Chương 17: Kinh tởm, không đứng đắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Trì Châu cũng có khuôn mặt mơ hồ như vậy, tất cả đều đúng? Hệ thống trò chơi này sợ không phải cố ý mở cửa sau cho bọn họ chứ?

Hắn bỗng nhiên rất muốn nhìn biểu tình Chu Nhi Phục Thủy, nhưng vừa rồi hai người bị dây leo tách ra, hiện tại cũng không biết đối phương ở đâu, muốn hỏi cũng không nhìn thấy người.

Trò chơi này sợ hai người bọn họ gian lận, chặt đứt liên hệ của hai người, hơn nữa cưỡng chế vây trong thiên địa của mình, chỉ có thể nhìn thấy bảng thông báo phía trước, trừ lần đó ra, ngay cả cưỡng chế rời khỏi trò chơi cũng không thể.

Từ ba đến chín câu kế tiếp, hai người khó có thể trả lời đúng mấy lần, tích lũy được bảy mươi điểm, còn dư lại một câu cuối cùng, chỉ cần trả lời đúng, liền có thể thông quan, sai sẽ bị đá ra phó bản, muốn qua một lần nữa.

Chu Nghĩa Giác cũng không nhịn được mà khẩn trương, nuốt nước miếng, hai tròng mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bảng thông báo.

Câu cuối cùng, hy vọng sẽ thành công.

Không có gì đáng buồn hơn là đánh mất chiến thắng trong tầm tay.

Câu thứ mười: Người chơi có ba cơ hội để phá vỡ các rào cản trò chơi và tìm ra đối tác thực sự.

Chu Nghĩa Giác nhìn bảng thông báo, nhíu mày, đây là câu hỏi tào lao vậy trời? Tìm ra đối tác thực sự? Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương?

Châm chọc thì châm chọc, nếu thật đã sự chơi, Chu Nghĩa Giác vẫn nghiêm túc.

Hoàn cảnh xung quanh lập tức biến hóa, rất nhanh khung cảnh đã thay đổi, chỉ là cảnh tượng biến hóa, làm cho Chu Nghĩa Giác cảm giác ngột ngạt.

Lúc cậu cúi đầu, nhìn thấy hỉ phục trên người mình, còn là hỉ phục đỏ thẫm thời cổ đại, trước ngực đeo hoa hồng lớn.

Phía trước tràn ngập sương mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, vài giây sau, sương mù bắt đầu tan dần ra hai bên, Chu Nghĩa Giác gãi gãi hoa hồng lớn trước ngực, nhìn về phía trước, người xuất hiện mờ ảo phía trước rất có thể là "tân nương" của cậu.

Ngay cả đối tượng cậu cũng không có, trò chơi rác rưởi này ngược lại an bài vợ cho cậu trước, đây mẹ nó rốt cuộc là muốn ghê tởm ai?

Sương mù phía trước rốt cục cũng tản ra, Chu Nghĩa Giác thấy rõ sự vật trước mặt, một đống tân nương áo đỏ, đội khăn voan đỏ, thân hình đồng nhất, ngay cả giày thêu trên chân cũng giống nhau.

Cỡ giày lớn đến mức có thể khiến bị cô gái tự kỷ.

"Ding dong, người chơi có tổng cộng có ba cơ hội, mỗi lần sẽ có mười phút, chọn trúng cô dâu của bạn, là có thể đạt được mười điểm giá trị linh tê, thất bại ba lần, sẽ bị đá ra phó bản."

Chu Nghĩa Giác đau đầu xoa huyệt Thái Dương.

Trò chơi rác rưởi này, rốt cuộc là do tên rác rưởi nào nghiên cứu ra?

"Ding dong, kiểm tra thấy player nhục mạ bổn game, trừ một phút, player chỉ còn lại chín phút, hãy cố gắng thật tốt nha."

Chu Nghĩa Giác: Ồ đm.

"Ding dong, kiểm tra thấy player nhục mạ bổn game lần nữa, cho nên lại trừ một phút, player chỉ còn lại tám phút, hãy cố gắng thật tốt nha."

Chu Nghĩa Giác: ...

Muốn mắng người, câu chửi đến đầu lưỡi đã phải dùng sức nuốt ngược trở về, thậm chí ngay cả ở trong đầu cũng không dám nghĩ.

Cậu hung hăng đi tới, hướng về phía mười người tân nương hô to, "Lộ Kiến? Nghe không? Lên tiếng."

"Tôi ở đây." Mười hai tân nương tử, thống nhất dùng  âm thanh nhân vật mặc định của hệ thống.

"..." Giờ khắc này, Chu Nghĩa Giác rất muốn nhảy dựng lên đánh vỡ đầu chó.

Quả nhiên họ Lục (Lộ) đều không có thứ tốt, tiện muốn chết.

Được thôi, vẫn dùng âm thanh mặc định của hệ thống chứ gì, giờ này, cậu có thể nhận ra mới lạ.

Chu Nghĩa Giác đau đầu ngồi xổm xuống, nhìn đám tân nương, một chút cảm giác tuyệt vời khi mở hậu cung cũng không có, chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau nhức, thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng ngày càng gần, áp lực cũng chồng lên.

"Lộ Kiến, cậu có thể cho tôi ít lời khuyên được không? Con mẹ nó tôi mới cùng cậu chơi chung hai lần, tôi đi đâu thân quen với cậu chứ?" Chu Nghĩa Giác buồn bực hối hận vì sao mình phải đáp ứng Viên Đại Đầu đăng nhập chơi game, nếu không đáp ứng, hiện tại sẽ không có loại phiền não này.

Trò chơi ngu ngốc này, ngay cả cưỡng chế tắt máy đăng xuất cũng không cho phép, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới được, hoặc là thông quan thất bại, hoặc là thông quan thành công, không có chuyện bỏ dở nửa chừng.

Gà cay. (Tiếng lóng trên Internet nghĩa là rác rưởi)

"Ding dong, kiểm tra được player lại nhục mạ bổn game, cho nên lại trừ một phút, thời gian của người chơi chỉ còn lại có mười giây cuối cùng, đếm ngược 10, 9,... 1, 0, người chơi không tìm ra tân nương của mình, trò chơi thất bại, khởi động lần hai lại bắt đầu."

Trò chơi lại một lần nữa khởi động, nhưng Chu Nghĩa Giác vẫn không tìm ra Lộ Kiến, tên ngốc Lộ Kiến này, nhân vật trò chơi là hình tượng nhân vật nguyên thủy nhất, âm thanh cũng vậy, nửa điểm điều chỉnh cũng không có, làm cho người ta tuyệt vọng.

"Trò chơi khởi động lại một lần cuối cùng, nếu như player thất bại, sẽ bị cưỡng chế đá khỏi phó bản, trong vòng ba giờ, không thể vào phó bản."

Ha ha ha.

Cút con ......

Chu Nghĩa Giác sợ lại bị trừ một điểm, lời thô tục đã ra khỏi miệng, còn cứng rắn nghẹn trở về.

Lúc này đây, Chu Nghĩa Giác đi vào trong đám tân nương, tuần tra một lần, phát hiện tất cả đều là nhân vật nam, còn đều là số liệu nhân vật nguyên thủy nhất của hệ thống trò chơi, nói cách khác đám người này tất cả đều là MC nam, cho dù sờ loạn cũng sẽ không bị gọi là phi lễ.

Nghĩ như vậy, Chu Nghĩa Giác rốt cục cũng vươn tay về phía đám tân nương này.

Lần thứ nhất, sờ cơ ngực phồng lên, cậu sợ tới mức vội vàng rụt trở về.

Nhưng như vậy, vẫn nghe được thanh âm mặc định kia ưm một tiếng, hô: "Đáng ghét, phi lễ nha."

Chu Nghĩa Giác cả người nổi da gà, não bổ ra thấy khuôn mặt kia nói những lời này, nháy mắt liền muốn ói.

Thật kinh tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro