Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mùa hè năm nay rất nóng, mới tháng bảy, cái nóng trong không khí đã cuộn trào khiến người ta khó thở. Tuy nhiên, đối với giới thượng lưu ở thành phố Vân Thành, hôm nay là một ngày trọng đại khác. Đó là ngày mà hai gia tộc lớn nhất thành phố là Tô gia và Thẩm gia tổ chức đám cưới.

Tô gia tiểu thiếu gia Tô Cẩn thần hôm nay gả cho Thẩm gia thiếu gia Thẩm Ly. Sự kết hợp giữa Alpha ưu tú và Omega ưu tú là điều hầu hết mà người bình thường đều ghen tị.

Tô Cẩn Thần còn nhớ rõ mình đã hạnh phúc và chờ mong như thế nào khi lần đầu tiên nghe mẹ nói điều này. Cậu thích Thẩm Ly đã được mười năm, thậm chí còn nghĩ đến, nếu như Thẩm Ly cùng với cậu một chỗ, cậu sẽ nguyện ý thả ra pheromone ngọt ngào nhất để Thẩm Ly thoải mái.

Vì vậy trong tiệc mừng đám cưới, cậu nhịn không được liền uống nhiều một chút. Sau khi được đưa về nhà sớm, cậu đã có giấc mộng thật đẹp. Trong mơ Thẩm Ly ôn nhu đem cậu ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng kêu tên của cậu.

Tô Cẩn Thần.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai, trực tiếp đập tan giấc mộng đẹp Tô Cẩn Thần. Cậu chếnh choáng ngồi dậy, đã nhìn thấy Thẩm Ly, người trong mộng vừa rồi ân cần đối với cậu đang nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng.

Dáng vẻ đó không phải là loại yêu thích kích động mà mẹ Hà Hoa đã nói với , mà là một loại xa lánh tỏ vẻ thờ ơ với người lạ.

Sự tương phản với giấc mơ quá lớn khiến cho Tô Cẩn Thần có chút thất thần, vô ý lui về sau rụt lại thân thể, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi.

Thẩm Ly hơi cau mày khi nhìn thấy màn trình diễn của cậu. Hắn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc ức chế đặt trên giường, sau đó đi tới bên cạnh cầm lấy ly nước ấm đưa cho cậu. Nhìn thấy nỗi sợ hãi của Tô Cẩn Thần đã dịu đi đôi chút, anh tiếp tục chậm rãi nói với giọng điệu thờ ơ: "Ăn cái này đi."

Tô Cẩn Thần chớp mắt.

Cậu không hiểu tại sao Thẩm Ly muốn cậu uống thuốc này. Hà Hoa nói với cậu trước khi cưới rằng sau khi kết hôn cậu không được dùng thuốc ức chế nữa. Vì điều này sẽ khiến cậu không thể có con và cuộc sống sẽ không hạnh phúc.

Tô Cẩn Thần không muốn không hạnh phúc nên đã lắc đầu trước áp lực của Thẩm Ly. Cậu không muốn ăn.

Sau khi Thẩm Ly nhìn thấy động tác của cậu, nếp nhăn giữa lông mày anh rõ ràng đã hằn sâu hơn một chút. Tuy nhiên, hắn đã kịp thời giơ tay ấn trán, hắn nói tiếp: "Trong phòng đều nhuộm mùi tin tức tố của cậu. Ăn cái này trước, ức chế đi."

Lần này giọng điệu chậm hơn trước, tuy rằng không có vẻ gì đáng sợ, nhưng vẻ mặt cùng khí chất lạnh lùng toát ra từ khắp người khiến Tô Cẩn Thần có chút run lên.

Cả hai đứng bế tắc trong giây lát, và cuối cùng Tô Cẩn Thần cũng phải nhượng bộ. Cậu mở nắp bỏ hai viên thuốc vào miệng, uống cạn cốc nước mà Thẩm Ly đưa, sau đó quệt miệng hỏi người kia: "Sao anh lại để em uống thứ này?"

Với khuôn mặt ưu điểm giống trẻ con của cậu khi bị ủy khuất mà phồng má lên như cái bánh bao nhỏ, và đôi mắt to viết đầy chữ đáng thương. Hàng mi dài khẽ nhấp nháy, tưởng như có thể đem nước mắt trào ra bất cứ lúc nào.

Thẩm Ly nhìn cậu như vậy, cảm thấy không thể giải thích được như thể anh ta đang bắt nạt một đứa trẻ.

Hắn thở dài bất đắc dĩ, hạ giọng ngữ khí của mình chậm một chút. Hắn chỉ xuống lầu nói: "Căn phòng này nồng nặc mùi pheromone của anh, tôi có chút khó chịu. Anh đi theo tôi lên phòng khách ở lầu một, tôi sẽ giải thích cho anh."

Thẩm Ly nói xong liền xoay người đi xuống lầu.

Tô Cẩn Thần giống như cái đuôi nhỏ, vội vàng lui về phía sau cùng hắn chạy đến phòng khách dưới lầu.

Hai người ngồi đối mặt trên hai chiếc ghế sô pha đối diện, Thẩm Ly cúi người, lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho Tô Cẩn Thần.

"Khi tôi nhận được giấy chứng nhận, tôi đã nói với anh rằng cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là cuộc hôn nhân kinh doanh vì sự hợp tác của hai công ty. Không có cơ sở quan hệ nào giữa tôi và anh, và tôi cũng không định làm kế hoạch vun đắp tình cảm với anh. Vì vậy, tài liệu này là yêu cầu của tôi cho cuộc hôn nhân này anh có thể nhìn. Nếu anh có gì muốn thì anh cũng có thể thêm nó vào."

Khi anh ta nói điều này, Thẩm Ly đã biến thành dáng vẻ hắn làm việc thường ngày. Dựa lưng vào ghế phía sau, hai chân gập lại. Không có một nụ cười nào trên khuôn mặt tuấn tú, giống như một vị vua đang nhìn thiên hạ, ngồi trên ngai vàng và xem xét lãnh thổ của mình.

Tô Cẩn Thần rất thích Thẩm Ly kiểu này. Đầu tiên là sững sờ nhìn đối phương một hồi, sau đó tựa như vừa tỉnh lại từ trong mộng mới nhíu mày cúi đầu nhìn văn kiện vừa mới chuyển đến.

Thế nhưng nhìn qua một chút, Tô Cẩn Thần càng thấy bối rối hơn.

Trên văn kiện nói rõ rằng, cậu phải thường xuyên sử dụng thuốc ức chế trong khoảng thời gian kết hôn và không được tiếp xúc với thân thể Thẩm Ly. Hai người sống cùng nhau nhưng nhất định phải chia phòng. Ngược lại, bản thân Thẩm Ly cũng sẽ kiểm soát pheromone của mình ở nhà và sẽ không xúc phạm đến Tô Cẩn Thần.

"Tôi sẽ không động vào anh, càng không đánh dấu anh. Dự án hợp tác giữa hai công ty chúng ta xong xuôi, chúng ta sẽ tiến tới ly hôn." Thẩm Ly nghiêm túc nói: "Có lẽ là năm năm, năm năm này, chúng ta hãy giả bộ đi, một cặp đôi kiểu mẫu cho bố mẹ chúng ta. Sau năm năm, chúng ta sẽ chia tay nhau, anh có làm được không? "

Tô Cẩn Thần không nói.Cậu không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với tập tài liệu trên tay. Vì đây không phải là cuộc hôn nhân mà cậu mong muốn, nó rất khác so với những gì cậu tưởng tượng.

Thẩm Ly nhìn thấy cậu sau khi đọc xong, đã đưa bút cho anh: "Tôi đã ký tên trên văn bản rồi, sau khi anh ký thì tôi sẽ tìm luật sư để công chứng. Lúc đó bất kì bên nào không làm được liền trực tiếp ly hôn, và người không làm điều đó sẽ một mình rời khỏi nhà . "

Tay cầm bút của Tô Cẩn Thần đau đớn, trong đầu ong ong không nhìn rõ thấy mọi đồ vật. Cậu trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ly, thật lâu sau mới dùng giọng nói nhẹ nhàng như con muỗi vo ve nói: "Anh cùng tôi ký thỏa thuận này là bởi vì chúng ta là thông gia? Mẹ tôi nói đại gia tộc thông gia với nhau là chuyện bình thường. Cũng có người lâu ngày sinh tình cả một đời người sống tốt, mẹ ta cùng cha ta liền ... "

"Nhưng tôi không định quan hệ lâu dài với anh." Thẩm Ly cắt ngang lời cậu, vẻ mặt vẫn như xa cách vạn dặm, anh nói: "Trong lòng tôi đã có người mình thích rồi. Chờ chúng ta ly hôn rồi tôi sẽ tìm cưới hắn. Chỉ cần kết hôn với hắn, đời tôi tiêu chí nhớ cũng chỉ có một mình hắn. Anh có hiểu điều đó không? "

Tô Cẩn Thần thật ngu ngốc nếu cậu ấy không hiểu.

Cậu cắn môi nói, "Vậy thì chúng ta có thể ly hôn ngay bây giờ ..."

Thẩm Ly lại nhíu mày: "Gia đình tôi cần giấy đăng ký kết hôn của chúng ta để đảm bảo an ninh tuyệt đối cho mối quan hệ hợp tác này, và tôi tin rằng gia đình anh cũng cần điều này. Đây là mục đích thực sự của cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh, với tư cách là thiếu gia của Tô gia, cái này không nên hiểu sao? "

Tô Cẩn Thần không nói nên lời.

Thẩm Ly nói đúng, đây quả thực là mục đích chính của cuộc hôn nhân này. Nhưng đó không phải là mục đích cậu đồng ý kết hôn.

Hốc mắt lại không tự chủ mà đỏ hoe một vòng, những giọt nước mắt bên trong đang nhỏ giọt quay cuồng. Tô Cẩn Thần hít mũi, đưa tay lên lau trên mắt, ngón tay đau đớn cầm cây bút. Nhìn chằm chằm vào văn kiện hồi lâu, cậu cúi đầu ký tên vào văn kiện.

Thẩm Ly hài lòng đưa cho cậu một bản thứ hai: "Nhân bản, tôi và anh lưu mỗi người một bản. Bất luận ai phạm lỗi, đều có cái bàn giao. Nếu anh ngủ ở phòng ngủ chính, tôi ra ở cạnh phòng ngủ khách. Chúng ta tốt nhất chỉ nên giao tiếp ở bên ngoài phòng ngủ, được chứ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro