bữa tiệc rượu tư nhân sang trọng, sau khi uống hết mấy trăm nghìn tệ rượu đỏ, Lâm Cẩm khô khan nói: "Thật ngon." Tất cả mọi người nghe thấy điều này lúc đó đều bật cười. cũng tràn đầy ý khinh thường, thậm chí có người còn trực tiếp nói: " Thịnh  làm sao có thể mang cái đồ nhà quê này tới?" Thịnh Yến Chi cũng ghét bỏ Lâm Cẩm làm mất mặt, lạnh giọng nói: "Không uống thì sang một bên. , đừng lãng phí rượu ngon như vậy. "Lúc đó, Lâm Cẩm xấu hổ đến cực điểm, mặt nóng bừng, như bị tát ở nơi nhiều người, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào. . Khi cậu quay người định rời đi, nghe được có người nói: "Thịnh tổng, đồ nhà quê này nhiều nhất trị giá 20 vạn, chơi mấy ngày sẽ chán. Ngài đừng quá cất nhắc đến cậu ta, miễn cho cậu ta không biết trời cao đất rộng. " Thịnh Diễn Chi nói:" Tôi sẽ không giữ những người không biết chừng mực. " Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhẹ đến tàn nhẫn, như thể hắn đang nói về một món đồ, không thích liền vứt bỏ , không mang chút lưu luyếnnào. ... Phảng phất để xác minh lời Thịnh Diễn Chi đã nói, trợ lý sinh hoạt của thịnh Diễn Chi, cũng chính là trợ lý Trịnh, đột nhiên gọi điện thoại lúc đêm khuya thế này. Mặc dù điện thoại của Lâm Cẩn bị ướt nhưng vẫn có thể dùng được. Cậu không muốn Lâm Phi Phồn biết quá nhiều về chuyện này, liền cầm điện thoại đi ra ban công. Đầu bên kia điện thoại di động, trợ lý Trịnh nói: " Lâm tiên sinh, Thịnh tổng nói từ ngày mai anh không cần phải đến chung cư Cảnh Hòa." Chung cư Cảnh Hòa là nơi Thịnh Diễn Chi cùng với tình nhân giải quyết nhu cầu của mình. Lâm Cẩn sẽ đến đây vào cuối tuần đợi Thịnh Diễn Chi đến. Lâm Cận nhất thời không phản ứng, trong tiềm thức hỏi: "Lần sau đến đâu?" Trợ lý Trịnh có vẻ khinh thường cười một tiếng: "Ý của Thịnh tổng là giao dịch đã kết thúc." Lâm Cẩm hít một hơi, trong lòng chùng xuống. Cậu đây là bị Thịnh Diễn Chi ghét bỏ hay sao? Ý nghĩ vừa hiện ra, Lâm Cẩn đã nhanh chóng phủ nhận . Dù thế nào đi nữa, cậu đã ở bên Thịnh Diễn Chi được hai năm, luôn hiểu cách tự lượng sức mình chưa bao giờ gây rắc rối cho đối phương. Ngay cả khi tối nay nháo đến không thoải mái, Thịnh Diễn Chi không đến mức ghét bỏ cậu đi? Lâm Cẩn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Trợ lý Trịnh, anh đừng nói đùa." "Thịnh tổng không có ý định nói đùa với anh." Trợ lý Trịnh cười nhạo nói, "Nhân tiện, Thịnh tổng bảo tôi nói với anh phải biết rõ thân phận của mình. "Câu nói cuối cùng lọt vào tai cậu, não bộ của Lâm Cẩm liền trở nên trống rỗng, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro