Chương 1: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ầm" một tiếng vang thật lớn qua đi, là cảm giác xé rách da thịt do ma sát trên đất mang đến, ngay sau đó là vật nặng nghiền ép qua trên người, nghẹt thở áp bức mãnh liệt kéo tới, trong phút chốc như vậy, Diệp Khê Niên cảm giác mình đã chết.

Chờ tất cả yên tĩnh lại, sau đó truyền đến chính là đau đớn che ngợp bầu trời khó có thể chịu được. Tiếng huyên náo bên tai dần biến mất, chỉ có động tĩnh nhỏ bé của máu tươi chảy xuôi bên tai nhắc nhở cậu, cậu còn chưa chết, nhưng mà cũng sắp rồi.

Cuối cùng, thế giới đã trở nên đen tối của Diệp Khê Niên vang lên một âm thanh quen thuộc: "Hạ Hoài Minh nói chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, Diệp Khê Niên, cậu không thể trách tôi, tôi là bạn tốt nhất của cậu..."

Máu tươi chảy vào tai Diệp Khê Niên, thính giác của cậu cũng trở nên mơ hồ. Cậu không ngừng muốn há miệng hô hấp, cuối cùng lại là uổng công.

Diệp Khê Niên mất công tốn sức mà mở mắt lần nữa, chỉ nhìn thấy biểu tình điên cuồng vặn vẹo của Tống Cảnh: "Diệp Khê Niên, cậu chớ có trách tôi, muốn trách chỉ trách chính cậu, nếu không phải lần đó cậu tiến vào thư phòng của Hạ Hoài Minh, cậu cũng sẽ không..."

Sẽ không cái gì?

Khóe mắt Diệp Khê Niên trượt xuống một giọt huyết lệ.

Bằng hữu tốt nhất và vị hôn phu của cậu vượt quá giới hạn, cuối cùng phối hợp với vị hôn phu ra lệnh lái xe đụng chết cậu. Bây giờ còn luôn mồm luôn miệng nói mình không nên trách hắn...

Diệp Khê Niên trào phúng muốn cười, nhưng cậu lại không có khí lực mở miệng lần nữa, mất máu mang đến cảm giác đói khát làm cho cậu không nghe mà liếm láp khóe môi khô nứt.

Diệp Khê Niên nghĩ, nếu có thể uống một ly nước rồi mới rời đi, thì tốt biết bao?

Một tia ý thức cuối cùng rời đi, thế giới Diệp Khê Niên một mảnh tăm tối.

...

"Diệp Khê Niên"

"Diệp Khê Niên!"

Một cái tay từ phía sau đột nhiên vỗ vai Diệp Khê Niên một cái, Diệp Khê Niên bị sợ hết hồn, hoảng sợ nghiêng đầu nhìn người đến.

Bạn cùng phòng nhìn Diệp Khê Niên sắc mặt trắng bệch, có chút không hiểu ra sao mà sờ sờ đầu mình, xin lỗi nói: "Tôi hù đến cậu rồi? Khảo thí kết thúc, tôi gọi cậu vài tiếng nhưng cậu đều ngồi đó không phản ứng..."

Diệp Khê Niên lúc này mới hoảng hốt nhớ tới, mình đã sống lại. Những hình ảnh mới vừa kia, đều là sự tình phát sinh đời trước.

"Xin lỗi, mới vừa đang suy nghĩ đến vài chuyện" Diệp Khê Niên có chút gượng ép kéo ra một nụ cười, đứng dậy nói với bạn cùng phòng "Để cậu chờ lâu rồi, chúng ta đi thôi"

Bạn cùng phòng lo lắng nhìn cậu một chút, nhịn không được hỏi một câu: "Không sao chứ?"

"Không có chuyện gì" Diệp Khê Niên cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

Bạn cùng phòng cũng không hỏi nhiều nữa, kêu hai bạn cùng phòng khác, đi tới hướng kí túc xá.

Mãi đến khi ánh mặt trời nóng rực ngoài lớp học chiếu trên người, lộ ra cảm giác da dẻ bên ngoài bị thiêu đốt, Diệp Khê Niên mới chân thật cảm nhận được cuộc sống mới.

Cậu thật sự sống lại, một năm này trọng sinh về đến năm hai đại học.
Một năm này, Diệp Khê Niên vừa mới cùng Hạ Hoài Minh đính hôn, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu, cậu còn có thể sửa chửa con đường sai lầm mình từng đi.

Mỗi học viện Nam đại sắp xếp thời gian thi học kỳ khác nhau, có vài học viện kết thúc thi học kỳ rất sớm, bây giờ đã có không ít học sinh kéo rương hành lý về nhà.

Diệp Khê Niên cùng bạn cùng phòng một đường từ lớp học trở lại ký túc xá, bên tai ngoại trừ tiếng vui cười tán gẫu của các bạn học, nhiều nhất chính là tiếng vang bánh răng cưa lăn.

Thanh âm một năm quen thuộc vang lên, Diệp Khê Niên nghe đặc biệt an tâm.

"Đúng rồi, Diệp Khê Niên, cậu chuẩn bị làm sao qua nổi nghỉ hè năm nay chưa?" Câu hỏi vừa rồi là của bạn cùng phòng mới vừa gọi Diệp Khê Niên, hắn là trưởng phòng ký túc xá của Diệp Khê Niên, tên là Chu Bình.
Còn không đợi Diệp Khê Niên nói chuyện, bạn cùng phòng bên cạnh liền giúp Diệp Khê Niên trả lời: "Đương nhiên là chúng ta tiếp tục vỗ video a! Khê Niên chúng ta hiện tại có thể nổi danh, trên đường từ lớp học trở về nhiều nữ sinh nhìn chằm chằm cậu ấy lắm đấy! Tôi nhìn các cô ấy đều muốn tiến lên mà không có ai dám!"
Nói xong bạn cùng phòng liền bật cười.

Chu Bình nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy cũng bật cười: "Kia ngược lại cũng đúng, Khê Niên hiện tại có tiền đồ a! Thành sao lớn rồi, tiểu tử cậu đừng quên chúng ta là được!"

Lúc này, Diệp Khê Niên mới nhớ tới, thời điểm này mình xác thực coi như có chút danh tiếng.

Diệp Khê Niên có dáng dấp tốt, hốc mắt sâu lông mi vểnh, da trắng môi hồng, nam sinh nữ tướng lại không có chút nữ khí nào, ngược lại bởi vì hình dáng ngũ quan ưu việt, lộ ra ngũ quan phá lệ thâm thúy, sống mũi cao cũng làm cho cả khuôn mặt thêm mấy phần quý khí.

Về sau đại học, Diệp Khê Niên thường xuyên đi làm người mẫu cho các tạp chí kiếm tiền chi trả sinh hoạt cùng học phí, chủ tạp chí rất thưởng thức cậu, liền đem cậu cho Tạ y dẫn dắt.

Tạ Y là người đại diện của giải trí Vân Tinh, lúc gặp mặt lần đầu, Tạ Y liền nói Diệp Khê Niên thích hợp với màn ảnh lớn.

Trước đó không lâu, Tạ Y để cho nghệ sĩ nhỏ mình mang cùng Diệp Khê Niên cùng quay một video ngắn, không nghĩ tới video lập tức bạo, Diệp Khê Niên cũng bởi vậy mà nổi danh.

Về sau, Tạ Y liền nghĩ mang theo Diệp Khê Niên hướng đến phát triển trong ngành giải trí, chẳng qua lúc đó Diệp Khê Niên cả trái tim đều nhào vào trên thân hạ Hoài Minh, thêm cả bạn tốt Tống Cảnh ở sau lưng châm ngòi ly gián, thường xuyên cùng Diệp Khê Niên giảng ngành giải trí có bao nhiêu người mới bị người đại diện đưa lên giường kim chủ.

Diệp Khê Niên cũng liền cảm thấy Tạ Y đem mình làm công cụ kiếm tiền, nhiều lần cự tuyệt cơ hội Tạ Y đưa tới.
Lại không muốn, về sau khi Diệp Khê Niên cự tuyệt, những cơ hội này "vừa lúc" rơi vào trên người Tống Cảnh.
Tống Cảnh liền dựa vào đó lấy tiếp tài nguyên, từ tuyến mười tám nhảy lên trở thành tân lưu lượng tuyến hai ba, Diệp Khê Niên đứng tại chỗ dừng bước không tiến lên không bao lâu liền bị internet lãng quên.

Nhưng vẫn chưa xong, ngay trước một tháng Diệp Khê Niên sắp cùng Hạ Hoài Minh thành hôn, Diệp Khê Niên phát hiện Tống Cảnh vậy mà tại phòng cưới của mình cùng Hạ Hoài Minh lăn lộn với nhau.

Cuối cùng, để lại cho Diệp Khê Niên chính là trận tai nạn xe cộ làm sao cũng không đi qua kia.

Mỗi lần nghĩ tới đây, hô hấp Diệp Khê Niên chắc chắn sẽ trở nên không quá thông suốt.

Bứt ra từ trong trí nhớ, Diệp Khê Niên hít sâu mấy hơi mới điều chỉnh tốt cảm xúc, cười với bạn cùng phòng bên cạnh nói: "Yên tâm đi, tôi nói cái gì cũng sẽ không quên các cậu"

Dù sao đời trước cậu lâm vào cảnh nghèo túng trong một tháng kia, nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ, cũng chỉ có mấy anh em ký túc xá này.

Nghe Diệp Khê Niên nói, mấy người khác cũng nhao nhao nở nụ cười.

Chẳng qua trải qua một lần nhắc nhở này của Chu Bình, Diệp Khê Niên cũng nhơ tới, gần đây đúng là có một cơ hội như vậy thật.

Nếu như có thể nắm chặt, lần này cậu có thể thay đổi được rất nhiều chuyện.
Nghĩ tới đây, Diệp Khê Niên đem sách trong tay nhờ bạn cùng phòng mang về, quay người đi ra hướng ngoài cổng trường.

Chu Bình nhìn bóng lưng Diệp Khê Niên có chút bận tâm: "Cần tôi đi cùng cậu không?"

Diệp Khê Niên lắc đầu, rất nhanh liền đi ra cổng trường.

Giữa trưa, khí trời nóng bức, các học sinh kết bạn lên đường, trên đường tất cả đều là người.

Diệp Khê Niên đi vòng qua hai con đường gần đó, tiến vào một nhà chữ số thành, theo hướng dẫn mua bên trên tìm được vật mình muốn.

Tính tiền trả tiền xong, Diệp Khê Niên lại từ giao lộ vòng trở về, hít sâu một hơi, cậu mới hướng chung cư cao cấp đối diện trường đi đến.

Sau này cùng Hạ Hoài Minh đính hôn, hắn đem bộ phòng này xem như lễ vật tân hôn đưa cho Diệp Khê Niên.

Chỉ là Diệp Khê Niên thích ở tại ký túc xá, hơn nữa lúc này cậu và Hạ Hoài Minh tình cảm cũng không có sâu như vậy, cho nên cậu cũng ngẫu nhiên cuối tuần sẽ qua ở hai ngày.

Ngược lại là Tống Cảnh, về sau biết Diệp Khê Niên có một căn hộ ở ngoài trường, liền chủ động tìm tới Diệp Khê Niên nói muốn ở chung với cậu.
Diệp Khê Niên lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều, sau hỏi ý kiến Hạ Hoài Minh, liền đáp ứng.

Hiện tại hồi tưởng lại, lúc trước khi Hạ Hoài Minh biết được Tống Cảnh cùng mình ở cùng một chỗ, biểu tình ít nhiều có chút sâu xa.

Nghĩ lại, lúc đó, hai người này đã cõng mình làm cùng một chỗ đi?

Đáy mắt Diệp Khê Niên xẹt qua một tia lãnh ý, muốn trách thì trách lúc trước mình quá ngu, đem sói dữ nhầm thành cừu non, tự tay nuôi hổ gây hoạ.

Cầm thẻ chủ nhà lên lầu, Diệp Khê Niên ấn vân tay mở khoá mật mã, đi vào mới phát hiện Tống Cảnh lúc này không ở nhà.

Đây là bộ hơn 100 nhà trệt lớn (?), hai phòng ngủ một phòng khách, vừa vào cửa chính là một cái phòng khách lớn như vậy.

Diệp Khê Niên không muốn đập cái gì, nhưng nghĩ đến trong gian phòng có chứa camera giám sát thì sẽ có điểm an toàn hơn, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Đem camera lắp ráp ở tủ đầu giường xong xuôi, Diệp Khê Niên đem hộp đựng thiết bị giám sát xếp gọn vào túi rác, thuận tiện từ tủ quần áo bên trong lấy ra giấy chứng nhận cùng một ít quần áo, chuẩn bị mang đến trường học.

Diệp Khê Niên vừa khép lại cửa phòng ngủ, bỗng nghe được từ phía cửa truyền đến một giọng nam êm tai:
"Hoài Minh, anh đừng giận em, tối nay em qua tìm anh được không? Hiện tại anh hơi nhẫn nại một chút được hay không?"

Diệp Khê Niên mi tâm nhảy một cái, nghe tiếng nhìn sang.

Tống Cảnh một tay cầm điện thoại, một tay ôm sách, khuôn mặt cười dạt dào ý cười hạnh phúc, không chú ý tới cửa phòng ngủ Diệp Khê Niên.

Xem ra suy đoán của cậu không sai, hai người này hiện tại đã thông đồng với nhau.

Diệp Khê Niên trong cổ có chút cuồn cuộn, lập tức cảm thấy buồn nôn. Tay cầm túi rác bóp chặt thành nấm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau truyền đến, Diệp Khê Niên mới bỗng nhiên lấy lại được tinh thần.

Cậu nặng nề đẩy cửa phòng một chút, phát ra tiếng vang.

Tống Cảnh nghe được động tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu tình mang theo hoảng sợ nhìn Diệp Khê Niên: "Khê, Khê Niên, sao cậu lại về?"

Diệp Khê Niên thần sắc như thường, hướng hắn gật đầu: "Tôi trở về lấy ít quần áo", dừng một chút, con ngươi màu mực của Diệp Khê Niên lẳng lặng nhìn chăm chú Tống Cảnh, lại giống như trong lúc lơ đãng hỏi một câu: "Cậu đang gọi điện thoại với ai vậy?"

Tống Cảnh trong lòng hơi hồi hộp một chút, không khỏi bắt đầu lo lắng lời mình vừa nói có bị Diệp Khê Niên nghe được hay không, hắn lúc này cũng không lo được Hạ Hoài Minh ở đầu bên kia điện thoại, trực tiếp cúp máy, kéo ra một nụ cười, nhìn Diệp Khê Niên: "Không, không có ai, chỉ là một tiền bối hẹn tôi ăn cơm thôi"

Là hẹn cậu lên giường đi.

Diệp Khê Niên trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng không thèm vạch trần, liền lên tiếng hỏi: "Được, tôi trở lại lấy chút đồ, tôi về trường trước"

Tống Cảnh lúc này chột dạ muốn chết, không dám giống thường ngày bảo Diệp Khê Niên ở lại, chỉ có thể gật đầu: "Được, vậy cậu chú ý an toàn"

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tống Cảnh mới như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này tiếng điện thoại vang lên lần nữa, hắn mở ra xem, là Hạ Hoài Minh gọi tới.

"Alo..."

"Không có bị phát hiện?" Hạ Hoài Minh lộ ra so với Tống Cảnh càng sốt ruột hơn, thậm chí bắt đầu uy hiếp Tống Cảnh, "Tống Cảnh tôi cho cậu biết, tôi cùng cậu chỉ là chơi đùa, nếu như quan hệ chúng ta bị Khê Niên phát hiện, cậu liền cút ngay cho tôi!"

Tống Cảnh sắc mặt trắng bệch, trong mắt tất cả đều là kiềm chế phẫn nộ, cắn chặt răng, hít sâu mấy hơi, hắn mới mềm giọng dỗ người: "Anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận không để Khê Niên phát hiện, cậu ta vừa nãy cũng không biểu hiện ra cái gì khác thường, anh không cần lo lắng"

"Tốt nhất là như vậy" Hạ Hoài Minh bất mãn hừ một tiếng.

Ngón tay cầm điện thoại của Tống Cảnh đều hiện trắng, lại nói tiếp: "Vậy tối nay em qua tìm anh nhé?"

Hạ Hoài Minh lúc này không nói gì, lưu lại số phòng khách sạn liền cúp điện thoại.

Tống Cảnh đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, đè nén chua xót cùng đố kỵ trong lòng mình xuống, sau đó bước nhanh về phòng, chuẩn bị tắm rửa ra ngoài gặp Hạ Hoài Minh.

....

Mà lúc này Diệp Khê Niên, đang đi tới quán cà phê đã hẹn trước với Tạ Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro