Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ly cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của mình rất kỳ quái.

Sáng sớm hắn đã nói với mình và Tô Cẩn Thần rằng họ chỉ ở bên nhau vì lý do công việc, giữa họ không có quan hệ gì chứ đừng nói đến tình yêu. Họ không phải là gia đình, chỉ là bạn cùng phòng. Nhưng hắn không biết tại sao, lúc này hắn chợt nhận ra rằng mình không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Tô Cẩn Thần.

Thẩm Ly luôn biết rằng Tô Cẩn Thần là một người đẹp, nhưng phần đẹp nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt đó quá trong sáng và quá sạch sẽ. Như thể tất cả rác rưởi đều xuất hiện trước mặt cậu ta, đều là một loại ô uế.

Mà Thẩm Ly bây giờ cảm thấy chính mình giống cái thứ rác rưởi kia.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Ly nói, "Chúng ta đừng vội nói về bữa tối. Tôi sẽ liên lạc lại với em ấy vào buổi chiều. Nếu em ấy có thời gian, tôi sẽ không trở lại ăn tối."

Tô Cẩn Thần nói, "Ồ."

Cậu giống như một bông hoa bị mưa thu làm ướt, đầu choáng váng, ánh sáng trong mắt cũng biến mất hoàn toàn.

Thẩm Ly không dám nhìn thẳng hay nghi thêm gì nữa. Nói xong còn có việc, muốn lên lầu về phòng. Nhưng khi bước lên cầu thang, Tô Cẩn Thần đột ngột nói: "Em xin lỗi về chuyện hôm nay. Em đã thuyết phục Chu Miểu, nhưng cậu ấy không nghe lời em nói".

Thẩm Ly bước chân dừng lại, nhìn Tô Cẩn Thần, sau đó lắc đầu nói: "Tôi biết đó không phải ý của anh. Chu thiếu gia rất tốt với anh. Tôi có thể thấy được, chính anh cũng biết mà."

Vì vậy, anh không cần phải đặt trái tim của anh vào tôi, anh có thể thử và xem xét anh ta.

Thẩm Ly không trực tiếp nói ra những lời này, nhưng hắn biết đầu óc của Tô Cẩn Thần rất là thông minh, cậu cũng có thể đoán được ý của hắn.

Nói xong, Thẩm Ly một mình trở về phòng ngủ của mình.

Tô Cẩn Thần ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm đồ ăn vừa ăn hai miếng trước mặt, đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi.

Rõ ràng là cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tất cả những điều này, nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy hơi đau lòng vào lúc này chứ?

Tô Cẩn Thần không thể hiểu được.

Nhưng quên đi, đó không phải là chuyện của cậu, dù cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng nó cũng không phải là của cậu. Vì vậy, nếu có thời gian để buồn về những điều này, không bằng ăn cơm thật ngon, đói chết thân thể không ai có thể đau lòng.

Quả nhiên, khi đã đến giờ ăn, Thẩm Ly đi ra ngoài tìm Bạch Phong. Tô Cẩn Thần ở nhà một mình, tự xào một bát khoai tây chiên, vừa xem TV vừa ôm chú ếch nhỏ của mình.

Phim truyền hình trước giờ vẫn là cậu xem, cốt truyện thăng trầm, một tập ba ngày, đến bây giờ vẫn chưa xem xong.

Lúc này, tình tiết diễn ra sôi nổi nhất. Mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính dần ấm lại, nhưng lúc này, bạch nguyệt quang trong lòng nam chính lại quay lại và tát nữ chính ngay trước mặt nam chính.

Tô Cẩn Thần cắn một miếng khoai tây chiên.

Nghĩ đến Bạch Phong hôm nay mình thấy, tuy người đó cao hơn cậu rất nhiều và trông mạnh mẽ hơn cậu một chút, nhưng dù sao y cũng là người có văn hóa, chắc cũng không cho mình một cái tát, đúng không?

Nghĩ vậy, Tô Cẩn Thần lại cắn thêm hai miếng nữa.

Kết quả là một màn cẩu huyết khiến cậu mở mang tầm mắt. Nam chính không chỉ không để ý đến nữ chính bị sưng mặt, mà quay đầu nhìn bạch nguyệt quang của mình, vừa âu yếm vừa lo lắng nói: "Em dùng sức nhiều như vậy, tay không đau sao?"

Tô Cẩn Thần nhấc điều khiển từ xa tắt TV.

Thẩm Ly đã đúng. Loại Alpha này rõ ràng đã có gia đình mà còn phải nghĩ đến những Omega khác thì thật không đáng để người khác thích.

Nhưng sau khi tắt TV, cậu lại thấy nhàm chán. Cuối cùng, sau khi ăn khoai tây chiên, Tô Cẩn Thần nằm trên ghế sofa một lúc sau thì ngủ khò khò.

Khi Thẩm Ly quay lại, đã hơn mười giờ tối.

Hôm nay hắn rất vui, Bạch Phong cũng như vậy, nên hai người tìm một quán bar sạch sẽ để uống hai ly. Giống như khi còn học đại học, Bạch Phong uống quá chén, mà hắn lại say mê nhìn Bạch Phong say rượu.

Về đến nhà, đầu hắn vẫn còn hơi choáng và khó chịu. Phát hiện đèn trong phòng khách vẫn chưa được bật, Thẩm Ly vô thức bật đèn pha lên. Kết quả là, khi nhìn thấy Tô Cẩn Thần nằm trên sô pha, tâm trí vẫn còn hơi say của hắn lập tức tỉnh táo lại. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Tô Cẩn Thần, đưa tay sờ trán người kia, nhưng đối phương lại ngáp một cái rồi mở mắt ra, Thẩm Ly ngồi xuống sô pha bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm tôi sợ chết khiếp, tôi cứ nghĩ rằng anh lại sinh bệnh một lần nữa. "

"Không." Tô Cẩn Thần ngoan ngoãn như một chú mèo con đang đợi chủ về. Ngáp một cái, vươn vai nói: "Anh tại sao không trực tiếp cùng y qua đêm?"

Thẩm Ly không biết nên cười hay nên khóc: "Em ấy và tôi hôm nay vừa mới xác định mối quan hệ, tôi luôn cảm thấy nếu chưa kết hôn mà đã đánh dấu Omega, tôi sẽ không làm việc này vì đây là việc thiếu trách nhiệm lớn nhất."

Tô Cẩn Thần bĩu môi: "Đó là do em cản đường anh."

"Không có." Thẩm Ly lắc đầu, thấy Tô Cẩn Thần vẫn còn đang ngẩn người không có ý lên lầu, đơn giản cùng cậu tán gẫu nói: "Chuyện này không phải lỗi của ai, chúng ta đều không sai, đợi đến lúc đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường. "

Tô Cẩn Thần gật đầu.

Cậu không biết phải trả lời câu nói của Thẩm Ly như thế nào, bởi vì mọi thứ có thể trở lại "bình thường" như Thẩm Ly đã nói, nhưng suy nghĩ của cậu về Thẩm Ly sẽ tiếp tục như mọi khi, cậu cũng không biết đâu là điểm mới kết thúc.

"Tối nay ăn cơm chưa?" Thẩm Ly hôm nay tâm tình rất tốt, liền nhìn chằm chằm Tô Cẩn Thần nhìn một hồi, rồi mới chủ động bắt đầu một chủ đề. Không hiểu sao khi nhìn thấy Tô Cẩn Thần nhỏ nhỏ thành một đoàn như vậy, hắn cảm thấy cậu giống như một đứa trẻ chưa biết lớn và cần người chăm sóc.

Tô Cẩn Thần lắc đầu: "Buổi chiều em ăn khoai tây chiên, ăn no liền ngủ mất."

Thẩm Ly nói: "Dù sao thì cũng phải ăn một bát cơm, nếu không buổi tối sẽ đói."

"Vậy để em nấu mì ăn." Tô Cẩn Thần ngáp một cái, cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi ghế sô pha. Đi đôi dép có họa tiết giống con ếch nhỏ và chạy một mạch vào bếp.

Thẩm Ly vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tô Cẩn Thần trong bếp. Sau khi xem một lúc, hắn mới nhớ ra điều gì đó rồi nói: "Nhân tiện, tối mai tôi sẽ không về ăn tối."

"Cạch" một tiếng, cái nồi trong tay Tô Cẩn Thần rơi xuống đất.

Cậu vội vàng nhặt nhanh hết mức có thể, vừa rửa vừa hốt hoảng nói: "Em vừa nãy là cầm không chắc, em không có ý gì, nếu anh không quay lại thì em sẽ tự nấu ăn, anh chú ý an toàn... "

"Được rồi." Thẩm Ly nói.

Hắn ta dừng lại hai giây, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền nói thêm: "Tôi không phải cùng Bạch Phong hẹn hò."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro